Y Đạo Quan Đồ

Chương 843-2: Tìm đường thoái lui (2)




Lương Tư nói: “Lỗ hay không trong lòng tôi rất rõ.” Cô ta chợt cảm thấy đau xót trong lòng.

Kì Sơn nói: “Cô Lương, thứ cho tôi nói thẳng, tình cảnh của cô bây giờ không ổn, tôi nghe nói kỉ ủy trung ương đã tiến hành điều tra Lưu cục, người bên cạnh anh ta hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ bị liên lụy.”

Lương Tư miệng cứng nói: “việc này có liên quan gì đến tôi? Tôi làm việc làm ăn của tôi, không có kinh doanh phạm pháp.”

Kì Sơn cười ha ha nhấp từng ngụm trà trên bàn: “Tôi cho cô 3 nghìn vạn.”

Lương Tư hơi ngẩn ra, quả thực có chút không hiểu tên này, hắn hôm nay ra giá tàn độc như vậy nguyên nhân thức chất chính là vì biết Lưu Hiểu Trung đã bị người ta tố cáo, hiện nay kỉ ủy trung ương đã tiến hành điều tra, nếu như Lưu Hiểu Trung thật sự bị tra ra vấn đề thì rất có thể sẽ liên lụy đến mình, Lương Tư liền nhanh chóng chuyển nhượng cổ phần của mình cho người khác cũng là vì nguyên nhân này, rõ ràng là đã thỏa thuận xong là hai nghìn năm trăm vạn rồi, tại sao y lại cho thêm năm trăm vạn nữa? lẽ nào lòng lương thiện của y đã trỗi dậy?

Kì Sơn nói: “Đưa cô thêm 5 trăm vạn là để cho cô Lương làm phí chuyển nhượng tổng hội Lam Ma Phương Dạ cho tôi.”

Lương Tư tức đến mức mặt trắng bệch ra, tên khốn này quả là đồ khốn, bản lĩnh dậu đổ bìm leo thật là cao cường, không những nhắm vào cổ phần Tuệ nguyên mà thậm chí cả tộng hội Lam Ma Phương Dạ cũng muốn, nhưng sự tức giận của của Lương Tư chỉ xảy ra trong nháy mắt, rất nhanh cô đã nghĩ thông, trong thời khắc này chưa chắc có thể tìm được người mua thích hợp hơn Kì Sơn. Thứ cô cần là thời gian, phải nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất phải làm xong tất cả, từ ba năm trước Lương Tư đã làm xong hết thủ tục di dân sang New Zealand, chỉ cần có tiền trong tay thì sau này vẫn còn cơ hội.

Kì Sơn nói: “Đồng ý không?”

Lương Tư nói: “Khi nào tiền có thể thanh toán xong?”

Kì Sơn nói: “Sáng mai, sau khi kí hợp đồng xong, tôi lập tức sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô, tuyệt đối sẽ không làm lỡ dở thời gian của cô.” Kì Sơn đã nhìn ra Lương Tư tám chín phần là muốn bỏ chạy.

Lương Tư gật đầu: “Được.”

Khi Lương Tư đang tìm đường trốn, thì cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung đã bị bí mật song quy, tất cả đều đến rất đột ngột, Lưu Hiểu Trung tuy sớm đã có dự cảm, nhưng không ngờ tất cả lại đến nhanh như vậy.

Lúc tối Lưu Hiểu Trung đã được đưa tới khách sạn Sở Vận, và đang ở đó trả lời các câu hỏi của tổ trưởng tổ điều tra Lưu Nhạn Hồng.

Thái độ của Lưu Hiểu Trung rất ngạo mạn, tự cho rằng việc của mình kỉ ủy tỉnh không nên nhúng tay vào, Lưu Hiểu Trung nói: “sở trưởng Lưu, tất cả những chuyện mà cô đang làm phải chăng là đang vượt quyền không?”

Lưu Hiểu Trung nói: “đồng chí Lưu Hiểu Trung, vấn đề liên quan đến đồng chí kỉ ủy trung ương đã ủy thác cho chúng tôi điều tra, đối với tất cả các hành động đối với đồng chí đều đã được sự đồng ý của cấp trên, ngày mai đặc phái viên của kỉ ủy trung ương sẽ đến Bình Hải nói chuyện với đồng chí, đồng chí có thể nói bây giờ hoặc đợi đến ngày mai sau khi đặc phái viên kỉ ủy trung ương đến Đông Giang lại nói về vấn đề của đồng chí.”

“Tôi có vấn đề gì chứ?” Lưu Hiểu Trung lạnh lùng nói.

Lưu Nhạn Hồng nói: “trước khi nói đến vấn đề cá nhân của đồng chí, tôi phải thông báo cho đồng chí biết một vài chuyện, người nhận thầu công trình điện lực Trương Khánh Phong, Hồ Quốc Vĩ bây giờ đều đã ở trong sự khống chế của cơ quan kiểm sát, theo những gì họ tố cáo, trong quá trình đấu thầu công trình điện lực, bọn họ đã từng hối lộ cho đồng chí rất nhiều, căn cứ vào tình hình điều tra sơ bộ của chúng tôi, chỉ với số tiền mà bọn họ đút lót cho đồng chí đã lên đến năm trăm vạn, việc này có phải là sự thật không?”

“Toàn là lời nhảm nhí, rõ ràng là cố tình vu oan giá họa cho tôi.” Lưu Hiểu Trung lớn tiếng nói.

Lưu Nhạn Hồng mỉm cười nói: “Tôi cũng hi vọng chỉ là hãm hại, tuy tôi làm công tác kỉ ủy, nhưng tôi thật lòng mong muốn mỗi một cán bộ của chúng ta đều trong sạch, hi vọng mỗi người chúng ta đều có thể tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, xứng đáng với sự ủy thác của Đảng và nhân dân, nhưng với kinh nghiệm của tôi lại cho tôi biết rằng những thành phần thối nát trong đội ngũ cán bộ của chúng ta vô cùng nhiều, Lưu Hiểu Trung, đồng chí có thể chọn nói hoặc không nói, nhưng có một việc nhất định tôi phải nói cho đồng chí biết, nếu như không có đủ chứng cứ xác thực thì chúng tôi sẽ không có bất kì hành động nào với đồng chí cả.”

Câu cuối cùng của Lưu Nhạn Hồng trong phút chốc đã đánh gục ý trí ngoan cường của Lưu Hiểu Trung, đầu của gã từ từ cúi xuống: “Tôi không có gì để nói.” …………………. Sau khi Kì Sơn và Lương Tư kí xong hợp đồng chuyển nhượng, rất nhanh chóng tiền đã được chuyển vào tài khoản ở nước ngoài của Lương Tư. Từ hành động của Lương Tư y có thể phán đoán rằng cô ta muốn tháo chạy, ở điều này Kì Sơn rất hậu đạo, y không hệ lựa chọn ném đá xuống giếng, khi bắt tay với Lương Tư. Kì Sơn mỉm cười nói: “Hôm nay tạm biệt không biết lúc nào mới gặp lại được.”

Lương Tư nghe ra ý trong lời của y, nhỏ giọng nói: “những việc mà Kì tổng đối với tôi, tôi sẽ ghi nhớ mãi mãi.”

Kì Sơn cười nói: “Tôi thật sự hi vọng lời của cô là thật lòng.”

Lương Tư lắc đầu nói: “là lời thật lòng, tuy anh đã đâm tôi một nhát, nhưng anh vẫn được coi như là một người trọng nguyên tắc.”

Kì Sơn nói: “Thuận buồm xuôi gió.” Y đưa tay ra.

Miệng của Lương Tư hơi động, con người trước mặt mình quả thật là cực kì tinh minh, y đã đoán được mình muốn bỏ trốn. Lương Tư bắt tay với y, nói: “Cảm ơn.”

Trương Dương sau đó mới biết Lưu Hiểu Trung bị song quy, Lương Tư kịp thời bỏ trốn. hắn không kiềm nổi mà trách cứ Kì Sơn: “Anh đã biết Lương Tư muốn bỏ trốn tại sao còn đưa cô ta tiền.”

Kì Sơn mỉm cười nói: “Tôi không hiểu về chính trị, tôi chỉ là một thương nhân, trên thương trường cũng có nguyên tắc của thương trường, kí hợp đồng rồi thì phải tuân thủ, cô ta đã chuyển nhượng cổ phần cho tôi, tôi cứ dựa theo hợp đồng mà làm thôi. Thiên kinh địa nghĩa, còn về việc cô ta có trốn hay không, trốn làm gì, thì có liên quan gì đến tôi?”

Trương Dương nói: “Lương Tư này nhất định có vấn đề, nếu như không phải Lưu Hiểu Trung ngầm trong bóng tôi giúp đỡ cô ta thì sao cô ta lại có thể tích được nhiều tiền như thế?”

Kì Sơn nói: “người làm quan chẳng có mấy người trong sạch, người làm ăn cũng thế, chỉ là không tra thôi, chứ nếu tra, thì người nào cũng sẽ có vấn đề, bây giờ ta không sao không có nghĩa là tất cả những gì ta làm đều là hợp pháp, chỉ là người khác không điều tra thôi.”

Trương Dương nói: “anh đúng là có chút tự mình biết mình.”

Kì Sơn cười nói: “tôi làm việc chỉ tuân thủ theo quy tắc của mình, còn về đối phương là ai, họ làm gì tôi đều không quan tâm.”

Trương đại quan nhân nói: “anh như thế này người ta gọi là không có tinh thần trách nhiệm xã hội, Lương Tư cầm khoản tiền đó bỏ chạy, thì tài sản của quốc gia chúng ta sẽ bị chảy ra ngoài.”

“Tôi lại không biết rằng cô ta muốn chạy.” ……………………………….. Miệng của Lưu Hiểu Trung rất kín, bất kể là tổ chuyên án của thẩm vấn như thế nào gã cũng đều không nhắc tới Lương Tư, tuy là như vậy nhưng số tiền tham ô mà gã bị điều tra ra đã làm cho người ta phải kinh ngạc: hai nghìn ba trăm vạn, vì thế mà một lượng quan viên điện lực cũng bị rớt ngựa theo.

Trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đã đặt chuyện này thành vấn đề trọng điểm. Kiều Chấn Lương nói: “chúng ta lúc nào cũng hô khẩu hiệu ‘phản tham nhũng, xướng liêm khiết”, nhưng lại có người trước sau lần lượt bị điều tra ra tham nhũng, tiền bạc, mĩ sắc thật sự có mê lực lớn như vậy sao? Tôi không muốn cường điệu trách nhiệm và nghĩa vụ mà mỗi người trong chúng ta phải gánh vác, mọi đều biết làm quan khó, nhưng làm người thì sao? Tại sao trong một số người làm quan trọng chúng ta sau khi làm quan xong ngay cả cách làm người cơ bản nhất cũng không biết làm? Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết trộm cắp là vô sỉ, nhưng một số cán bộ trong chúng ta, những cán bộ nhận được sự giáo dục nhiều năm như thế của nhân dân và Đảng mà lại thò tay ra móc trộm tiền của quốc gia, lấy trộm tiền của nhân dân, trong lòng bọn họ lẽ nào ngay cả hai chữ liêm sỉ cũng không hiểu sao? Vị tham vọng làm mờ đôi mắt, làm mờ nội tâm rồi sao.”

Khi Kiều Chấn Lương nói những lời này mắt cứ đảm quanh mọi người, cuối cùng dừng lại ở chỗ trưởng phòng tổ chức Khổng Nguyên, lúc này Khổng Nguyên lại giả vờ chăm chú, dáng vẻ đau lòng, nhưng đã bị ánh mắt sắc lạnh của Kiều Chấn Lương nhìn vào, trong lòng vẫn bất giác rung lên, một luồng hơi lạnh men từ cột sống chạy lên não bộ.

Kiều Chấn Lương thở dài, ngón tay ông ta gõ gõ vào mặt bàn: “Từ khi tôi lên nhậm chức tới nay, tôi luôn nhấn mạnh cần phải tăng cường quản lí giám sát, luôn nhấn mạnh phải liêm khiết, nhưng các án tham ô phủ bại vẫn không ngừng gia tăng, lẽ nào những cán bộ đảng viên này lại không sợ chết sao? Hôm nay tôi muốn nói một câu thế này, chỉ cần trong nhiệm kì của tôi, trong phạm vi của Bình Hải, những quan chức dám nhận hối lộ tôi nhất định sẽ điều tra và truy cứu đến cùng, tuyệt đối sẽ không buông tha.” Giọng nói của Kiều Chấn Lương vang vang trong phòng, làm chấn động tất cả mọi người.

Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: “Tôi thấy những người tham ô nhận hối lộ đó căn bản thiếu sự hiểu biết về chủ trương của đảng, nếu như mỗi cán bộ của chúng ta có nhận thức sâu sắc về chủ trương của đảng thì đều có thể có những hành động đúng chuẩn mực và quy tắc, như vậy sẽ không có những chuyện này xảy ra.”

Kiều Chấn Lương gật đầu, câu nói này của Tống Hoài Minh đúng là câu ông ta định nói.