Y Đạo Quan Đồ

Chương 952-2: Tâm sự trùng trùng(2)




Trương Dương nói chỗ mình ở, rồi Kim Mẫn Nhi nói: “Vậy để tôi đi đón anh!”

Trương Dương nói: “Thôi cứ để…” Bên đó Kim Mẫn Nhi đã cụp điện thoại.

Trương đại quan vốn muốn hẹn một địa điểm để gặp mặt, nhưng không ngờ Kim Mẫn Nhi lại hấp tấp đến vậy.

Sau khi tan học, Trương Dương đưa sách vở cho Sa Phổ Nguyên giúp hắn mang về, còn hắn thì đến cổng trường Đảng, nhìn thấy một chiếc xe Maserati màu trắng đỗ ở đó, Kim Mẫn Nhi mặc chiếc váy dài màu xanh dựa vào bên cạnh xe, Kim Mẫn Nhi dù đi đến đâu cũng hấp dẫn người khác, những người qua đường chẳng ai không quay đầu nhìn cô gái Hàn Quốc xinh đẹp này bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Trương Dương đến trước mặt cô, cười hì hì nhìn cô, đến tận khi khuôn mặt trắng mịn của cô đỏ rực lên, cô cắn môi rồi nói: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”

“Xinh đẹp mà, Trung Quốc chúng tôi có một câu, chim sa cá lặn!”

Kim Mẫn Nhi nói: “Lên xe đi!”

Trương Dương ngồi vào trong xe: “Maserati, thật đẹp, người Hàn Quốc các cô không lái xe Hàn sao?”

Kim Mẫn Nhi nói: “Đây là chiếc xe của văn phòng Lam Tinh đóng tại Trung Quốc, tôi tạm thời lấy ra dùng, kinh thành lớn như vậy, không có một chiếc xe thật không tiện.”

Trương Dương nói: “Đi, tôi mời cô ăn cơm!”

Kim Mẫn Nhi cười, cùng lên xe với Trương Dương, sau khi khởi động xe, cô nhẹ nhàng nói: “Đi đâu đây?”

Trương Dương nói: “Cô muốn ăn gì?”

“Vịt quay Bắc Kinh!”

Trương đại quan không thích ăn vịt quay một chút nào, nhưng chủ tùy ý khách, Kim Mẫn Nhi đã nói ra, thì hắn sẽ đáp ứng nhu cầu của cô ấy, hắn đưa Kim Mẫn Nhi đến Toàn Tụ Đức ở phố cổ, người đến đây ăn cơm đều không phải là người bình thường, Kim Mẫn Nhi cũng rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng này trong nước, nhìn một đoàn người rồng rắn xếp hàng, Kim Mẫn Nhi cũng phát bực, phải đợi chỗ ngồi đến bao giờ chứ. Trương Dương có rất nhiều cách, tên này đến vỗ vai một người trẻ tuổi trước mặt rồi nói: “Người anh em, chúng ta đổi đi!”

Người trẻ tuổi ngớ ra, số của anh ta là số 3, số của Trương Dương là 56, cách nhau rất xa, vị này xem ra là người Thiên Tân: “Dựa vào đâu chứ?”

Trương Dương cười, đưa tờ phiếu của mình và 100 Tệ cho anh ta, người thanh niên ngay lập tức không nói gì nữa, mặc dù người xếp hàng rất nhiều, nhưng hơn năm mươi người cũng chỉ cần đợi 1 tiếng là cùng, một trăm tệ cơ đấy, đồng nghĩa với việc người ta mời anh ta một bữa vịt quay, thật là vui biết mấy.

Trương Dương đã lấy được số thẻ của người ta, không lâu sau đã dẫn Kim Mẫn Nhi đi vào trong Toàn Tụ Đức.

Trương Dương vốn muốn gọi một con vịt, nhưng Kim Mẫn Nhi cảm thấy 2 người ăn vậy không đủ, nên chỉ gọi nửa con, cô hỏi về lịch sử của Toàn Tụ Đức.

Trương Dương giới thiệu với cô: “Tất cả những người đến kinh thành đều biết một câu, bất đáo Trường Thành phi hảo hán, không ăn vịt quay Toàn Tụ Đức thật đáng tiếc. Tiệm Toàn Tụ Đức này bắt đầu vào những năm đời nhà Thanh, cách đây đã 133 năm chẵn, giờ đây không nói đến vịt, chỉ cái tên Toàn Tụ Đức cũng đã đáng giá hơn 500000000 rồi.”

Kim Mẫn Nhi cười nói: “Đây gọi là tài sản vô hình.”

“Đúng, tài sản vô hình.”

Trương Dương nói: “Ngon không?”

Kim Mẫn Nhi gật đầu lia lịa, thậm chí còn không kịp nói chuyện với Trương Dương nữa.

Trương Dương nói: “Nhất định ngon hơn kim chi của Hàn Quốc các cô.”

Kim Mẫn Nhi lườm hắn: “Sao anh thích nhắc đến Kim Chi thế nhỉ? Kỳ thị người Hàn Quốc chúng tôi à!”

Trương Dương cười nói: “Không phải vậy, tôi chỉ cảm thấy người Hàn Quốc rất tiết kiệm mà thôi.”

Kim Mẫn Nhi nói: “Tiết kiệm thì có gì là không tốt? Nhất định cứ phải lãng phí thì mới tốt à? Tôi đến Trung Quốc rất nhiều lần rồi, thường xuyên thấy cảnh tượng các anh dù có mấy người ăn, cũng đều thích gọi một bàn đầy, tôi ghét nhất là như vậy, ăn no là được rồi, làm sao cứ phải hoang phí thế?”

Trương Dương nói: “Đó là thái độ nhiệt tình hiếu khách của người Trung Quốc, cô nói xem, tiền quan trọng hay thể diện quan trọng?”

Kim Mẫn Nhi nói: “Anh ấy à, lúc nào cũng có lý lẽ.”

Khi nói đến đây, người phục vụ lại bê thức ăn lên, chân vịt, mề vịt, vịt cá…

Kim Mẫn Nhi nói: “Anh gọi nhiều món vậy làm gì? Hai người chúng ta ăn làm sao hết được chỗ này!”

Trương Dương nói: “Khó khăn lắm cô mới đến kinh thành được một lần, không mời cô ăn no, làm sao có thể thể hiện rằng tôi đối tốt với cô chứ.”

Kim Mẫn Nhi đỏ mặt nói: “Anh luôn đối tốt với tôi mà! Hơn nữa, đối tốt với tôi đâu nhất định phải dùng ăn để thể hiện.”

Trương Dương nói: “Cái miệng thoải mái rồi, thì cái bụng mới thoải mái được, cô thoải mái, thì tôi cũng thoải mái!”

Kim Mẫn Nhi chớp chớp mặt, mặt đỏ đến tận cổ, cứ cảm thấy tên này chẳng nói được lời nào tử tế, nhưng lại không biết rằng chỗ nào có vấn đề.

Trương Dương gọi một chai bia, rót một cốc cho Kim Mẫn Nhi, hai người cạn cốc bia, rồi Kim Mẫn Nhi nói: “Lần trước việc anh nhờ tôi, tôi vẫn đang điều tra, nhưng không tìm thấy được thông tin của chiếc xe đó, tôi nghĩ, nếu như người anh nhìn thấy thật sự là Cố tiểu thư, thì cô lấy có lẽ đã rời khỏi Hàn Quốc rồi.”

Trương Dương gật đầu, thái độ hơi thất vọng.

Kim Mẫn Nhi giơ tay ra nắm lấy tay hắn rồi nói: “Xin lỗi…”

Trương Dương cười nói: “Chẳng có gì phải xin lỗi cả, có phải là cô không muốn giúp tôi đâu.”

Kim Mẫn Nhi nói: “Tôi tin rằng nhất định có một ngày anh và cô ấy sẽ được gặp nhau.”

Trương Dương cười, cầm cốc bia lên cụng ly với Kim Mẫn Nhi, tay hai người vẫn nắm lấy nhau, đột nhiên nghe thấy có một người ngạc nhiên nói: “Thị trưởng Trương!”

Trương đại quan giật mình, kinh thành lớn thế này, không ngờ hắn cũng gặp được người quen. Hắn quay đầu nhìn, thì nhìn thấy hai chị em Phùng Lộ và Phùng Nguyệt đứng đằng sau hắn.

Kim Mẫn Nhi vội vàng rút tay về, mặc dù vừa rồi cô chỉ là an ủi Trương Dương, nhưng nếu để người khác nhìn thấy thì cũng chẳng phải là chuyện gì tốt.

Người gọi Trương Dương là Phùng Nguyệt, Phùng Lộ sau khi em gái gọi hắn mới để ý tới Trương Dương và Kim Mẫn Nhi. Nếu như cô ấy nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi của hai người, nhất định sẽ không gọi, dù sao thì Phùng Nguyệt vẫn còn nhỏ.

Trương Dương cười nói: “Tôi còn tưởng là ai kìa, hóa ra là hai chị em nhà cô à!”

Phùng Lộ cảm thấy hơi xấu hổ, nói nhỏ: “Thị trưởng Trương, thật không ngờ gặp anh ở đây.”

Trương Dương nói: “Bạn tôi đến chơi, vì vậy tôi đã mời cô ấy đến Toàn Tụ Đức ăn cơm.”

Phùng Lộ nói: “Em gái tôi đến kinh thành tham gia cuộc thi toán, nên tôi đưa nó đến ăn vịt quay.”

Kim Mẫn Nhi cười nói: “Vậy thì cùng ăn đi.”

Trương Dương cũng đang có ý này.

Phùng Lộ lắc đầu nói: “Không cần đâu, chúng tôi cũng xếp hàng được đến lượt rồi.”

Trương Dương nói: “Nha đầu này, khách sáo gì cơ chứ? Bảo cô ngồi xuống, thì cô cứ ngồi đi!”

Kim Mẫn Nhi kéo Phùng Nguyệt ngồi xuống bên cạnh mình, hai chị em Phùng gia rất xinh xắn, nên được mọi người yêu thích.

Trương Dương gọi đồ uống cho hai người, rồi lại bảo phục vụ mang lên nửa con vịt nữa, Phùng Nguyệt đến để ăn vịt quay, đương nhiên phải ăn con vịt nóng hổi vừa ra lò mới ngon.

Trương Dương giới thiệu Kim Mẫn Nhi với họ, Phùng Nguyệt nghe nói Kim Mẫn Nhi là người Hàn Quốc, nhìn sang Kim Mẫn Nhi rất hiếu kỳ, cô nói kinh ngạc: “Kim tiểu thư thật là xinh đẹp quá, trước kia chúng tôi cũng từng nghe nói Hàn Quốc nhiều mỹ nữ, hôm nay mới tin là thật.”

Kim Mẫn Nhi cười nói: “Cô cũng rất xinh đẹp mà, hai chị em cô đều xinh đẹp cả.”

Trương Dương hỏi tình hình gần đây của Phùng Lộ, Phùng Lộ vẫn đang đi học, sau khi vào năm học, vì việc học bận rộn, nên cô đã bỏ việc, hiện tại ngoài giờ học, cô có đi làm thêm ở một quán ăn nhanh gần trường, thành tích học tập vẫn xuất sắc như trước, đứng đầu trong số học sinh cùng khóa. Em gái Phùng Nguyệt giờ cũng đã lên cấp ba, năm sau đã thi đại học, thành tích của Phùng Nguyệt không kém gì chị gái, nhất định sẽ thi được vào trường điểm. Trương Dương ngầm khen ngợi, không biết Phùng Thiên Du dạy hai khuê nữ này thế nào.

Phùng Nguyệt nói: “Thị trưởng Trương, từ khi anh rời khỏi Phong Trạch đã không về đó nữa, cha tôi thường xuyên nhắc đến anh, anh còn nói sẽ đến chỗ chúng tôi ăn thịt nướng, đến giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Trương Dương cười ha ha nói: “Được, đợi xong việc, tôi sẽ giành thời gian qua đó.”

Phùng Nguyệt nói rất chân thành: “Anh nói lời phải giữ lấy lời, cán bộ nhà nước nói được phải làm được.”

Phùng Lộ nói: “Tiểu Nguyệt, em đừng bất lịch sự vậy.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Những lời tôi từng nói có bao giờ là không thực hiện?”

Hắn nói với Kim Mẫn Nhi: “Đồ nướng của nhà thầy giáo Phùng ngon lắm, tôi đã từng ăn đồ nướng ở nhiều nơi, nhưng không có chỗ nào ngon hơn nhà ông ấy đâu, có thời gian, tôi sẽ mời cô cùng đi.”

Kim Mẫn Nhi cười nói: “Hi vọng anh đừng quên!”

Hai người đi ra từ Toàn Tụ Đức, màn đêm đã bao bọc kinh thành, màu trời hơi âm u, không nhìn thấy mặt trăng, cũng không nhìn thấy sao, dường như nhiệt độ đã giảm xuống một cách nhanh chóng trong thời gian ngắn, Kim Mẫn Nhi ôm hai tay trong gió, Trương Dương vội vàng cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô.

Kim Mẫn Nhi nói: “Chúng ta đi về đằng trước đi.”

Trương Dương gật đầu, đi cùng Kim Mẫn Nhi về phía nam, đoạn phố cổ đã rất khó để nhận ra diện mạo cổ kính nữa, những người qua đường tấp nập, bên cạnh đường huyên náo tấp nập, bước đến đây, không thể làm người ta có cảm giác quay về quá khứ.

Kim Mẫn Nhi dường như muốn nói gì, nhưng lại không nói.

Hai người kề vai bên nhau, đi đến cuối con đường phố cổ, Kim Mẫn Nhi nhẹ nhàng vén sợi tóc bị gió thổi bay, rồi nhẹ nhàng nói: “Về đi!”

Trương Dương nói: “Có muốn đi quảng trường xem chút không?”

Kim Mẫn Nhi nói: “Ồn lắm, nhiều người quá!”

Trương Dương nói: “Cô ở đâu?”

“Khách sạn Cẩm Cung!”

Về đến trước xe của Kim Mẫn Nhi, Trương Dương ngồi vào chỗ ghế lái, rồi nói với Mẫn Nhi: “Đường ở kinh thành cô không quen, để tôi đưa cô về.”

Kim Mẫn Nhi gật đầu.

Sau khi đi được nửa đường, Kim Mẫn Nhi đột nhiên thay đổi ý định: “Tôi có một vài việc muốn nói với anh.”

Trương Dương nói: “Về rồi nói.”

Kim Mẫn Nhi nói: “Tìm một chỗ nào yên tĩnh chút đi.”

Trương đại quan nghĩ đi nghĩ lại: “Hay là tôi đưa cô đến biệt viện Hương Sơn, tối nay cô ở lại đó!”

Kim Mẫn Nhi ngay lập tức đỏ mặt, Trương đại quan thấy cô xấu hổ, mới ý thức được cô đã hiểu nhầm ý hắn: “À, nhà rộng lắm.”

Kim Mẫn Nhi gật đầu nói: “Tôi muốn đi xem xem.”

Trương Dương biết gần đây Trần Tuyết không đến biệt viện Hương Sơn, chỉ cần hắn ở kinh thành, Trần Tuyết sẽ chủ động tránh mặt, dù sao thì khu nhà này là của Thiên Trì tiên sinh tặng cho Trương Dương, nhưng có lẽ còn có một vài lý do khác nữa.

Kim Mẫn Nhi bước vào khu vườn, rồi nhẹ nhàng cảm thán: “Môi trường ở đây thật là tốt.”

Trương Dương nói: “Cô nói muốn tìm một nơi yên tĩnh, nên tôi mới nghĩ đến chỗ này.”

Kim Mẫn Nhi cười, ngồi xuống bên bàn đá, yên lặng ngắm nhìn cảnh đêm ở đây.

Trương Dương mở cửa phòng, rồi đi nhà bếp đun nước, Kim Mẫn Nhi rất nhanh đã đi theo, tóc cô hơi loạn: “Bên ngoài gió to quá, xem ra sắp mưa rồi.”

Trương Dương nói: “Mùa xuân vốn là mùa mưa nhiều, cô đi tắm đi đã, tôi đun nước pha trà cho cô.”

Kim Mẫn Nhi nói: “Để tôi làm, việc này vốn dĩ nên để phụ nữ làm.”

Trương đại quan nhìn Kim Mẫn Nhi, cần phải nói về tư tưởng nữ quyền, thì phụ nữ Trung Quốc nặng nề nhất.

Kim Mẫn Nhi nói: “Anh đi tắm đi, để tôi làm!”

Trương đại quan tắm xong đi ra, Kim Mẫn Nhi đã pha trà xong ở phòng khách rồi, cô bưng trà đến trước mặt Trương Dương, rồi mới đi tắm, trước khi vào phòng tắm, cô lại nhớ ra điều gì, cô quay người đi ra cửa lấy một chiếc túi du lịch, bên trong có quần áo, Trương đại quan thậm chí còn cho rằng lần này Kim Mẫn Nhi đến đây là có sự chuẩn bị. Cô nam quả nữ ở cùng một căn phòng, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp thế này, Trương đại quan càng hiểu tâm ý của Kim Mẫn Nhi với mình, lúc này hắn đã có một số tư tưởng lệch lạc.