Y Đạo Quan Đồ

Chương 835-2: Bóng đen vẫn tồn tại(2)




Từ Kiến Cơ rất nhiệt tình hài hòa, trên người gã không tìm thấy sự ngạo nghễ của con nhà quan gia, Chu Hưng Quốc cũng vậy, họ đều là những người thông minh thật sự, có thể nhìn nhận rõ bản thân, con cháu quan gia hầu như chỉ là công tử bột mà thôi.

Những cán bộ chủ động tiếp cận như Tùy Quốc Minh Từ Kiến Cơ đã gặp rất nhiều, Tùy Quốc Minh thể hiện dường như rất thân thiết quen thuộc với ông gã vậy, nhưng có lẽ ông gã chẳng hề nhớ đến người cán bộ của Đông Giang này, thế là Tùy Quốc Minh chuyển chủ đề nói chuyện, nói về vấn đề đầu tư vào khu đô thị mới: “Tổng giám đốc Từ, tập đoàn Kiến Cơ đầu tư mạnh vào khu đô thị mới Đông Giang của chúng tôi, chắc chắn sẽ mang đến cho khu đô thị mới của chúng tôi sức sống mới, rất có ích với việc nâng cao hình tượng khu đô thị mới của chúng tôi, tôi tin rằng, dưới sự ảnh hưởng của các anh, sẽ có ngày càng nhiều những nhà đầu tư có thực lực đến đầu tư vào Đông Giang chúng tôi.” Từ Kiến Cơ mỉm cười nói: “Tập đoàn chúng tôi lựa chọn đến phát triển ở khu đô thị mới Đông Giang, nguyên nhân cơ bản là vì đánh giá cao sự phát triển của Đông Giang trong tương lai, môi trường ở đây đều rất tốt, tôi tin rằng dưới sự nỗ lực chung của chúng ta, khu đô thị mới Đông Giang nhất định sẽ trở thành khu đô thị đứng đầu cả nước.” Từ Kiến Cơ vào ở trong phòng chiêu đãi chính phủ thành phố Đông Giang, sau khi nói hết những lời khách sáo với đám lãnh đạo tiếp đón, Từ Kiến Cơ đã về được đến phòng của mình, Trương Dương cùng gã vào trong phòng.

Từ Kiến Cơ gỡ bỏ cà vạt, thở ra một hơi rồi nói: “Vị thị trưởng Tùy của các anh thật là lằng nhằng quá, hỏi đi hỏi lại, từ sân bay hỏi đến mãi tận đây.” Trương Dương cười nói: “Mỗi vị lãnh đạo đều muốn thể hiện tầm quan trọng của mình mà, ông ta làm như vậy, chẳng phải cũng thể hiện ra sự quan trọng của anh hay sao?” Từ Kiến Cơ nằm thẳng trên giường rồi nói: “Lão tam à, nghe nói anh chơi rất vui cùng Tiết Gia ở Lhasa?” Mặc dù họ đã kết bái, nhưng Từ Kiến Cơ vẫn quen miệng gọi Tiết Vĩ Đồng là Tiết Gia, gọi quen rồi, nên không sửa lại được ngay.

Trương Dương nói: “Xảy ra chút mâu thuẫn với một người bản địa, không có gì.”

Từ Kiến Cơ cười nói: “Tôi muốn đi Tây Tạng xem thế nào, Tiết Gia vốn dĩ lần này muốn đến Đông Giang cùng với tôi, nhưng vì ông của cô ấy mừng thọ tám mươi tuổi, nên phải ở nhà chuẩn bị.” Trương Dương nghe nói Tiết Vĩ Đồng không đến được, đây chẳng phải có nghĩa là hạng mục công viên chủ đề Dieter không thể ký kết hay sao? Vậy thì những lời khoác lác chiêu thương đứng đầu Đông Giang năm nay chẳng phải không thực hiện được hay sao?

Từ Kiến Cơ thấy Trương Dương không để ý, bèn cười nói: “Nghĩ gì vậy? Sao lại không để ý?” Trương Dương cười nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến một chuyện thôi, đúng rồi, tập đoàn Kiến Cơ các anh dự định đầu tư bao nhiêu vào khu đô thị mới Đông Giang?” Từ Kiến Cơ nói: “Kỳ một đầu tư 500000000, đại ca và tôi hợp cổ, Kiến Cơ chúng tôi đứng ra, anh ta chỉ phụ trách đầu tư.”

Trương đại quan nói: “Thật lợi hại, 500000000, nếu như đổi thành cổ phiếu thì cũng sẽ vây được mấy vòng trên đất của khu đô thị mới rồi.”

Từ Kiến Cơ nói: “Điều này tôi vẫn chưa suy nghĩ đến, tôi vốn dĩ không phải đánh giá cao khu đô thị mới Đông Giang, mà vừa vặn tiền của tôi từ Hải Nam đã về, bất động sản bên đó bị sụp đổ, may mà tôi chuyển tiền kịp thời, có người khuyên tôi nên đầu tư vào Thâm Quyến, nhân cơ hội Hồng Kong quay về làm một quả lớn, nhưng đại ca Chu và tôi phân tích xong và nhận định rằng, mảnh đất như Hồng Kong không thích hợp để đầu tư, vì vậy chúng tôi chú tâm vào thị trường trong nước, cũng đã khảo sát rất nhiều nơi, cuối cùng chọn Đông Giang. Có lẽ là do những lời tuyên truyền quảng cáo của tiểu tử nhà anh ở kinh thành đã có tác dụng.”

Trương đại quan đưa thêm một câu: “Tin tôi đi, không sai đâu!”

Từ Kiến Cơ cười hà hà.

Trương Dương nói: “Lâm Dĩnh đâu?” Từ Kiến Cơ nói: “Cô ấy đi tìm bạn rồi, buổi tối sẽ đến đây.”

Trương Dương gật đầu: “Đúng là diễm phúc tề thiên, đi công tác mà còn có nữ minh tinh đi cùng.” Từ Kiến Cơ thở dài nói: “Trời lạnh rồi, bên cạnh mà không có ai làm ấm giường sao được, chính phủ thành phố Đông Giang các anh lại không sắp xếp cho tôi, tôi chỉ có thể tự chuẩn bị rồi.”

Trương đại quan cười ha ha.

Trương Dương nói: “Tối nay, bộ chỉ huy chúng tôi sẽ bày tiệc đón anh, thị trưởng Phương cũng sẽ đến đấy.”

Từ Kiến Cơ nói: “Long trọng quá rồi, tôi chỉ là một người đầu tư thôi, có phải là nguyên thủ quốc gia đâu, lãnh đạo Đông Giang luân phiên đến tiếp đón tôi, tôi thật là được sủng ái quá, tam đệ à, mấy việc này chúng ta miễn đi được rồi.”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi biết anh sợ phiền phức, thật ra tôi cũng sợ phiền toái, vốn chỉ là ký kết hợp đồng thôi, mấy vị lãnh đạo này cứ muốn nhân cơ hội này để làm chút gì liên quan đến chính trị, chẳng còn cách nào cả, tất cả đã sắp xếp xong rồi, anh chịu một chút đi. Anh chỉ là đến cười cùng, tôi còn khổ hơn, bị người ta cướp hết cả hào quang.”

Từ Kiến Cơ cười nói: “Được, tôi nhịn một chút vậy.” Trong bữa tiệc tiếp đón của bộ chỉ huy tối hôn đó, Trương Dương không tham dự, nguyên nhân rất đơn giản, Hà Trường An từ kinh thành trở về, nếu như so sánh với chuyện này, thì chẳng bằng cùng Hà Trường An nói chuyện về tương lai của Tần Hoan. Càng huống hồ dù Trương Dương có đi dự tiệc, thì nhân vật chính cũng chẳng phải là hắn.

Từ thái độ của Hà Trường An đã có thể nhận ra kết quả của lần đi kinh thành này khá mỹ mãn.

Sau khi Hà Trường An quay lại Đông Giang, Từ Lập Hoa đã đến ở chỗ con gái Triệu Tĩnh, Chung Trường Thắng vẫn chưa đi, một ngày Tần Hoan vẫn còn ở Đông Giang, thì Trương Dương vẫn bảo gã không được rời Tần Hoan nửa bước, với những bảo tiêu của Hà Trường An, Trương Dương vẫn cảm thấy không tin tưởng được.

Buổi tối hôm đó họ không ra ngoài ăn cơm, mà ăn ngay ở nhà, Hà Trường An cũng nhận ra Chung Trường Thắng là bảo tiêu hộ vệ sát thân ngày trước của Kiều lão, y cảm thán: “Trương Dương, bên cạnh cậu đúng là không ít ngọa hổ tàng long.”

Trương Dương cười nói: “Cháu còn công việc, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Tiểu Hoan được, vì vậy mới mời anh ấy đến để chăm sóc.”

Hà Trường An nói: “Có anh ấy phụ trách sự an toàn của Tiểu Hoan, thật sự tốt hơn nhiều so với những bảo tiêu ở bên cạnh tôi.”

Trương Dương nói: “Lần này đi kinh thành nói chuyện với Tần gia thế nào?”

Hà Trường An cười nói: “Ta và Tần Hồng Giang đã gặp mặt, còn về bà điên ở nhà ông ta, thì ta chẳng thèm đi lý luận với bà ta, Tần Hồng Giang cũng khá thông minh, đã nhượng bộ về vấn đề của Tiểu Hoan.”

Trương Dương nói: “Không ngờ lần này ông ta lại đáp ứng nhanh như vậy.”

Hà Trường An cười lạnh lùng nói: “Không thể không nhượng bộ, mặc dù ông ta đã từng cứu Manh Manh, nhưng nhiều năm như vậy, ông ta đã mang đến biết bao tổn thương cho Manh Manh?” Trương Dương nói: “Có lẽ họ không cho rằng như vậy, họ đã biết thừa về thân phận của Tiểu Hoan, không thể không biết gì về những hành động cầm thú của Tần Chấn Đông được, từ trước đến nay, Tần gia đều là vì danh tiếng của họ mà bưng bít tất cả những điều này, giờ đây họ càng phải buộc cái chết của Tần Chấn Đông lên người Manh Manh.”

Hà Trường An nói: “Việc này sẽ được giải quyết rất nhanh.” Trương Dương không hề biết sự giải quyết mà Hà Trường An nói đến là gì, hắn thấp giọng nói: “Tần gia chưa chắc đã tâm phục, họ chỉ là vì có áp lực từ phía Kiều lão, nên mới đồng ý giao Tiểu Hoan cho chú.”

Hà Trường An cảm thấy hơi kỳ lạ, y nhìn sang Trương Dương, y không hề nói với Trương Dương mình đã mời Kiều lão đứng ra thị uy với Tần gia, Trương Dương tại sao lại biết được điều này? Chẳng lẽ có người nói với hắn rồi sao?

Trương Dương nói: “Chú không cần phải cảm thấy ngạc nhiên đâu, cháu thông qua quốc an mới biết được việc này.” Đôi lông mày của Hà Trường An chau vào, lúc đầu, Trương Dương thông qua quốc an để cứu Tần Manh Manh vượt ngục, vì vậy, Hà Trường An đã bỏ một số tiền lớn để ủng hộ cho quốc an, không ngờ quốc an lại rõ ràng với nhất cử nhất động của y như vậy.

Trương Dương nói: “Sự việc này có lẽ không đơn giản như những gì chúng ta thấy, từ trước đến nay, chú đều chú trọng đến việc ẩn giấu tung tích của Manh Manh và Tiểu Hoan, nhưng vẫn bị Tần gia phát hiện, theo những tình hình cháu nắm được, nội bộ quốc an có lẽ đã có người tiết lộ bí mật, họ có thể điều tra được tung tích của Tiểu Hoan, thì có khả năng căn cứ vào đầu mối này để tìm ra Manh Manh.”

Hà Trường An nói: “Manh Manh tuyệt đối an toàn.”

Trương Dương nói: “Trên thế gian này không có gì là tuyệt đối cả, chú không hiểu biết đầy đủ về khả năng của quốc an đâu.”

“Giữa ta và quốc an không hề có xung đột lợi ích nào, tại sao họ lại gây khó dễ cho ta chứ?” Trương Dương nói: “Đây cũng là chỗ mà cháu không hiểu nổi, lúc đầu sự việc cháu giải cứu Manh Manh chỉ có một số ít người biết.” Hà Trường An nói: “Tần gia trong thời gian ngắn không dám gây khó dễ với ta đâu.”

Trương Dương biết rằng lòng tin của y đến từ Kiều lão, nhưng không biết rằng để mời Kiều lão xuất sơn, Hà Trường An rốt cuộc đã phải trả cái giá như thế nào, liên quan đến những điều bí mật của Hà Trường an, Trương Dương không hề hỏi nhiều, điều hắn quan tâm nhất vẫn là sự an nguy của hai mẹ con Tần Manh Manh, Trương Dương nói: “Chú Hà, cháu cảm thấy, chú mau dẫn Tiểu Hoan rời khỏi đây đi thì tốt hơn.”

Hà Trường An thấp giọng nói: “Cháu lo lắng rằng có người bất lợi với nó ư?”

Lời của Trương Dương làm cho Hà Trường An đột nhiên lo lắng.

Trương Dương nói: “Cháu luôn cảm thấy việc này chưa chắc đã do Tần gia gây ra, có phải có người muốn lợi dụng việc này để gây chuyện không?” Hà Trường An nói: “Rất ít người biết quan hệ thật sự của chú và Manh Manh.”

Trương Dương nói: “Quốc an biết, lúc đầu cháu đã tìm đến bộ phận kỹ thuật của quốc an để làm giám định gene, có ly do tin tưởng rằng hồ sơ này đã bị những người khác trong quốc an nắm được.”

Hà Trường An hít vào một hơi rồi nói: “Tại sao họ phải đối phó với ta chứ?”

Trương Dương nói: “Chưa chắc đã là để đối phó với chú, có lẽ là muốn đối phó với Tần gia, chú Hà, nếu như những chứng cứ này rơi vào tay một kẻ nào có dụng tâm, thì nhất định sẽ gây nên một làn sóng lớn, sự việc này sẽ mang đến tổn thương lớn cho cả Tiểu Hoan và Manh Manh.” Hà Trường An cắn môi, thậm chí y không dám nghĩ đến hậu quả của việc này.

Trương Dương nói: “Đây chỉ là những dự đoán của cháu thôi, có lẽ không đến mức độ đó.”

Hà Trường An nói: “Ngày mai chú sẽ dẫn Tiểu Hoan rời đi, rời xa khỏi nơi đầy chuyện thị phi này.”

Trương Dương nói: “Trước khi sự việc này được giải quyết, có lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất.” Hà Trường An nói: “Chú tìm người giúp, gây tin giả Manh Manh đã chết, lần này về nước, còn một mục đích nữa là để thoát quan hệ, để người khác không liên hệ chuyện này với chú, cũng là để tránh Tiểu Hoan bị ảnh hưởng.” Đến tận bây giờ, Hà Trường An mới nói ra kế hoạch của mình.

Trương Dương nói: “Hi vọng chú có thể giấu được tai mắt của người khác.” Xem ra Hà Trường An cũng giấu cả hắn nữa.

Hà Trường An nói: “Trương Dương, cháu phải giúp chú điều tra ra việc này, xem ai đang gây chuyện ở đằng sau, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng được.”

Trương Dương nói: “Sự việc của quốc an chưa chắc đã dễ điều tra, thật ra điều quan trọng nhất với chúng ta bây giờ là tránh cho Manh Manh và Tiểu Hoan bị tổn thương.”

Hà Trường An gật đầu đồng ý.

Trương Dương nói: “Những bảo tiêu bên cạnh chú mặc dù không tồi, nhưng đều là bán mạng vì tiền cả, chút nữa cháu sẽ nói với Chung Trường Thắng một câu, bảo anh ấy phụ trách an toàn của Tiểu Hoan thời gian gần đây.”