Y Đạo Quan Đồ

Chương 912-2: Mượn đề phát huy (2)




Cái nát này nhất thời châm ngòi thùng thuốc nổ, xung quanh bu lại hơn mười mấy người, tất cả đều là người của tên mập, bên trong còn có người mang theo nụ cười hả hê: "Tam Nhạc, sao thế? Bị một con đàn bà tát vào miệng à!" Trên đời này đúng là không bao giờ thiếu những kẻ gây chuyện cả.

Tên mập được gọi là Tam Nhạc kia không vui, khuôn mặt bị tát sưng lên, như là heo vậy, gã cũng là người có chút danh tiếng trong cái chợ xe này, trước nhiều người như vậy bị Hồng Trường Thanh tát cho một cái, sau này bảo gã làm sao mà lăn lộn? Tam Nhạc nghiến răng nói: "Con đàn bà thối, con mẹ mày không muốn sống nữa rồi!"

Hồng Trường Thanh sở dị cho ra cái tát này, thật sự là vì bị tên mập chọc cho điên lên, hơn nữa tên mập không chỉ vũ nhục mình, mà còn tùy tiện kéo theo bí thư thị ủy vào, trước mặt Trương Dương, cô ấy không thể không có biểu hiện.

Trương Dương cho rằng hành vi của Hồng Trường Thanh có chút quá khích, loại sự tình này phát sinh trên người hắn thì nó sẽ là chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ hắn đã kềm chế bản thân, ngược lại chỉ có Hồng Trường Thanh là không kềm chế được.

Hồng Trường Thanh đánh xong cái tát này, lập tức nhìn người xung quanh, cô ấy nhìn thấy nhân viên quản lý cách đó không xa, cao giọng nói: "Gọi lãnh đạo các người đến đây!" Cái này cũng biểu hiện đầy đủ trí tuệ của Hồng Trường Thanh, hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, nhìn một đám người hung mãnh bu quanh bọn họ, Hồng Trường Thanh thật sự có chút sợ, nhưng cô ấy bây giờ còn chưa dám bại lộ thân phận, sợ làm cho Trương Dương nổi giận.

Tam Nhạc thẹn quá thành giận cũng mặc kệ đạo lý hảo nam không đấu nữ, vung tay lên, dùng hết lưc lượng toàn thân, đánh vào mặt của Hồng Trường Thanh, mày đánh tao một cái, tao đánh lại gấp mười.

Trương Dương và Hồng Trường Thanh tuy rằng không có nhiều giao tình, nhưng không thể mở mắt nhìn cô ấy chịu đòn, vươn tay, chụp lấy cổ tay Tam Nhạc, mỉm cười nói: "Có chuyện từ từ nói, ra tay với đàn bà không sợ bị chê cười sao?"

Tam Nhạc tàn bạo trừng mắt với Trương Dương: "Mẹ nó, lão tử không tính toán với con đàn bà của mày, mà tính với mày..." Nói còn chưa dứt lời, trên mặt đã trúng thêm một cái bạt tai rất nóng, lần này là Trương Dương đánh, lực lượng và nội hàm của Trương đại quan nhân căn bản không phải thứ mà Hồng Trường Thanh có thể so sánh, thân thể nặng gần trăm ký của Tam Nhạc lập tức bay ra ngoài, ngã trúng hai người đứng sau, lại văng ra trúng một người, ngã xuống.

Đám người vây quanh xem náo nhiều nhất thời khơi dậy tâm tình cùng chung kẻ thù, không biết là ai kêu lên: " Đánh hắn!" Cả đám người liền xông vào.

Hồng Trường Thanh thấy nhân viên quản lý đến gần rồi, nhưng khoanh tay đứng nhìn, căn bản không có ý ngăn cản tranh cãi này, Trương Dương không hoảng, nhưng cô ấy đã luống cuống, hơn mười người, đám người này có đánh bọn họ thành đầu heo không? Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, Hồng Trường Thanh hét to: " Các người tạo phản à? Vị này chính là bí thư huyện ủy Trương bí thư!" Giọng của cô ấy rất to, đám người kia đều nghe được.

Quan viên có một lực chấn nhiếp nhất định đối với dân chúng bình thường, tại Tân Hải, lực uy hiếp của bí thư huyện ủy càng ghê gớm hơn, đám người kia sửng sốt một chút, bất quá cũng chỉ là sửng sốt một chút, cũng không thay đổi được hứng thú dân chúng chống lại quyền lực, có người nói: "Nói nhảm cái gì thế, bí thư huyện ủy chúng ta rõ ràng họ Cữu, biến thành họ Trương lúc nào, đánh hắn!"

Hồng Trường Thanh thấy đoàn người kéo đến, sợ đến nổi mặt không còn chút máu, bất quá cô ấy tốt xấu gì cũng còn chút lý trí, kéo cánh tay của Trương Dương: "Trương bí thư, ngài đi trước, chuyện này không liên quan đến ngài!" Trương Dương thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, người này đúng là cực phẩm, mình ở ngay tại hiện trường, cô ấy chọc đúng vào tổ ong vò vẽ, chọc ra phiền phức, lúc này còn nói được lời đó, làm như cô ấy muốn bảo vệ mình vậy, cái đám buôn lậu xe đang thẹn quá hóa giận này sẽ nói đạo lý sao?

Lúc Trương đại quan nhân đang chuẩn bị vung tay, bỗng nhiên nghe được âm thanh còi xe cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện, sự xuất hiện của chiếc xe cảnh sát này đối với Hồng Trường Thanh hay là với Trương Dương mà nói đều như là một trận mưa đúng lúc, Hồng Trường Thanh đang sợ, tình cảnh hiện tại đang là vua cũng thua một thằng liều, cái đám buôn lậu xe này không ai nhận ra cô ấy là chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy cả, càng không cần phải nói đến bí thư huyện ủy mới tới là Trương Dương, nếu như đè bọn họ ra đánh, thì bọn họ cũng chỉ có hại. Hồng Trường Thanh sở dĩ nghĩ như vậy, đó là do cô ấy chưa kiến thức qua năng lực chiến đấu siêu cường của Trương đại quan nhân, vừa rồi Trương Dương ra tay cũng không làm cho cô ấy sinh ra lòng tin đối với vị Trương bí thư này.

Nguyên nhân Trương đại quan nhân cảm thấy vui mừng là, không cần ra tay, tuy rằng hắn rất muốn ra tay, vương bát khí chất động đại sát bốn phương, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, hiện tại hắn là bí thư huyện ủy, sao có thể chấp nhất với đám lưu manh này? Vừa rồi đài truyền hình mới đưa tin về chuyện hắn xả thân cứu người, bên này liền tràn ra chuyện hắn đánh nhau với lưu manh, cái tương phản này cũng quá lớn, tính toán với đám người này, không phải là tự hạ thân phận của mình sao? Có cảnh sát đến là tốt nhất.

Có hai người bước xuống từ xe cảnh sát, hai người có chung một đặc điểm, đó là mập, cảnh sát đích thật thì không thể mập, một khi mà mập rồi, nhìn thế nào cũng giống như xã hội đen chui vào nằm vùng trong nội bộ cảnh sát vậy, khi hai người này đi tới, liền chỉ vào mũi của Trương Dương nói: "Làm gì? Làm gì thế? Biết nhiễu loạn trật tự trị an là hành vi trái pháp luật không?"

Hồng Trường Thanh còn chưa kịp nói, cô ấy muốn giới thiệu thân phận của Trương Dương, Trương Dương lại nói: "Chị, chị đừng quản, để em lý luận với bọn họ" Cái này đã ngăn chặn lời nói của Hồng Trường Thanh, Hồng Trường Thanh trong lòng thầm than, vị huyện thái gia hôm nay căn bản là chọc phiền phức mà.

"Lý luận?" Tên cảnh sát mập có vẻ lùng và dữ tợn cười chẳng đáng nói.

Tam Nhạc lúc này cũng ôm cái mặt sưng to lên nói: "Vương sở trưởng, hai người bọn họ đến chổ tôi làm phiền, còn đánh người nữa!"

Cái tên cảnh sát mập ục ịch kia cũng chẳng phải sở trưởng gì cả, chỉ là một cảnh viên tại phòng cảnh vụ chợ, gọi là Vương Tuấn Vĩ, rất thân thuộc với đám buôn lậu xe này, bình thường người trong chợ đều xưng hắn là Vương sở trưởng, Tam Nhạc lúc tươớc cũng mời bọn người Vương Tuấn Vĩ ăn không ít lần, ăn thịt của người thì mềm yếu, trên tâm lý đương nhiên là muốn thiên vị một chút, hơn nữa ngày hôm nay có nhiều tay buôn lậu xe làm chứng như vậy, là Hồng Trường Thanh đánh người trước, sau đó Trương Dương lại cho Tam Nhạc một cái bạt tai, đạo lý rõ ràng cũng ở bên Tam Nhạc, sau khi hiểu rõ tình huống trong lòng Vương Tuấn Vĩ liền có tính toán, hắn căm tức nhìn Trương Dương và Hồng Trường Thanh nói: "Các người không được phép ỷ có tiền khi dễ người khác, chúng ta là xã hội pháp chế, có tin tôi bắt các người hay không?"

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Không tin!"

Hồng Trường Thanh mấy lần muốn đem thân phận nói ra, đáng tiếc Trương Dương không cho, cô ấy không dám nói. Đám cảnh sát quèn này đúng là có mắt như mù, cho dù bọn họ không nhận ra bí thư huyện ủy mới tới, thì sao ngay cả chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy như mình cũng không nhận ra chứ? Bình thường mình cũng hay lộ diện trên tin tức của Tân Hải, sao bọn họ có thể không nhận ra được?

Hồng Trường Thanh quả thật coi mình là người nổi tiếng rồi, cho dù đám người này có coi tin tức, cũng khó mà đem lãnh đạo huyện ủy cao cao tại thượng trên TV liên hệ với hai người đứng trước mặt được.

Hồng Trường Thanh ám chỉ nói: "Gọi lãnh đạo các người đến đây!" cô ấy nổ lực thông qua phương thức này để tạo thành uy hiếp cho hai gã cảnh sát, nhưng ngày hôm nay Hồng Trường Thanh gặp phải hai tên có mắt không tròng. Vương Tuấn Vĩ không chỉ không cảm thấy sợ, ngược lại còn bị những lời này của Hồng Trường Thanh làm khơi dậy lòng tự trọng, lạnh lùng nhìn Hồng Trường Thanh nói: "Tôi là lãnh đạo ở đây, cô vi phạm pháp luật, thiên vương lão tử cũng không làm gì được"

Hồng Trường Thanh tức đến nổi môi run run lên.

Trương đại quan nhân từ đầu đến cuối đều biểu hiện ra bình tâm hòa khí, hắn cảm thấy rất thú vị, đám cảnh sát Tân Hải này đúng là ghê gớm thật, xem ra vận động chỉnh đốn là cần phải làm.

"Các người, theo tôi đến phòng cảnh vụ một chuyến" Vương Tuấn Vĩ chỉ vào mũi Trương Dương nói.

Trương Dương nói: "Nếu tôi không đi theo thì sao?"

Vương Tuấn Vĩ đưa tay muốn lấy cái còng bên hông ra: "Vậy tôi phải bắt cậu đi!"

Hồng Trường Thanh cũng không nhịn được, phẫn nộ quát: "To gan!"

Trương Dương cười nói: "Chị, đừng tức giận với người ta như thế, bọn họ cũng chỉ là hù dọa mà thôi, em không phạm pháp, cho bọn họ một lá gan bọn họ cũng không dám!" Lúc nói chuyện thằng nhãi này còn cố ý đưa tay ra ngoài, căn bản là khiêu khích.

Vương Tuấn Vĩ cũng không có tính tình tốt gì, trong chợ xe này cũng có uy tín tương đối, hắn móc còng tay ra còng hai tay của Trương Dương lại, Hồng Trường Thanh thấy Trương Dương bị còng nhất thời nóng nảy, cô ấy xông lên muốn ngăn cản, nhưng mà tên cảnh sát kia đã chụp lấy cổ tay cô ấy, Hồng Trường Thanh đau đến nổi hét lên một tiếng, không đợi cô ấy có phản ứng, hai tay đã bị người ta còng lại.

Cái náo nhiệt này, Trương đại quan nhân căn bản là không ngăn cản, nếu đã chơi thì phải chơi cho đã, Hồng Trường Thanh cô ầm ĩ ra chuyện, bị còng tay cũng là đáng đời. Hắn có thể nhìn ra Hồng Trường Thanh hận không thể nói toạc ra thân phận của bọn họ, nhưng mình không cho cô ấy nói, cô ấy sẽ không có cái lá gan kia.

Cả đám buôn lậu xe vỗ tay, khen hai vị cảnh sát nhân dân đang phục vụ chính nghĩa, trừ hại cho dân, Vương Tuấn Vĩ và đồng sự bắt giải Trương Dương và Hồng Trường Thanh về phòng cảnh vụ.

Hồng Trường Thanh biết chuyện ngày hôm nay tất nhiên sẽ ầm ĩ lớn, cô ấy bắt đầu hối hận vì vừa rồi kích động, nếu như không phải cô ấy xông lên tát cho tên buôn lậu kia một cái, thì chuyện này cũng sẽ không ầm ĩ lớn như thế. Lúc ấy cô ấy bị tên buôn lậu xe mắng, công phu trấn định của cô ấy trong điểm mấu chốt hiển nhiên không bằng với vị bí thư huyện ủy nhỏ tuổi hơn mình, Hồng Trường Thanh nhìn Trương Dương mang theo ý cười nhàn nhạt, trong lòng bỗng nhiên tỉnhngộ, Trương Dương căn bản là đang lợi dụng chuyện này, lặng lẽ mà ra tay, hắn không cho mình nói ra thân phận, vậy không phải là muốn điệu thấp, mà là muốn làm cho chuyện này ầm ĩ lớn hơn, khiến cho Hồng Trường Thanh cảm thấy bi ai chính là, mình lại trở thành một con rối trong tay người. Cô ấy bắt đầu cảm thấy được vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này không đơn giản, vừa tới Tân Hải hai ngày đầu thì làm ra vẻ không quan tâm đến chính vụ. Nhưng trên thực tế lại đang lựa chọn cơ hội đột phá, chuyện ngày hôm nay có khả năng trở thành ngọn lửa đầu tiên mà hắn thiêu tại Tân Hải!