Y Đạo Quan Đồ

Chương 894-2: Nhận ra ngươi (2)




Trương Dương không bao giờ nghĩ Văn Linh lại xuất hiện ở chỗ này, bà chị nuôi thật sự đúng là dai như Tiểu Cường không chết, loại thời điểm này, cô ấy vốn hẳn là nên ở kinh thành ăn lễ mừng năm mới, vì sao cô ấy cũng đi tới Hán Thành, hơn nữa tìm được mình. Thấy Kim Mẫn Nhi rơi vào tay của Văn Linh, Trương Dương nhất thời rối loạn, thế nhưng đối mặt cao thủ như Văn Linh, hắn quyết không thể khiến cho cô ấy nhìn ra bản thân khẩn trương, Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Chị Linh, đến Hán Thành lúc nào?" Nhìn dáng vẻ của hắn thật sự giống như gặp thân nhân hồi lâu không gặp.

Tay của Văn Linh vẫn đang chụp lấy yết hầu của Kim Mẫn Nhi, cười nhạt nhìn Trương Dương nói: "Ngươi nghĩ rằng ta không biết mục đích ngươi tới Hán Thành?"

Trương Dương cười nói: "Tôi có mục đích gì? Bất quá là tới gặp bạn bè mà thôi "

Văn Linh nói: "Ngươi tới Hán Thành còn không phải là vì bí mật của Nghịch Chuyển Càn Khôn!"

Trương đại quan nhân thật có chút không hiểu, xem ra chính mục thật sự của Văn Linh là bí mật của Nghịch Chuyển Càn Khôn, hắn ho khan một tiếng nói: "Chị Linh, nếu như tôi nói tôi là trùng hợp đi ngang qua đây, chị tin tưởng sao?"

Văn Linh hiển nhiên sẽ không tin tưởng, cô ấy nhìn Kim Mẫn Nhi nói: "Không ngờ rằng đệ nhất danh kỹ kinh sư Xuân Tuyết Tình cũng ở chỗ này."

Kim Mẫn Nhi nghe như rơi vào trong sương mù, biểu tình của Trương đại quan nhân cũng có chút bất đắc dĩ, Văn Linh có thể nhận thức Xuân Tuyết Tình, cái này chứng minh cô ấy và mình đến từ một thời đại, bất quá Văn Linh đến bây giờ hẳn là không biết thân phận thật sự của mình, Trương Dương nói: "Không rõ ràng chị đang nói cái gì, Văn Linh, chị tìm chính là tôi, cần gì làm khó một người ngoài làm cái gì?"

Văn Linh nói: "Người ngoài? Ngươi cho rằng có thật sự có thể lừa gạt ta? Cho tới nay ta đều cảm thấy ngươi rất không đúng, vì cái gì võ công của ngươi lại cao cường như vậy? Vì cái gì ngươi sẽ lý giải nhiều chuyện như vậy? Vì cái gì ngươi cảm thấy hứng thú đối với những bản dập này? Thì ra ngươi và ta đều đến cùng một thời đại."

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Văn Linh, xem ra đầu óc của chị thật sự có bệnh, cũng không biết chị đang nói cái gì!"

Văn Linh lạnh lùng nhìn hắn nói: "Chuyện đến bây giờ, ngươi còn giả ngu!"

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại nói tất cả đều là trùng hợp mà thôi, chị có thể tin tưởng hay không?"

"Có điên mới tin tưởng ngươi!"

Trương Dương thản nhiên cười nói: "Trong mắt tôi, chị hiện tại có cái gì khác quỷ? Chị sống trên đời, lại không biết mình vì sao mà sống, có phải là cảm thấy mình căn bản không thuộc về thế giới này? Có phải là cảm thấy tất cả xung quanh không hợp? Chị rốt cục có biết mình là ai hay không?"

Văn Linh điểm trúng huyệt đạo của Kim Mẫn Nhi, một chưởng đẩy cô ấy ra, một đôi mắt âm u lạnh lẽo tràn ngập sát khí lạnh thấu xương, nghiến răng nói: "Trương Dương, ta muốn nhìn xem, ngươi rốt cục có thần thông gì?"

Trương Dương từ khi tìm hiểu Đại Thừa Quyết, đối mặt Văn Linh đã không có sợ hãi, hắn mỉm cười nói: "Chị hiện tại đã không là đối thủ của tôi, lần trước kim khâu đâm huyệt bất quá chỉ là quang cảnh trăm ngày, trong thời gian ngắn như thế, công lực của chị không có khả năng khôi phục đến trạng thái ngày xưa." Ý của Trương Dương rất rõ ràng, lúc trước chị có kim khâu đâm huyệt còn không phải là đối thủ của tôi, hiện tại chị nội thương chưa lành, càng không phải là đối thủ của tôi.

Văn Linh phát ra một tiếng cười nhạt: "Tiếp chiêu!" Sát khí vô hình lạnh thấu xương từ quanh thân của cô ấy tỏ khắp ra, bao phủ trời đất xung quanh trọng vòng mười mét, hoa tuyết tung bay bị một cổ lực lượng vô hình hấp dẫn, hướng quanh thân của cô ấy tụ lại, tại chổ cách thân thể cô ấy một mét thì ngưng tụ bất động, Văn Linh bước ra một bước về phía trước, tuyết đọng bốc dựng lên, chưởng tụ lại thành quyền, chậm rãi hướng Trương Dương đánh đi, tốc độ ra quyền của Văn Linh cũng không nhanh, thế nhưng áp lực cường đại như bài sơn đảo hải đổ ập đến hướng Trương Dương.

Trương Dương nhíu nhíu mày, hắn bắt đầu ý thức được hiện thực cũng không lạc quan giống như hắn tưởng tượng, Văn Linh trước mắt không chỉ đã chữa trị kinh mạch bị tổn thương do kim khâu đâm huyệt, khôi phục nội lực, hơn nữa công lực tựa hồ càng hơn ngày xưa.

Nếu luận công lực bá đạo, Trương Dương tuyệt không kém hơn Văn Linh, Thăng Long Quyền cương mãnh không gì sánh được, hắn đánh một quyền long nghênh ra, đã không là lần đầu tiên giao thủ với Văn Linh, cho nên Trương Dương vừa ra tay là dùng hết toàn lực, song quyền chạm vào một chỗ, phát sinh một tiếng vang lớn, thân thể Văn Linh hơi nhoáng lên, dưới chân của Trương Dương lại không hề dịch chuyển, từ khi tu luyện Đại Thừa Quyết, nội lực của hắn càng ngày càng tăng, hiện tại giao thủ với Văn Linh hắn đã hoàn toàn chiếm thượng phong.

Văn Linh một quyền liều mạng với Trương Dương, biết nội lực của mình kém hơn Trương Dương, nếu cứng đối cứng, đến cuối cùng bị thua khẳng định là mình. Cho nên sau một quyền liều mạng, thân thể Văn Linh trong nháy mắt quay về bên cạnh Kim Mẫn Nhi.

Trương Dương sợ ném chuột vở đồ, không dám ép tới, Văn Linh tính tình quái đản, lỡ như làm tức giận cô ấy, cô ấy ngược lại ra tay với Kim Mẫn Nhi cũng rất có thể.

Văn Linh đầy bụng nghi hoặc nhìn Trương Dương, lấy lý giải đối với Trương Dương, võ công của Trương Dương lúc xưa cũng không có lợi hại như vậy, hắn vì sao đề thăng cấp tốc như vậy.

Trương Dương nói: "Văn Linh, chúng ta tranh đấu như vậy hình như không có bất luận ý nghĩa gì, tôi thấy hay là bỏ qua như thế, sau này, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, chị xem thế nào.”

Văn Linh nói: "Nói thì dễ, trừ phi ngươi giao ra bí mật thật sự của Nghịch Chuyển Càn Khôn."

Trương Dương thở dài nói,: "Vì sao chị luôn luôn nhận định bí mật nằm trên người của tôi?"

Văn Linh nói: "Ngươi không nói, tốt lắm, ta bắt ngươi trọn đời không được sống yên ổn!" Cô ấy bỗng nhiên bay lên, hai đạo ngân quang bắt vào thân thể mềm mại Kim Mẫn Nhi, Trương Dương dù sao cũng cách xa, muốn ngăn cản căn bản là không kịp.

Văn Linh không có ý tiếp tục giao chiến với Trương Dương, cô ấy đã nhảy xuống Lam Tinh cung, mũi chân nhẹ nhàng đạp thoáng lên trên mặt tuyết, thoáng cái biến mất trong trời tuyết đêm

Trương Dương cũng không đuổi theo Văn Linh, ôm lấy Kim Mẫn Nhi trên mặt đất, một tay giải huyệt đạo của cô ấy, Kim Mẫn Nhi bị cảnh tượng vừa rồi làm sợ không nhẹ, nhào vào trong lòng Trương Dương, thân thể mềm mại vẫn đang run rẩy liên tục, hai chân cũng bởi vì sợ mà trở nên bủn rủn, ngay cả khí lực bước đi cũng không có.

Trương Dương ôm lấy Kim Mẫn Nhi, trở lại trong phòng của cô ấy, Kim Mẫn Nhi lúc này mới thoáng bình tĩnh trở lại, run giọng nói: "Cô ấy là ai? Thật đáng sợ, vì sao nhận định tôi là Xuân Tuyết Tình? Còn nói anh và cô ấy đến cùng một thời đại?"

Trương Dương không có lập tức giải thích tất cả cái này với cô ấy, vừa rồi hắn thấy có hai đạo hàn quang tiến vào thân thể của Kim Mẫn Nhi, thân thiết nói: "Thân thể cô có đau nhức không đau? Có phản ứng dị thường không?"

Kim Mẫn Nhi chỉ chỉ ngực, xấu hổ nói: "Ở đây hình như bị đâm một chút, có chút đau đớn,,,” Trương Dương dò xét mạch môn của cô ấy, phát hiện mạch tương của Kim Mẫn Nhi đã xuất hiện dị thường, hắn thấp giọng nói: "Mẫn Nhi, tôi muốn giúp cô kiểm tra một chút…”

Mặt cười của Kim Mẫn Nhi đỏ lên đến tận cổ.

Trương đại quan nhân giấu đầu lòi đuôi nói một câu: "Vậy, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý khác.”

Kim Mẫn Nhi xoay mặt cười, một lát sau mới thấp giọng nói: "Anh xoay người sang chỗ khác!"

Trương đại quan nhân đem thân thể quay qua, thật ra Kim Mẫn Nhi bảo hắn xoay người cũng có chút dư thừa, nếu là hắn phải giúp kiểm tra, xoay người hiển nhiên là không thể, kết quả là Trương Dương còn phải quay đầu lại, Kim Mẫn Nhi xấu hổ quá nhắm chặt hai mắt lại.

Trương đại quan nhân nhìn gò núi đôi đẹp không cách nào hình dung của Kim Mẫn Nhi, con mắt đều dựng thẳng, chỉ thiếu chút nữa đem máu mũi phun ra trên bộ ngực trắng noãn của Kim Mẫn Nhi, tốt xấu gì thằng nhãi này cũng có chút định lực, hắn hiện tại dùng ánh mắt của đại phu mà xem, quyết không thể có chứa bất luận tư tưởng dâm loạn gì, tuy rằng hắn căn bản không làm được.

Trên ngực của Kim Mẫn Nhi Trương Dương thấy được một điểm đỏ thật nhỏ, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút, cảm giác mềm mại trắng mịn, Trương đại quan nhân hồn đều bay đi hơn phân nửa

Đôi mi thanh tú của Kim Mẫn Nhi nhíu lại, đau đến rên một tiếng, chính là tiếng rên rỉ này đã đem Trương đại quan nhân trở lại trong hiện thực, hắn nhắc nhở mình hiện tại nên làm gì, tỉ mỉ kiểm tra, tìm được một điểm đỏ dưới bụng của Kim Mẫn Nhi, Trương Dương nhớ tới hai đạo hàn quang khi nãy, Văn Linh lúc trốn đi, bắn ra hai đạo băng châm, băng châm là cô ấy lợi dụng âm hàn lực đọng lại từ hàn khí mà thành, hai băng châm này đều trực tiếp bắn vào huyệt đạo của Kim Mẫn Nhi, khi thấu nhập, băng châm rất nhanh bị nhiệt độ cơ thể của cô ấy làm hòa tan, thế nhưng hàn độc vẫn lưu tại trong kinh mạch của Kim Mẫn Nhi. Phương pháp cứu trị duy nhất, cũng là dùng nội lực hùng hậu đem hàn độc từ trong kinh mạch của Kim Mẫn Nhi bức ra.

Trương Dương bảo Kim Mẫn Nhi nằm thẳng, mình ngồi ở bên cạnh thân thể cô ấy, một tay để lên trước ngực của cô ấy, một tay để dưới bụng cô ấy, khi bàn tay chạm vào thân thể mê người của Kim Mẫn Nhi, mắt thấy cảnh tượng sống sắc sinh hương này, đối với ý chí của Trương đại quan nhân tuyệt đối là một khảo nghiệm tàn khốc. Thằng nhãi này hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, ép buộc mình đem tất cả suy nghĩ không an phận vứt bỏ, yên lặng nói với mình, mình là đảng viên cộng sản, cán bộ quốc gia, thời khắc mấu chốt nhất định phải nắm chắc bản thân, khống chế bản thân, khảo nghiệm của đảng và nhân dân đã tới.

Hai cổ khí ấm đưa vào trong cơ thể của Kim Mẫn Nhi, hàn ý trong cơ thể dần dần mất đi, nội lực của Trương Dương vận chuyển trong kinh mạch của Kim Mẫn Nhi hai chu thiên, mãi cho đến khi đem tất cả hàn độc thanh trừ sạch sẽ, hắn lúc này mới từ từ thu hồi nội lực. Rất quân tử xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: "Cô sớm nghỉ ngơi đi, tôi ở ngay bên cạnh!”

Ngay cả Trương Dương đều bội phục lực tự chủ của mình, hôm nay biểu hiện của hắn có thể nói là hơn cả Liễu Hạ Huệ.

Vì khu trừ hàn độc cho Kim Mẫn Nhi, lại tiêu hao không ít nội lực của Trương Dương, hắn ý thức được ngày hôm nay Văn Linh tựa hồ có ý định, cô ấy sở dĩ bắn bị thương Kim Mẫn Nhi, dụng ý chính là muốn Trương Dương chữa thương, do đó tổn hao nội lực của hắn. Chân chính phiền phức chính là, ngày mai còn phải đối mặt với đệ nhất cao thủ Hàn Quốc Kim Đấu La, Trương Dương thậm chí bắt đầu hoài nghi, Văn Linh đêm nay đến đây căn bản chính là vì chuyện này, lẽ nào cô ấy cũng nghe nói mình và Kim Đấu La quyết đấu? Cho nên mới lợi dụng phương pháp như vậy, sớm tiêu hao nội lực của mình?

Trương Dương đang suy nghĩ chuyện này, bỗng nhiên nghe được cửa phòng bị gõ nhẹ nhàng, lúc này, chỉ thấy Kim Mẫn Nhi qua tới, hắn nhẹ giọng nói: " Vào đi!"

Kim Mẫn Nhi đã mặc quần áo, mặt cười vẫn có chút đỏ lên, lông mi đen buông xuống, đôi mắt đẹp không dám nhìn Trương Dương. Đi tới trước mặt Trương Dương, rụt rè nói: "Tôi còn có chút sợ, cho nên tôi... "