Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 50




Vi Nhất Tiếu tinh thần vô cùng hoảng hốt.

Từ khi tiến vào mật đạo núi lửa, đến khi đi thuyền rời đảo Đào Hoa, hắn thân hình luôn phiêu dật…đặc biệt mang phong vị trường phái trừu tượng.

Loại tình huống này tuy không gây trở ngại đến công tác hộ pháp người bên cạnh, nhưng thất thần đến độ bị BOSS ăn đậu hũ cũng không phát hiện, vấn đề liền thật nghiêm trọng.

Bất quá, chúng ta cần phân biệt rõ ràng ‘thất thần’ cùng ‘ngẩn người’ hai từ vi diệu khác nhau. Bạn học Vi Nhất Tiếu sẽ không làm loại chuyện ngẩn người lãng phí sinh mệnh, hắn chỉ là đang suy xét phi thường nghiêm túc một số triết lý nhân sinh cùng đạo lý ứng xử. Ví như:

Thật lâu thật lâu trước kia, có một tiểu tử cần lao mà thiện lương tên là Đổng Vĩnh. Có một ngày, hắn đụng phải một đám tiên nữ MM đang tắm, vì thế hắn trộm xiêm y của một người trong đó giấu đi. Vị này tên Thất Tiên Nữ không có vũ y không thể trở lại bầu trời, liền cùng hắn thành thân.

Nghe nói, sau Thất Tiên Nữ tìm được vũ y, lại quay về trời.

Thật lâu thật lâu trước kia, có một tiểu tử cần lao mà thiện lương tên Tạ Thụy. Có một ngày, hắn nhặt được một con ốc. Sau hắn phái hiện từ ốc đồng có người vụng trộm giúp hắn làm việc nhà, vì thế hắn đem vỏ ốc giấu đi. Ốc đồng không vỏ, liền cùng hắn thành thân.

Nghe nói, sau Ốc Đồng cô nương tìm được vỏ, lại trở về vườn tiên.

Thật lâu thật lâu trước kia, có tiểu tử cần lao mà thiện lương tên là Lí Tiêu Dao. Có một ngày, hắn gặp phải một XXX đang tắm, vì thế liền trộm xiêm y nàng giấu đi.

Này XXX tên Triệu Linh Nhi không có xiêm y…sau lại cùng Lí Tiêu Dao thành thân.

Nghe nói, sau Triệu Linh Nhi tìm được xiêm y…cuối cùng cũng đi rồi.

Thật lâu thật lâu trước kia, có một tiểu tử âm trầm lại ác liệt tên là ‘con dơi’. Có một ngày, hắn gặp phải một XXX có thể ăn có thể ngủ lại không chịu để tâm chuyện gì…

“Vi Vi, chàng có thấy tấm váy màu cam ta để ngoài thuyền không?”

“Chắc không phải bị gió thổi ra biển chứ. Buồn bực. Là mua từ Hán Dương đó.”

Vi Nhất Tiếu đang suy xét triết lý nhân sinh, không rảnh cùng Lâm Nhất Tần đáp lời, dù không nói gì tuy rằng hơi khó chịu, nhưng trong lòng nàng cũng có chút cảm thấy may mắn. Bằng chỉ số thông minh của Lâm Tiểu Tiên cùng tài ăn nói…, liền ngay cả BBC, VOA nói hươu nói vượn, cũng không có cách nảo giải thích chuyện quỷ dị trên đảo cho hắn.

Nói ra chân tướng? Ha, nói với hắn ‘Ngươi cả đời phấn đấu chỉ để làm đồ cưới cho người khác’ (ý nói ảnh là nhân vật phụ) hay nói ‘Ngươi căn bản không phải người, chỉ là một hình tượng do bố dượng tên Kim Dug nào nặn ra?’?

Huống chi Tiểu Lâm chỉ thuận miệng một câu ‘Thiên cơ bất khả lộ’, khiến bạn học Vi Nhất Tiếu tinh thần hốt hoảng đến tận bây giờ, nói nữa không chừng đến mức loét dạ dày hay phát sinh bệnh rụng lông nữa giờ…ORZ…

Khụ, đà điểu a đà điểu, vì thể xác và tinh thần con dơi khỏe mạnh, chuyện này giả bộ hết thảy đều như gió bay thôi…

Bạn học Tiểu Lâm cũng không biết, về sau khi hai người ở chung lau dài, chỉ cần con dơi đột nhiên xuất hiện loại trạng thái hoảng hốt này, nàng sẽ mạc danh kì diệu mất đi vài bộ quần áo, hơn nữa nàng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy chúng nữa, tựa như cái váy bị lấy oán trả ơn kia, hủy thi diệt tích, phiêu linh bay bay trong biển…

– Kỳ thực chiêu giấu quần áo này phải làm lúc mới tắm xong, không thì cũng vô dụng thôi –

Làm chưởng môn đùa giỡn uy phong tuy rằng thật thích, nhưng dù cho là chưởng cửa sổ, chưởng ống khói, cũng vẫn kém quan trọng hơn tính mạng bản thân.

Lâm Nhất Tần không nghĩ nhiều, thống thống khoái khoái đem chiếc nhẫn từ năm 2058 dùng đổi mệnh.

Gì? Dùng mệnh lệnh chưởng môn tôn sư bắt Đồng Nãi giải độc? Ngươi biết cái sự gọi là “Cứng sợ ngang, ngang sợ ngu, ngu sợ kẻ không muốn sống” không? Đến, tỷ tỷ dạy ngươi một điều: Đối với loại bệnh tâm thần phân liệt cần ở phòng chăm sóc đặc biệt, tuyệt đối không thể bị kích thích, không cẩn thận sẽ lây luôn bệnh chó dại đó.

Thừa dịp Vi Nhất Tiên còn chưa hoàn ồn, Lâm Tiểu Tiên tránh ở một góc trong khoang thuyền ngắm nghía chiếc nhẫn thầm thì:

“Móa, trong nhân thu nhiều đam mỹ drama (kịch truyền thanh) như vậy, đáng tiếc không cách nào tải xuống. Giao cho Đồng Nãi biến thái bách hợp, thật sự khiến người ta giậm chân giận dữ.”

Trong chốn giang hồ bao nhiêu nhân vật thành danh xưa nay đều tranh giành vị trí CEO phái Tiêu Dao như vịt chạy, ở trong mắt ET vô sỉ nó còn không mê hoặc bằng H kịch truyền thanh,

Bất quá Lâm Tiểu Tiên cũng không nghĩ tới: ngay cả khi chuyển lên xe nghe, kết cục cũng tuyệt không tốt hơn bị kịch độc phát tác là bao nhiêu đâu…

Tà thuyền nhấm nháp máu mĩ nữ cùng cầm thú (Bách Lý Phi cùng gà trống). đường về thuận buồm xuôi gió không cản trở gì. Đương nhiên, ngoại trừ yếu tố mê tín, nguyên nhân căn bản còn nhờ công hiệu thần kì của bã đậu. Lâm Tiểu Tiên quyết định lại mua thêm một ít làm dược vật phòng thân, cùng với cờ lê tinh quý trở thành vật bất li thân.

Lâm Nhất Tần một bên suy tính thị trường thuốc thang, một bên nhóm lửa, nhổ lông gà. Ngư dân ăn ngủ nghĩ hàng năm trên biển, bởi vậy đuôi thuyền có đặt một bếp lò lá sắt. Thả gà trống đã cạn máu ném cho cá mật làm điểm tâm thật lãng phí, nếu ban ngày vẫn phải đi biển, chi bằng ở đây mở tiệc BBQ chúc mừng kiếp sống chưởng môn ngắn ngủi.

Không thể không nói dùng than củi nhóm bếp lò thật sự là kĩ thuật sống. Vốn loại sự tình này đều do Vi Nhất Tiếu xử lí, nhưng người này nãy giờ vẫn còn ngồi đầu thuyền phiêu dật suy xét đâu. Vì thế bạn học Tiểu Lâm quyết định tự lực cánh sinh, gian khổ gây dựng sự nghiệp, dùng cánh gà đến an ủi tâm linh bị thương của con dơi.

Nhổ sạch lông, treo gà lên xiên nướng, Lâm Nhất Tần xoay xoay một hồi, đột nhiên nhớ tới mình chưa thêm gia vị, luống cuống tay chân rút gà về.

Chỉ nghe ‘leng keng’ một tiếng, ánh vàng lóe lên, một thứ gì đó tiến thẳng vào bếp lò đang rực lửa.

“Oa! ! ! Không cần a! ! ! ! ! ! ! ! ! ~~~”

Hộ vệ bên người nghe tiếng lập tức chạy đến, liền thấy lão bản mặt mày đầy tro bụi, tay giơ cánh gà vây quanh bếp lò giơ chân:

“Rơi vào rồi! Trâm cài rơi vào rồi! !”

“Đừng kêu. Vàng thật không sợ lửa. Ta còn tưởng nàng rơi vào đó.”

Chờ đến khi Vi Nhất Tiếu dùng kìm sắt gắp trâm cài ra, hổ phách được khảm trên mặt đã hòa tan. Hổ phách do nhựa cây hóa thạch, sợ nhất là nhiệt độ cực cao, đến nhiệt độ nóng chảy liền tan ra, thiêu nướng như vậy, đã không còn đẹp như lúc trước nữa.

Hổ phách nóng chảy sinh ra mùi hương tùng nhàn nhạt, hương vị bám vào cánh gà nướng thật mĩ vị, chẳng qua hoàng đế gia cũng không ăn nổi đại tiệc xa xỉ này.

Lâm Nhất Tần buồn bực cắn gà nướng hổ phách, vô cùng khổ sở phát hiện khẩu vị cùng vị giác bản thân đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Ai, Đây phải chăng gọi là trời sinh mệnh bạc?

“Trâm cài nguội rồi, còn muốn không?”

“…Cùng cái nhẫn chết tiệt kia cho đi đi…”

Túy ông chi ý chẳng phải ở vàng, mà để ý hổ phách mĩ mạo kia.

Trời sinh mệnh bần cùng Lâm Tiểu Tiên lần đầu hủ bại được chiến lợi phẩm, cứ thế đi tong.

Nhờ lần ngoài ý muốn này, bạn học Vi Nhất Tiếu chính thức hồi hồn, cùng Lâm Tiểu Tiên dính thân vào khói lửa nhân gian, lại nướng gà tiếp. Đem heo nuôi béo một chút, nếu nàng muốn bay về đạp nước cũng không bay nổi, là ý kiến hay đi?

Hai người rời bến từ phủ Tùng Giang, hành trình quay về dù thuận gió thuận nước, cũng tới gần phủ ngạn Gia Hưng. Bất quá lấy kĩ thuật lái sơ cấp của Vi Nhất Tiếu, có thể bình an trở lại đất liền đã tốt rồi. Chỉ là để quay về phủ Tùng Giang lái xe, chỉ có thể dùng phương tiện giao thông cổ đại, muốn dùng tiền mua, ngân lượng xem chừng không đủ.

Nếu chỉ có mình Vi Nhất Tiếu, đến quân doanh trộm hoặc cướp một chiếc xe ngựa liền dễ như trở bàn tay, nhưng vội vã trở về giải độc cho Lâm Nhất Tần, vẫn nhên cẩn thận không cần trêu chọc phiền toái sẽ tốt hơn.

May thay Hoàng Dược Sư tiền bối tình hữu nghị tài trợ không ít trang sức châu báu, vào thành đổi bạc được lộ phí cực phong phú, ngay muốn cả đi Tây Vực cũng đủ

Hai người lập tức khởi hành, giữa trưa ngày kế liền đến Gia Hưng. Đấy là Chiết Tây Đại Thành, nơi tụ tập buôn bán, liền phồn thịnh mười phần. thời Nam Tống định đô ở Lâm an, Gia Hưng gần kinh đô, thị thành càng thêm náo nhiệt. Sư phụ Quách Tĩnh Giang Nam thất quái từng ở đây ẩn cư nơi phố phường.

Vi Nhất Tiếu ở hiệu cầm đồ đổi bạc, khi chuẩn bị đi mua ngựa, nhìn qua góc đường lại phát hiện kí hiệu đốm lửa – là ám hiệu liên lạc Minh Giáo, hắn từng nghe Ân Thiên Chính nói qua.. Ký hiệu hình dạng này, là kí hiệu liên lạc cần trợ giúp cấp bách.

Vi Nhất Tiếu nhướng mày, không biết nên chú ý hay bỏ qua. Lâm Nhất Tần nói:

“Nếu ở gần đây, chàng liền đi xem. Em ở trong khách điếm chờ là được rồi.”

“Ký hiệu hình dáng không giống được lưu lại gần đây. Không biết sự tình đã giải quyết xong chưa?”

“Chuyện đã xong, huynh đệ không cần đi.”

Câu nói này không phải Lâm Vi hai người nói. Hai người quay đầu lại vừa thấy, một hòa thượng thân hình cao lớn quần áo rách nát đứng trước mắt, đúng là lão hòa thượng Thuyết Bất Đắc.

Cố nhân gặp lại, lúc này đều là giáo hữu, vì thế ba người liền kết bạn đến nơi Khưu Xử Cơ đại chiến Giang Nam thất quái danh thắng – lầu Yên Vũ để ăn sáng ôn chuyện.

Gần một năm không thấy, Thuyết bất Đắc gầy đi ít nhất hai ba mươi cân, một khuôn mặt quắt queo, đầy phong sương nghèo túng, tóc trên đầu dài hơn một tấc, quả là so với tạo hình phật Di Lặc tai to mặt lớn nơi Tướng Quốc Tự khác một trời một vực. Ăn liền ba cái bánh bao, Bất Đắc mới mở miệng nói chuyện:

“Vi huynh đệ đã sớm vào giáo, thật khiến hòa thượng ta cực kỳ vui vẻ. Ngày kia ta quả nhiên không nhìn lầm, ngươi nhất định là nhân vật anh hùng có nhiệt huyết có nhân tâm!”

“Cùng chung chí hướng mà thôi, đại sư không cân khách khí. Không biết việc để lại kí hiệu kia…”

Bất Đắc vốn cười hì hì nhất thời suy sụp, buông đũa, hít sâu một hơi:

“Cứ gọi ta là Bất Đắc, đã nhập giáo, đều là huynh đệ tỉ muội với nhau. Việc đã đến nước này, nói cho hai người cũng không có gì. Ta ngao du nơi nơi đều vì nhiệm vụ, một năm trước ta đều liên lạc giáo hữu xung quanh, chuẩn bị giúp sư huynh Viên Minh hòa thượng khởi sự ở Hà Nam. Ai ngờ khi phát binh, bị tiểu nhân mật báo, không đến một tháng nghĩa quân đã bị dập tắt. Sư huynh ta phá vây bị Thát Tử (người Nguyên) bắt lấy…”

Lời còn chưa dứt, thanh âm đã nghẹn ngào.

Bất Đắc nói tiếp:

“Sư huynh đã chết còn sư đệ. Chỉ tiếc đại sự oanh oanh liệt liệt như thế, ta tưởng rằng bản thân có thể cứu được thiên hạ, ai ngờ vẫn là thất bại thảm hại. Chẳng lẽ Thát Tử vận số chưa tận, chúng ta bôn ba đều không thành sao?”

Vi Nhất Tiếu nói:

“Thát Tử kỵ binh mạnh, kỷ luật nghiêm minh. Chỉ bằng thế lực giáo chúng ta, muốn cưỡng chết Thát Tử dời đi là không được. Chỉ có tập hợp thiên hạ anh hùng hào kiệt cùng nhau nổi dậy, mới mong thành đại sự.”

Bất Đắc thở dài:

“Vi huynh nói rất đúng. Mà giáo ta trước nay làm việc đều giấu kín, trong chốn giang hồ danh vọng cũng không tốt, có hiềm khích với chính phái, muốn cùng bọn họ mưu đại sự, thực không phải chuyện dễ a.”

Lâm Nhất Tần vùi đầu ăn cơm, càng nghe càng bực mình. Không phải nàng không thích chính trị, mà nghĩ đến từ giờ đến khi Nguyên triều diệt vọng còn vài chục năm, mấy phần tử nhiệt huyết cách mạng phấn đấu nỗ lực hơn nửa đời người cũng không thành. Dù cho nàng bẩm báo chi tiết về tương lai, tình huống cũng sẽ không phát sinh biến hóa gì.

Nghe đến khi hai người thảo luận làm sao liên lạc được càng nhiều người đi làm liệt sĩ, Lâm Nhất Tần rốt cục nhịn không được, ngẩng đầu nói:

“Ngượng ngùng cho ta nói chen một câu. Bất Đắc, ngươi đi lại trên giang hồ kiến thức rộng rãi, hiện thời dân chúng sống ra sao?”

Bất Đắc sửng sốt, nói:

“Mỗi nơi tình huống không giống nhau, Có nơi màu mỡ như Biện Lương Gia Hưng, cũng có nơi người chết đói bệnh dịch lan tràn.”

“Chỉ cần nói tình huống chung.”

“À, chỉ cần không có nạn hạn hán hồng thủy, mặc dù chịu Thát Tử áp bức bóc lột, dân chúng đều có thể miễn cưỡng đủ ăn.”

Lâm Nhất Tần nói:

“Chỉ cần đại đa số người còn có cơm ăn, họ sẽ không mạo hiểm rơi đầu khởi nghĩa. Thiết kị Mông Cổ ngươi đã thấy qua, nếu không có dân chúng thiên hạ tương trợ, chỉ có võ lâm nhân sĩ khởi nghĩa, dù cho tất cả các đại môn phái cùng tiến lên, cũng chống đỡ nổi với đại quân triều đình sao?”

Chỉ cần bộ máy cai trị không suy bại đến mức bỏ bê quản lý, nó chính là một mãnh thú khó ngăn cản. Đây là tình huống mâu thuẫn xã hội chưa đạt đến trình độ gay gắt, khởi nhĩa nông dân còn chưa có cửa đâu.

Bất Đắc từng lên chiến trường, tự nhiên biết lời Lâm Nhất Tần nói không sai. Chỉ là việc liên lạc người trong võ lâm còn có một chút hi vọng, nếu muốn huy động dân chúng trong thiên hạ tạo phản, sợ chỉ là nói nhảm mà thôi. Bất Đắc thở dài nói:

“Ngay cả thành thiêu thân lao đầu vào lửa, ta cũng không nuối tiếc. Đợi đến khi đại đa số dân chúng không có cơm ăn mới bắt đầu khởi sự, ngàn ngàn vạn vạn dân chúng còn không biết phải chịu bao đau khổ. Kiếp nạn chưa hết, kiếp nạn chưa hết a.”

Ăn xong cơm, Bất Đắc nói:

“Lâm cô nương cũng là vội vàng đi chữa bệnh, ta sẽ không chậm trễ thời gian của các người. Bất quá đừng trách ta miệng quạ đen. Nếu vị đại phu kia trị không nổi, hai vị xin tới Hào Châu tìm ta. Hòa thượng ta tháng trước tìm được một vị đại phu cao minh cực điểm, càng khó là lòng mang trí lớn. Hiện nay hắn đã vào giáo ta, chắc chắn tận tâm tận lực trị liệu.”

Ngôn ngữ cực kì đắc ý.

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ: Thì ra bản chức của Bất Đắc chính là bộ quản lý nhân sự săn người bổ sung tài nguyên nhân lực, nơi nơi đào góc tường chủ nghĩa phong kiến, vì Minh Giáo chủ nghĩa cộng sản dự trữ nhân lực tài nguyên.

Ba người cáo biệt. Lâm Vi hai người mua ngựa, chạy tới ven bờ Tùng Giang. Lên Wild Boar, lần thứ ba trở lại An Huy Hồ Điệp Cốc.

Cái gọi là biến đổi bất ngờ, chính là do tác giả nhân phẩm phi thường có vấn đề, không ép buộc đứa nhỏ sẽ ăn không ngon.

Vi Nhất Tiếu cúi đầu, tay nắm chặt, phẫn nộ đến run người, không biết nên đến Hào Châu quật Bất Đắc miệng quạ đen, hay nên trực tiếp xử lý tác giả Phạn Ca (Vi Vi, đắc tội mẹ vợ không có trái cây ngon ăn đâu.)

Nhà tranh Hồ Điệp Cốc một mảnh tĩnh mịch, tản mát ra một mùi tanh tưởi nồng đậm, vô số ruồi bọ bay tới bay lui.

Vi Nhất Tiếu đi vào xem xét, phát hiện Đồng Nãi nằm trên giường, đã chết tầm bốn năm ngày. Thời tiết nóng bức, thi thể đã có giòi bọ lúc nhục. Thân thể vặn vẹo bậc này, thiên hạ không có cái thứ hai, tuyệt không phải hàng nhái. Chẳng qua trong phòng không dấu vết ẩu đả, thi thể lại không bị ngoại thương. Đồng Nãi cả đời chờ mong nhẫn chưởng môn, giờ gần ngay trước mắt nhưng lại không chờ được, cứ vậy mà chết già.

“Đã chết? Thế là đã chết? Mà ta căn bản không có việc gì a!”

“Xem ra bà ta chết đột ngột, chưa kịp thúc dục dược tính.”

“…Đây tính ta vận khí tốt, hay là không tốt chút nào đâu…”

Đồng Nãi vừa chết, Hủ Cốt Đoạn Cân hoàn thiên hạ không người giải. Mặc dù không có bức bách uy hiếp, nhưng độc dược còn sót lại trong người Lâm Nhất Tần tựa như quả bom hẹn giờ, ai biết có giống AIDS hay không, vài năm sau đột nhiên bùng phát đâu? Hoặc giống viên gan B nơi nơi lây bệnh…orz…

Hai người một phen bôn ba lại hóa hư không, chỉ lưu lại một chiếc nhẫn ghi âm đầy kịch truyền thanh đam mĩ =_=!!!

Lâm Nhất Tần cầm chiếc nhẫn trong tay, nhẹ giọng nói:

“Mỗi lần đều là em gặp rắc rối, chàng kết thúc. Lúc này kém chút lại hại chàng mất mạng, kết quả…”

Vi Nhất Tiếu vươn tay ôm lấy nàng, cúi đầu tựa lên trán nàng:

“Nếu không phải vì ta, tai họa cũng chẳng đổ lên đầu nàng. Lúc này phân rõ ai liên lụy ai, còn có thể rõ ràng chăng?”

“…”

Hào Châu gần An Huy, cách Khấu Châu không xa. Nếu đã ở gần đấy, không bằng thuận tiện nhìn xem đại phu Bất Đắc đề cử. Hai người cũng không thèm đào hầm cho lão biến thái chết tuyệt kia, cũng không muốn chạm vào thứ gì của bà ta, chỉ làm như không thấy đi ra khỏi cốc, lái xe đi Hào Châu.

Hoài Bắc Hào Châu là địa khu phía đông Phượng Dương, lưu dân vùng thiên tai không ngừng trú lại, là nơi trọng địa các loại giáo phái hoạt động. Bạch Liên giáo, Di Lặc tông chi, Tịnh Thố Tông, Minh Giáo,…, các giáo lí tham khảo dung hợp nhau, trên cơ bản đều nương vào khẩu hiểu “Quang Minh diệt hắc ám”, “Di Lặc tái thế, Minh Vương hạ phàm”…, kích động khởi nghĩa nông dân.

Đến đại bản doanh phần tử khủng bố Afghanistan triều Nguyên, Vi Nhất Tiếu quả nhiên như cá gặp nước, thoàng chốc đã kết bạn với vài Minh Giáo giáo hữu, mang theo Lâm Nhất Tần quanh co lòng vòng tìm được chỗ ở của Bất Đắc. Chưa vào tới nơi, đã gặp được cố nhân.

Chẳng qua lần này cũng không phải buổi gặp mặt hòa bình, Lâm Tiểu Tiên còn chưa nhìn rõ diện mạo người này, Vi Nhất Tiếu liền lập tức nhào qua, giang tay bóp cổ người nọ.

“Ai! Ai! Vi huynh đệ mau dừng tay! Bóp chết đại phu trị không hết bệnh ! ! !”

Bất Đắc nghe được động tĩnh, vội vội vàng vàng từ phòng chạy vội ra, cứu đại phu từ tay Bức đại vương.

Lâm Nhất Tần tập trung nhìn, thì ra tên bị bóp cổ đến hô khan liên tục, khí không lên nổi phổi không hay ho gì, thì ra là đồ đệ Đồng Nãi Hồ Thanh Ngưu.