Y Đạo Quan Đồ

Chương 924-2: Không xứng(2)




Không ngờ, cái tát này của cô đã làm cho Phùng Kính Quốc cảm thấy phẫn nộ, Phùng Kính Quốc giơ tay, tát mạnh vào mặt cô, làm cho Đinh Lâm ngã xuống đất, sau đó, Phùng Kính Quốc xông lên như một con mãnh thú, trèo lên người Đinh Lâm, xé áo của cô ấy, Đinh Lâm dùng hết sức để chống cự lại, cô không dám hét lớn kêu cứu, cô cầu xin: “Anh bỏ em ra, anh không thể làm thế này được!”

Phùng Kính Quốc rít qua kẽ răng: “Có gì mà không được? Cô là vợ của tôi, có gì mà không được? Cái loại đàn bà đê tiện này, tưởng rằng tôi không biết cô là hạng đàn bà thế nào sao?”

Men rượu và sự phẫn nộ đã làm cho gã hoàn toàn mất đi lý trí!

Cổ áo của Đinh Lâm bị Phùng Kính Quốc đang trong cơn tức giận xé rách, lộ ra những phần da thịt màu trắng. Phùng Kính Quốc cắn vào vai cô, rồi điên cuồng hét lên: “Đê tiện, cô dựa vào đâu mà coi thường tôi? Nếu không phải là tôi, thì cô và cha cô có thành tựu ngày hôm nay sao?”

Sự phản kháng thầm lặng của Đinh Lâm không thể nào chống được cơn điên cuồng của Phùng Kính Quốc, chính lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Phùng Kính Quốc hơi ngớ người, gã dừng lại động tác, bên ngoài vang lên tiếng bình tĩnh của Đinh Cao Sơn: “Kính Quốc, anh ra đây một chút, tôi có việc muốn nói chuyện với anh.”

Phùng Kính Quốc nhìn Đinh Lâm đang run rẩy vì sợ hãi và tức giận, dường như mới tỉnh ra được một chút, gã chầm chậm bò dậy, thấy chiếc áo bị xé rách của Đinh Lâm, gã đã ý thức được gì, gã với lấy chiếc áo khoác của Đinh Lâm ở một bên ném về phía cô.

Đinh Lâm không nói gì, nhận lấy chiếc áo khoác, sau khi mặc vào, liền nhanh chóng chỉnh lại chút tóc tai, rồi cố gắng khống chế tình cảm của mình, ngực cô vẫn không ngừng xúc động, chắc chắn rằng mình đã bình tĩnh lại, Đinh Lâm mới nói: “Cha, muộn quá rồi, chúng con đã ngủ rồi, Kính Quốc uống nhiều quá!”

Phùng Kính Quốc thầm thở phào một hơi, Đinh Lâm quả nhiên sợ người nhà biết chuyện vừa rồi.

Đinh Cao Sơn nói: “Thế thì gọi nó dậy, cha có việc rất quan trọng cần nói với nó.”

Từ những lời này của Đinh Cao Sơn, Phùng Kính Quốc đã hiểu rằng, mình không thể nào trốn được nữa, Đinh Cao Sơn nhất định đã nghe thấy điều gì đó, nếu không thì là nhạc phụ, gã không thể nào đến gõ cửa đúng vào đêm tân hôn của Đinh Cao Sơn và Đinh Lâm, nhưng ngay lập tức, gã đã phủ định khả năng này, bởi lẽ mỗi căn phòng của biệt thự đều cách âm rất tốt, đừng nói là cãi nhau, dù là có bắn súng ở trong, bên ngoài cũng không nghe thấy gì. Phùng Kính Quốc nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy bi ai, hôm nay là ngày vui của gã, chẳng lẽ vị nhạc phụ đại nhân này muốn lên lớp với gã sao? Mẹ kiếp, cưới vợ mà thế này khác gì chui đầu vào rọ? Đa số đàn ông đều rất để ý đến chuyện này.

Phùng Kính Quốc giả vờ nói: “Tiểu Lâm, cha đang tìm anh sao?”

Đinh Lâm lạnh lùng nhìn gã, lần đầu tiên cô phát hiện ra, người đàn ông này hóa ra giả dối như vậy, lúc này cô đã hoàn toàn bình tĩnh: “Đúng rồi, cha đó!”

Phùng Kính Quốc nhìn mình trong gương, gã nhanh chóng chỉnh tề lại quần áo, mặc áo vest vào, vốn định đi mở cửa, nhưng đến giữa đường lại thay đổi chủ ý, gã liếc mắt về phía Đinh Lâm, ngụ ý bảo cô đi mở cửa.

Đinh Lâm bước ra đó mở cửa, thấy cha đang đứng ngoài cửa và mỉm cười. Đinh Lâm gọi một tiếng cha, rồi cúi đầu xuống, vì cô sợ rằng cha mình nhận ra chuyện gì đó, cô tin rằng bộ dạng của mình không có gì bất thường, trong mắt cha, có lẽ ông sẽ tưởng rằng mình ngượng.

Phùng Kính Quốc lắc lư đến trước cửa, cười nói: “Cha, cha tìm con có việc gì vậy?”

Đinh Cao Sơn mỉm cười nói: “Kính Quốc à, cha đột nhiên nhớ ra một việc rất quan trọng muốn nói với con.”

Phùng Kính Quốc gật đầu, hắn cười với Đinh Lâm rất giả tạo: “Tiểu Lâm, em nghỉ trước đi, anh ra ngoài cùng cha rồi về ngay.”

Đinh Lâm ừm một tiếng, thể hiện rất hòa hợp trước mặt Đinh Cao Sơn.

Phùng Kính Quốc cùng Đinh Cao Sơn vào trong phòng khách, Phùng Kính Quốc nói: “Cha, sao muộn thế này rồi cha vẫn chưa ngủ?” Tên này thật ra đang rất lo lắng.

Đinh Cao Sơn nói: “Chỉ là có một vài điều muốn nói với con, làm phiền con nghỉ ngơi rồi.”

Phùng Kính Quốc cười nói: “KHông sao đâu, thật ra con cũng vẫn chưa ngủ được, tối nay uống hơi quá chén.”

Khi nói chuyện, gã thầm quan sát vẻ mặt của Đinh Cao Sơn, hình như không có gì bất thường, lúc này mới cảm thấy hơi yên tâm, có lẽ rằng, việc vừa nãy giữa gã và Đinh Lâm vẫn chưa bị ông ta nghe thấy.

Đinh Cao Sơn bước về phía thư phòng dưới lầu, ông ta đẩy cánh cửa bước vào trước, Phùng Kính Quốc cũng cùng bước vào trong. Vừa bước vào phòng, đằng sau đã bị đập một gậy thật mạnh ngã xuống đất, cánh cửa thư phòng đã bị đóng sập lại nhanh chóng.

Đinh Cao Thăng trong tay cầm chiếc gậy đánh bóng, đứng ở đằng sau lưng Phùng Kính Quốc.

Phùng Kính Quốc kêu thảm thiết một tiếng, rồi bò dậy từ mặt đất, không đợi gã chống được tay lên trên mặt đất, Đinh Cao Sơn đã dùng giầy của mình đá vào mạn sườn của Phùng Kính Quốc, cú đạp này không hề nương tay một chút nào, và đã làm gẫy một cái xương sườn của Phùng Kính Quốc.

Phùng Kính Quốc đau đến độ hét lên một tiếng, ôm bụng bò lăn ra mặt đất.

Đinh Cao Sơn chầm chậm đi về trước bàn, hai tay chống lên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống con rể của mình: “Thư phòng này cách âm rất tốt, dù mày có kêu nổ cổ, thì ở ngoài cũng không ai nghe thấy gì đâu.”

Phùng Cảnh Lượng nhìn Đinh Cao Sơn một cách khổ sở, rồi khó khăn nói: “Cha…Con đã làm gì không phải…”

Đinh Cao Sơn nói: “Tao tặng cho hai đứa tòa biệt thự này, mỗi phòng đều làm cách âm rất tốt, nhưng điều này không có nghĩa là, tao không thể nghe thấy những việc tao muốn nghe, thật là làm khó cho mày quá, đã giả bộ trước mặt tao lâu như vậy, đến tận bây giờ mới lộ ra bản chất thật của mình.”

Phùng Kính Quốc giờ mới hiểu ra, chắc chắn rằng Đinh Cao Sơn đã lắp đặt máy nghe trộm trong phòng của gã, tên già này thật là kinh khủng, gã kêu lên thảm thiết: “Cha, con đâu có làm gì?”

Đinh Cao Sơn nói: “Tao gả con gái của tao cho mày, một nửa là lựa chọn của tao, một nửa là do Tiểu Lâm tự lựa chọn, tao cảm thấy mày không có cha mẹ, đối xử với Tiểu Lâm cũng tốt, có lẽ là một thằng đàn ông tin tưởng được. Nhưng tao không ngờ rằng, mày lại là hạng người thế này.”

Phùng Kính Quốc nói: “Cha hiểu lầm rồi, hôm nay con uống nhiều quá, thấy Phan Cường gây chuyện, con biết rằng trước kia anh ta và Tiểu Lâm từng có tình cảm, vì vậy con đã ghen tức.”

Vì xương đã bị Đinh Cao Sơn đá gãy, nên mỗi câu gã nói đều rất khó khăn.

Đinh Cao Sơn cười hà hà lạnh lùng: “Mày tưởng tao là đứa trẻ lên ba sao? Chơi tâm kế với tao, thì mày còn lâu mới đuổi kịp được, Phùng Kính Quốc, ngày mai li hôn với con gái tao ngay…”

Phùng Kính Quốc tức giận: “Ông có ý gì?”

Đinh Cao Sơn nói: “Chẳng có ý gì cả, loại rể như mày, tao không có cũng chẳng sao!”

Phùng Kính Quốc ôm lấy ngực lắc lư đứng dậy, gã nhìn Đinh Cao Sơn lạnh lùng rồi nói: “Ông coi tôi là gì chứ? Lúc muốn là có, không muốn là vất đi được à? Ông tưởng rằng tôi không biết mục đích ông gả con gái cho tôi ư? Nếu không phải là vì tôi đã làm cho ông nhiều việc như vậy, nếu không phải là vì ông sợ có điểm yếu bị tôi nắm được, ông sẽ gả con gái của ông cho tôi sao?”

Đinh Cao Sơn mỉm cười nhìn Phùng Kính Quốc: “Nói đi, nói hết tất cả những điều mày muốn nói ra.”

Phùng Kính Quốc nói: “Người khác sợ ông, nhưng tôi thì không sợ ông đây, tôi kính trọng ông vì ông là bố vợ của tôi, nếu không, ông chỉ là một tên buôn lậu mà thôi!”

Đinh Cao Sơn nhấc gậy đánh bóng lên, thì bị Phùng Kính Quốc chặn lại, Đinh Cao Sơn mỉm cười nói: “Tao quên mất đấy, mày là phó trưởng khoa chống buôn lậu trên biển phân cục chống buôn lậu hải quan kia mà!”

Phùng Kính Quốc nói: “Tôi không có cha mẹ anh em, tôi chẳng sợ gì cả, cùng lắm là mọi người đánh bài ngửa với nhau, xem tổn thất của ai lớn hơn.”

Đinh Cao Sơn nói với Đinh Cao Thăng: “Cao Thăng, nó đang ra điều kiện với tôi!”

Đinh Cao Thăng nói: “Anh, nó đang uy hiếp anh!”

Đinh Cao Sơn gật đầu nói: “Không sai, nó đang uy hiếp tôi!”

Ông ta đột nhiên lấy một khẩu súng trong người ra, nhắm thẳng vào chân phải của Phùng Kính Quốc và bóp cò, pằng! Một tiếng vang lên, Phùng Kính Quốc kêu thảm thiết quỳ xuống đất, gã ôm lấy chân, máu không ngừng túa ra.

Đinh Cao Sơn nói: “Mày đừng tưởng rằng mày làm cho tao vài việc, là đã nắm được điểm yếu của tao, và có tư cách để mặc cả với tao, mày không xứng đáng! Giờ đây tao có thể bắn một phát cho mày chết ngay lập tức!” Ông ta bước đến, dùng súng nhắm thẳng vào đầu Phùng Kính Quốc, rồi sao đó nói với Đinh Cao Thăng: “Nếu như tôi giết nó, mai khi cảnh sát điều tra sẽ nói thế nào?”

Đinh Cao Thăng thở dài nói: “Phan Cường luôn yêu Tiểu Lâm, anh ta nhìn thấy Tiểu Lâm gả cho người khác, vừa ghen tị vừa hận thù, vì vậy đã mạo hiểm giết Kính Quốc, sau đó vì sợ tội mà trốn đi.”

Phùng Kính Quốc nghe hai anh em nhà này nói vậy, sợ đến độ run rẩy, màu môi cũng trở nên xanh lét, trên mặt đất đã chảy ra một vũng máu tươi, gã khóc lóc nói: “Cha, con sai rồi, con sai rồi…”

Đinh Cao Sơn nói: “Giờ đây nói những lời này có phải là hơi muộn rồi không?”

Phùng Kính Quốc nói: “Cha, con thề rằng, con sẽ không nói chuyện tối nay ra cho bất kỳ ai, cha bảo con làm điều gì, con sẽ làm điều đó, con đồng ý li hôn với Tiểu Lâm, ngày mai con sẽ ly hôn ngay.”

Đinh Cao Sơn khom người, giơ tay ra, tát mạnh vào mặt Phùng Kính Quốc: “Loại bỏ đi! Sao tao không phát hiện mày là loại bỏ đi thế này chứ, mà còn gả con gái cho mày?”

Phùng Kính Quốc run rẩy nói: “Con là loại bỏ đi, con là loại bỏ đi.”

Đinh Cao Sơn nói: “Kính Quốc, mày nói cho tao một việc, thứ bỏ đi thế này tồn tại có ý nghĩa gì?”

Phùng Kính Quốc ngớ ra: “Con…”

Đinh Cao Sơn nói: “Nói cho tao nghe!”

Phùng Kính Quốc sợ đến độ hồn bay phách lạc: “Cha, không, không, Đinh tiên sinh, tôi không phải là loại bỏ đi…Tôi…Tôi vẫn còn tác dụng…tôi có thể giúp ông, tôi có thể giúp ông…”

Đinh Cao Sơn cười gật đầu, đứng dậy nói với Đinh Cao Thăng: “Nó nói nó có thể giúp tôi! Được, vì câu này của mày, tao không giết mày nữa, cho mày một con đường sống.”

Ông ta quay người nói: “Cậu nghe thấy hết rồi đấy!”

Từ đằng sau giá sách, bước đến một bóng người cao lớn, đó chính là Phan Cường, gã nhìn Phùng Kính Quốc trên mặt đất, đôi mắt dường như đã gần phun ra máu.

Đinh Cao Sơn đưa khẩu súng vào trong tay Phan Cường: “Cậu nói rằng cậu yêu Tiểu Lâm, chỉ muốn giết nó, thì hãy chứng minh cho tôi xem!”

Phan Cường cầm khẩu súng, nhắm chuẩn vào đầu Phùng Kính Quốc, bóp cò không hề do dự, sau khi một tiếng súng vang lên, Phùng Kính Quốc ngã ra trên mặt đất, một dòng máu phun ra từ đằng sau đầu.

Đinh Cao Sơn chẳng nhìn thi thể trên mặt đất, thở dài nói: “Những lời tên khốn này nói không đáng tin, nói rằng sẽ đối tốt với con gái ta, mà lại đối xử với nó như vậy, loại người này sớm muộn gì cũng bán đứng ta mà thôi, chỉ có thế này mới sạch sẽ nhất.”

Phan Cường bắt hết số đạn còn lại vào người Phùng Kính Quốc, rồi sau đó vất khẩu súng lên mặt đất, gã thấp giọng nói: “Để tôi đi đầu thú!”

Đinh Cao Sơn lắc đầu nói: “Ta sẽ không để con trai nuôi của ta thế mạng cho một tên vô lại.”

Ông ta quay sang nói với Đinh Cao Thăng: “Cao Thăng, ngay bây giờ đưa Tiểu Cường rời đi.”

Phan Cường nói: “Tôi không đi!”

Đinh Cao Sơn nói: “Hãy tin ta, con sẽ không phải đi quá lâu, rất nhanh con sẽ quay lại, chỉ là thay đổi một thân phận khác mà thôi, từ ngày hôm nay, Phan Cường đã chết rồi, nhưng con trai nuôi của ta thì vẫn còn sống mãi.”

Việc Phùng Kính Quốc bị giết rất nhanh đã làm kinh động cả Bắc Cảng, đương nhiên Trương đại quan cũng biết đến tin này, nghĩ đến việc xảy ra tối hôm đó, hắn cảm thấy việc này không hề lạ lùng gì, nỗi hận cướp vợ, nỗi hận giết cha, Phan Cường không thiết tất cả đi giết Phùng Kính Quốc là một việc không hề kỳ lạ.