Y Lộ Phong Hoa

Chương 56-1: Lòng dạ tiểu nhân (1)




Xe ngựa từ từ đi tới, ngồi trên xe ngựa hai người nói chuyện câu không câu có. Liên Kiều ôm một cái hộp gấm màu đỏ thật to, một ngón tay đặt trên vải gấm vuốt ve hộp gấm gấm vóc thượng hạng kia, ngay cả hòm cũng tinh xảo như thế huống chi là thứ gì đó bên trong? Nàng không khỏi quay đầu hỏi chủ tử nhà mình."Nhị tiểu thư, món đồ tốt như vậy ngươi thật sự đem đi tặng người ta?"

Nghe được lời Liên Kiều nói, Vô Ưu cười, cả buổi sáng hôm nay nàng đã lải nhải một hồi rồi."Về sau còn có thể có lại được!"

"Vật này chính là vô giá, ngài với Uất Trì tiểu thư kia nhận thức cũng không lâu, thế mà ngài lại đem thứ này tống cho nhân gia người ta, ngài cũng có điểm rất hào phóng nha!" Liên Kiều quyệt miệng nói.

"Ta chỉ cảm thấy vật này ngụ ý là tốt, lại có thêm ý nghĩa đặc biệt, cũng coi như là vật kết duyên giữa Lan Hinh cùng Tần Hiển, ta thủy chung giữ nó vì có cảm giác là có môt chút gì đó, nhưng được Lan Hinh bảo quản thì vẫn tương đối thích hợp!" Vô Ưu mỉm cười nói.

"Cùng với nhị tiểu thư ngài làm bằng hữu thật sự là tốt nha!" Liên Kiều không khỏi cảm khái nói.

"Ngươi yên tâm, đợi đến lúc ngươi xuất giá, ta khẳng định là sẽ đưa ngươi một kiện bảo bối !" Vô Ưu cười nói.

Nghe nói như thế, Liên Kiều không khỏi đỏ mặt."Nhị tiểu thư ngài trêu ghẹo người ta, nói như thế nào đi còn nói đến trên người ta đâu? Ta vốn định là cả đời đều đi theo bên người nhị tiểu thư, vĩnh viễn cũng không sẽ lập gia đình!"

Vô Ưu cười. Nói: "Ngươi nói lời này ta sẽ nhớ kỹ, đến lúc đó ngươi đừng có mà khóc hô phải lập gia đình!"

"Ta mới không cần lập gia đình đâu, ta chán ghét nhất là xú nam nhân !" Liên Kiều khinh thường nói

Nhìn đến bộ dáng của Liên Kiều, Vô Ưu giật giật khóe miệng. Nghĩ rằng: Nếu ở lời nói này nói ở hiện đại, phái nữ có thể hưởng thụ lãng mạn cùng ngọt ngào từ luyến ái, nhưng tại đây thời cổ đại này không cho phép yêu trước khi cưới, một khi đã gả chồng sẽ phải tuân thủ nghiêm khắc rất nhiều bổn phận với nữ tắc, quả thật là không có ý tứ gì, còn không bằng làm nữ nhi tiêu sái vui vẻ!

Không bao lâu sau, xe ngựa ngừng lại ở trước cửa lớn của Uất Trì gia. Người trên cửa vừa nhìn thấy người đến là Tiết gia tiểu thư, thì không cần thông báo mà lập tức đem Vô Ưu cùng Liên Kiều mời vào. Mới vừa đi đến hậu trạch, đã nhìn thấy Uất Trì Lan Hinh mang theo nha đầu đi ra đón."Vô Ưu, ngươi đã tới!"

"Lan Hinh!" Vô Ưu cười kéo tay Uất Trì Lan Hinh.

Sau đó, Uất Trì Lan Hinh lôi kéo Vô Ưu vào khuê phòng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, Hạ Hà đem nước trà ngon đã ngâm bưng lên. Cười nói: "Tiết tiểu thư, ngài không biết, đã nhiều ngày tiểu thư ta luôn luôn đều nhắc tới ngài đâu! Nếu ngài chưa đến nha, tiếu thư chúng ta sẽ phái người đi mời."

Nghe nói như thế, Vô Ưu quay đầu nhìn đến Lan Hinh đang mỉm cười nhìn bản thân, cho nên nhanh có lỗi nói: "Ta cũng rất muốn đến thăm ngươi, chỉ là sự tình trên đầu chưa làm xong, hiện giờ không có chuyện gì, mới chạy tới ngươi đây!"

"Được rồi, ta biết ngươi là người bận rộn! Ta còn có rất nhiều điều muốn nói với ngươi đâu." Nói hai câu, Uất Trì Lan Hinh quay đầu phân phó Hạ Hà nói: "Hạ Hà, ngươi mang Liên Kiều đi xuống uống trà ăn điểm tâm đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ !"

"Là. Đi theo ta!" Sau khi Hạ Hà lôi kéo Liên Kiều đi, trước khi đi, Liên Kiều còn đem hộp gấm lớn ôm trong ngực đặt ở trên bàn bát tiên.

"Có phải hay không có điều bí mật gì muốn nói với ta ?" Hai cái nha đầu đi rồi, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Lan Hinh cười nói.

Nghe nói như thế, Uất Trì Lan Hinh có chút ngượng ngùng."Biết cái gì cũng không thể gạt được ngươi!"

"Khẳng định là liên quan đến chuyện hòa thân, cùng với Tần Hiển có liên quan đi?" Vô Ưu nhịn không được đùa nàng.

Quả nhiên, mặt Uất Trì Lan Hinh càng thêm đỏ. Nàng cười ngồi bên cạnh Vô Ưu nói: "Ngày thành thân đã định rồi, ngay tại đầu tháng sau!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu suy nghĩ một chút. Nói: "Cũng chưa tới nửa tháng !"

"Đúng vậy! Tuy rằng phụ thân cũng biết tuổi ta không nhỏ, nhưng cũng thật không ngờ sẽ đột nhiên xuất giá, cho nên vài ngày nay đều luống cuống tay chân, khẩn cấp chuẩn bị thật nhiều thứ này nọ." Lúc Uất Trì Lan Hinh nói chuyện trong mắt đã lộ ra ngượng ngùng với vui sướng của tân nương sắp gả.

"Có cái gì ta có thể giúp không? Nhưng mà ta tương đối thêu hà bao, nữ hồng gì đó ta đều không biết!" Vô Ưu rất có lỗi nói.

"Chỉ cần ngươi đi lại trò chuyện với ta, cho ta ý kiến là được rồi, việc đó ta cùng tú nương làm. Cho ngươi xem hỉ phục của ta ngươi thấy có được không?" Nói xong, Uất Trì Lan Hinh lấy từ trong ngăn tủ ra hỉ phục với đầu quan đỏ thẫm muốn mặc ngày thành thân.

Vô Ưu nhìn mặt trên hỉ phục đỏ thẫm dùng kim tuyến thêu rất nhiều màu phượng hoàng, quả thực là chói mắt muốn chết, mà màu vàng đính trên đầu quan kia càng tinh xảo hoa lệ hơn, làm cho người ta có cảm giác đẹp mắt. Vô Ưu cười nói: "Thật xinh đẹp!"

"Đầu quan này là thời điểm năm đó nương ta xuất giá ông ngoại ta tìm người chuyên môn tạo ra, nhà ngoại công ta là thương nhân, địa vị không cao, nhưng gia cảnh rất là giàu có, cho nên chuẩn bị cho nương ta thật nhiều của hồi môn." Uất Trì Lan Hinh cười nói.

"Phải không? Nhà ngoại công ta cũng là thương nhân, tình huống sơ lược cùng với nhà ngươi cũng không sai biệt lắm." Vô Ưu nhưng cảm giác cùng với Uất Trì Lan Hinh lại gần thêm một phần, đại khái là bởi vì đều có một chút cảm thụ giống nhau đi?

"Cho nên nói hai chúng ta rất là có duyên, nếu có thể quen biết nhau sớm một chút thì tốt rồi!" Uất Trì Lan Hinh cười nói.

"Hiện tại cũng không chậm nha?" Vô Ưu nói.

"Đúng vậy, không muộn!" Uất Trì Lan Hinh gật đầu. Sau đó, Lan Hinh vừa quay đầu, thấy được hộp gấm to trên bàn bát tiên, không khỏi tò mò hỏi: "Vô Ưu, cái kia là cái gì nha?"

Nhìn lướt qua hộp gấm trên bàn bát tiên, Vô Ưu cười nói: "Xem ta, mau quên rồi." Nói xong, lôi kéo Uất Trì Lan Hinh đi đến trước bàn bát tiên nói: "Ngươi thành thân ta không biết nên tặng cho ngươi cái gì mới tốt, với lại ta cảm thấy cái này tương đối thích hợp, cho nên mới mượn đến làm hạ lễ!"

Nghe được là đưa cho bản thân , Uất Trì Lan Hinh vui vẻ nói: "Tặng cho ta? Là cái gì đây? Hòm gấm xinh đẹp như vậy."

"Ngươi mở ra nhìn xem thì sẽ biết!" Vô Ưu mỉm cười.

Liếc mắt nhìn Vô Ưu thần bí một cái, tay Uất Trì Lan Hinh mở ra hộp gấm kia, chỉ thấy trong hộp gấm đặt là một trản đèn cung đình tám cạnh tinh xảo hoa lệ, trên đèn cung đình còn miêu tả đò án tịnh đế liên hoa, hơn nữa mặt trên còn có hai câu đề thi: Hoa trung trân phẩm gặp chân tình, nhất hành hai bao ân ái hoa. Nhìn đến hai câu đề thi này, Uất Trì Lan Hinh không khỏi chấn động! Bởi vì nàng lập tức nhận ra đây là trản đèn cung đình mà hoàng thượng tự viết đề thi. Lập tức, nàng quay đầu nhìn Vô Ưu đang mỉm cười nói: "Này... Này không phải là đèn cung đình ngươi thắng vào mười sáu tháng giêng ở quý phủ Tần gia sao?"

"Ân." Vô Ưu gật gật đầu.

"Ngươi... Ngươi nói là đem trản đèn này tặng cho ta?" Trước đừng nói trên trản đèn cung đình đính trân châu cùng phỉ thúy có bao nhiêu trân quý, chỉ bằng mặt trên có đề thi mà hoàng thượng tự tay viết, hơn nữa còn là phần thưởng mà hoàng thượng ban ân cũng không biết đã giá trị bao nhiêu, Uất Trì Lan Hinh vạn vạn không ngờ nàng sẽ đem thứ trân quý đó tặng cho bản thân làm hạ lễ thành thân.

"Đúng vậy!" Đối với nghi vấn của Lan Hinh, Vô Ưu lại gật gật đầu.

Được xác nhận nhưng Lan Hinh vẫn kinh ngạc, nhanh lắc đầu chối từ nói: "Không được! Vật này rất quý trọng, ta không thể nhận!"

Vô Ưu biết Lan Hinh khẳng định không dễ dàng nhận trản đèn như vậy, cho nên cười tiến lên nói: "Kỳ thực ta đã nghĩ thật lâu, nhưng trừ bỏ ngoài trản đèn này thì thật sự là không có lễ vật gì. Ngươi xem mặt trên trản đèn cung đình này là đồ án là tịnh đế liên hoa, ngụ ý rất tốt, vừa vặn lại thích hợp với người tân hôn! Hơn nữa ngày đó là ngươi ta cùng Tần đại nhân ba người chúng ta đã đoán đúng đáp án, chỉ là ta may mắn đi trước viết trên giấy mà thôi. Giống như trời cao đều có định sổ rồi, cho nên ngươi và Tần đại nhân cũng coi như là có duyên đi? Cho nên trản đèn này vẫn nên là tặng cho ngươi vẫn thích hợp hơn. Ngươi nói có đúng không ?"

Tuy rằng lời Vô Ưu nói làm cho Lan Hinh do dự , thấy nàng còn có chút do dự. Vô Ưu lại nói: "Hơn nữa sau khi ngươi gả vào Tần gia cũng cần có vài món đò cưới có thể lấy ra thủ thế có phải hay không? Tuy rằng đầu quan ngươi tính là một kiện, nhưng ta nghĩ nhiều năm như vậy đồ cưới năm đó của mẫu thân ngươi cũng thừa không còn bao nhiêu đâu? Mà cấp quan của Uất Trì đại nhân không cao, nhà ngươi cũng không phải nhà cao cửa rộng giàu có gì, đại khái cũng mua thêm cho ngươi không có nhiều đồ cưới quý trọng, vật này coi như là cho ngươi áp đáy hòm đi? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta cầm lại sao? Nhiều nhất chờ thêm vài năm nữa ta xuất giá, ngươi cũng đưa ta một kiện hạ lễ thật to là được rồi !" Cuối cùng Vô Ưu khuyên can mãi, Lan Hinh mới đồng ý nhận trản đèn cung đình.

Sau đó, Uất Trì Lan Hinh theo đầu giường lấy ra một cái hầu bao thêu tinh xảo, cười nói: "Vô Ưu, vốn muốn đưa ngươi một cái hầu bao tự tay thêu, nhưng lại không nghĩ tới ngươi sẽ đưa ta lễ vật quý trọng như vậy, ngươi làm cho ta ngượng ngùng phải lấy ra, nhưng nếu không lấy ra, ta lại không có thứ gì đó tốt tặng cho ngươi.