Y Sinh Thế Gia

Chương 58




Tin tức Thiệu Vinh sắp ra nước ngoài du học nhanh chóng truyền khắp thân bằng hảo hữu, không lâu sau ngay cả Thiệu Thần cũng biết.

Chiều hôm đó, Thiệu Vinh đột nhiên nhận được điện thoại của Thiệu Thần.

“Tiểu Vinh, nghe nói em muốn ra nước ngoài du học hả?” Thanh âm Thiệu Thần vẫn mang theo ý cười quen thuộc, “Em thằng nhóc này, có tương lai lắm đó, thi được đủ điểm IELTS nữa chứ, làm anh đây ngay cả thi cấp sáu cũng phải thi mấy lần cảm thấy rất xấu hổ!”

“. . . . . .” Thiệu Vinh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Trong lòng cậu, Thiệu Thần luôn giữ một vị trí vô cùng đặc biệt, mặc dù khi còn bé hay bị hắn ăn hiếp, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên, lại còn là anh họ của mình, trước giờ Thiệu Vinh vẫn xem hắn như anh trai.

Mỗi lần trở lại Thiệu gia, cậu đều thích đi chơi với Thiệu Thần, rất nhiều chuyện không dám nói với Thiệu Trường Canh thỉnh thoảng sẽ tâm sự với Thiệu Thần. Đều là bạn cùng lứa dĩ nhiên không cần cố kị quá nhiều, hơn nữa Thiệu Thần còn có chút đầu gỗ, không suy nghĩ sâu xa, ở chung với hắn Thiệu Vinh luôn cảm thấy rất thoải mái.

“Sao không nói gì?”

“Ách, tại em học lâu rồi mới thi được như vậy.” Thiệu Vinh được khen có chút ngượng ngùng, “Vả lại hai cái này khác nhau mà, nói không chừng em đi thi cấp sáu lại rớt ấy chứ.”

Thiệu Thần cười nói: “Được rồi được rồi, đừng khiêm tốn với anh nữa.”

“. . . . . .”

Thiệu Thần ngừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc trước không phải em hỏi anh điểm chuẩn của đại học y trong nước sao, anh còn tưởng em muốn vào trường anh học, hôm nay mới biết thì ra em muốn ra nước ngoài học, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.”

Thiệu Vinh im lặng một chút, sau đó tò mò hỏi: “Sao anh biết được chuyện này?”

Thiệu Thần đáp: “Cô nói đó. À đúng rồi, là Từ Cẩm Niên, bạn thân của em đó, là nó nói cho cô biết.”

“. . . . . .” Từ Cẩm Niên đồ nhiều chuyện này.

“À, thiếu chút nữa quên nói chuyện chính, tối nay em có rảnh không? Về nhà một chuyến đi, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, thuận tiện tiễn em đi.”

“A. . . . . .”

“Yên tâm đi, cô không có nướng bánh ngọt ép chúng ta ăn đâu, hôm nay là mẹ anh tự mình xuống bếp.”

“Em. . . . . .”

“Em cái gì mà em, đừng nói với anh là em không rảnh.”

“. . . . . .”

Bữa cơm đoàn viên tiễn biệt này, cậu không có tư cách để đi.

Thiệu Trường Canh đã đoạt tuyệt quan hệ với cậu, cậu không còn là người của Thiệu gia nữa, vả lại nếu gặp phải Thiệu Trường Canh ở đó thì biết làm thế nào?

Thiệu Vinh cảm thấy khó hiểu, tại sao người họ Thiệu không hề biết chuyện Thiệu Trường Canh đã đuổi mình khỏi nhà?

Hắn chưa nói với mọi người sao?

“Sao đây? Về nhà một chuyến chứ có phải bị bắt vô đồn cảnh sát mà phải suy nghĩ lâu như vậy?” Thiệu Thần trêu chọc, “Sáu giờ tối về nhà, mẹ anh mua nhiều thức ăn lắm, còn có món sò mà em thích ăn nhất nữa.”

Thiệu Vinh vội vàng nói: “Anh thay em nói tiếng cám ơn với bác gái, tối nay em không về được, em bận chút việc.”

“Không phải nghỉ học rồi sao? Em còn có thể bận việc gì, đừng kiếm cớ với anh.”

“. . . . . .”

“Quyết định vậy đi, sáu giờ tối, nhớ sáu giờ đấy!”

“. . . . . .”

Thiệu Vinh còn chưa kịp trả lời, Thiệu Thần đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Trong lòng Thiệu Vinh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thần kinh anh mình gần đây không được ổn định, căn bản không biết giữa em trai và bác hai của hắn đã xảy ra rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, lần trước làm sủi cảo cũng là do hắn hiểu bậy gọi Thiệu Trường Canh tới.

Bất quá, bọn họ đã đặc biệt chuẩn bị thức ăn làm tiệc tiễn mình, nếu như không đi thì quá không nể mặt rồi, bác gái đối xử với mình cũng rất tốt. . . . . .

Thiệu Vinh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định buổi tối trở về Thiệu gia một chuyến.

Sở dĩ quyết định như vậy, bởi vì cậu có loại dự cảm mơ hồ rằng đây có lẽ là lần cuối cùng mình trở về nơi này.

Trở lại căn biệt thự, Thiệu Vinh nhìn thấy giày cao gót của Trần Lâm Lâm đặt trước cửa, hiển nhiên cô nàng đã trở lại. Cửa phòng ngủ trên lầu hai đóng chặt, đại khái chắc hôm qua cô nàng tâm sự với bạn thân đến khuya, bây giờ đang ngủ bù.

Thiệu Vinh không có đánh thức Trần Lâm Lâm, thuận tay đặt đồ ăn vừa mua trên cái bàn trong phòng khách.

Trên đường về có ghé siêu thị dạo một vòng, mua rất nhiều đồ dùng cần thiết để ra nước ngoài, bao gồm vali, quần áo, drap giường, chăn gối, sau đó còn đi siêu thị điện máy một chuyến, mua một cái laptop màu trắng.

Thiệu Vinh đặt từng món đồ vào trong vali, sắp xếp lại tốt toàn bộ hành lí, kéo khóa lại, sau đó nhấc vali đặt lên giường, nhìn vali thật to trước mặt, cảm giác sắp rời khỏi nơi này đột nhiên trở nên thật rõ ràng.

Thiệu Vinh thở dài, xoay người vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc tắm rửa xong đi ra đã sắp 5 giờ, Thiệu Vinh sấy khô tóc, thay bộ quần áo hôm nay mới mua, đứng trước gương soi soi một chút, cẩn thận chỉnh lại cổ áo sơ mi.

Do mới vừa tắm rửa xong, sắc mặt Thiệu Vinh trông rất tốt, trên người còn mặc quần áo mới, nhìn tràn đầy sinh lực gấp mấy lần lúc trước.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại thay bộ quần áo mới này, có lẽ do không muốn lộ ra bộ dáng chật vật của mình, không muốn mất thể diện ở trước mặt người đó.

Tối nay đi ăn bữa cơm đoàn viên ở Thiệu gia, nhất định sẽ nhìn thấy hắn. . . . . .

Không biết tại sao vừa nghĩ tới buổi tối có thể sẽ gặp Thiệu Trường Canh, tâm tình Thiệu Vinh lại trở nên khẩn trương.

Năm giờ rưỡi, Thiệu Vinh vừa muốn lên đường, cửa phòng ngủ bên cạnh đột nhiên mở ra, Trần Lâm Lâm còn đang mơ ngủ bước ra, nhìn thấy Thiệu Vinh liền liếc cậu từ trên xuống dưới mấy lần, không nhịn được khen: “Thiệu Vinh, cậu mặc bộ đồ này trông đẹp trai lắm, mặc đẹp như vậy bộ đi hẹn hò với ai hả?”

Thiệu Vinh đỏ mặt: “Đừng nói lung tung.”

“Xấu hổ cái gì, cậu có người yêu tớ sẽ làm cố vấn cho cậu. Hôm nay nhìn cậu mặc bộ này, đứng dưới góc độ của con gái mà nói, có thể cho chín trên mười điểm.” Trần Lâm Lâm vỗ vỗ vai cậu, “Cứ yên tâm đi, chúc cậu hẹn hò vui vẻ.”

Thiệu Vinh bị nói càng thêm lúng túng, “Tớ về nhà ăn cơm thôi, đừng có đoán mò lung tung.”

“Về nhà ăn cơm sao phải ăn mặc chỉn chu như vậy?”

Thiệu Vinh lười tranh cãi với cô bạn cố chấp này, chỉ chỉ phòng khách dưới lầu, nói sang chuyện khác: “Trên đường về tớ có mua đồ ăn cho cậu, cậu vào nhà bếp hâm lại rồi ăn.”

Trần Lâm Lâm gật đầu, “Ừ, cậu chu đáo quá, cảm ơn.” Nói xong liền xoay người bước xuống lầu, cầm đồ ăn đi vào nhà bếp.

Lúc này Thiệu Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi khỏi cửa.

Lúc tới Thiệu gia vừa đúng sáu giờ, Thiệu Thần ra mở cửa, vừa nhìn thấy Thiệu Vinh liền ôm chầm lấy cậu.

“Ô, đúng giờ ghê, anh biết em không dám cho anh leo cây mà.”

Thiệu Vinh cười cười, cùng hắn vào nhà, vừa vào cửa đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức, hiển nhiên thức ăn đã được chuẩn bị xong.

Tầm mắt Thiệu Vinh đảo khắp nhà một lần, phát hiện hôm nay người Thiệu gia đều có mặt đầy đủ, một nhà ba người bác cả, cô và Từ Nhiên cũng có mặt.

Có điều không nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Trường Canh.

Trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.

Vốn đã chuẩn bị tâm lí cả rồi, dự định sẽ bày ra một bộ mặt bình tĩnh không để ý khi nhìn thấy hắn, muốn nói cho hắn biết bây giờ mình sống rất tốt, thậm chí còn thay quần áo mới vì không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình. . . . . .

Ai ngờ hắn lại không có mặt.

Cảm giác giống như đã chuẩn bị đầy đủ đi gặp một người, kết quả đến nơi hẹn lại phát hiện đối phương sẽ không xuất hiện, cảm giác vô cùng mất mát. . . . . .

Hắn không xuất hiện không phải càng tốt sao? Đỡ phải làm cả hai lúng túng.

Thiệu Vinh bị Thiệu Thần kéo đến phòng ăn ngồi, nhìn người Thiệu gia vui vẻ hòa thuận nói chuyện với nhau, cái loại cảm giác mất mát này nhanh chóng lan tràn khắp trong tim.

Thiệu Vinh thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy mất mát như vậy.

“Ba con. . . . . . Tối nay không đến sao?” Thiệu Vinh giả vờ thoải mái hỏi.

Thiệu Hân Du cười cười nói, “Ba của con đi họp rồi, họp hội nghị quốc tế về cấy ghép nội tạng, năm nay vừa lúc cử hành ở Trung Quốc, rất nhiều danh nhân được mời tới, ba con có tên trong danh sách khách quý.”

Trong giọng nói của Thiệu Hân Du tràn ngập tự hào, Thiệu Vinh nghe cũng bị ảnh hưởng.

Thật giống như khoảng cách giữa mình và người nọ ngày càng xa, hắn đi dự hội nghị quốc tế, chuyện lớn như vậy, tất cả người trong Thiệu gia đều biết, thế nhưng mình cái gì cũng không biết. . . . . .

Thật ra ngày đó ở nhà thấy hắn mang cặp công văn ra cửa, thì ra là đi tham dự hội nghị quan trọng như vậy, khó trách lại ăn mặc nghiêm chỉnh như thế.

“Đúng rồi, hai cha con làm hòa chưa?” Thiệu Hân Du gắp cho Thiệu Vinh một con sò, mỉm cười nói, “Bây giờ cũng biết quan tâm ba con rồi hả.”

Thiệu Vinh ngượng ngùng cười.

Thiệu Hân Du tiếp tục nói: “Cô nói này, giữa hai cha con làm gì có chuyện thù dai, có mâu thuẫn gì mà không thể giải quyết. Anh hai cũng thiệt tình, so đo với trẻ con làm gì, mỗi người nhường một bước không phải xong rồi sao, hai người còn làm cái trò chiến tranh lạnh.”

Thiệu Thần tò mò hỏi: “Tiểu Vinh cãi nhau với bác hai à?”

Thiệu Vinh lại ngượng ngùng cười.

Những người này, mặc dù không có quan hệ máu mủ với cậu, nhưng thật tâm lo lắng cho hai cha con cậu.

Chẳng qua bọn họ hoàn toàn không biết nguyên nhân thật sự tại sao hai người lại chiến tranh lạnh, có lẽ ngay cả nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới giữa hai người đã xảy ra loại chuyện đó.

Nếu như bọn họ biết được sự thật, đoán chừng chắc rớt cả tròng mắt.

“Tiểu Vinh, xảy ra chuyện gì thế?” Thiệu Thần tiếp tục quan tâm hỏi.

Thiệu Vinh đang không biết nên trả lời như thế nào, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra.

Bởi vì đang cúi đầu chăm chú bóc sò, Thiệu Vinh không chú ý tới có một người đang chầm chậm bước vào phòng ăn.

“Sao hôm nay tập trung đông đủ vậy?”

Thanh âm trầm thấp dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai, sò trong tay Thiệu Vinh bộp một tiếng rơi xuống đất.

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Tầm mắt của Thiệu Trường Canh cũng chuyển tới vị trí Thiệu Vinh.

Thân thể Thiệu Vinh không khỏi trở nên cứng ngắc.

Tới tận giờ phút này, cậu mới phát hiện ra, lúc trước chuẩn bị tâm lý cái gì hoàn toàn là nói miệng thôi, căn bản không sử dụng được. . . . . .

Nghe thanh âm quen thuộc của người nọ, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn dần dần nhích tới gần, cảm giác được tầm mắt của hắn đặt trên người mình, Thiệu Vinh chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt, trong đầu hỗn loạn, không biết nên làm ra biểu tình gì.

Khẩn trương đến mức cả ngón tay cũng trở nên cứng ngắc.

Thiệu Hân Du cười nói: “Anh hai về rồi à, vừa đúng lúc, mọi người đang ăn liên hoan, thuận tiện tiễn Tiểu Vinh luôn, nghe nói nó muốn ra nước ngoài du học.”

“Ừ.” Thiệu Trường Canh nhàn nhạt đáp một tiếng, nhìn Thiệu Vinh một cái, sau đó bình tĩnh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thiệu Vinh, “Mọi người thật có lòng, còn đặc biệt đãi tiệc tiễn Tiểu Vinh nhà anh.”

—— Tiểu Vinh nhà anh?

Hô hấp của Thiệu Vinh đột nhiên khựng lại, muốn nghiêng đầu qua nhìn biểu tình khi nói những lời này của hắn, nhưng lại không dám nhìn vào mắt của hắn, đành phải cúi thấp đầu xuống làm bộ như không có việc gì tiếp tục bóc sò, bởi vì khẩn trương mà ngón tay cũng cứng ngắc, cầm con sò cả buổi cũng bóc không ra.

Thiệu Hân Du không nhịn được nói: “Tiểu Vinh, con cầm sò ngược rồi.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng đến đỏ cả lỗ tai.

Thiệu Thần ân cần lấy thêm một đôi đũa và một cái bát cho Thiệu Trường Canh, cười híp mắt nói: “Bác hai, sao về sớm vậy, không phải đi dự hội nghị sao?”

Thiệu Trường Canh thản nhiên nói: “Hội nghị xong rồi, ở lại đó cũng không có làm gì nên mua vé máy bay về luôn.”

Thiệu Xương Bình đột nhiên hỏi: “Nghe nói hội nghị lần này có rất nhiều người nổi tiếng tới, giáo sư Johnson thầy của em cũng tới phải không?”

Thiệu Trường Canh gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy làm nghiên cứu đã nhiều năm, gần đây có tiến triển rất lớn, lần này tới đây là để làm báo cáo.”

Thiệu Hân Du vội vàng xen ngang: “Này này, anh cả anh hai, trên bàn cơm hai anh có thể đừng thảo luận chuyện công việc được không, cả ngày ở bệnh viện thảo luận còn chưa đủ à?”

Thiệu Xương Bình cười một cái, nói sang chuyện khác: “À, Thiệu Vinh muốn sang nước Anh du học, có phải học trường mà trước kia em học không?”

Thiệu Trường Canh nhìn Thiệu Vinh một cái, không trả lời.

Tất cả mọi người đều đang đợi hắn trả lời, hắn lại không nói lời nào, trong phòng ăn đột nhiên im phắt, bầu không khí nhất thời có chút kì cục.

Thiệu Vinh vẫn cúi đầu bóc sò, lúc này nghe bác cả nhắc tới tên mình, Thiệu Trường Canh lại không trả lời, cậu đành nhẹ giọng đáp: “Dạ đúng, con cũng học trường đó. . . . . .”

Thiệu Xương Bình nói: “Vậy tốt rồi, Trường Canh em liên lạc mấy bạn học ở bên đó bảo bọn họ chiếu cố Tiểu Vinh nhiều hơn. Tiểu Vinh còn nhỏ, một mình ra nước ngoài anh cũng cảm thấy không yên tâm.”

Thiệu Trường Canh thản nhiên đáp: “Em biết.”

Hắn rõ ràng không muốn nói về vấn đề này, Thiệu Xương Bình cũng thông minh không nói nữa.

Người một nhà giống như trước vây quanh một cái bàn ăn cơm, nhưng không khí không còn ấm áp như trước nữa.

Thiệu Vinh nhớ lần đầu tiên Thiệu Trường Canh dẫn mình về Thiệu gia, lúc sáu tuổi lần đầu tiên cậu nhìn thấy mấy con sò có hình dáng kì quái như vậy, tò mò muốn ăn, cánh tay lại quá ngắn với không tới, Thiệu Trường Canh liền quan tâm gắp cho cậu, thậm chí tự mình bóc từng miếng đút cho cậu.

Khi đó, hai cha con không coi ai ra gì đút nhau ăn, tình cảm tốt đến ngay cả Thiệu Thần cũng chịu không nổi.

Nhưng mà giờ phút này, người kia rõ ràng ngồi sát bên cạnh, nhưng lại giống như cách xa nhau rất xa.

Hắn chỉ ngồi ăn, hoàn toàn không để ý tới Thiệu Vinh, giống như Thiệu Vinh chỉ là một người xa lạ đối với hắn.

Thiệu Vinh cũng chỉ cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào bát mình, hoàn toàn không dám quay đầu sang nhìn hắn.

Mùi hương quen thuộc trên người hắn vẫn bao phủ xung quanh cậu, nhích qua bên trái một chút là có thể đụng đến bàn tay đang cầm đũa của hắn, nhận thức như vậy làm cho Thiệu Vinh vô cùng khẩn trương.

Trong lúc bất chợt tim đập thật nhanh.

Không biết tại sao hắn lại đối xử với mình như vậy, không để ý tới cảm nhận của mình cưỡng bức mình. . . . . . Mình vốn nên hận hắn mới đúng, nhưng ngay giờ phút hắn xuất hiện, ngoại trừ khẩn trương mình lại cảm thấy luyến tiếc. . . . . .

Trở về Thiệu gia ăn bữa cơm đoàn viên này cũng một phần vì muốn gặp hắn một lần, thậm chí còn mong chờ hắn xuất hiện. . . . . .

Suy nghĩ như vậy làm cho Thiệu Vinh cảm thấy bị đả kích gấp bội.

Ăn xong hết bữa cơm, biểu tình trên mặt Thiệu Vinh vẫn còn chút hoảng hốt.

Thiệu Xương Bình nhìn hai người một cái, nói: “Đã muộn rồi, thôi thì hai người ngủ ở đây đi, dù sao cũng có sẵn phòng ngủ.”

Gần như là không hẹn mà hai người cùng đồng thời lên tiếng nói: “Không được.”

Hai người quá ăn ý làm cho mọi người ngơ ngác một chút, Thiệu Vinh lại càng thêm lúng túng, mặt đỏ lên.

Thiệu Trường Canh giải thích: “Em phải về nhà, còn chút văn kiện phải xử lý.”

Thiệu Xương Bình nói: “Ồ, cần anh lái xe đưa về không?”

Thiệu Trường Canh lắc đầu, “Không cần, em lái xe từ sân bay tới.”

Thấy Thiệu Trường Canh đứng dậy muốn đi, lúc này Thiệu Vinh mới lí nhí nói: “Con. . . . . . Con cũng phải về.”

Thiệu Thần nghi ngờ nhìn cậu, “Chứ sao nữa, bác hai về không lẽ em còn ở lại đây?” Ngừng một chút, lại càng nghi ngờ nói, “Hai người không phải ở chung một nhà sao? Chẳng lẽ muốn tách ra về riêng?”

“Em. . . . . .”

Thiệu Vinh đang không biết nên giải thích như thế nào, đã nghe Thiệu Trường Canh thấp giọng nói: “Đi thôi, còn ngồi đó làm cái gì nữa.”

Thiệu Vinh ngơ ngác một chút, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn.

Ánh mắt của hắn giống như đầm lầy đen tối không thấy đáy, thu hút người ta chìm đắm vào trong đó, thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt hắn.

Tim đột nhiên đập thình thích, Thiệu Vinh cũng không biết mình đang làm gì, đại não trực tiếp làm theo lời của hắn, ngơ ngác đi theo phía sau hắn, cùng nhau ra khỏi cửa.

Chờ lúc tỉnh táo lại, Thiệu Vinh đã đứng ở trước xe Thiệu Trường Canh.

“Tôi. . . . . .” Thiệu Vinh nhìn hắn, có chút luống cuống, “Tôi tự gọi xe về là được rồi.”

Thiệu Trường Canh liếc cậu một cái, “Ở đây không gọi được xe.”

“. . . . . .”

“Hay là muốn tự đi bộ trở về?”

“. . . . . .”

“Lên xe đi.” Thiệu Trường Canh đưa tay mở cửa xe, biểu tình trên mặt có chút lạnh nhạt.

Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là kiên trì ngồi vào trong xe.