Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 30: Ôn tuyền hương (suối nước nóng)




Cổ nhân ví: “Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu”

(Giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng)

Lúc này Giang Nam đúng là cảnh xuân tươi đẹp, muôn hoa đua nở, thời tiết cực tốt. Hai người một xe rõ ràng đã đến nơi sắc màu rực rỡ phía nam này, nhưng vì tìm dược liệu cho cửu chuyển hùng xà hoàn liền phải quay đầu ngược hướng bắc, bởi vì gấu ngựa to lớn sống chủ yếu ở khu vực đông bắc rét lạnh.

Lấy võ công Vi Nhất Tiếu, tìm rắn bắt gấu không khó khăn, nhưng những động vật này không phải loại sủng vật tầm thường tùy tiện mua được ở cửa hàng.

Thánh Thủ Đồng Nãi nguyên bản nghĩ đến muốn lấy mật gấu cũng cần hơn nửa năm, nhưng bà không nghĩ đén Lâm Nhất Tần có Wild Boar được xem như pháp bảo dị vật trong thiên hạ, giúp rút ngắn khoảng cách, bảo tồn năng lượng, thực là thiên hạ vô song, tuyệt thế vô cùng.

Hai người từ Khấu Châu An Huy xuất phát tới tỉnh Cát Lâm hết mấy nghìn dặm đường, nhưng tính cả thời gian dừng chân nghỉ tạm cũng chỉ mất bốn năm ngày liền tới nơi. Lúc này ở Quan Đông dù có đủ sắc vàng nhạt đến tươi xanh, nhưng vẫn còn bị vậy trong cái lạnh khủng khiếp, rất nhiều nơi còn tuyết đọng, hàn ý vẫn còn.

Núi Trường Bạch ở Cát Lâm, từ xưa đầy những nhân sâm, lộc nhung, hổ cốt, mật gấu cùng dược liệu trân quý, chính là kho dược liệu thiên nhiên.

Tuy nơi đây sản vật phong phú, nhưng tìm vật quý hiếm cỡ nào, nếu không hiểu rõ địa hình cùng tập tính động thực vật, ngay cả thợ săn lão luyện nhất hoặc khách tham quan có tìm hơn năm rưỡi cũng không tìm được thứ mình cần.

Hai người trọ ở một khách điếm nhỏ trong trấn, chuẩn bị tìm một người dẫn đường kinh nghiệm, lại tính toán tìm dược liệu.

Ai ngờ liên tục hỏi mười mấy người, vừa nghe nói bọn họ muốn tìm mật gấu, mặc kệ trả thù lao bao nhiêu cũng đều xua tay từ chối.

Nhóm thợ săn nói cho hai người, lúc này trên núi gấu mẹ đều mang theo gấu con, vì con mà săn thức ăn, vô cùng hung tàn, rất khó bắt. Dù là khách tham quan, lúc này cũng không dám tùy tiện lên núi dạo chơi, nhỡ đâu gặp gấu mẹ, chính là cửu tử nhất sinh.

Huống hồ gấu ngựa đều thường ở nơi thâm sơn cùng cốc, ô tô rất khó tiến và, Vi Nhất Tiếu vừa không muốn mang Lâm Nhất Tần lên núi mạo hiểm, lại khong yên lòng để nàng một mình ở khách điểm, không khỏi do dự không quyết.

Ở hai ngày, ‘bà dì cực phẩm biến thái’ của Lâm Nhất Tần lại tìm đến cửa, ăn xong chút thuốc chống đau trừ lạnh Đồng Nãi đưa nàng mơi miễn cưỡng ăn cơm được. Vi Nhất Tiếu càng không muổn rời nàng, càng nghĩ, thậm chí muốn mượn danh phú hào lấy số tiền lớn thu mua mật gấu. Nhưng vô luận là mua là thưởng, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị tra tấn đến sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần.

Khách điếm bọn họ ở có chút nhỏ, chỉ có lão bản cùng vợ, quản lí thêm cửa hàng nhỏ. Một ngày vợ lão bản gõ cửa đưa đồ ăn nóng đến, thấy Tiểu Lâm sắc mặt trắng bệch nằm trên giường không dậy nổi, hiển nhiên là sinh bệnh nặng.

Người Đông Bắc hào sảng nhiệt tình, vợ lão bản không tị hiềm, vừa đặt bát đũa xuống liền mở miệng hỏi:

“Cô nương, ngươi sinh bệnh, có muốn ta tìm đại phu tới xem một chút không?”

Lâm Nhất Tần lộ vẻ sầu thảm, cười nói:

“Cảm ơn, nhưng đại phu xem không được. Ta đau bụng.”

Nghe mật ngữ thiên hạ nữ nhân ai cũng hiểu, vợ lão bản liền biết Lâm Nhất Tần đau bụng kinh nghiêm trọng, an ủi nói:

“Ta tuy không phải danh y, nhưng cũng biết chút phương pháp giảm đau”

Vi Nhất Tiếu biết rõ thiên hạ đệ nhất danh y Thánh Thủ Đồng Nãi cũng cần linh dược mới chữa khỏi chứng bệnh triền miên này, nhưng vẫn ôm vài phần hi vọng, tin nơi quan ngoại lạnh khủng khiếp này còn có phương pháp thô sơ gì chữa khỏi. Vội hỏi:

“Nàng xem qua rất nhiều đại phu, thuốc cũng uống không ít, cũng không dùng được. Nếu biết phương thuốc hữu dụng, xin gửi số tiền lớn cảm tạ.”

Vợ lão bản cười nói:

“Biện pháp này không tốn tiền bạc, cũng không phải bí phương gì, nữ nhân quanh vùng ai cũng biết, nói cho hai vị cũng không có gì, đừng cùng ta nói cái gì mà cảm tạ với không cảm tạ.”

Lúc này nói cho hai người, ven núi Trường Bạch, nơi có nhiều đá đen có mấy chục suối nước nóng, giúp cường gân hoạt huyết, tiêu hàn trị bệnh, có danh xưng là ‘thần thủy’, rất hữu hiệu đối với việc trị liệu đau bụng kinh, chỉ là trên núi băng tuyết chưa tan, không dễ mà lên đó được.

Lâm Nhất Tần khi đó mới nhớ tới, suối khoáng nóng khu du lịch núi Trường Bạch rất hữu hiệu trong việc trị bệnh phụ nữ, lại nghĩ việc ngâm nước nóng sẽ mở rộng mạch máu, máu tuần hoàn dễ hơn, đối với hàn độc của Vi Nhất Tiếu rất có lợi.

Hai người thương lượng một chút, quyết định đi ôn tuyền (suối nóng) thử một chút, nếu không có hiệu quả lại tìm mật gấu cũng không muộn.

Ba ngày sau, Lâm Tiểu Tiên thắp hương cung tiễn ‘đại di mụ’, hai người chuẩn bị chút lương khô, thay quần áo, sáng sớm liền khởi hành tìm ôn tuyền.

Núi Trường Bạch chính là một trong thập đại danh sơn, cùng núi Ngũ Nhạc nổi danh vùng Quan Đông, ngọn núi bạc đầu do tuyết phủ quanh năm, được đặt nhã danh là “Thiên niên tích tuyết vạn niên thông, Trực thượng nhân gian đệ nhất phong”.

Lâm Nhất Tần trước khi xuyên qua đã từng cùng cả nhà tới đây trượt tuyết, khi ấy đã bị cảnh tượng nguy nga đồ sộ, thần kì tú lệ phong cảnh tuyệt đẹp làm cho khiếp sợ.

Lúc này núi Trường Bạch còn chưa in đậm vết chân người, nguyên thủy tự nhiên, toàn cảnh không bị con người tác động tới. Bên sườn núi băng tuyết chưa tan hết, gió thổi lướt qua cây ngọc, tuyết đọng nhụy quỳnh, mênh mông một màu trắng xóa khiến ngọn núi cao ngất thanh tú, tự vị nữ tử khí chất cao quý, xinh đẹp thanh lãnh cách xa người ngàn dặm.

Đường núi gập ghềnh, xe ngựa không thông, hai người đem xe để ở dưới chân núi nơi rừng rậm, đi bộ lên núi.

Theo lời chỉ của vợ lão bản, hai người đi dọc theo con suối nhỏ, ngược hướng leo lên trước.

Lúc này trong núi vẫn chưa khai phá du lịch, cảnh sắc tuy tự nhiên xinh đẹp, nhưng đường sá thật khó đi. Bên bờ suối có con đường núi được lập từ triều trước, nhưng lâu năm không tu sửa, đường bị băng tuyết lấp vùi, không khác gì không có đường, thật khó đi.

Đường lữ hành lúc này cũng không giống như khi trên núi Thiếu Thất, Vi Nhất Tiếu nắm tay Tiểu Lâm kéo nàng đi, thấy đường gập ghềnh khó đi hoặc cần băng qua suối liền cõng nàng, dùng khinh công bay qua. Không nói đến thì thôi, thể lực Lâm Nhất Tần không đủ, đường sá xa xôi, để nàng tự đi chỉ sợ đến nửa đêm cũng không đến nơi.

Hai canh giờ sau, hai người nghe tiếng going nước rít gào, lại đi thêm mười mét, mới thấy xa xa dòng thác đổ xuống từ vực cao mấy chục trượng, nổ vang như sấm, tựa thiên nữ thả mưa hoa, nước bắn tung tóe lên mấy trượng.

Dòng thác trắng xóa này là ngọn nguồn của sông mẹ chảy qua ba tỉnh Đông bắc-ngọn nguồn Tùng Hoa Giang.

Hai người đứng dưới chân thác sâu nghỉ chân ngưỡng vọng (nhìn lên cao), thấy hết vẻ đồ sộ, ngọc phi long phác, đàm thâm khó lường, lôi đình vạn quân (khí thế đồ sộ, hùng vĩ, hoành tráng, mĩ lệ,…)

Nghe nói ôn tuyền ở gần thác nước, Vi Nhất Tiếu nhảy lên vách đá cao mấy trượng, quan sát xung quanh, thấy một chỗ không rõ là nước hay là sương, liền biết đó là ôn tuyền.

Hai người hướng theo phương hướng đó đi qua, quả nhiên gặp mấy chục hồ nước nóng diện tích hình thái khác nhau, đan xen hợp lí ở gần miệng núi lửa, xung quanh là những cây tùng trắng xóa tựa mĩ nhân đeo vòng bạc lấp lánh. Trong trời băng giá, nơi này thật nóng, sương khí lượn lờ, thật đẹp mắt. Bước vào xem, nước suối ngũ quang thập sắc (năm ánh mười màu), vàng óng ánh, xanh lam, đỏ sẫm, xanh biếc, ánh mặt trời xuyên thấu hơi nước, những nham thạch sắc nhọn lóe lên ánh sắc kì dị. Xem ra ôn tuyền này khoáng vật phong phú, có thể theo ánh sáng chiết xạ mà thay đổi màu sắc. Ánh mặt trời sáng, nước suối ấm áp, không khí nóng lên khiến người say mê.

Lâm Nhất Tần kích động vô cùng. Thiên tân vạn khổ rốt cục cũng đến được thánh địa ‘gian tình thành mọc thành bụi’…Khụ, không phải, là thánh địa chữa thương, chữa bệnh chữa thương rất nhiều, chuyện gì cần phát sinh mà không phát sinh thật sự phụ sắc nữ tôn nghiêm.

Nhưng nàng trộm nhìn Vi Nhất Tiếu, thấy ‘con dơi’ thần sắc bình thường, tươi cười như cũ, ra vẻ thật đến ngâm suối nóng (chẳng lẽ không đúng sao…), ‘chúng ta cùng tắm uyên ương đi’-lời nói vô sỉ thế ngày ngẫm thế nào cũng nói không nên lời.

Được rồi, ‘Có rắn ~~ có sâu ~~ có ET ~~”, đợt tí nữa lấy cớ còn nhiều mà, mà dù cho hắn không mắc mưu tới đây, thì cùng lắm chốc nữa bản thân mình đi rình coi. Lâm Tiểu Tiên tà ác cười, nghĩ ra đủ loại kế sách xấu xa, quả nhiên không biết vô sỉ hay ngượng ngùng.

Vi Nhất Tiếu đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi qua, sau lưng chợt lạnh, quay lại nhìn Tiểu Lâm, thấy ánh mắt nàng thuần khiết, tụa hồ thật sự thiện lương, không khỏi cảm thấy bản thân rất đa nghi, ngu ngốc này thì có thể náo loạn gì được? (này chỉ có thể chứng minh ‘con dơi’ ngươi kinh nghiệm quá nhỏ bé…)

Vi Nhất Tiếu dạo qua một vòng, chọn chỗ ba mặt đều có nham thạch che, chỉ chừa một hướng cho nước suối tiến và, quay sang Lâm Nhất Tần nói:

“Ngươi ở trong này đi, có nguy hiểm liền cao giọng gọi.”

Xoay người đi hai bước, lại quay đầu, lộ ra khóe mắt run rẩy vặn vẹo tươi cười:

“Không có việc gì không được nhìn lén!”

Lâm Tiểu Tiên lập tức lộ ra nụ cười thuần khiết xán lạn chiếu sáng tám phương trời, nhấc tay thề nói:

“Ngươi yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không! Tin tưởng ta, đúng vậy!”

Đằng sau yên lặng thêm một câu: tuyệt đối sẽ không có việc không rình coi, đương nhiên muốn nhìn xem rồi.

Vi Vi tựa hồ vô cùng hoài nghi nhân phẩm bạn học Tiểu Lâm, híp mắt đem nàng cao thấp đánh giá một phen, cũng không ở con suối phụ cần mà đi ra xa rất xa tránh ra.

Hai người hoàn toàn không phát hiện, mấy câu nói đó hoàn toàn đem lập trường giới tính đảo loạn…

Lâm Nhất Tần xem hơi nước mông lung, đưa tay thử độ ấm. Nhình quanh bốn phía, nàng liền cởi quần áo chuẩn bị xuống nước. Lần đầu tiên tắm rửa lộ thiên, Tiểu Lâm nghĩ nghĩ, vẫn nên mặc tiết khố (đồ trong), chậm rãi xuống nước.

“Xuân hàn ban thưởng dục hoa thanh trì, ôn tuyền thủy hoạt tẩy nõn nà”. Dương Quý Phi từng độc hưởng lạc thú mĩ nhân như thế.

Hồ quý phi, sương khói lượn lờ, làm sao không khiến người lâng lâng như lên tiên cảnh?

Lúc này nơi đây, Lâm Tiểu Tiên dù không có dung mạo như Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi), cũng không ngại say ngã vào ‘ôn nhu hương’.

Ngồi trong nước ấm, để ánh mặt trời xuyên qua làn nước, nước suối chảy qua xua đi hàn ý lạnh như băng ở chân tay, ngâm tại hồ nước ấm, thật sự cực kì sảng khoái.

Lâm Nhất Tần mệt nhọc khẩn trương đều tan hết, miệng ngâm nga hát khúc ca, tận hưởng niềm vui ôn tuyền, đem kế hoạch rình xem tất cả quên hết đến đảo Mô-ri-xơ.

Suối nóng núi Trường Bạch độ ấm tương đối cao, mới ngâm nửa nén hương, trên đầu Tiểu Lâm đã thấm một tầng mồ hôi tinh tế.

Trong núi yên tĩnh chỉ có tiếng nước vang, nước ấm mang đến cảm giác buồn ngủ, Lâm Tiểu Tiên đầu có chút nặng, cơ hồ muốn ngủ ngã vào trong nước.

Bất quá, vị tác giả vặn vẹo kia không chuyện không vui, không chuyện sao kích thích khẩu vị của ‘thượng đế’, sao có chuyện để nàng cao hứng ngâm nước nóng gặp Chu Công.

Ngay lúc Lâm Tiểu Tiên buồn ngủ rũ mắt, trên mặt nước bình tĩnh bỗng dậy lên tầng tầng gợn sóng, chỉ là nàng híp mắt, không phát hiện.

Đột nhiên có dòng nước ấm đánh úp lại, lại có thứ gì bò lên thắt lưng nàng. Kinh hoàng không nhỏ này nhất thời đem cơn buồn ngủ ném lên chén tầng mây, nàng còn tưởng rằng có thủy quái mãng xà, tim đập cực mạnh, há mồm chuẩn bị kêu to.

Một cánh tay mềm yếu lập tức che miệng Tiểu Lâm, tay kia điểm á huyệt của nàng. Người này tuy nhận thức huyệt rất chuẩn, nhưng yếu đuối vô lực, hiển nhiên chẳng phải cao thủ gì. Lâm Nhất Tần lúc này thúc khuỷu tay ra sau đánh mạnh, người sau lưng ‘Ai u’ một tiếng, buông tay thả nàng ra.

Tiểu Lâm quay đầu nhìn, thì ra là một bé trai chừng mười một mười hai tuổi.

Đứa nhỏ này chỉ mặc mỗi quần trong, trông tuấn tú, con mắt đen nhánh cực kì linh hoạt, vẻ mặt lanh lợi, dù còn nhỏ nhưng vóc dáng cũng không thấp.

Hắn xoa xoa bả vai bị Tiểu Lâm đẩy, cười hì hì nói:

“Ta bất quá chỉ ôm ngươi một cái, ngươi đánh ta làm gì? Ta, ta có nhà có ngựa, lưu loát tiêu sái, võ công cao cường, tiểu cô nương vẫn nên ngoan ngoãn theo ta đi ~”

Lâm Nhất Tần trong lòng choáng váng. Nàng hôm nay còn chưa kịp rình coi Vi Vi đã bị đứa nhỏ này phi lễ trước. Xem đứa nhỏ này tuy rằng tinh linh cổ quái, nhưng ngôn ngữ kinh điển đùa giỡn chọc ghẹo ác tục còn nói chưa đúng, từ ‘phong lưu tiêu sái’ nói thành ‘lưu loát tiêu sái’, hiển nhiên không phải người trong nghề.

Không biết gặp qua tên nhược trí nào, để nó học rập khuôn đến bảy tám phần đi.

Lúc này nàng chẳng còn hoảng sợ, tính nóng bốc lên, hung tợn nói:

“Bà nội ngươi thiên chân hoạt bát rực rỡ đáng yêu mĩ mạo đoan trang phong lưu phóng khoáng nhất thế vô song, nhất chi lê hoa áp hải đường (một nhánh hoa lê áp đảo hải đường), không lúc nào không hoa lệ, không ánh mắt nào là dư thừa, tao nhã văn võ song toàn, hỏi thiên hạ mấy người phong thái nhẹ nhàng giống ta? Ngươi đồ con nít làm sao xứng với ta! Mau mau lấy phí tổn thất tinh thần đền cho ta, nếu không lão tử muốn triệu hồi thần thú đại biểu ánh trăng tiêu diệt ngươi!”

Lâm Tiểu Tiên một hơi đem lời kịch lưu loát phun ra, khiến đứa nhỏ đáng thương chưa từng trải việc đời trợn mắt há hốc mồm đóng đinh trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, tròng mắt đảo qua đảo lại mấy lần mới miễn cưỡng đem những lời này nhét vào đầu, lập tức nỗ lực duy trì vẻ mặt trấn tĩnh, lạnh lùng nói:

“Hừ! Dù sao ta cũng xem qua thân mình ngươi, ngươi liền là người của ta! Bất quá nhìn ngươi dáng người không sai ta mới miễn cưỡng chấp nhận bản thân, ai biết ngươi hung ác vô lễ, hiện tại ta chính thức tuyên bố, bỏ ngươi!”

Nói xong liền lên ao, xoay người vào rừng chạy mất.

Lâm Nhất Tần trong đời lần đầu tiên trải qua tình huống sét đánh không kịp bưng tai như thế, bị phi lễ, đùa giỡn, vứt bỏ; đứng trong ao sửng sốt nửa ngày mới phục hồi tinh thần.

Đứa nhỏ này mặc dù có võ công, nhưng rõ ràng rất yếu, không có khả năng lẻ loi một mình trong thâm sơn rừng già này, huống hồ xem hành vi cử chỉ của nó, cũng không giống thôn dân trên núi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Lâm chạy nhanh khỏi ao, khoác vội ngoại bào lên người, lần theo phương hướng của Vi Nhất Tiếu mà chạy tới.

Kỳ thực lúc ấy Vi Vi dặn là ‘Có nguy hiểm liền mở miệng kêu cứu’ chứ không phải ‘Có nguy hiểm liền tới tìm ta’, ý tuy rằng không khác lắm nhưng hành vi hoàn toàn bất đồng.

Lâm Tiểu Tiên trong tiềm thức còn chưa buông tha kế hoạch rình coi ‘con dơi’, bởi vậy không phí công cân nhắc, hành vi đầu tiên chính là không nói một lời liền chạy đi tìm hắn.

Ôn tuyền quả nhiên là thánh địa phát sinh các loại gian tình. Lâm Nhất Tần nhìn bóng dáng xa xa trong hơi nước mông lung, trong lòng mừng rỡ, chân không ngừng chạy qua.

Chỉ thấy trong làn nước xanh, một thân hình trần trụi, cơ bắp rắn chắc như điêu khắc, cơ bụng đầy đường cong, vai rộng, thắt lưng hẹp, thân hình tam giác hoàn mĩ, da thịt màu đồng kiên cố bị hơi nóng ôn tuyền hun nhiệt, đầy vẻ khiêu gợi.

Một đôi mắt mãnh liệt như điện, ánh quang bắn ra bốn phía, khí thế khiếp người.

Hoạt sắc sinh hương nơi ổn tuyền, đủ để người khác cao giọng thét chói tai, máu mũi giàn giụa.

.

Nhưng vấn đề là... ...

Người này căn bản không phải Vi Nhất Tiếu... ...