Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 33




Triệu Ngũ vừa vào cửa liền thấy Triệu Thập đang nhe răng trợn mắt mà đắp thuốc lên vết thương.

“Làm sao, đêm nay ngươi cũng không đi?” Gã tiện tay cầm lấy lọ thuốc mỡ, vét một lượng lớn rồi trét lên vết thương sau lưng cậu.

“Ôi chao, Ngũ ca!” Triệu Thập bị một chưởng này làm xém chút thổ huyết.

Triệu Ngũ truyền nội lực, giúp cậu điều hoà khí tức, chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Chẳng qua là bị người ta đánh một trận mà lại thành như vậy, sao ta có thể có một đứa em vô dụng thế không biết.”

Triệu Thập ủ rũ cúi đầu: “Lần trước ta đối xử với Thất ca… như vậy, hắn nhất định hận chết ta rồi.”

“Hận chết ngươi?” Triệu Ngũ nhìn cậu một cái, cười nhạo, “Ngươi tự lo cho mình kìa.”

Triệu Thập cúi đầu yên lặng xử lý vết thương. Triệu Ngũ nhìn một hồi, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Lão Thập, chân của ngươi làm sao vậy?”

“Ta muốn mang Thất ca đi.”

Triệu Thập hờn dỗi nói ra mấy chữ này, Triệu Ngũ cái gì cũng đều hiểu.

Gã đứng lên, đi tới đi lui trong phòng giống như đang suy nghĩ một vấn đề cực kỳ khó khăn nào đó. Cuối cùng, gã dừng lại, hạ quyết định, từ từ lên tiếng: “Kỳ thực trước khi lão Bát đến đây, trước ta còn có bốn người ca ca.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Thập nghe được chuyện như thế. Chẳng biết vì sao cậu lại nhớ tới giọng nói mình từng nghe thấy từ trong bóng tối kia.

“Vậy… Sau đó xảy ra chuyện gì?”

Triệu Ngũ trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng. Cánh cửa ký ức bị mở ra, hồi ức khi xưa hiện lên trước mắt, hai mắt gã hơi nheo lại, thần sắc có chút khác thường: “Tứ ca là huynh trưởng tốt, bình thường dù trầm mặc ít nói nhưng rất biết chăm sóc người khác. Lúc đó ta vừa tới, cái gì cũng không hiểu, là huynh ấy dắt tay dạy ta… Tứ ca và Tam ca có quan hệ rất tốt, khi đó lão gia vô cùng tín nhiệm huynh ấy.”

Theo lời phác hoạ của gã, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong đầu Triệu Thập. Cậu không nói gì, chỉ yên tĩnh nghe Triệu Ngũ kể lại đoạn chuyện xưa phủ đầy bụi này.

[Nguồn: Xeko’s home]

“Lúc lão Thất vừa tới, bị thương rất nghiêm trọng. Tứ ca được lão gia ủy nhiệm chăm sóc hắn, lúc đó chúng ta chỉ nghĩ giờ có nhiều hơn một người anh em. Lúc vừa bắt đầu, ta, kỳ thực ta cũng không thích hắn. Nhưng hắn thực sự quá kiêu ngạo, ai cũng không để vào mắt, dáng vẻ đó khiến người ta nhịn không được muốn giáo huấn hắn. Cho nên lúc lão gia gọi ta đến lần đầu, ta liền đi… Trước đó đều chỉ có một người là Tứ ca, đó là lần đầu tiên ta và Tam ca ở đó… Lão Thất một chốc liền khóc, lúc đó Tứ ca liền quỳ xuống cầu xin cho hắn.”

“Lão gia đồng ý không?”

Triệu Ngũ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu: “Đồng ý. Từ sau lần kia, Tứ ca không đi nữa, còn khuyên ta đừng đi giày vò hắn. Ta biết huynh ấy còn lén lút tìm Tam ca, lúc đó Đại ca và Nhị ca cũng ở trong phủ. Chúng ta nhìn ra huynh ấy động tâm, liền đáp ứng huynh ấy.”

Nói tới chỗ này, gã lắc đầu cười khổ: “Thế nhưng thủ đoạn của lão gia ngươi cũng biết rồi đấy, chúng ta đi hay không đi thì đâu có khác gì? Đoạn thời gian đó mỗi tối lão Thất đều bị làm cho kêu gào như quỷ, ban ngày mặt ủ mày chau. Mặc dù như vậy hắn cũng không sống yên ổn, có lần không biết tại sao chọc giận lão gia, lão gia liền bắt Tứ ca đi tìm con chó đến… Tứ ca không đi, đó là lần đầu tiên huynh ấy cãi lại mệnh lệnh lão gia. Sau đó phải chịu gia pháp, suýt chút nữa không còn nửa cái mạng.”

“Sau, lão Thất đột nhiên đối xử cực kỳ tốt với Tứ ca.” Triệu Ngũ nhớ lại, tự thuật có chút bừa bãi, “Ngươi biết người như hắn vậy, lúc thường đều không thèm nhìn bọn ta, vậy mà ở trước mặt Tứ ca lại ngoan như con mèo nhỏ, cười rộ lên cực kỳ khả ái. Ta lúc ấy đối với hắn cũng… Là ta hồ đồ, thế nhưng Tứ ca so với ta còn hồ đồ hơn. Lão Thất nói cái gì huynh ấy làm cái đó. Lão gia cũng nhìn ra nhưng không quản, có một lần Đại ca hỏi lão gia, người chỉ cười lạnh, nói Tứ ca sớm muộn gì cũng có ngày hối hận.”

“Lúc đó ta cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, cảm thấy phải nói rõ ràng chuyện này, nhưng ta hiểu mình đang ghen tị với Tứ ca, không nghĩ tới…” Gã hít một hơi thật sâu, “Có một tối, Tứ ca dắt hắn bỏ trốn.”

Triệu Thập bỗng nhiên trợn mắt: “Này, làm sao có thể?”

“Vốn là chuyện không thể nào, thế nhưng Tứ ca lại cố tình làm. Một đường tránh thoát truy sát, không dễ dàng đi ra được ngoài thành, Tứ ca bị thương quá nặng, không đi được.”

“Bọn họ bị lão gia bắt được?”

Triệu Ngũ cười lạnh một tiếng, trong mắt loé lên hận ý không rõ: “Lão Thất bỏ Tứ ca lại, một mình chạy trốn.”

Triệu Thập ngạc nhiên.

“Lúc chúng ta chạy đến, lão Thất còn đang chạy về phía trước. Tóc xoã rũ rượu, quần áo rách rưới. Lảo đảo trong bóng đêm giữa rừng hoang núi hẻo, trên người tất cả đều là vết thương do bụi cây cào rách.” Triệu Ngũ nhắm mắt lại, “Lão gia thoạt nhìn không hề tức giận, chỉ ghé vào lỗ tai hắn nói câu gì. Lão Thất giật mình một chốc rồi đột nhiên phát ra tiếng thét đặc biệt thê thảm —— trước giờ ta chưa từng nghe thấy người nào có thể phát ra tiếng thét thống khổ như con sói sắp chết như vậy.”

Triệu Thập không thể nào tưởng tượng được tình cảnh lúc đó.

“Sau đó lão gia bảo bọn ta ở chỗ đó đem hắn… Mắt hắn trợn trừng lên, luôn nỗ lực bò về phía trước. Thế nhưng tấy cả đều vô dụng, bọn ta vừa thấy bộ dạng của Tứ ca nên đều hận hắn, cố ý để hắn bò ra ngoài một đoạn, lại kéo về tiếp tục… Cuối cùng, thần trí hắn không rõ, trong miệng lăn qua lộn lại gọi một cái tên, lúc khóc lúc cười. Khi đó ta mới biết hoá ra hắn còn có người trong lòng.”

Triệu Thập nhìn Triệu Ngũ, nét mặt gã bây giờ rất kỳ quái, giống như trở về buổi tối hỗn loạn kia, thấy được Triệu Thất bị người luân phiên làm nhục nơi núi rừng hoang vắng. Nhưng trong mắt gã ngoại trừ hối hận, ngoại trừ khoái ý khi trả được thù, còn có một tia vui mừng không rõ.

… Gã vui mừng cái gì?

Triệu Ngũ tiếp tục nói: “Sau đó, ta nghe Tam ca kể lại. Ngươi cũng biết lão Thất có chút lai lịch, trước đây hắn có một người thanh mai trúc mã, cũng là bởi vì gã đó, mới bị lão gia… Ngày ấy xin Tứ ca mang theo hắn đi, cũng bởi vì hắn nghe được tin người kia chết rồi. Lúc lão gia ghé vào lỗ tai hắn chính là nói câu này.”

“Vậy hắn đối với Tứ ca —— ”

“Tất cả đều là giả. Về sau bọn ta mới biết, thời gian đó thái độ của hắn với Tứ ca có chuyển biến, kỳ thực chẳng phải bị Tứ ca làm cho cảm động mà nghe nói người kia ngã bệnh, muốn chạy đi tìm gã đó. Đáng thương cho Tứ ca, dâng lên một tấm chân tình cuối cùng lại rơi mất nửa cái mạng, kết quả từ đầu đến cuối chỉ là một hồi lợi dụng hư tình giả ý.” Triệu Ngũ dừng một chút, giọng nói của gã đã khôi phục lại vững vàng, ngữ điệu cũng rõ ràng trở lại, “Tứ ca được cứu về, thậm chí tại thời khắc sống còn đã hiểu ra, võ học nâng cao một bước. Nhưng huynh ấy phản bội một lần, lão gia sẽ không trọng dụng huynh ấy nữa —— không, có lẽ là lão gia quyết định vĩnh viễn trừng phạt huynh ấy cho nên mới để huynh ấy trông chừng lão Thất.”

Triệu Thập không rõ đến bây giờ tình cảm của vị Tứ ca luôn che mặt kia với Triệu Thất ra sao.

Hận sao?

Nhất định là có, vì Tứ ca không tiếc ruồng bỏ chủ nhân có ân dưỡng giáo, cuối cùng đổi lại là nằm thoi thóp nhìn người mình yêu kiên quyết bỏ đi. Loại cảm giác vô lực thống khổ và phẫn nộ khi bị lừa dối đủ khiến người ta khắc ghi cả một đời.

Mà yêu thì sao?

Triệu Thập đã biết đáp án.

Nếu như chỉ có hận ý, nhìn hắn hàng đêm bị người làm nhục, khuây khoả còn không kịp, làm sao lại là trừng phạt? Tứ ca vẫn như cũ không cách nào trốn chạy, chỉ có thể ẩn nấp trong bóng đêm không ai hay biết, ở nơi gần nhất nhìn Triệu Thất chăm chú, lại vĩnh viễn không thể nào chạm đến.

Triệu Thập nhẹ giọng hỏi: “Tứ ca huynh ấy… Hối hận không?”

“Không biết.” Triệu Ngũ lắc đầu, hỏi ngược lại, “Ngươi thì sao?”

Triệu Thập trầm mặc không nói.

Cậu hận Triệu Thất vô tình, nhưng không nghĩ tới sau mảnh vô tình này tất cả đều là si tình, mà phần si tình ấy lại dành cho một kẻ đã chết.

Đột nhiên, cậu mơ hồ minh bạch nỗi vui mừng trong mắt Triệu Ngũ.

“Cửu ca ngươi năm đó cũng chịu không ít tội, chuyện của nó ngươi tự đi mà hỏi. Ta nói chuyện này cho ngươi, hi vọng ngươi đừng dẫm vào vết xe đổ của Tứ ca mà nhất thời kích động làm ra việc gì ngu ngốc.” Triệu Ngũ cảnh cáo, “Lão Thất đã chết tâm, giờ chỉ còn là một người đã mất hết hi vọng, hắn sẽ không bị bất cứ ai làm cho rung động nữa đâu.”

“Vậy Nhạc Thính Tùng thì sao?” Triệu Thập bình tĩnh nhìn Triệu Ngũ, “Thất ca đối với hắn, có phải cũng như vậy hay không?”

Triệu Ngũ không trực tiếp trả lời vấn đề này mà thay đổi đề tài, nói đến một chuyện khác: “Trước sự kiện kia, Tam ca từng có đoạn thời gian đến kinh thành làm việc, gặp qua người trong lòng của lão Thất —— ngươi còn nhớ Văn Diễm của Noãn Hương Các không? Lão Thất có đoạn thời gian thường đi tìm hắn.” Thấy Triệu Thập gật đầu, gã tiếp tục nói: “Theo Tam ca nói, Văn Diễm kia và người Lão Thất yêu, tướng mạo có bảy tám phần giống nhau. Lão Thất chọc Noãn Hương Các cũng bởi vì hắn. Trước hắn, ngươi có từng thấy Lão Thất để ý qua người nào như vậy chưa?”

Triệu Thập trầm mặc một hồi, ấm ách hỏi: “Nhạc Thính Tùng và người đó, cũng rất giống nhau sao?”

“Lúc lớn không giống, mà Tam ca nói, thần vận của hai người lại tương tự đến bốn năm phần mười.” Triệu Ngũ trầm ngâm, “Nếu như bảo là chân tâm, đại khái cũng có, mà đến tột cùng là thật lòng người mới hay chung tình người cũ, cái này không thể nói rõ. Bất quá, ta nghe nói…”

Triệu Thập ngẩng đầu, vì tin tức Triệu Ngũ nói mà cả kinh trợn to hai mắt.

Chuyện này…

Còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, cửa phòng đột nhiên bị phá oành một tiếng, Triệu Cửu kinh hoàng ôm Triệu Thất xông vào.

“Lão Thập, mau xem cho hắn!”