Y Đạo Quan Đồ

Chương 802-1: Địa tà(1)




Trương đại quan cười ha ha, Tần Thanh gắp một miếng cá bỏ vào miệng Trương Dương, rồi nhẹ nhàng nói: “Lần này đi kinh thành có thu hoạch gì không?”

Trương Dương nói: “May mà vẫn không phải là phí công chạy một chuyến, đã kết giao được mấy vị thái tử gia của kinh thành, cuối tháng này họ sẽ cùng đến đây.”

Tần Thanh nói: “Thái tử gia? Đám người đó chẳng dễ dàng chăm sóc đâu.”

Trương Dương nói: “Họ không phải hống hách như lời đồn đại đâu, bất cứ một nhóm người nào cũng có người xấu người tốt mà, em yên tâm đi, việc này anh sẽ xử lý thấu đáo.”

Tần Thanh nói: “Công tác kiến thiết của khu đô thị mới cũng khá thuận lợi, gần đây có không ít nhà đầu tư đến để bàn về chuyện đầu tư, hầu như đa số họ chú ý vào mảng bất động sản, theo sự quy hoạch của chúng ta, trong vòng năm năm tới khu đô thị mới này có thể dung nạp cuộc sống của 100000 người dân.”

Trương Dương nói: “Chỉ cần đầu tư đủ, thì việc xây dựng nhất định không có vấn đề gì.”

Tần Thanh còn muốn nói gì đó nữa, nhưng chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, lúc này không biết còn ai đến để thăm Trương Dương?

Trương Dương nói: “Hôm nay anh về không có ai biết.”

Tần Thanh ngước ngước mặt, ngụ ý bảo Trương Dương đi xem xem, cô ấy đứng dậy trốn vào trong phòng ngủ.

Trương Dương đến trước cánh cửa nhìn ra ngoài qua mắt mèo, thì nhìn thấy hai người cảnh sát đứng ở ngoài cửa. Trương Dương hơi ngạc nhiên, không để ý đến họ ngay, một người cảnh sát thấy mãi không mở cửa, liền dùng sức đập đập vào cánh cửa phòng: “Tôi biết là có người ở nhà, điều tra hộ khẩu đây.” Trương Dương cũng chẳng nghĩ nhiều, bèn kéo cánh cửa, hai người cảnh sát nhìn hắn nghiêm nghị, rồi một người trong số đó nói: “Tránh ra nào!”

Trương Dương giơ tay chặn cánh cửa lại rồi nói: “Thế này là thế nào đây? Muốn tự xông vào nhà ở của nhân dân à?”

Viên cảnh sát đó chỉ vào mũi Trương Dương nói: “Anh thật thà chút cho tôi, vừa nãy có phải anh đã mua một chiếc đĩa ở dưới nhà không?”

Trương Dương vừa nghe đã ngớ người, mẹ kiếp, Đông Giang đúng là đất tà, vừa nãy Tần Thanh còn nói đến gầy đây đang làm nghiêm vụ kiểm tra văn hóa phẩm đồi trụy, không ngờ giờ đã ứng nghiệm rồi, người ta còn tìm hẳn đến hắn.

Trương đại quan đương nhiên phủ nhận: “Các anh tìm nhầm người rồi, tôi còn chẳng có đầu VCD, mua đĩa làm gì?”

“Để cho chúng tôi vào!”

Trương Dương tức giận: “Vào cái gì mà vào, có lệnh kiểm tra không?”

“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là cứ phối hợp với công tác của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ tố cáo anh không kết hợp với người thi hành công vụ!”

Trương Dương nói: “Mau cút đi cho tôi, nếu chọc tức tôi, thì tôi lột da các anh đó!” Trương đại quan sao có thể để ý đến hai viên cảnh sát này được, mặc dù hắn rất nổi tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa mỗi người cảnh sát đều biết đến hắn, hai viên cảnh sát này cũng đã làm việc nhiều năm rồi, cũng được coi là đã gặp nhiều trường hợp, nên xử lý sự việc rất có kinh nghiệm, một viên cảnh sát đã sờ đến gậy điện, chỉ vào Trương Dương nói: “Mau mau quay người ra kia! Tôi nói với anh, chúng tôi chẳng phải vô duyên vô cớ đến gõ cửa nhà anh đâu, người bán đĩa đó bị chúng tôi bắt rồi!”

Trương đại quan lạnh lùng nói: “Liên quan quái gì đến tôi!”

“Anh đã mua đĩa con heo, việc làm này có nghĩa là truyền bá văn hóa phẩm đồi trụ!”

Trương Dương cười nói: “Dù là tôi có mua rồi thì cũng đã làm sao? Tôi để cho mình thưởng thức không được à? Mẹ kiếp, đây cũng là truyền bá sao? Hai các anh hùng hùng hổ hổ cái khỉ gì? Tự nhìn vào lương tâm mình mà trả lời xem, các anh đã từng xem chưa?”

“Anh…”

“Anh cái gì mà anh? Có phải đám cảnh sát các anh ăn no rồi rửng mỡ không? Có thời gian thì mau đi giữ gìn trật tự trị an xã hội đi, bắt thêm mấy thằng ăn cắp ăn trộm đó, bắt thêm mấy thằng lưu manh đầu đường xó chợ đó, các anh để ý đến loại công dân sống và làm việc theo pháp luật như tôi làm gì?”

“Quay người ra!” Viên cảnh sát đó cầm gậy điện xông lên, gã đã bị Trương Dương chọc tức, muốn dùng biện pháp mạnh với hắn.

Trương Dương giơ chân, đã đá viên cảnh sát đó ra ngoài, viên cảnh sát đó hự một tiếng, rồi ngã rầm xuống đất, một viên cảnh sát còn lại thấy tình hình không ổn, cũng xông đến, bị Trương Dương tát một tát lên mặt, làm cho đầu óc quay mòng mòng, nguyên nhân làm cho Trương đại quan tức giận là tên cảnh sát này không biết chọn thời điểm gì hết, vốn dĩ là một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, và một đêm lãng mạn, giờ đây lại bị hai tiểu tử này phá hỏng hoàn toàn.

“Anh dám đánh cảnh sát à…” Một viên cảnh sát giơ tay ra nắm lấy gậy điện của gã, lại bị Trương Dương đá một nhát vào lưng, làm cho gã không thể nào hồi lại được.

Trương Dương chỉ vào hai người họ rồi mắng: “Mau cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt!”

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hai viên cảnh sát rõ ràng không lượng đúng sức chiến đấu của Trương Dương, hai tên bò dậy, rồi chui vào trong thang máy chạy mất.

Họ vừa đi xong, Tần Thanh đã đi ra ngoài, cô lè lè lưỡi với Trương Dương, rồi thấp giọng nói: “Đã sớm bảo anh đừng mua thứ đó, giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện rồi phải không?”

Trương đại quan thật là oan uổng, hôm nay hắn mua đĩa phim tử tế, đâu có phải là phim con heo, hắn chỉ cầu thang máy rồi nói: “Em đi trước đi, anh để lại để xem chúng còn làm trò gì nữa.”

Tần Thanh thở dài, cô cần túi xách rời khỏi, trước khi đi còn nói với Trương Dương: “Mau tìm quan hệ đi, nói rõ ràng chuyện này ra, đừng làm cho to chuyện.”

Trương Dương cười nói: “Anh biết rồi.” Nhìn bóng dáng yêu kiều của Tần Thanh, Trương đại quan nuốt một ngụm nước bọt, vốn dĩ hắn định hôm nay phải thưởng thức chủ nhiệm Tần, một buổi tối rõ đẹp đẽ giờ đã bị đám cảnh sát phá hỏng.

Khi Tần Thanh lái xe rời đi khỏi bãi đỗ xe, thấy mấy chiếc xe cảnh sát lục tục kéo đến, cô thầm thở dài một hơi, ròi cầm điện thoại gọi cho Trương Dương: “Ở dưới này có rất nhiều cảnh sát kéo đến.”

Trương Dương nói: “Anh đánh cảnh sát, họ làm sao có thể nguôi được, em đừng lo, vừa nãy anh đã gọi điện cho Loan cục rồi, anh ấy sẽ giúp anh xử lý chuyện này, em đừng lo cho anh nữa.”

Tần Thanh lại nhìn thấy một chiếc xe nhỏ dừng ở một bên, bên trên viết chữ đài truyền hình Đông Giang, cô liền chau chau mày, vội vàng lái xe rời đi, nhắc nhở Trương Dương rằng, người của đài truyền hình cũng đã đến rồi.

Trương Dương đứng ở ban công nhìn đám xe cảnh sát xuất hiện ở phía dưới, việc này thật khác thường, đài truyền hình sao lại đến nhanh như vậy? Hắn đã mua một chiếc đĩa, mà cảnh sát đã đến ngay rồi, trong chuyện này liệu có sự sắp đặt gì hay không, chẳng lẽ đám người này đã bày cục sẵn để hãm hại hắn ư? Thấy chiếc xe Jeep của Tần Thanh an toàn rời đi, trong lòng Trương Dương không còn nghi kị gì nữa, hắn vất chiếc đĩa vừa mua lên bàn, rồi kéo cửa phòng ra, ngồi trên sô pha phòng khách đợi đám cảnh sát đó đến.

Trương đại quan đánh cảnh sát không phải là sự bộp chộp kích động nhất thời, nếu không đánh cho hai viên cảnh sát chạy đi, thì Tần Thanh làm sao thoát thân thuận lợi được? Hắn càng nghĩ càng thấy việc này kì lạ, hôm nay hắn muốn xem xem, ai dám kiểm tra hắn?

Bốn viên cảnh sát có mang theo đạn thật xông vào, nhìn thấy cửa phòng không đóng liền ngớ ngưởi ra, Trương đại quan ngồi trên ghế sô pha, vẫn mặc chiếc áo choàng sau tắm, nheo nheo mắt nhìn họ: “Đến rồi à, đã mang lệnh kiểm tra đến chưa?”

Mấy người cảnh sát anh nhìn tôi tôi nhìn anh, họ chưa từng gặp phải cảnh tượng này bao giờ, người này là ai chứ? Sao lại kiêu ngạo vậy? Phóng viên của đài truyền hình cũng đã đến đây rồi, đúng là phóng viên, con mắt của họ cao hơn đám cảnh sát này nhiều, khi phóng viên đó nhận ra người ngồi trong phòng là Trương Dương, sợ đến độ vội vàng che đi chiếc máy ảnh, người đang chụp ảnh hỏi: “Sao thế?”

Viên phóng viên đó ho khan một tiếng, rồi thấp giọng nói: “Việc này không liên quan gì đến chúng ta!”

Trương đại quan gần đây không ít cơ hội lộ mặt trên ti vi, đa số phóng viên đã rất quen thuộc với gương mặt này của hắn.

Trương Dương nói: “Phóng viên cũng đến rồi à, vào đây đi, chụp ảnh đi! Chụp hết đám cảnh sát không có lệnh kiểm tra mà đã xông vào nhà dân này lại cho tôi, tôi muốn xem xem, Đông Giang này có còn là nơi có pháp luật nữa không?”

Một viên cảnh sát đứng dậy cầm chiếc đĩa đặt ở trên bàn, lắc lắc với Trương Dương: “Đây là cái gì?”

Trương Dương nói: “Là phim bình thường, tôi còn chưa kịp xem!”

Viên cảnh sát đó nhìn chiếc đĩa, vỏ ngoài đúng là phim bình thường, rồi nói với viên cảnh sát đứng sau: “Kiểm tra đi!”

Ba viên cảnh sát đi vào, rồi bắt đầu lục soát ở khu vực gần loa.

Trương Dương nói: “Này, các anh có lệnh khám không?”

Viên cảnh sát đó lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Anh đã tàng trữ văn hóa phẩm đồi trụy, giờ còn công khai đánh người thi hành công vụ, chuẩn bị ngồi tù đi là vừa.”

Trương Dương gật đầu, rồi nói với người phóng viên ngoài cửa:

“Đồng chí phóng viên, vào đây, vào đây, chụp lại đi, chụp lại hết cho tôi.”

Thái độ của người phóng viên dở khóc dở cười, đã nhận ra Trương Dương, dù là cho gã thêm một lá gan gã cũng không dám chụp.

Tủ loa của Trương Dương quả nhiên đã tìm thấy mấy chiếc đĩa phim con heo, có chiếc đĩa Vân Trung Mạn Bộ của Trương Dương mua lần trước, còn có mấy chiếc đĩa là của Viên Ba để lại, thậm chí Trương Dương còn không biết, muốn kiểm tra rất đơn giản, cảnh sát ngay lập tức mở đĩa tại hiện trường, Trương đại quan cũng xem cùng, như không có chuyện gì xảy ra.