Y Nhân Hạo Nguyệt

Chương 36: Hiểu rõ




Trận đấu vừa kết thúc, hệ thống liền phát ra thông cáo. Bởi vì hệ thống huyễn khí còn không có khai thong. Phần thưởng thi đấu pk phải đợi một tuần sau mới có thể phát ra. Mạch Dao mới từ đấu trương thi đấu đi ra, đã nhìn thấy kênh bang phái lời chat thật nhanh.

【 ta chỉ muốn lấy tên có thể lấy dài hơn 】: Thất Tần còn tốt chứ! Thất Tần uy vũ!

【 hạt dưa trong vỏ 】: tài thần bảo bối, nhiều ngày không gặp phong thái vẫn như xưa! Người ta đúng là nhớ em muốn chết! ! !

【 Đường Kỷ Khỏa Đắc 】: nguy hiểm thật …Thất Tần lợi hại như vậy tuyệt chiêu sớm không lấy ra… Có thể dọa anh đây.

【 Mặc Thất Tần 】: kỳ thật trước em cũng không biết mình còn có thể ra chiêu này.

【 Tình Thiên Oa Oa 】: Mặc Thất Tần em là tên nhóc đáng chết, rốt cục cam lòng trở lại? Nhiều ngày như vậy trốn đi nơi nào

【 Mặc Thất Tần 】: ách, gần đây có chút bận rộn.

【 Tình Thiên Oa Oa 】: bận rộn là bốc khói sao ~ dầu gì phải làm cho người ta còn biết rõ em hơi tàn còn ké dài, đúng không?

【 Mặc Thất Tần 】: … Tình Thiên dạy rất đúng.

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: Thất Tần chúc mừng.

【 Mặc Thất Tần 】: cám ơn đại thần.

Mạch Dao tròng mắt. Thì ra là phân rõ giới hạn bọn họ sẽ xảy ra đến nước này… Cái này chẳng lẽ không phải là nàng muốn sao? Nhưng trong lòng cái loại cảm giác như bị vật gì đó sít sao trói chặt lại là thế nào?

Trường Phong Hạo Nguyệt xuất hiện nho nhỏ luôn có thể ở trong bang phái khiến nho nhỏ oanh động.

【 vai phụ 】: nói lão Đại đêm nay cũng rất uy vũ ~ vừa rồi bang chủ đại nhân bị lão Đại đánh cho hoa rơi nước chảy, O (∩_∩ )O ha ha ~

【 ta chỉ muốn lấy tên có thể lấy dài hơn 】: đúng vậy, lão Đại hôm nay là phát uy, lần này so với lần trước thảm hơn nhiều.

【 Minh Trạch 】: Thật là tức chết mà…. lão Đại cậu hôm nay là ăn hỏa dược gì thế… tiểu nhân với ngài có bao nhiêu thù… Cậu tốt xấu gì pahir cho người đứng đầu một bang như mình ít mặt mũi chứ!

【 Tiểu Hoả bán gái】: đúng nha~ chúng ta được mùa thu hoạch ~~~ vô địch nam nữ đều là người của chúng ta !

【 hat dưa trong vỏ 】: người ta là truyền thuyết nhân trung long phượng sao! Em cũng chỉ có hâm mộ vài phần ~

【 Minh Trạch 】: được rồi, á quân ta đây là mây bay

【 Túy Vô Miên 】: mong đợi a, huyễn khí sẽ như thế nào đây?

Mạch Dao nhìn chằm chằm màn hình sợ run. Dưới thảo luận cơ hồ đều là bọn họ , nàng lại chỉ có thể phảng phất như việc không liên quan đến mình yên lặng nhìn xem.

Chén nước bị giơ lên giữa không trung dừng trong chốc lát lại nặng nề thả lại trên bàn. Tiếng thuỷ tinh phát ra tiếng vang cực kỳ nhỏ. Sở Hạo dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phất nhẹ giọt nước rơi trên bàn, hắn tựa hồ nghe trong lòng nơi nào đó truyền đến một tiếng thở dài không thể nghe.

Kỳ thật vừa rồi ở trong trường thi đấu, hắn cũng không có nghĩ qua như thế nào đánh bại Minh Trạch, hắn chỉ là muốn dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc trận đấu, hắn chỉ là muốn biết trận đấu bên kia tiến hành như thế nào. Thất Tần không thể nghi ngờ là làm cho hắn thấy được một cái kết hoàn mỹ – - nàng thắng được sáng lạn như thế.

Mặc Thất Tần hôm nay đã không còn là tiểu thầy thuốc ngay cả hái thuốc đều đi theo phía sau hắn đi? Thất Tần đã không cần hắn nữa? Nàng dĩ nhiên trưởng thành thành một người có thể một mình đảm đương làm 1 đại thần.

Sở Hạo bắt đầu có chút hối hận nếu như lúc ấy không kiệt lực giúp nàng trở nên mạnh mẽ, như vậy hiện tại Mặc Thất Tần có còn là người cần hắn bảo vệ hay không? Bất quá hắn lập tức hủy bỏ cái ý nghĩ này. Mặc dù không có sự trợ giúp của hắn thì thế nào? Nàng nếu đã hạ quyết tâm phải mạnh, như vậy cho dù chỉ dựa vào chính nàng, muốn trở thành đại thần cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Màn hình một chuyến hàng chữ viết nhấp nhô thật nhanh, Sở Hạo trong mắt thoáng hiện lên 1 đạo sang chợt loé: không thể cứ như vậy. Ngay cả Đường Triệu cũng có thể đem Tô Nhược trở về, hắn dựa vào cái gì tiếp nhận thất bai không hề có lý do chứ?

Trong khoá nghiên cứu Thị trường vị lão sư nam trẻ tuổi kia tựa hồ tâm tình không tốt. Hắn trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt sắc bén quét nhìn khuôn mặt dưới giảng đường rốt cục mở miệng nói ra: “Các bạn học, tôi hi vọng mọi người nghiêm túc đối với bộ môn này. Đối với học tập thái độ nhất định phải chỉnh tề!”

Các bạn học người người nhìn nhau.

Lão sư kia dừng một chút, nói tiếp: “Tuần trước mọi người nộp lên bài tập, hoàn thành cực kỳ không có lý tưởng. Tôi biết rõ mọi người là lần đầu tiên thiết kế trắc nghiệm. Cho nên vấn đề bố trí cùng trình t không hợp lý, dùng từ không chuẩn xác, ngôn ngữ biểu đạt không rõ, hạng mục, bố trí không đủ toàn diện những vấn đề này tôi cảm thấy đến có thể tha thứ. Nhưng là… mọi người ai có thể giải thích cho tôi một chút đây là rốt cuộc chuyện gì xảy ra!”

Lão sư mở ra máy chiếu: “Đây là bài tập của 1 sinh viên , giờ các bạn hãy nhìn xem.”

Tất cả mọi người tò mò ngẩng đầu nhìn hướng màn hình lớn. Chỉ thấy trắc nghiệm đề thứ hai có dấu bút hồng , rõ ràng thấy được.

Xin hỏi giới tính của bạn?

A. Nam

B. Nữ

C. Cái khác

Các bạn học cười vang.

Lão sư nâng mắt kính vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi muốn hỏi sinh viên thiết kế trắc nghiệm này, em là muốn nói em thiết kế trắc nghiệm này phải có nhiều vấn đề sao? Vậy tôi nghĩ xin hỏi một chút, em nói ‘ cái khác ’ là chỉ cái gì?”

Dưới đài sinh viên bắt đầu xì xào bàn tán, sau đó không biết là ai tại yếu ớt nói một câu: “Không phải là còn có thái giám cùng nhân yêu sao…”

Trên bục giảng lão sư con mắt khẽ nheo lại: “Nha… Như vậy vị sinh viên này, nếu như em thuộc về cái khác, em sẽ đem ‘ cái khác ’ viết lên sao?”

Dưới là tiếng cười, tiếng vỗ bàn vang làm một cái.

Lão sư ho nhẹ: “Cười cái gì…tôi chỉ nói là ‘ nếu như ’…”

Vì vậy, trong phòng học tiếng cười càng lớn.

Tiết học không khí sung sướng bắt đầu khi kết thúc. Tô Nhược đang muốn đi ra phòng học, bị sau lưng Bùi Lạc kêu to: “Tô Nhược! Cuối cùng cũng tóm được cậu! Trượt thật là nhanh.”

“Có việc gì thế?”

“À, đồ của bạn hôm trước quên mình cầm cho ~.” Bùi Lạc đưa tay ở trong túi mở ra, rất nhanh tìm được cái lược kia

“Trời ạ!” Tô Nhược kinh hô.

“Mình thật sự là tội đáng chết vạn lần, rõ ràng đem nó làm rơi còn hoàn toàn không biết! May là cậu nhặt được … Đúng rồi cậu tìm được ở đâu vậy ?”

“A, là tuần giờ kế toán Mạch Dao nhặt được, hình như là rơi ở dưới mặt bàn. Chúng mình vốn là đuổi theo nhưng khi ấy cậu hình như đang vội, cho nên mình cầm về khi gặt thì đưa cho cậu.”

“Như vậy à… thật sự là cám ơn các cậu .” Tô Nhược dùng ngón cái khẽ vuốt cái lược.

“Đúng rồi… ” Bùi Lạc thần bí hề hề hỏi.

“Ngày đó người tới đón cậu 1 anh đẹp trai chính là bạn trai cậu hả?”

Tô Nhược cười lắc đầu: ” Đó là anh trai của mình.”

“Hả?” Vừa nghe nói là anh trai Bùi Lạc lập tức bắt đầu háo sắc.

“Không phải là nhà cậu… Sớm biết có cực phẩm đẹp trai như vậy đã xem vài lần ! Đều do Mạch Dao không nên kéo mình rời đi, bằng không mình sẽ qua đó nhìn một chút…”

“Ha ha. ” Tô Nhược cười khẽ.

“Anh mình á, Mạch Dao cũng quen?”

“Sao vậy?”

Tô Nhược rất nghiêm túc hỏi: “Lạc Lạc, cậu còn nhớ hay không ngày đó cậu không thấy rõ anh trai mình trông thế nào?”

“A…” Bùi Lạc níu lông mày suy nghĩ một chút.

“Tại là ở xa, lại là từ bên cạnh xem, chỉ thấy nửa gương mặt, bất quá thật sự rất tuấn tú!”

Tô Nhược giậm chân một cái, lẩm bẩm nói: “Lần này xong rồi!”

“Hả?” Bùi Lạc không rõ chuyện gì nghiêng đầu nhìn nàng.

“Lạc Lạc mình đi trước, gặp lại sau, cái kia… cám ơn nhiều!” Tô Nhược phất phất, vội vàng chạy đi.

Sở Hạo đang xem một phần báo biểu, thì Tô Nhược điện tới.

“Anh, em biết chuyện là thế nào rồi .”