Y Đạo Quan Đồ

Chương 842-4: Trách nhiệm (4)




Lưu Hiểu Trung thở dài nói: “Tôi cũng cho là như thế, nhưng tôi bây giờ không thể liên lạc được với người đó, tôi thấy tám chín phần là sợ trách nhiệm nên trốn rồi, loại người này tôi thật không yên tâm giao công trình điện cho hắn đi làm.”

Đỗ Thiên Dã từ miệng của Tô Viên Viên đã xác nhận rõ ràng rằng chính là Lưu Hiểu Trung làm cô ấy bị thương, nếu như Lưu Hiểu Trung hôm nay thừa nhận việc này thì rất có thể Đỗ Thiên Dã sẽ không truy cứu chuyện này nữa, dù sao vì một chuyện nhỏ cũng không cần thiết phải truy cùng tra tận, nhưng Lưu Hiểu Trung đến tận giờ vẫn đổ chuyện này sang cho người khác, cái loại người không có trách nhiệm này sao có thể xứng làm lãnh đạo cao nhất của hệ thống điện lực Bình Hải chứ? Đỗ Thiên Dã mắng thầm: súc sinh. Đỗ Thiên Dã giờ đã hiểu tại sao Trương Dương lại ghét Lương Thiên Chính như vậy. Đỗ Thiên Dã không nói gì nữa, thái độ lạnh lùng của Đỗ Thiên Dã làm cho Lưu Hiểu Trung ngồi không yên, rất nhanh đứng dậy cáo từ.

Lưu Hiểu Trung sau khi rời khỏi nhà khách chính quyền tình, tâm trạng buồn bực đến cực điểm, gã bắt đâu tin tưởng vào lời đồn về quan hệ của Tô Viên Viên và Đỗ Thiên Dã rồi, nếu như quan hệ của bọn họ không mật thiết như vậy thì Đỗ Thiên Dã sẽ không vì một người con gái mà tức giận như vậy.

Còn chưa về đến xe mình thì Lưu Hiểu Trung đã nhận được điện thoại của Lương Tư, giọng nói của cô ta mang theo những tiếng khóc nấc: “Anh à, bây giờ tin tức truyền thông đã làm cho Tuệ Nguyên chúng ta đầy tiếng xấu rồi, anh phải nghĩ cách đi, nếu không cứ như thế này thì Tuệ Nguyên sẽ chết mất.”

Lưu Hiểu Trung trong đầu đang đầy những suy nghĩ linh tinh, nghe lời này của Lương Tư trong lòng càng cảm thấy buồn bực, gã không tức giận nói: “Không phải có Khang Thành rồi sao? Nó mới là cổ đông chính, trời sập có nó lo.”

Nhắc đến Khang Thành, Lương Tư lập tức bốc hỏa: “em tìm hắn khắp nơi, điện thoại tắt máy, người cũng không biết đi đâu rồi, hắn thấy tình hình không ổn nên đã trốn đi rồi, cái thứ gì thế, một chút gánh vác cũng không có.”

Nghe thấy hai chữ “gánh vác” này Lưu Hiểu Trung liền cảm thấy đâu đầu, gã thấp giọng nói: “Tuệ Nguyên nếu như sập thì tổn thất của hắn sẽ lớn hơn em.”

Lương Tư nói: “hắn có thể đền nổi nhưng em thì không, Tuệ Nguyên là toàn bộ gia sản của em.”

Lưu Hiểu Trung nghe cô ta than thở không khỏi thấy buồn bực, liền ngắn lời: “Anh có việc, việc này để sau hãy tính, còn nữa, gần đây không có việc gì quan trọng thì đừng gọi điện cho anh nữa.”

Lương Tư kinh ngạc nói: “Anh có ý gì vậy?”

Lưu Hiểu Trung nói: “Không có gì, phiền phức mà em gây ra cho anh còn chưa đủ sao?”

Lương Tư tức giận nói: “Lưu Hiểu Trung, anh nói cho rõ đi, rốt cuộc là ai gây phiền phức cho ai? Nếu như không phải anh thấy Tô Viên Viên xinh đẹp, chọc giận người ta thì liệu có gây ra nhiều việc như thế không? Bây giờ anh lại nói những lời này, anh có phải là người không? Anh không có trách nhiệm….”

Lưu Hiểu Trung nhanh chóng dập điện thoại, cắn răng, từ trong mồm nghiến ra một câu: “Tiện nhân!” sau đó gã ngẩng đầu, nhìn mặt trời mờ mịt ngoài kia, mắng chửi là để xả bớt bực tức trong lòng chứ không có chút giúp ích nào để giải quyết vấn đề.

Thái độ của Lưu Hiểu Trung làm cho Lương Tư càng lúc càng nhìn rõ bộ mặt thật của gã, lúc quan trọng không thể trông đợi gì vào người anh rể này được, gã bây giờ có thể là thân mình cũng chưa lo xong, sao có tâm trí đi lo việc Tuệ Nguyên.

Lương Tư nghĩ đi nghĩ lại, cô ta giờ chỉ có thể đi tìm trưởng phòng tổ chức Khổng Nguyên.

Khổng Nguyên và Khang Thành không giống nhau, ông ta không chọn trốn chạy, trên thực tế ông ta ở vị trí đó cũng không thể trốn chạy được. đối mặt với Lương Tư, Khổng Nguyên vẫn một bộ mặt tươi cười, có điều trong nụ cười đó không thể tìm thấy một chút tình cảm nào, trưởng phòng Khổng trong lòng hiểu rất rõ, bây giờ vào lúc này hướng gió đã hoàn toàn thay đổi. có một số lợi có thể dể dàng chiếm được, cũng có một số lợi tự dâng đến cửa mà không có phúc hưởng. Lương Tư dịu dàng gọi một tiếng trưởng phòng Khổng.

Khổng Nguyên mỉm cười nói: “Tiểu Lương, mời ngồi.” y chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện, việc đầu tiên gã muốn làm chính là thức tỉnh Lương Tư, tỏ rõ thái độ.

Lương Tư là một cô gái cực kì thông minh, từ câu nói đầu tiên của Khổng Nguyên cô có thể nhận ra được mình có thể đã đến nhầm chỗ rồi.

Cô cười cười, ngồi xuống ghế, rất nho nhã vắt một chân lên, trong cái giây phút cặp đùi ngọc nhấc lên, cô ta để ý thấy ánh mắt của trưởng phòng Khổng không tự chủ được mà sáng lên, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường khi Lương Tư đã khép chặt đùi. Lương Tư trong lòng thầm chửi lão dâm tặc, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra rất hiền dịu.

Khổng Nguyên nhìn thấy vẻ xinh đẹp của Lương Tư, cảm thấy trong người hơi nóng lên, đành phải thừa nhận rằng Lương Tư quả có một lực hút khó thể nói rõ. Khổng Nguyên bê chén trà lên, uống. cùng với nước là nước miếng được nuốt xuống họng, Khổng Nguyên làm ra bộ mặt hòa nhã nói: “Tiểu Lương, cô tìm tôi có việc gì không?”

Lương Tư nói: “Trưởng phòng Khổng, anh có tin tức của Khang Thành không?

Khổng Nguyên nói: “Khang Thành? Rất lâu tôi không gặp nó rồi.” y hiểu rất rõ mục đích của Lương Tư, Khang Thành đột nhiên bốc hơi, chính là do y.”

Lương Tư thở dài nói: “trưởng phòng Khổng, bây giờ Tuệ Nguyên đang gặp phiền phức rất lớn, Khang tổng đột nhiên lại mất tích trong lúc này, một cô gái yếu đuối như tôi không biết phải đối mặt với cục diện bây giờ như thế nào?”

Khổng Nguyên nói: “Tiểu Lương, đừng lo lắng, nói chầm chậm thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Tư thầm chửi y cả nghìn lần, lão già này đúng là điển hình của loại người không biết xấu hổ, ăn cái xoa mồm là quên, Tuệ Nguyên xảy ra nhiều chuyện như vậy, Khang Thành là cháu ngoại của y mà y lại có thể trả vờ không biết một chút nào. Trong lòng Lương Tư thầm oán trách, nhưng trên mặt không lộ ra chút gì, lại kể lại sự việc một cách đơn giản.

Khổng Nguyên thực ra trong lòng hiểu rất rõ, chỉ là đang giả vờ mà thôi, Lương Tư nói xong y liền thở dài nói: “Việc quản lí của Tuệ Nguyên các cô thật là có vấn đề, sao lại có thể để bảo vệ đánh kí giả cơ chứ?”

Lương Tư nói: “trưởng phòng Khổng, việc này tôi đã điều tra rôi, hoàn toàn không phải là do nhân viên của chúng tôi làm, nhất định là có người lợi dụng chuyện này để hãm hại chúng tôi.”

Khổng Nguyên nói:”Bây giờ nói chuyện này có ích lợi gì? Đã tạo ra ảnh hưởng xấu tới xã hội, thật chỉ không hiểu tại sao khách sạn lớn như Tuệ Nguyên lại phải đi ăn cắp điện nước? lẽ nào các cô không biết rằng hành vi như vậy sẽ làm tổn hại đến quốc gia sao? Hơn nữa thân phận của cô lại vô cùng đặc biệt, có biết rằng làm như vậy sẽ mang đến hậu quả như thế nào cho đồng chí Hiểu Trung không?”

Lương Tư nhẹ giọng nói: “trưởng phòng Khổng, người ta đã hối hận rồi, nhưng không làm thì cũng đã làm rồi, việc đã làm rồi thì phải chịu trách nhiệm.” khi nói lời này ánh mắt của cô ấy nhìn thẳng vào Khổng Nguyên, ánh mắt dịu dàng lúc nãy đã không còn chút nào.

Khổng Nguyên nghe ra được ý trong lời nói đó, người đàn bà này rõ ràng là đang uy hiếp mình, Khổng Nguyên cười ha ha: “không ngờ, Tiểu Lương cô lại là một cô gái có trách nhiệm như vậy.” Lương Tư tuy đã không còn nhỏ nhưng trong mắt Khổng Nguyên thì cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, trẻ con thì cũng có chỗ ấu trĩ, cô nói lời này lập tức làm cho Khổng Nguyên phải cảnh giác.

Khổng Nguyên nói: “Tiểu Lương à, cô có thể không biết rằng việc trộm điện lần này đã mang lại phiền phức rất lớn cho đồng chí Hiểu Trung, theo như tôi biết gần đây bên đồng chí Hiểu Trung không ổn lắm.”

Lương Tư nghe Khổng Nguyên nói như vậy bất giác có chút sợ hãi, từ trước tới nay việc làm ăn của cô ấy đều rất thuận lợi, tất cả đều là dựa vào mối quan hệ của anh rể Lưu Hiểu Trung, nếu như Lưu Hiểu Trung xảy ra chuyện thì tài lộ của cô cũng sẽ đứt. Lương Tư nói: “trưởng phòng Khổng, anh hãy giúp tôi, tôi giờ nên làm thế nào?”

Khổng Nguyên nói: “việc của Tuệ Nguyên là do ai làm ra?”

Lương Tư nói: “Trương Dương và Kì Sơn.” Nhắc đến hai chữ này cô liền cảm thấy răng ngưa ngứa.

Khổng Nguyên nói: “nhưng tôi nghe nói Tô Viên Viên là bạn gái của bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, đây chính là nguyên nhân gây ra nhiều chuyện như vậy, là vì một số hành vi của đồng chí Hiểu Trung ảnh hưởng đến quan hệ của đồng chí ấy và Đỗ Thiên Dã.”

Lương Tư trầm xuống, giờ bình tĩnh nghĩ lại một chút, Tô Viên Viên quả thực chính là đầu mối của tất cả mọi việc, nếu không phải Lưu Hiểu Trung trêu chọc cô ta thì Trương Dương sao lại nhắm vào Tuệ Nguyên?

Khổng Nguyên nói: “quan hệ giữa Đỗ Thiên Dã và Trương Dương rất tốt, Trương Dương chắc cô đã từng được lĩnh giáo, cô chắc không biết lắm về Đỗ Thiên Dã, trước đây cậu ta đã từng làm chủ nhiệm ngũ thất kỉ ủy trung ương, trong hệ thống có mối quan hệ và nhân lực tương đối nhiều, gần đây kỉ ủy đã nhận được không ít tố cáo nhắm vào đồng chí Hiểu Trung.” Nói đến đây Khổng Nguyên cố ý dừng lại một chút, y tin rằng với ngộ tĩnh của Lương Tư chắc sẽ hiểu ra, mục tiêu thật sự của Trương Dương là Lưu Hiểu Trung.

Lương Tư nói: “trưởng phòng Khổng, sự việc này sẽ rất phiền phức phải không?”

Khổng Nguyên nói: “thế giới này việc gì cũng đều chỉ có tương đối thôi, phiền phức đều là do mình tìm tới, cô không chủ động chọc hắn thì phiền phức đâu có tìm đến cô.”