Y Sinh Thế Gia

Chương 65




Lúc Thiệu Trường Canh đến bệnh viện tư nơi Thiệu An Quốc đang dưỡng bệnh thì trời đã tối, đèn đường đều đã được bật, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống đường phố London phồn hoa và náo nhiệt, trên đường người đến người đi, một mình Thiệu Trường Canh đứng ở đầu đường, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác cảnh vật chuyển dời.

Nhớ lại nhiều năm trước lúc mình vừa tới London cũng bằng tuổi Thiệu Vinh bây giờ, mới chớp mắt thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, nhóc con bên cạnh mình bây giờ đã trưởng thành rồi.

Chỉ là không ngờ, mình vốn dĩ chỉ muốn làm một người cha tốt, thế nhưng lại sinh ra dục vọng độc chiếm và tình yêu sâu đậm như vậy với nó. . . . . .

Tự bản thân Thiệu Trường Canh cũng cảm thấy loại tình cảm này thật sự quá khó tin.

Yêu đứa con tự tay mình nuôi lớn, chuyện này đi nói với người qua đường chắc cũng dọa người ta sợ chết khiếp, rất khó tưởng tượng nếu Thiệu An Quốc tỉnh táo biết được sự thật sẽ cảm thấy như thế nào?

Có phải sẽ ông ta cẩn thận chuẩn bị cách đối phó như những lần trước kia?

Không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì để hãm hại Thiệu Vinh, giống như ngày xưa đã từng khiến cho Tô Tử Hàng phải vĩnh viễn nhắm mắt lại trong phòng phẫu thuật.

Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, xoay người đi vào bệnh viện, dừng bước trước cửa phòng bệnh của Thiệu An Quốc.

Nhìn người cha trong phòng đeo mắt kiếng ngồi tựa vào giường đọc báo, thân là con nhưng Thiệu Trường Canh lại cảm thấy hoàn toàn bất lực.

—— Thiệu An Quốc, thật sự là một con hồ ly giảo hoạt đa mưu túc trí.

Lúc đầu khi Thiệu An Quốc đưa báo cáo chẩn đoán bệnh cho hắn xem, trong lòng Thiệu Trường Canh chỉ cảm thấy vô cùng đau xót, hắn chưa hề nghi ngờ tính chân thật của báo cáo này, cũng như không có cẩn thận đi kiểm tra xem báo cáo có phải là thật hay không.

Bởi vì hắn cảm thấy, người cha thân là bác sĩ của mình sẽ không lừa gạt ai.

Khi đó hắn vẫn chưa biết tới ân oán phức tạp giữa thái tử, Tô Tử Hàng, và Thiệu gia, suy nghĩ đầu tiên sau khi biết được ba mình bị bệnh chính là phải đưa ông đến nơi tốt nhất để điều trị, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng “ông ta giả bệnh.”

Nhưng sau khi biết được tất cả mọi chuyện —— nhất là sự thật về cái chết của Tô Tử Hàng mà Trần Đan đã kể —— Thiệu Trường Canh không khỏi hoài nghi rằng Thiệu An Quốc, một trong những người đứng đằng sau bức màn, có phải cố tình giả bệnh để trốn ra nước ngoài hay không?

Mấy năm qua ông ta vẫn chăm chỉ tập luyện thể dục, thân thể rất tốt, tại sao đột nhiên lại mắc phải loại bệnh này?

Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vì vậy hắn mới nhờ Chu Mặc ở London âm thầm theo dõi mọi cử động của Thiệu An Quốc, lén lút quan sát một năm, quả nhiên phát hiện có vấn đề.

Ai đó làm ơn giải thích thử xem, người mắc bệnh Alzheimer suy giảm trí nhớ, suy nghĩ không ổn định, tại sao mỗi ngày đều đọc báo đúng giờ? Tại sao luôn chú ý đến tin tức trong nước?

Thiệu Trường Canh bỏ qua suy nghĩ phức tạp, thở dài, đẩy cửa đi vào trong phòng.

Thiệu An Quốc ngồi trên giường ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái rồi nói: “Sao con lại tới đây, hôm nay không cần đi học à?”

—— Đây chính là biểu hiện cho việc đảo ngược trí nhớ của người bị bệnh Alzheimer sao?

Thiệu Trường Canh không trả lời.

Thiệu An Quốc mỉm cười hỏi: “Làm xong bài tập thầy giao chưa?”

Thiệu Trường Canh nhìn ông ta một cái, im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ba à, ba không cảm thấy mệt mỏi sao?”

Thiệu An Quốc đẩy mắt kính trên sống mũi, không nói gì.

Thiệu Trường Canh thở dài, đi tới trước mặt của Thiệu An Quốc, nói: “Chuyện về thái tử con đã biết hết rồi. . . . . . Bao gồm cả nguyên nhân Tô Tử Hàng chết.”

Thiệu An Quốc đặt tờ báo trong tay xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn.

“Năm đó ba lợi dụng Tô Tử Hàng diệt trừ Lam Dạ, sau lại tiêm thuốc mê khiến Tô Tử Hàng chết không đau đớn, vốn dĩ là kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được, nhưng ba không thể ngờ Tô Tử Hàng lại mềm lòng bỏ qua cho thái tử.”

“Hôm nay thái tử đã về nước, hắn nhất định sẽ tìm Thiệu gia trả thù, bây giờ. . . . . . Ba định làm thế nào đây?”

Thấy Thiệu An Quốc im lặng không đáp, Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Có lẽ ba không biết, trước lúc lâm chung An Phỉ đã để lại một cái két sắt có cài mật mã, con không mở ra được, đành phải giao lại cho Tiểu Vinh. Con nghĩ Tiểu Vinh đã mở được cái két đó rồi, bên trong nhất định chứa rất nhiều bí mật về thái tử. Đến lúc không còn cách nào khác, con sẽ lấy phần tài liệu đó từ tay Tiểu Vinh giao cho cảnh sát xử lý.”

“Ba. . . . . . Muốn con phải làm sao đây?”

Thiệu An Quốc vẫn không trả lời, chẳng qua ánh mắt đã không còn ôn hòa như vừa rồi, ngược lại lộ ra vẻ sắc bén và thâm trầm như ngày xưa.

Nhìn người cha vô cùng bình tĩnh, tâm tình Thiệu Trường Canh lại vô cùng phức tạp.

“Thật ra ba đã sớm biết thân thế của Tiểu Vinh rồi phải không? Ba đồng ý để con dẫn Tiểu Vinh về Thiệu gia chăm sóc, có phải là vì. . . . . . Ba xem nó như lợi thế để đối phó với thái tử, thậm chí lúc cần thiết, sẽ hy sinh nó. . . . . . Đúng không?”

Thiệu An Quốc hơi nhíu nhíu mày.

Trong mắt Thiệu Trường Canh hiện ra một tia đau đớn, “Tiểu Vinh ở Thiệu gia nhiều năm như vậy, ba không có tình cảm với nó con cũng không ngại, nhưng mà, con sẽ không cho phép ba tổn thương nó.”

“Nó rất quan trọng đối với con. . . . . . Xin ba đừng đụng vào.”

Hắn kiên định nhấn mạnh từ chữ một.

Bầu không khí căng thẳng giữa hai cha con kéo dài một lúc lâu, rốt cuộc Thiệu An Quốc chỉ cười một tiếng, sau đó mới mở miệng nói: “Đây chính là lí do hôm nay mày tới đây tìm tao sao?”

“—— vì Thiệu Vinh?”

Thanh âm của Thiệu An Quốc tỉnh táo mà rõ ràng, hoàn toàn không giống người có bệnh.

Thiệu Trường Canh nhìn ông ta, không đáp, coi như là đồng ý.

Thiệu An Quốc đẩy mắt kiếng, thần sắc bình tĩnh nói: “Xem ra mày thật sự rất thích thằng nhóc này, bởi vì nó mà mới tới đây đàm phán với tao.”

“Bất quá, mày cảm thấy, hai đứa chúng mày thật sự có thể ở chung với nhau sao?”

Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày.

“Thật ra thì tao đã sớm nhìn ra chút tâm tư của mày dành cho nó rồi. Đáng tiếc, thằng nhóc kia chỉ xem mày là baba. Tình cảm nó dành cho mày không có sâu xa như mày dành cho nó, chờ thêm vài năm nữa, nói không chừng nó sẽ yêu người khác.”

“Nó còn trẻ, vấp ngã còn có thể đứng dậy. Nhưng mày, mày không giống, Trường Canh, mày. . . . . . Không còn cơ hội làm sai nữa.”

Thiệu Trường Canh im lặng.

Những lời của ông ta đã sắc bén chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Đúng vậy, Thiệu Vinh còn nhỏ, còn trẻ, còn cả một tương lai ở phía trước, bắt nó tiếp nhận người đồng tính lại còn từng là ba của nó thật sự rất khó khăn, cho dù bây giờ nó nhất thời mềm lòng chấp nhận mình, cũng không bảo đảm rằng qua mấy năm nữa nó sẽ không thay lòng đổi dạ.

Nó vẫn chưa tới hai mươi tuổi, ai có thể đảm bảo sau này nó sẽ không thích người khác, hay tìm thấy người hợp với mình hơn?

Con đường của nó còn dài, nó còn rất nhiều cái hai mươi năm nữa.

Nhưng mình thì khác, giống như Thiệu An Quốc đã nói, ở độ tuổi của mình, thật sự không còn cơ hội làm sai nữa.

Đến lúc này, Thiệu Trường Canh mới càng hiểu rõ, chướng ngại vật giữa hai người không chỉ có giới tính, luân thường đạo đức, quan trọng hơn là còn cả chênh lệch tuổi tác.

Chênh lệch hai mươi năm, giống như là một cái hố không thể nào vượt qua, xuất hiện rõ ràng ngay trước mặt hai người.

Cho dù thật sự có thể ở chung với Thiệu Vinh, nhưng loại quan hệ này . . . . . . Có thể kéo dài được bao lâu?

Bất luận nghĩ từ phương diện nào, đáp án cũng không mấy lạc quan.

“Trường Canh, mày là người thông minh, mày hẳn là hiểu những lời tao nói. Nếu như mày thật sự thương nó, vậy mày hãy buông tay đi —— tha cho nó, cũng như tha cho bản thân mình.”

Thiệu Trường Canh im lặng một lúc lâu, sau đó nắm chặt tay, thấp giọng nói: “Con không làm được.”

—— Đúng vậy, hắn không làm được.

Vừa nghĩ tới Thiệu Vinh ở chung thân mật khắng khít với người khác, Thiệu Trường Canh đã cảm thấy trái tim giống như bị ngàn mũi kim đâm, cái loại cảm giác đau nhói này không có cách nào giảm bớt được.

Hắn hiểu rất rõ, buông tay ra sẽ tốt cho cả hắn và Thiệu Vinh, nhưng mà, hắn không làm được.

Hắn không buông tay được.

Có lẽ hắn là người ích kỉ, hắn chỉ muốn giữ Thiệu Vinh ở bên cạnh, một năm cũng được, hai ba năm cũng tốt, chỉ cần có Thiệu Vinh ở bên cạnh. . . . . . Có thể sống hạnh phúc thêm một ngày, hắn đã mãn nguyện rồi.

Thầm thở dài ở trong lòng, Thiệu Trường Canh nhìn về phía người cha thần sắc lạnh nhạt, thấp giọng nói: “Vấn đề giữa con và nó, con sẽ nghĩ cách giải quyết. Con chỉ mong ba đừng nhúng tay vào chuyện này.”

Thiệu An Quốc bình tĩnh đáp: “Tao cũng không có hứng thú với chuyện tình cảm riêng tư của mày.”

“Hi vọng ba nói được làm được.”

Thiệu An Quốc nói: “Dĩ nhiên, tao sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai đứa chúng mày. Bất quá, thành tựu mấy đời của Thiệu gia cũng không thể bị hủy hoại chỉ trong một chốc được, tao không muốn nghe thấy tin tức ‘Thiệu Trường Canh có quan hệ với con nuôi’ khó tin như vậy.”

Thiệu An Quốc dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu mày đã quyết định làm thế, vậy mày phải rời khỏi cái giới kia.”

—— Rời khỏi giới bác sĩ ở Thiệu gia? Bỏ bệnh viện An Bình đã quản lí nhiều năm?

Đây chính là điều kiện của ông ta sao?

Thiệu Trường Canh cũng không do dự quá nhiều, cười cười nói: “Việc này ba yên tâm, Thiệu Thần đã tốt nghiệp, con sẽ chuyển giao chức viện trưởng cho nó, công việc còn lại cũng sẽ làm tốt. Con sẽ không để cho quan hệ giữa con và Tiểu Vinh ảnh hưởng đến danh dự của Thiệu gia.”

Sau khi đi ra từ bệnh viện, Thiệu Trường Canh nhét tay vào trong túi áo khoác, im lặng bước đi trên đường phố London.

Trong thành phố chẳng biết nổi gió từ lúc nào, gió đêm lạnh như băng thổi lên mặt hắn, thổi bay vạt áo màu xám tro của hắn. Người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước gió, trên người lộ ra vẻ mệt mỏi và cô độc rõ ràng.

Vì để có thể ở cùng với Thiệu Vinh, phải bỏ công việc nhiều năm, bỏ luôn chức vị viện trưởng. . .

Lựa chọn này, Thiệu Trường Canh gần như không có bất kì do dự nào.

Bởi vì hắn hiểu rất rõ, nếu còn ở trong nước như vậy, hắn và Thiệu Vinh sẽ không thể ở chung với nhau một cách bình thường. Ở đây có rất nhiều người biết quan hệ cha con của bọn họ, hai người ở chung với nhau sẽ bị áp lực dư luận đến cỡ nào?

Hắn cũng không quá luyến tiếc bệnh viện An Bình.

Với năng lực của hắn, không nhất thiết phải bám víu vào tòa bệnh viện tư nhân đó.

Chẳng qua, thái độ của Thiệu An Quốc khiến hắn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.

Thì ra trong mắt ông ta, danh dự của Thiệu gia mới là quan trọng nhất. Chỉ cần Thiệu Trường Canh và Thiệu Vinh không ảnh hưởng đến Thiệu gia, cho dù hai người là cha con hay tình nhân, ông ta cũng sẽ không hỏi tới.

Ông ta coi trọng danh dự của Thiệu gia như vậy, thế nên lúc đầu mới vì kiếm tiền giữ bệnh viện mà gia nhập xã hội đen, sau này vì tẩy trắng bệnh viện An Bình mà không chút do dự giết chết Tô Tử Hàng . . . . . .

—— Thiệu An Quốc, người cha hắn từng kính trọng nhất, chỉ để ý đến danh dự của Thiệu gia.

Ông ta vốn không để tâm con mình ở chung với người nào. Thiệu Vinh cũng được, đàn ông đàn bà gì cũng được, chỉ cần quan hệ của hai người không ảnh hưởng đến Thiệu gia, ông ta sẽ chẳng bao giờ quan tâm.

Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.

Còn tưởng rằng ông ta sẽ tức giận hoặc đau khổ, thậm chí khi đối mặt với ông ta, hắn còn cảm thấy đau lòng bởi vì đã yêu người không nên yêu.

Thế nhưng, ông ta lại tỉnh táo đến mức khiến người ta sợ hãi.