Y Đạo Quan Đồ

Chương 923-1: Cặp đôi hoàn hảo(1)




Lái xe lái đến khu đông nam của Bắc Cảng, ở đây là nơi đẹp nhất của Bắc Cảng, có khu nhà ở cao cấp nhất Bắc Cảng, một tòa trung tâm thương mại hiện đại cũng đã được xây dựng ở nơi đây, nơi họ đến là bến tàu du thuyền Nhật Nguyệt, một chiếc du thuyền lộng lẫy màu trắng đậu ở gần bến, ánh mắt trời bao bọc lên chiếc thuyền màu vàng óng ả, thời tiết đã bắt đầu ấm dần trở lại, từng ngọn gió biển đã không còn lạnh như những ngày trước nữa.

Sau khi xuống xe nhìn thấy chiếc du thuyền, Tưởng Hồng Cương mới nói cho Trương Dương điểm đến: “Chúng ta đi thuyền đến Bạch Đảo!”

Trước khi Trương Dương đến Bắc Cảng đã nghe nói đến Bạch Đảo là nơi đẹp nhất của Bắc Cảng, có bãi biển đẹp nhất, nước biển sạch nhất Bắc Cảng, nhưng hắn không có cơ hội đến đó, không ngờ hôm nay cơ hội đã đến rồi.

Trương Dương đến tận bây giờ, trong lòng vẫn đầy nghi hoặc, hắn không hiểu tại sao Tưởng Hồng Cương lại mời hắn đến đây? Hơn nữa, từ những điều trước mắt cho thấy, người như Tưởng Hồng Cương vô cùng thích thể hiện, nếu như nói rằng buổi tối hôm nay dùng tiền công để ăn uống, thì món tiền này có phải là quá lớn rồi không?

Câu hỏi của Trương Dương đã được giải đáp trong khoảnh khắc đặt chân lên luyền, trong khoang thuyền rộng rãi, có hai người đang ngồi uống trà, một người trong số đó, Trương Dương đã quen từ trước, đó chính là chủ nhiệm Ban Trú kinh Bình Hải, Quách Thụy Dương, một người còn lại thì Trương Dương không quen, nhưng nếu nhìn từ cử chỉ, thì người này nhất định rất cao quý.

Trương Dương ngạc nhiên nói: “Chủ nhiệm Quách, anh đến Bắc Cảng từ bao giờ thế? Sao không nói với tôi một tiếng.”

Quách Thụy Dương cười nói: “Trương lão đệ, tôi không thông báo với cậu, chỉ là muốn cho cậu một sự bất ngờ thôi.” Gã đứng dậy bắt tay với Trương Dương, rồi mỉm cười bước đến nói với Tưởng Hồng Cương: “Tôi và Hồng Cương là đồng hương với nhau, còn là bạn học từ cấp một đến cấp ba nữa.”

Tưởng Hồng Cương nói: “Bây giờ thì anh là lãnh đạo, còn tôi là cấp dưới.”

Quách Thụy Dương cười hà hà nói: “Tôi đâu có là lãnh đạo gì chứ, làm gì có khí phách bằng những người làm ở địa phương như các anh.”

Tưởng Hồng Cương nói: “Anh Thụy Dương đang nói đùa rồi. Anh là quan ở kinh thành, những người làm cấp địa phương như chúng tôi bì sao được.”

Người đàn ông vừa ngồi nói chuyện cùng với Quách Thụy Dương đứng dậy, Tưởng Hồng Cương cười nói: “Trương Dương. Tôi quên mất không giới thiệu với cậu, vì này là chủ tịch thương vụ Hằng Mậu, ba người chúng tôi đều là bạn học cũ.”

Trương Dương nghe đến thương vụ Hằng Mậu, ngay lập tức nhớ đến việc gặp phải Đinh Cao Thăng mấy ngày trước, người đó cũng ở trong thương vụ Hằng Mậu, lúc đó viện trưởng viện kiểm sát Hồ Quảng Châu cùng ăn cơm, Trương Dương bắt tay với Đinh Cao Sơn rồi nói: “Ông chủ Đinh, anh có quen với Đinh Cao Thăng không?”

Đinh Cao Sơn cười nói: “Đó là em của tôi! Bí thư Trương quen với nó sao?”

Trương Dương cười nói: “Cũng không phải là quen thân, chỉ là gặp một lần. Nhưng anh ấy đã trả tiền giùm cho tôi.”

Đinh Cao Sơn cười nói: “Cao Thăng rất nhiệt tình, không chỉ đối với bí thư Trương, mà đối với bạn bè đều thế cả.”

Trương Dương thầm nói, tôi và Đinh Cao Thăng đâu có phải là bạn.

Chiếc du thuyền này là của Đinh Cao Sơn, Trương Dương đã hiểu được rằng. Người mời hôm nay nhất định là Đinh Cao Sơn. Mặc dù Tưởng Hồng Cương là phó bí thư thị ủy Bắc Cảng, nhưng trước mặt Quách Thụy Dương, vẫn không đến nỗi dám lấy tiền công ra để chi tiêu. Đinh Cao Sơn và họ đều là bạn học cũ, với những người làm ăn như Đinh Cao Sơn, việc làm ăn của họ nhất định có liên quan đến các ban ngành chính phủ, hai vị bạn học cũ này đều là những nhân vật nắm thực quyền trong quan trường Bình Hải, đương nhiên gã phải xây dựng mối quan hệ tốt, bỏ tiền ra để mời khách. Với gã mà nói, điều này chẳng là gì cả, có thể mời được phó bí thư thị ủy và chủ nhiệm ban trú kinh tỉnh, hơn nữa lại quen được với minh tinh đang nổi tiếng là Trương Dương, vốn dĩ đã có thể diện lớn, không biết có bao nhiêu người muốn bỏ tiền ra để lấy được những mối quan hệ này mà không được.

Quách Thụy Dương và Trương Dương cùng lên boong thuyền ngắm mặt trời lặn, gió trên mặt biển rõ ràng đã lạnh hơn rất nhiều so với gió trên bờ, có điều Quách Thụy Dương lưng rất thẳng, mặt trời đằng xa đã tàn, biển và trời chỉ còn một màu đỏ quạch, những cánh chim hải âu màu trắng cố gắng bắt những con mồi cuối cùng trong ánh sáng sắp tắt, Quách Thụy Dương cảm thán: “Mặt trời lặn thật là đẹp quá, nhưng hoàng hôn lại chẳng tốt gì.”

Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm Quách thật là bi quan quá!”

Quách Thụy Dương nói: “Gặp cậu, tôi không bi quan cũng không được!”

“Ha ha, sớm biết việc xuất hiện của tôi làm cho chủ nhiệm Quách không vui, thì tôi đã trốn đi rồi.”

Quách Thụy Dương vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: “Lần này tôi đến là để tham gia hôn lễ của con gái bạn học cũ.”

Trương Dương hơi ngớ người: “Hôn lễ?”

Quách Thụy Dương nói: “Cậu không biết sao?”

Trương Dương lắc lắc đầu.

Quách Thụy Dương cười nói: “Con gái của Đinh Cao Sơn lấy chồng, tối nay còn ba bàn rượu tiệc nữa, đều là bạn bè cả, vì sáng mai tôi phải về kinh thành, vì thế tôi nhắc đến cậu với lão Tưởng, anh ấy nói cậu cũng ở đây. Lão Tưởng này, không ngờ lại lừa tôi.”

Trương Dương liền cười, con gái của Đinh Cao Sơn lấy chồng, mặc dù hắn không quen biết gì với Đinh Cao Sơn, nhưng đã đến đây rồi, thì dù gì cũng phải tặng chút quà.

Lúc này, Tưởng Hồng Cương cũng bước ra từ bên trong, gã dựng lại cổ áo và nói: “Gió ở đây to lắm, mọi người vào trong khoang ngồi thì hơn.”

Trương Dương nói hơi trách móc: “Bí thư Tưởng, ông cũng không nói một tiếng, nếu sớm biết con gái của tổng giám đốc Đinh kết hôn, thì tôi cũng phải chuẩn bị chút quà.”

Tưởng Hồng Cương cười nói: “Buổi trưa đã làm xong nghi lễ rồi, anh ta rất nhiều tiền, chẳng để ý đến quà cáp đâu, bí thư Trương là cậu có thể đến đây tham dự là nể mặt anh ta lắm rồi, biết không, điểm đăng ký của thương vụ Hằng Mậu của họ chính là ở Tân Hải các cậu đó.”

Trương Dương dần dần hiểu ra, Tưởng Hồng Cương gọi hắn đến đây không chỉ là vì Quách Thụy Dương, mà chắc chắn là Đinh Cao Sơn muốn thông qua gã để làm quen với hắn, bởi lẽ hắn mới là người quản lý ở Tân Hải, Hằng Mậu ở trên đất của hắn, Đinh Cao Sơn muốn xây dựng quan hệ với hắn cũng là điều hết sức bình thường.

Khi du thuyền đến bến Bạch Đảo, trời đã tối.

Từ bến tàu đến biệt thự của Đinh Cao Sơn trên Bạch Đảo chỉ có hơn hai trăm mét, trên con đường này đều được trải thảm đỏ cả, đèn đường hai bên cũng được khoác lên một lớp màu đỏ, trông đầy niềm vui.

Đinh Cao Sơn không mời quá nhiều người vào buổi tối hôm đó, ba bàn cơm, bạn bè người thân đã chiếm mất hai bàn, còn một bàn chỉ có Trương Dương, Quách Thụy Dương và Tưởng Hồng Cương, điều này có thể thấy được sự xem trọng của Đinh Cao Sơn với hai vị bạn học, cũng chứng minh rằng Trương Dương được đặt ở vị trí quan trọng ngang hàng với họ.

Bữa tiệc cử hành trong biệt thự trên Bạch Đảo của Đinh Cao Sơn, nếu như nói rằng biệt thự của Trương đại quan ở vườn hoa Hải Dương đã có thể dùng hai chữ lộng lẫy để hình dung, thì biệt thự Bạch Đảo của Đinh Cao Sơn chỉ có thể dùng hai chữ hào nhoáng mới có thể lột hết được vẻ đẹp. Từ trước đến giờ, chưa có một thành phố nào có thể làm cho Trương Dương chấn động lớn lao đến vậy, vì tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy trong thành phố này quả thật đối lập quá lớn, vừa có tòa biệt thự lộng lẫy sang trọng, lại có cả những con đường hỗn loạn, vừa có những nhà giàu bạc triệu, lại có cả hai mẹ con chọn cách tự sát vì mất đi sự công bằng và tính mạng, nội tâm Trương Dương vô cùng phức tạp, những ngày này, những việc hắn nhìn thấy làm cho hắn cảm thấy mê muội, rốt cuộc Bắc Cảng là một thành phố như thế nào?

Đinh Cao Sơn dẫn ba vị lãnh đạo vào bàn ngồi, rượu dùng trong bữa tiệc đều là Ngũ Lương Dịch năm mươi năm, giá thị trường của một chai đã là hơn 5000 tệ. Nhìn những món ăn ngon lành đầy trên bàn, uống thứ rượu mà có khi ngay cả Trương đại quan cũng rất ít khi nếm được, Trương đại quan lại cảm thấy không vui.

Quách Thụy Dương nói: “Cao Sơn, những năm gần đây anh phát triển nhanh thật!”

Đinh Cao Sơn cười nói: “May mà có chính sách của nhà nước, Bắc Cảng là thành phố ven biển được khai phá sớm nhất, tôi bước trước mọi người, khi người khác còn đứng nhìn, tôi đã bắt đầu làm công tác thương mại xuất nhập khẩu, lúc đó, có thể nói rằng khắp nơi đều là vàng cả, kiếm tiến rất dễ, những người xung quanh đều cho rằng tôi đầu cơ chuộc lợi, sớm muộn gì cũng bị bỏ tù, nhưng chính sách của nhà nước chúng ta lại rất ổn định, việc làm ăn của tôi ngày càng lớn, khi họ ý thức được việc này, thì việc tích lũy tư bản của tôi đã hoàn thành xong rồi.”

Tưởng Hồng Cương nói: “Một bước không kịp, bước bước không kịp, với người làm ăn mà nói, cơ hội là thứ rất quan trọng, khi anh đã nắm trước được cơ hội có nghĩa là anh nắm được thành côn.”

Đinh Cao Sơn cười nói: “Điều này còn phải cảm ơn những chính sách của lãnh đạo thành phố đối với những doanh nghiệp tư nhân như chúng tôi, nếu không thì thương vụ Hằng Mậu cũng không thể có ngày hôm nay. Nào, tôi kính các vị lãnh đạo một chén.”

Mấy người cùng cạn chén, Trương Dương mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Đinh, Thương Vụ Hằng Mậu chủ yếu kinh doanh mặt nào vậy?”

Đinh Cao Sơn nói: “Khi mới bắt đầu thì tiến hành việc làm ăn với Hàn Quốc, hầu hết đều là đồ dùng thường ngày, nhập hàng từ Hàn Quốc, rồi xuất khẩu lương thực của chúng ta sang Hàn Quốc, cùng với việc kinh tế nước ta không ngừng phát triển, loại hình kinh doanh của tôi cũng ngày càng nhiều, giờ đây lớn đến xe ô tô, máy móc, nhỏ đến những đồ dùng hàng ngày, Hằng Mậu chúng tôi đều đang làm cả.”

Trương Dương gật đầu, Đinh Cao Sơn giới thiệu rất đơn giản, hắn cũng không hỏi kỹ thêm.

Lúc này con gái của Đinh Cao Sơn là Đinh Lâm và con rể Phùng Kính Quốc đến kính rượu, nói thật lòng, đôi này cũng được coi là đôi trai tài gái sắc, có điều sắc mặt của Đinh Lâm hơi trắng, và cơ thể cũng hơi gầy yếu, nếu so sánh với cô, thì chú rể Phùng Kính Quốc vừa đen vừa to, gã là phó trưởng khoa chống buôn lậu trên biển phân cục chống buôn lậu hải quan Bắc Cảng.

Việc kính rượu bắt đầu từ Quách Thụy Dương, Quách Thụy Dương rất vui vẻ uống hai chén rượu, có thể nhận ra rằng, Quách Thụy Dương khá quen với Đinh Lâm, Tưởng Hồng Cương thì chẳng cần phải nói nữa.

Hai vợ chồng Đinh Lâm đến trước mặt Trương Dương, Đinh Cao Sơn đã giới thiệu thân phận của Trương Dương với hai người họ từ lâu, Phùng Kính Quốc nói một cách cung kính: “Bí thư Trương, gần đây tôi luôn để ý đến những tin tức của anh, hành động anh hùng của anh thật là làm mọi người cảm động quá.”

Trương Dương cười nói: “Chẳng phải là hành động anh hùng gì đây, hôm nay đến đây gấp quá, tôi chẳng kịp chuẩn bị quà cưới gì cho hai người cả.”

Đinh Cao Sơn nói: “Không cần, tôi đã nói từ trước rồi, tất cả khách chỉ đến để cho vui thôi, tôi không nhận quà của ai cả.”

Quách Thụy Dương đứng một bên nói: “Trương Dương, thư họa của cậu nhất tuyệt, vậy thì cậu viết chữ tặng cho đôi vợ chồng mới cưới này đi.” Gã hiểu về trình độ thư pháp của Trương Dương.

Vốn dĩ Trương đại quan không có ý viết chữ, nhưng Quách Thụy Dương đã đề ra chuyện này, thì hắn cũng không thể chối từ, trong lòng nói, một bức chữ của ông đây không rẻ gì đâu.

Đinh Cao Sơn vội vàng bảo người đi lấy giấy mực, xem ra, trong nhà Đinh gia nhất định có người thích thư pháp, nếu không thì sẽ không có những thứ này trong nhà, hơn nữa, Trương Dương nhận ra rằng những đồ trang trí trong phòng đều là đồ quý cả, những người ngoại đạo thì không hiểu, giấy được bày lên chiếc bàn trà bên cạnh.

Cô dâu Đinh Lâm đích thân mài mực cho Trương Dương, Trương đại quan dùng khăn ướt lau lau tay, rồi chầm chậm bước qua đó, hắn chẳng nghĩ gì, liền viết bốn chữ rồng bay phượng múa trên giấy: “Giai Ngẫu Thiên Thành” (tạm dịch: cặp đôi hoàn hảo)!

Đinh Lâm nhìn thấy những chữ đó, ngay lập tức hai con mắt sáng rực lên, cô nhẹ nhàng nói: “Chữ đẹp quá!”