Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 53




“Vùng Tây Vực, Côn Lôn núi non, địa hình chủ yếu là sa mạc cùng gió tuyết, lại có hàng xóm tên gọi phái Côn Lôn đúng không?”

Ánh nắng mặt trời rực rỡ, chút nắng gắt cuối thu tỏa ra luồng nhiệt lượng cuối cùng trong năm, một nữ tử đầu đội mũ rơm tay cầm bản đồ run nhè nhẹ, gân xanh nổi đầy, rõ ràng là đang đè nén cơn tức. đối diện nàng, nam tử mặc áo xanh không chút nào bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt, cười híp mắt, răng nanh tỏa sáng, ánh mắt vô cùng tinh khiết thiện lương vô tội gật gật đầu:

“À ~ lão bà thật có chính kiến có hiểu biết ~~”

“…có xa lắm không…”

Ngươi liền cút ra xa cho ta! ! ! ! ! ! ! Ngươi có biết Tây Vực rộng bao nhiêu vạn kilomet vuông? Núi Côn Lôn gần đó còn dài 2500km ! ! Đi hết sa mạc, qua gió tuyết, có hàng xóm như vậy. Chút manh mối đó thôi, để ngươi tìm đến sao Hỏa chơi đùa sao ? ? ! !

Bối cảnh là vùng Hà Tay bão cát cuồn cuộn, nhân vật chính là bạn học Tiểu Lầ Hà Đông sư tử hống.

Đỉnh Quang Minh ở nơi nào là một vấn đề triết học có chiều sau.

Trong du lịch học, đỉnh Quang Minh thuộc một trong Hoàng Sơn tam đại núi. Đương nhiên, đó là trước khi xuyên qua. Mà Minh Giáo tổng đàn ở Đỉnh Quang Minh, lại do bố dượng Kim Dung đại thần sáng thế (sáng tạo thế giới), cũng không ghi rõ địa chỉ biển số dãy nhà.

Vi Nhất Tiếu ngày đó kiên trì cự tuyệt Bất Đắc đi nhờ xe, Lâm Tiểu Tiên chỉ tưởng hắn cũng biết rõ đường đi nên không cần người dẫn đường (đây chứng tỏ ET cũng có thời điểm đơn thuần). Ai biết một đường đi từ Hà Nam qua Thiểm Tây vượt Cam Túc, mới phát hiện Vi Nhất Tiếu cũng chỉ nghe giáo hữu miêu tả, không có tư liệu rõ ràng về đỉnh Quang Minh.

Như bản thân Bin Laden sẽ không đem hang ổ nói cho nước Mĩ, thân là lão tiền bối chính hiệu Minh Giáo tự nhiên sẽ không đem tọa độ báo cho thiên hạ biết.

Kể từ đó, việc báo danh biến thành thám hiểm. Lâm Nhất Tần chỉ có thể kết hợp tin tức vỉa hè cùng tri thức địa lý xác định phạm vi đại khái của đỉnh Quang Minh.

Muốn đi núi Côn Lôn, chọn đường di thẳng cần vượt qua cao nguyên 4000 thước, địa hình phức tạp không người tiếp tế tiếp viện, dù có xe việt dã cũng cực kì khó đi.

Mà trăm ngàn năm qua, tuyệt đại đa số lữ khách lựa chọ đi từ Hà Tây qua Ngọc môn quan, hướng đường phía nam, dọc theo sa mạc Takla Makan tiến vào Bắc Lộc vùng núi Côn Lôn. Đỉnh Quang Minh đại khái ngay tại phía nam Như Khương. (đánh dấu một điểm vào đây)

Nghe đồn trong vùng Côn Lôn kỳ cảnh có núi sa mạc cùng gió tuyết, chỉ nơi đây mới có ba cảnh này cùng tồn tại. Bạn không nhìn lầm, đoạn đường gian nguy mà dài dằng dặc này, chính được gọi là – con đường tơ lụa.

Đi trong đường tơ lụa hưởng tuần trăng mật, cũng xem như một trong những giấc mộng của rất nhiều khách lữ hành. Tài sắc kiêm thu, mỹ nhân ở bên, vừa đi vừa chơi lại khoái hoạt vui vẻ cỡ nào.

Bởi vậy Lâm Tiểu Tiên không khỏi nôn nóng không chú ý gì đến mĩ cảnh xung quanh, không phải vì tổng hợp các chứng bệnh khi kết hôn. Nàng lo lắng vì phát hiện ra: kim đồng hồ đo mức năng lượng của Wild Boar càng ngày càng tụt. Đây là trang bị mạnh nhất cho nữ chủ xuyên qua thành đại thần, là xe tổng hợp năng lượng mặt trời cùng nhiên liệu hóa học.

Tuy rằng rất ít khi dùng xăng, nhưng một năm cứ chạy đi chạy lại không ngừng, bình xăng rốt cục có xu thế thấy đáy. Lâm Nhất Tần nghĩ đến bản thân có khả năng lấy kinh nghiệm của Huyền Trang, dệt tơ thành đường, còn có một loại khuynh hướng cuồng bắt nhện (?!). Sa mạc không người, sa mạc tử vong, sông băng lạnh thấu xương, dù có trang bị tốt nhất, cũng khó lòng đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Trái lại con dơi kia, quả thật mang tâm trạng ‘Heo đến tay, ta đã có cả thiên hạ’, không cần quản mấy ngàn dặm cần cưỡi ngựa hay cưỡi lạc đà. Lâm Tiểu Tiên mấy lần bị người nay trong vô thức ôm chặt đến nghẹn thở mà tỉnh, liền nhìn thấy hắn nằm mơ cũng đang cười trộm. =_=!!!

Chẳng lẽ Tề Thiên Đại Thánh Mĩ Bức Vương, nhất định không cần tọa kị bạch long mã? Đường Tăng còn cần ba người hầu đâu. Lâm Nhất Tần tức giận bất bình ghen tị mĩ hòa thượng tề nhân chi phúc, cũng không nghĩ tới Đường Tăng người ta cũng không có ý muốn đem người hầu bảo tiêu ném lên giường vận động…

Mặc kệ tọa kị là gì, đường vẫn phải đi. Giữa tháng tám âm lịch, hai người đến vùng Cam Túc, khí hậu khô ráo, phong thổ dân tình cũng khác hẳn vùng Trung Nguyên. Thảo nguyên, sa mạc, ốc đảo mênh mông bát ngáy làm người người yêu thích, nhưng lại khiến ‘lợn rừng’ không chỗ giấu. Phỏng chừng truyền thuyết Song Sát lại tại nơi đây thương hại dân chúng vô tội rồi.

Vùng Hà Tây tuy mưa ít, nhưng vẫn có nước băng tan chảy là nguồn tưới tiêu, nông nghiệp vẫn khá phát đạt. Chẳng qua khi đến đây, rau dưa các loại đều thưa thớt dần, giá cũng gấp đôi vùng phía nam. Phỏng chừng lại đi phía tây, rau dưa càng khó kiếm.

Vi Nhất Tiếu nhập giáo ăn chay, Lâm Nhất Tần liền lo lắng hắn dinh dưỡng không đủ, nếu không bổ sung vitamin, chỉ sợ gầy thành khung xương. (Bất Đắc: tiểu tăng tin tưởng vững chắc, Vi huynh đệ gầy là vì tân hôn, thể lực tiêu hao quá lớn)

Nếu không vội đi, hai người tới Lan Châu ở lâu vài ngày, Lâm Nhất Tần ra chợ mua liền bốn năm cái bình cùng một lô rau dưa non tươi quay về khách điếm, nấu muối thái nhỏ, làm đồ chua.

Kim chi? Là gì để con dơi ăn đồ chua Hàn Quốc? Đó là bản sao thôi. Đồ chua là do Trung Quốc phát minh! Năm 2028 đã trở thành di sản thế giới! (?!)

Hơn nữa chỉ cần ngâm thích đáng, khống chế tốt lượng axit nitric do muối sinh ra, đồ chua liền có thể bảo quản lượng vitamin lớn, bù trừ hấp thu mới có lợi a~

Vẻ ngoài hoàn mĩ, già trẻ đều thích hợp, nếu đi sứ Tây Vực đây là thực phẩm dinh dưỡng cần có, khi mua xin nhận biết kí hiệu chuẩn ái thê phòng ngừa hàng giả!

Nữ xuyên qua khác ra tay chính là tạo hỏa dược, xây kĩ viện, đầu cơ trục lợi lương thực, mở tập đoàn buôn bán cả nước, cùng GDP quốc gia tăng nguồn ngoại hối dự trữ, làm khí thế bạt sông chẻ núi. Đến củi mục như Lâm Tiểu Tiên, chỉ từ độc quyền đồ chua liền khiến nàng hoan hỉ đến quên cả đông tây nam bắc.

Muốn nói đến việc cướp độc quyền thực phẩm, kì thực phải nhắc đến bánh Trung thu cơ. Thời này bánh trung thu còn chưa được phát minh, cơ hội lưu danh sử sách tốt thế nàng cũng đã dễ dàng bỏ qua. Cái gọi là tính cách quyết định vận mệnh là thế. Phải đến hơn ba mươi năm sau, Trương Vô Kỵ dẫn giáo đồ Minh Giáo tại Hồ Điệp Cốc tuyên thệ, bánh trung thu mới chính thức lên võ đài lịch sử.

Trung thu đã qua, hai người Lâm Vi trả phòng, trên lưng mang hành lí cùng đồ chua ra khỏi thành lái xe. Vì địa hình trống trải thực vật thưa thớt, xung quanh không chỗ thích hợp giấu xe, hai người đi hết một ngày dài, vượt qua đồi cát vàng, phía trước lại dến một vùng rừng bạch dương lớn.

Binh pháp có nói: phùng lâm mạc nhập (gặp rừng chớ vào). Nhưng mặc kệ bạn có vào hay không, tình tiết kinh điển trong tác phẩm vẫn trình diễn đúng hạn:

Chỉ nghe ‘nhu – ba’ thanh âm vang lên. Trong rừng hơn ba mươi người áo xám bịt mặt chạy đuổi. Áo ngắn, hóa trang, đao đầu quỷ, lang nha bổng, đoàn người rầm rộ đi ra, giữa có một người cưỡi ngựa đen vóc dáng to lớn, tay cầm trường côn bằng thép ròng, miệng độc lời kịch sơn trại (đồ nhái) đã nâng cấp V2.0:

“oanh! Núi này ta dựng, cây này ta trồng. Muốn qua đường này phải để lại tiền mua đường. Dài dòng nửa lời, một côn này đánh chết mặc xác bay!”

Trang phục, đạo cụ, kịch bản không gì không giỏi, sơn tặc chuyên nghiệpnhư thế tuyệt đối khó mà gặp được, Lâm Tiểu Tiên lấy di động ra, ‘tách tách’ một tiếng chụp ảnh lưu niệm. Vi Nhất Tiếu nhếch miệng cười, răng nanh lóe ánh sáng tà ác. Lâm Tiểu Tiên nuốt nước miếng, giơ cái bình lên đầy sợ hãi nói:

“Đại vương, ăn đồ chua không? Cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ bổ thận tráng dương hồi âm dưỡng nhan mĩ dung còn tốt hơn cửu chuyển hoàn hồn đan, đã ăn rồi lại muốn ăn nữa, sống đến hai trăm không thấy già!” Trọng yếu hơn là có thể bảo trụ tính mạng a!

Vi Nhất Tiếu một phen đoạt lại bình, gắt gao bảo hộ trước ngực, mãnh liệt kháng nghị nói:

“Tiểu nhân đối với người trung thành tận tâm cúc cung tận tụy xin cho trời đất sáng tỏ, đại nhân sao có thể đưa đồ chua cho ta lại còn cho người khác? Người vừa đến liền biến sắc, thật sự là ~ tâm ~ lạnh ~ nha.”

Người lấy oán báo ơn Lâm Tiểu Tiên mãnh liệt làm vẻ sư tử nhảy chồm lên thỏ, cứng rắn cướp lại:

“Ngoan, lưu lại rừng xanh sợ gì không có đồ ăn, về sau lại làm cho chàng là được! … Buông tay! Còn không nghe lời ta viết hưu thư!”

Đầu lĩnh sơn tặc đầu đầy vạch đen, giơ tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh, ho khan một tiếng:

“Này, hai người các ngươi muốn nói chuyện, tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi ngốc đi.”

Lâm Nhất Tần quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy mười mấy thương nhân mặc trang phục hán tử nhìn chằm chằm hai người bọn họ, một chiếc xe sắt đẩy tay chất đầy hàng da dược liệu… Lại nhìn Vi Nhất Tiếu sớm vui cười đến không thấy mắt, hiển nhiên là biết quân tình mà không báo, cố ý đùa giỡn nàng. Lâm Tiểu Tiên thẹn quá hóa giận mang theo người nào đó sang một bên thi hành gia pháp.

Dây dưa một hồi, vở kịch mới chính thức bắt đầu.

Sơn tặc tuy số lượng gấp đôi, nhưng thương nhân kia cũng không có chút thần sắc e ngại nào, xoay người rút tên, thương đao sáng loáng từ xe ra, chém lên, chém xuống, chém tới, chém lui, chỗ nào cũng đủ. Khi bắt đầu, cả hai bên lao vào chung một chỗ, miệng lưỡi sắc sảo, tiếng chém giết mãnh liệt.

Chuyện nhàn này Vi Nhất Tiếu trước giờ không tham gia, chỉ tính toán ngồi bên xem náo nhiệt. Ai ngờ đánh giá chiến cuộc một hồi, mới phát hiện vụ cướp này không bình thường.

Ba mươi hán tử che mặt võ công cùng một dạng, tài nghệ tinh tường, hiển nhiên không phải trộm cướp bình thường. Thương nhân tuy số lượng ít, nhưng người người võ công cao cường, tiến công phòng thủ đúng độ, dường như luyện qua trận pháp. Hán tử đầu lĩnh cao gầy lại càng là tay lão luyện giang hồ, vươn tay thép áp chế đầu lĩnh sơn tặc. Sơn tặc số lượng nhiều, thương nhân võ công cao, song phương nhất thời không phân cao thấp.

Sơn tặc đầu lĩnh một chuyện qua đi không bị hắt xuống ngựa, vươn mình đánh bay người khác ngã lăn xuống đất. Hán tử cao gầy kia quay đầu đi cứu đồng bạn, ai ngờ tên sơn tặc vụng trộm vòng ra sau hắn, xoay người ra quyền, đánh vào ngực hán tử. Hán tử kia bị đánh miệng phun máu tươi, cao giọng cả giận nói:

“Phái Không Động tiểu nhân đê tiện, ám ra ám chiêu đánh lén!”

Lại hô ám hiệu gì, mười mấy thương nhân lập tức kết thành một đoàn, đao kiếm đồng loạt hướng ra ngoài, sơn tặc nhất thời không thể công kích.

Vi Nhất Tiếu nghe câu ám hiệu, trong lòng rùng mình, phi thân đem Lâm Nhất Tần giấu lên cây, thân nhẹ như yến, tung mình mềm như vải bông gia nhập đoàn. Ngay đó liền xoay dịch tung chưởng chụp chọc, chân như mây trôi nước chảy, chớp mắt liền đánh ngã tám chín người.

Sơn tặc thấy đối phương đột nhiên có viện trợ cường lực, liền biết hôm nay không chiếm được tiện nghi, gào thét mang số người còn lại lui hết.

Hán tử hộc máu kia được đồng bạn đỡ, ôm quyền nói:

“Đa tạ tráng sĩ trượng nghĩa cứu giúp, xin hỏi cao tính đại danh?”

Vi Nhất Tiếu không đáp, nói một câu tiếng lóng. Hán tử kia mừng rỡ, hai người đối đáp vài câu, thì ra đều là người cùng giáo. Người nói là Duệ Kim Kì Hạ Chưởng Kì phó sứ Ngô Kính Thảo.

Ngô Kính Thảo bị nội thương, ăn viên hộ tâm hoàn ngồi dưới đất nghỉ tạm, vừa thở vừa căm giận nói:

“Đám người dám làm không dám nhận, giả trang sơn tặc cái gì đến cướp hàng hóa, thật đê tiện vô sỉ! Ở Tây Vực chúng ta đã bị phái Côn Lôn chèn ép, vào Ngọc Môn Quan, bọn đạo chích phái Không Động lại quấy rầy, nếu không nhờ Vi huynh đệ tương trợ, chỉ sợ chúng ta đã tổn thất hơn nửa số người. May có vị Tạ Pháp Vương mới được giáo chủ phong chức, về sau không cần sợ bọn họ.”

Nhắc tới vị tân Pháp Vương, mọi người đều nói hắn tóc vàng mắt xanh, dáng người khôi ngô, tướng mạo rất khác người Trung Nguyên. Diện mạo bậc nà, lại họ Tạ, thiên hạ ngoại trừ con mèo lớn kia còn có có ai khác?

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ: tân Pháp Vương không kịp tới đây, lại có tân tân Pháp Vương tương lại vừa vặn gặp phải, cũng xem như vô cùng trùng hợp đi.

Vi Nhất Tiếu vì đề phóng phái Không Động quay lại, liền tiễn họ một đoạn đường, chờ giáo hữu tiếp ứng tới nơi, mới cáo biệt mọi người.

Đám người Ngô Kính Thảo liên tục nói lời cảm tạ, kính nể cảm kích không lời nào tả hết, chỉ trong lòng âm thầm buồn bực: Vị huynh đệ này anh hùng hiệp nghĩa, võ công cao cường, làm việc chu đáo chặt chẽ cẩn thận, thể nào lại cưới phải lão bà như thế? Lại xem hắn còn thật cao hứng.

Hai người chờ xung quanh không còn ai, mới lái xe ra đi, Lâm Nhất Tần ngạc nhiên hỏi:

“Minh Giáo khi nào đổi nghề thành áp tải hàng hóa? Danh môn chính phái cũng kiêm nghề cướp bóc?”

Vi Nhất Tiếu nói:

“Tây Vực lạnh khủng khiếp, người ở thưa thới, không tô thuế không cung phụng, chỉ có thể tìm biện pháp khác kiếm tiền. Vùng Cam Túc giao thông chủ yếu là địa bàn phái Không Động, đi trên đường này đều phải mua vài phần mặt mũi cho họ. Cố tình thương đội Minh Giáo không chịu giao tiền qua đường, chọc rắn chúa đất đỏ mắt, thế mới nhiều lần quấy rầy.”

Súng ống đạn dược cùng đồ đạc đều cần bạc, mặc kệ hắc đạo bạch đạo, cơ sở kinh tế vĩnh viễn quyết định kiến trúc thượng tầng.

Triều Nguyên đất đai bát ngát, ngoại thương chưa phát đạt, núi Côn Lôn ngọc thạch thừa thãi, đủ loại đặc sản quốc gia đều rất nhiều. Phái Côn Lôn cùng Minh Giáo đi buôn bán chung đường, hai bên lợi ích xung đột, cũng liên lụy kinh tế lẫn nhau. Bởi vậy danh môn chính phái cũng tà ma ngoại đạo ở cách vách, chút ma sát nhỏ thường xuyên cũng không bùng nổ xung đột toàn diện.

Lâm Tiểu Tiên hai mắt lập tức biến thành kí hiệu ¥¥, hưng phấn hỏi:

“Dược liệu cùng hàng da kiếm được thật nhiều tiền?”

Người này hoàn toàn quên mất chuyện xăng đã gần hết, chình mình tìm cách dùng Wild Boar vận chuyển đường dài kiếm tiền.

Vi Nhất Tiếu nhẹ chọc chọc ót nàng, cười nói:

“Tham tiền, không phát hiện vết bánh xe lún xuống đất hai ba tấc sao, hàng da sao lại nặng vậy? Phía dưới hàng da là bí rợ, bọn họ vận chuyển ngầm.”

“Bí rợ? Vận chuyển ngầm?”

“Đem ruột bí rợ nạo sạch, bỏ vàng bạc châu báu vào, lại đặt cuống bí phủ lên, dùng bùn vàng phủ lên đặc quánh lại, người ngoài nghề nhìn không ra. Dùng chiều này để bí mật vận chuyển vàng.”

Lâm Tiểu Tiên trợn mắt há hốc mồm, bí rợ chính là bí đỏ lớn, nàng cũng thường lại bí đỏ làm đèn quỷ Halloween, chẳng qua nàng bỏ ngọn nến vào, người ta là bỏ vàng châu báu vô giá a.

Không có tiền vốn hùng hậu tự nhiên không thể kinh doanh như vậy, Lâm Tiểu Tiên không khỏi ảm đạm ngửa mặt lên trời thở dài: người đến người đi đều vì lợi, chính tà thù đồ (không chung đường) chỉ vì tài (tiền). Lời Marx nói quả nhiên là chân lí: tích lũy ban đầu của Chủ Nghĩa Tư Bản, từng lỗ chân lông đều đỏ máu từng giọt (?!)

(Lấy khế ước bán mình của con dơi còn thấy chưa đủ, cái này gọi là được voi đòi tiên, ăn trong chén nhìn trong nồi a)