Y Đạo Quan Đồ

Chương 973-1: Thủ hạ (1)




Trương Dương nói: "Nếu đã ý thức được thì bắt đầu bài trừ hiện tượng này thôi."

Vương Chí Cương cười khổ nói: "Bí thư Trương, loại hiện tượng này rất phổ biến, chẳng những Tân Hải như vậy, mà nghiêm trọng hơn Tân Hải chỗ nào cũng có."

Trương Dương nói: "Tôi mặc kệ địa phương khác như thế nào, tôi phụ trách Tân Hải thì tôi sẽ thực hiện ở Tân Hải."

Vương Chí Cương nói: "Nói xong tiết kiệm rồi nhé, giờ chúng ta nói tới khai nguyên, liên hợp sản xuất đèn đường tiết kiệm năng lượng với Giang Thành, đây là một loại khai nguyên, nhờ chuyện này, chúng ta có thể không tốn một đồng mà vẫn hoàn thành được lượng hóa thành thị. Nếu nói tới khai nguyên kiếm tiền thì hiện tại không gì ngoài mấy cách sau, thứ nhất là thượng cấp cho, ngài vừa rồi cũng nói là không có khả năng, một là dựa vào bản thân thành thị để sức kiếm tiền, Tân Hải cũng cơ hồ nghĩ tới rồi, cho dù có phương thức và thủ đoạn kiếm tiền mới, nhưng cũng không thể trong thời gian ngắn thực hiện được hiệu quả và lợi ích lớn như vậy, còn có một điểm, cũng chính là một loại phương thức phổ biến nhất trước mắt." Vương Chí Cương tạm dừng một chút rồi nói: "Nhượng lại đất!"

Trương Dương nói: "Đất Tân Hải chỉ sợ không có sức hấp dẫn lớn như vậy, khu khai phá kinh tế làm lâu vậy rồi những vẫn không được bao nhiêu thương gia xí nghiệp tới đầu tư."

Vương Chí Cương nói: "Khu khai phá Tân Hải rất thất bại, tôi tuy rằng không phải chuyên gia về phương diện quy hoạch thành thị, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của khu khai phá. Tân Hải có cảng Phước Long lớn như vậy, nhưng lại không hoàn toàn phát huy được tác dụng vốn có của nó, theo sự quật khởi của cảng mới Bắc Cảng, tác dụng và sức ảnh hưởng của cảng Phước Long đã dần dần giảm bớt, đây là một hiện tượng rất không tốt, nếu để mặc cho nguồn thu tài chính lớn nhất của Tân Hải là cảng Phước Long cứ vậy trầm luân, về sau kinh tế Tân Hải sẽ chỉ liên tục chuyển biến xấu."

Trương Dương nói: "Đối với việc này tôi cũng từng nghĩ rồi, dẫn nhập ngoại tư tư, mở rộng cảng Phước Long, làm lớn làm mạnh trên cơ sở vốn có, nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể thực hiện trong ngắn hạn."

Trương Dương nói: "Tôi vẫn chưa nói xong mà, cảng mới của Bắc Cảng là công trình chính tích của bí thư Hạng, y sẽ không thể để tôi khách lấn chủ được đâu, cho nên cảng Phước Long chỉ có thể tìm lối đi tắt khác, thanh thế trên quy mô chúng ta không thể chống chọi với cảng mới được."

Vương Chí Cương cầm chén trà lên uống một ngụm, gã đưa ra mộtđề nghị khiến Trương đại quan nhân hai mắt sáng ngời: "Nếu khu khai phá đã quyết định di dời tới xung quanh cảng Phước Long, tương lai sẽ hình thành một khu khai phá kinh tế hoàn toàn mới, vì sao không tiến thêm một bước, xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu?"

Trương đại quan nhân chưa bao giờ nghĩ đến thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải, cái gọi là khu bảo lưu thuế nhập khẩu, là thiết lập khu vực giám thị hải quan đặc thù có công năng bảo lưu thuế nhập khẩu, thực hành quản lý đóng kín, là khu vực giám thị hải quan đặc thù với mức độ mở cửa cao nhất, chính sách ưu đãi nhất, công năng đầy đủ nhất trong nước, là khu đi đầu và là khu thí nghiệm các lĩnh vực như tài chính, mậu dịch, đầu tư, phục vụ, vận chuyển của quốc gia.

Đề nghị này của Vương Chí Cương đối với Trương đại quan nhân mà nói mà nói không khác gì thể hồ quán đính, có thể nói vị cục trưởng tài chính trẻ tuổi này không ngừng khiến Trương Dương cảm thấy kinh diễm, nếu Tân Hải thành công xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, không khác gì tăng thêm một kiếp mã quan trọng cho việc bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải, hơn nữa chỉ cần được bao phủ tầng hào quang của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, dưới sự chiếu cố trọng điểm của chính sách, thương gia trong và ngoài nước sẽ ùa tới như vịt, cảng Phước Long, thậm chí là toàn bộ Tân Hải muốn không trở thành khu vực tiêu điểm cũng khó.

Trương đại quan nhân rất ít khi kích động như hiện tại, vỗ vỗ vai Vương Chí Cương: "Được! Chuyện này nếu thành tôi sẽ ghi công đầu cho anh!"

Vương Chí Cương nói: "Tôi là người sinh trưởng ở địa phương Tân Hải, tôi đương nhiên muốn nhìn thấy Tân Hải phát triển."

Trương Dương nói: "Nhượng lại đất là hạ sách, chỉ cần thành công xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đất xung quanh Tân Hải của chúng ta sẽ là tấc đất tấc vàng, khách muốn thuê chỉ sợ phải chen nhau vỡ cả đầu."

Vương Chí Cương nói: "Chính phủ nếu muốn tối đại hóa lợi ích, phải khống chế đất nghiêm khắc, tạo ra vườn hậu cần hiện đại hoá quan trọng xung quanh cảng khu và khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Tân Hải muốn giàu mạnh nhất định phải phát huy được sở trường của bản thân, phải phát huy ưu thế hiện của chúng ta tới lớn nhất."

Trương Dương sau phút kích động ngắn ngủi ban đầu liền bình tĩnh trở lại, hắn dặn dò Vương Chí Cương: "Chuyện này trừ anh và tôi biết ra thì không được nói với người nào khác." Trương Dương lo lắng chuyện này vạn nhất truyền tới phía Bắc Cảng, thế tất sẽ lâm phải sự cản trở cực lực của lãnh đạo thượng cấp, nếu có thể thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Bắc Cảng tuyệt đối sẽ không đem khu bảo lưu thuế nhập khẩu thiết lập ở Tân Hải, chuyện này có ý nghĩa không tầm thường, phải âm thầm thao tác.

Vương Chí Cương làm người khôn khéo, đương nhiên biết Trương Dương cố kỵ điều gì. Gã nói khẽ: "Tổng thự Hải quan, tổng cục quốc thuế, quốc vụ viện, những bộ môn này phải liên hợp phê chuẩn thì mới có thể có khả năng."

Trương đại quan nhân tràn đầy lòng tin nói: "Chuẩn bị một ngàn vạn chi phí chung, chuyện này tôi sẽ tự thân xuất mã, hơn nữa nhất định phải mã đáo thành công!"

Cái gọi là một ngàn vạn chi phí chung của Trương đại quan nhân chỉ là hư từ, nói nghe cho oai mà thôi, nhưng lập tức liền có người xin xuất ngoại, người xin xuất ngoại khảo sát là phó bí thư huyền ủy Lưu Kiến Thiết, quốc gia mà hắn đi là hợp chủng quốc Hoa Kỳ, danh mục khảo sát là khảo sát phát triển nông nghiệp hiện đại của nước Mỹ, chuyện khảo sát trước khi Trương Dương đến Tân Hải đã được định ra rồi, đoàn khảo sát tổng cộng có ba mươi bảy người, thời gian dự định khảo sát là một tháng. Lúc ấy Tảm Thế Kiệt đã phê chuẩn, nhưng hiện tại đã đổi lãnh đạo mới, Lưu Kiến Thiết phải báo lại với bí thư Trương. Cũng chỉ là báo cho có lệ thôi, thủ tục xong xuôi tất cả rồi, hiện tại ngay cả vé máy bay cũng đã đặt trước, Lưu Kiến Thiết cho rằng từ sau khi Trương Dương tới Tân Hải, mình và vị bí thư trẻ tuổi này chung sống hòa hợp, với loại chuyện này bí thư Trương chắc sẽ không chế tạo phiền toái cho mình.

Trương Dương nghe Lưu Kiến Thiết nói xong, mỉm cười nói: "Nước Mỹ à!"

Lưu Kiến Thiết gật đầu: "Bên kia đã mời từ rất lâu rồi, lần này chúng tôi đi một là để khảo sát phát triển nông nghiệp hiện đại của nước Mỹ, hai là để triển lãm phong cách mới của chúng ta từ khi mở cửa."

Trương Dương mắng thầm trong lòng, triển lãm cái con mẹ anh ý, với cái hình tượng cho má này của anh mà cũng muốn đi triển lãm à? Trương đại quan nhân lăn lộn trong quan trường lâu rồi, con người cũng trở nên có chút dối trá, trong lòng mắng người ta nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười thân thiện. Hắn mỉm cười nói: "Nước Mỹ là quốc gia tư bản chủ nghĩa, anh thì phụ trách công tác đảng đoàn, anh tới đó nhất định phải chuẩn bị tư tưởng nhé."

Lưu Kiến Thiết cảm thấy có chút không ổn, hắn cười nói: "Bí thư Trương yên tâm đi, nguyên tắc đảng tính của tôi rất mạnh, nhất định sẽ vĩnh viễn không bị ăn mòn."

Lời nói tiếp theo của Trương Dương rất thực tế: "Các anh lần này tổ chức thành đoàn thể tới nước Mỹ, là tiêu tiền của mình hay là tiêu tiền của nhà nước?"

Một câu này khiến Lưu Kiến Thiết choáng váng, người hói trên đầu còn có rận, chuyện rõ ràng vậy mà anh còn phải hỏi à? Thế là có ý gì? Tuy rằng là vấn đề rất đơn giản, nhưng không dễ trả lời, không thể ngang nhiên trả lời Trương Dương rằng lần này đi là tiêu tiền của nhà nước được, trong lòng Lưu Kiến Thiết thật sự là rất khó chịu, nghẹn hơn nữa ngày mới nói: "Công tác cần thôi mà!"

Trương Dương nghĩ thầm, một người làm công tác đảng đoàn như anh tới quốc gia tư bản chủ nghĩa thì học tập cái gì? Ánh mắt của hắn chiếu lên tờ báo trên bàn, nói một cách thờ ơ: "Ba mươi bảy cá nhân, tiêu phí ở nước Mỹ không thấp đâu nhỉ? Chuẩn bị mang theo bao nhiêu tiền đây?"

Lưu Kiến Thiết không biết đáp lại thế nào, hắn bắt đầu cảm thấy mình tới đây là một sai lầm, không bằng câm miệng bỏ đi, dẫu sao thì chuyện này trước đó đã được quyết định rồi. Ba mươi bảy cá nhân, chuẩn bị sơ bộ là ba trăm vạn, không nhiều lắm mà, bí thư Tảm năm trước Australia mười hai ngày, một đoàn mười lăm ngày còn tiêu hơn năm trăm vạn. Những lời này Lưu Kiến Thiết không thể nói được, huống chi Tảm Thế Kiệt đã không còn ở Tân Hải, chuyện khảo sát hạng mục bò sữa ở Australia năm trước không thể lấy ra mà nói được.

Trương Dương nói: "Huyện lý đối với xuất ngoại khảo sát cũng có tiêu chuẩn, có điều tiêu chuẩn này cũ rồi, tôi thấy cần phải thảo luận để chế định lại."

Lưu Kiến Thiết nói: "Bí thư Trương, chuyện này đã được định ra từ trước rồi, lúc đó bí thư Tảm đã phê duyệt."

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy hắn nói như vậy thì lập tức không hòa hoãn nữa: "Nếu bí thư Tảm đã phê duyệt, vậy anh không cần phải nói với tôi làm gì, anh đi tìm bí thư Tảm mà nói."