Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 62: Đến ngày phát tiền lương




Trước không đề cập tới đỉnh Quang Minh giao thông gian nan, vật tự khuyết thiếu, độ ẩm cùng nhiệt độ đều không thích hợp cho người bình thường ở lại, liền ngay cả gã bưng trà sai vặt nhóm lửa cùng vú già đều cần luyện tậy thể hình, chống lạnh kiện thể.

Cũng chỉ có đến vùng luyện võ thông dụng trăm phần trăm đỉnh Quang Minh, Lâm Tiểu Tiên mệnh tiểu cường bậc này mới đủ tư cách được gọi là ‘sức yếu người nhỏ’.

Trải qua sự kiện Bạch Lộc Tử, Vi trung khuyển phòng giữ phòng ngự phạm vi từ toàn thể giống đực khuếch đại thành tất cả các sinh vật. Giai đoạn dưỡng thương cơ hồ chân không rời nhà, trong viện tuy có bầu ngực già giặt quần áo nấu cơm, nhưng chỉ tính đến ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Lâm Nhất Tần, hắn nhất định phải đích thân chiếu cố mới yên tâm, nương tử hắn thay quần áo rửa mặt lại càng không để người khác nhìn.

Về phần thương thế của Tiểu Lâm, Hồ Thanh Ngưu là y mà không phải yêu, không thể kế thừa tri thức xuyên không của sư tổ Tiêu La Lị, kĩ thuật không thể siêu việt đến mức vượt trình độ phát triển của xã hội. Cổ tay cắt đứt dây chằng mặc dù có thể khâu lại, nhưng kĩ thuật chỉnh dung đổi mặt Hàn Quốc lại thực sự làm khó hắn.

Vi Nhất Tiếu ý đồ dùng trào phúng để kích hắn hăng hái, nhưng nhân sĩ chuyên nghiệp dù sao cũng cần cẩn thận, Hồ Thanh Ngưu bẩm báo thẳng rằng: Lâm Nhất Tần trên mặt bị thương vài ngày cũng không xử lí, khi đến tay hắn đã nhiễm trùng sinh mủ, không phá hư dây thần kinh phát sinh tật xấu rớt nước mũi chảy nước miếng đã tính rất may rồi.

Vi Nhất Tiếu lúc ấy nghe xong cũng không lên tiếng, nhưng sau đệ tử phái Côn Lôn tìm thấy chưởng môn, chỉ việc xác nhận thân phận thôi cũng mất một phen công phu. Từ nay về sau chuyện này có người quen biết cũng đều trong lòng tự rõ mà gạt Tiểu Lâm. Lâm Nhất Tần mỗi lần muốn tìm cái gương nhìn xem rốt cục biến thành cái dạng gì, nhưng mỗi lần mở miệng, Vi Nhất Tiếu liền lập tức dâng lên cái ôm bày tỏ niềm trung thành, đem nàng ôm chặt đến mức đầu óc thiếu dưỡng khí mất trí nhớ tạm thời mới bằng lòng buông tay.

Lâm Nhất Tần đối với độ trung thành của người nào đó vẫn thật tin tưởng, bởi vậy vết thương trên mặt cũng không thật sự để trong lòng. Làm quản gia tay cầm quyền tài chính, cho dù đang trong thời kì nằm trên giường vẫn xếp vị trí thứ nhất trong địa vị kinh tế.

Bị tập kích trên sa mạc, hành lí hai người toàn bộ đánh mất, hơn một năm kinh doanh dự trữ giờ hóa thành dòng chảy, chỉ một đêm lại quay về trước thời kì giải phóng, Lâm Nhất Tần trừ nhẫn cưới cùng nhẫn chưởng môn giấu bên người còn tại, còn ngay cả di động lưu lại kỉ niệm cùng áo cưới khảm vàng Tương Châu đều đã đánh mất. Tiền bạc, đồ dùng hàng ngày, quần áo tắm rửa tất cả về hư không.

Lâm Vi hai người trước kia cơ bản là cuộc sống lữ hành, thiếu cái gì trực tiếp mua, chưa từng trải quả cuộc sống định cư tự cấp tự túc. Ân Tạ hai vị dù trượng nghĩa giúp đỡ, nhưng đỉnh Quang Minh lại không có siêu thị, có tiền cũng không có chỗ dùng.

Dương phu nhân tới thăm một lần, liền đưa tới chút nồi bát quần áo đệm chăn dùng trong lúc khẩn cấp, trong khoảng thời gian ngắn dù không đến mức không qua được, nhưng cũng vẫn thiếu đông thiếu tây giật gấu vá vai.

Vào đông trên núi âm mười mấy độ, cuồng phong gào thét nước đóng thành băng. Hưởng thụ quan điều hòa Wild boar gió mát,Lâm Nhất Tần bây giờ ngay cả một tấm áo bông lành lặn cũng không có, dù cho thân thể tốt cũng không có cách nào xuất môn. Muốn lấy thêm một chậu than chống lạnh, lại chịu không nổi khói hun ô nhiễm.

Bệnh tình ổn định được một ngày, Vi Nhất Tiếu khôi phục thói quen sáng sớm luyện công. Luyện công xong trở về, vào phòng chỉ thấy Tiểu Lâm lui thành một dạng cong như con tôm lạnh run. Vươn tay vào, ngoại trừ trên người có gối sưởi, tay chân đều lạnh như băng. Nhanh kéo vạt áo ôm nàng vào ngực ủ ấm, Lâm Tiểu Tiên một bên từ từ nhắm hai mắt chui vào lòng hắn, một bên nhỏ giọng thì thào:

“…Chàng có thể đừng đi hay không, chàng vừa đi ta lạnh không ngủ được…”

Vi nào đó nhìn trên mặt nàng băng gạc còn chưa gỡ xuống, trong lòng xót xa, chỉ thấy mình phụ nàng rất nhiều, đôi mắt đỏ lên cơ hồ muốn chảy anh hùng lệ (trên thực tế Lâm Tiểu Tiên chính là nói mớ, ai bảo ngươi chọn heo khó nuôi chỉ ưa điều hòa)

Hôm đó ngay tại tren núi, nhờ sự hỗ trợ của đào mộ chuyên nghiệp, Vi Vi săn được một gấu ngủ đông, giao cho người khâu thành một tấm áo choàng lớn. Từ đó, gấu truyền tai nhau, chỉ cần trong phạm vi trăm dặm có nữ họ Lâm xuyên qua, không cần đến gần, miễn cho bị uy hiếp mất mạng. Từ đây có tin đồn ‘ET cực kì dũng mãnh, xin đồng loại chớ đến gần”.

Một tháng sau, Vi Nhất Tiếu chính thức lấy được phong hào Bức Vương, Lâm Tiểu Tiên rốt cục cũng được phê chuẩn thông khí trong viện, ở một tháng mới lần đầu tiên thấy nhà mình là cái dạng gì. Chỉ thấy bốn phía phòng ốc vây quanh, một tiểu viện nhỏ chừng hai mươi m2, phòng bắc ba gian, sương phòng hai gian, phòng nam ba bốn phòng cho tôi tớ ở.

Lâm Nhất Tần dù sao cũng lấy góc độ hiện đại mà xem, đối với loại khế ước bán mình phục vụ này rất không quen. Nhưng sân lớn như vậy, chỉ quét tước thôi cũng đủ vất vả. Nàng móng tay còn chưa dài ra, cầm ấm trà đều phát run, càng miễn bàn đến việc chẻ củi múc nước nặng nề.

Hiền thê hiện đại chỉ biết dùng hệ thống cung cấp nước uống cùng dụng cụ lọc thế hệ mới sẽ không thể làm chút việc nhà thế kia. Ngay cả Vi Nhất Tiếu nguyện ý, cũng không thể để một cái Pháp Vương mỗi ngày làm toàn bộ việc nhà. Tiểu Lâm chỉ có thể kế hoạch tháng tháng phát cho bọn họ tiền công, thôi miên bản thân họ đều là bảo mẫu làm công ăn lương.

Lúc này Minh Giáo sinh ý buôn lậu cùng mua bán đặc sản vô cùng náo nhiệt, sau khí lấy lại nửa thị trường Tây Vực từ phái Côn Lôn từ sau vụ Bạch Lộc Tử liền trở thành xí nghiệp xã hội đen tài đại khí thô. Vi Nhất Tiếu làm Pháp Vương đương nhiệm, cũng coi như xí nghiệp cao tầng, ngoài mấy chục cái thủ hạ lệ thuộc trực tiếp, thu vào cũng không thể so cùng đám tiểu tử mới ra đời.

Ngay ngày hôm sau, đưa cho Bức Vương mười thùng tổng cộng hơn hai trăm lượng bạc phí an gia, Vi Nhất Tiếu hiền lành cũng không trộm một đồng, về nhà nộp đủ số tiền trên.

Lâm Tiểu Tiên bị chính bức tranh thu chi tỏ rõ u sầu quốc kế dân sinh, đột nhiên nhìn thấy một bao bạc lòe lòe tỏa sáng, nhất thời mừng đến cười híp mắt, tư thế chuột bay phác thẳng lên cắn môi hiền phu hai cái, trong lòng tính toán không ngừng, ấn theo Nguyên triều đổi hàng hóa, hai trăm lượng ít nhất tương đương với mười sáu vạn bảy nghìn nhân dân tệ.

“Ha ha ha ha ~~ lão tử hiện tại là tài chủ có phòng có người mỗi ngày nhàn nhã đếm tiền ~~~”

Vi Nhất Tiếu được môi thơm hai cái, đỏ mặt lên, nhưng ánh mắt ẩn chứa ý cười, hiển nhiên cảm thấy một trăm lượng bạc đổi lấy một cái nước miếng ấn kí là mua bán phi thường siêu giá trị, thật đáng giá tiếp tục mua, cười hì hì nói:

“Tài chủ muốn mua cái gì?”

Lâm Tiểu Tiên sửng sốt, lại uể oải xuống, thân cao 5000m thật không chống nổi lạnh, thánh khiết đến mức cả một cái chợ cũng không có, tưởng xa xỉ phá sản cũng không có cơ hội, thiếu thứ gì cũng phải chờ về sai xuống núi chậm rãi thu xếp, chỉ có thể mở thùng đem bạc cất đi, lấy ra hai bao bạc nhỏ đưa cho Vi Vi làm tiền tiêu vặt.

Vi Nhất Tiếu ước lượng bạc trong tay, cười khổ nói:

“Chẳng lẽ nàng còn không biết ta trước kia làm nghề gì, lại cho ta cái này làm gì chứ?”

Trên thực tế trước kia Vi Nhất Tiếu thu nhập trừ bỏ tiền tài đến ngoài ý muốn, phần lớn đều từ cướp của người giày chia cho người nghèo thủ đoạn phi pháp.

Lấy thủ đoạn Bức Vương, nháy mắt lấy nhanh cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hắn cũng cảm thấy dùng loại hành vi này dưỡng gia không có gì hay để nói, mỗi lần chỉ lấy ra hơi mười hai lạng bạc vụng trộm đặt trong túi tiền của nàng, tính ra dùng không sai biệt lắm lại đi tìm cái tham quan khác thuận tay lấy chút.

Lâm Nhất Tần tự nhiên rõ ràng, nhưng nàng cũng không có cách nào kiếm tiền ăn cơm, bán giày rơm là vạn không đủ đi lại trên giang hồ, chỉ có thể giả như biết như không mà dùng tiền. Bởi vậy vừa nhìn thấy an gia phí mới cao hứng như thế, cũng bởi lúc này đã có nguồn thu vào. Lâm Nhất Tần nói:

“Chàng hiện thời là Pháp Vương có rất nhiều cấp dưới, phí nhân tình là không thể thiếu. Chẳng lẽ mời các huynh đệ ăn cơm uống rượu cũng muốn tìm một cái tài chủ sờ bạc? Bị người nhìn đến ảnh hưởng không tốt.”

Vi Nhất Tiếu biết nàng bận tâm mặt mũi của bản thân trước người khác, cảm thấy cảm động, liền lấy một bao, lại nghĩ nghĩ nói:

“Hôm nay thấy hai vị cố nhân ngoài ý muốn, nàng đoán xem là ai.”

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ bộ phận cấp cao ta so với chàng còn biết hết, chẳng qua người ta không biết ta thôi, lắc lắc đầu.

“Một người đối với chúng ta có ân, là người Côn Lôn đưa vòng tay Cung Thường Trung, hắn đúng là một trong ngũ tán nhân Trương Trung.”

“A? ? ! !Không thể nào? Hắn sao lại đi phái Côn Lôn làm công nhân lao động giản đơn?”

Những lời này hỏi đến, Tiểu Lâm liền lập tức hồi tưởng hành vi cử chỉ của Cung Thường Trung, vừa đùng lừa được mọi người. Bình thường là đúng, nhưng cảm giác được tồn tại bạc nhược đến cực hạn như người qua đường, cũng không phải là cảnh giới mà phàm phu tục tử đạt tới. Bừng tỉnh đại ngộ một đám cà chua thối sao có một quả táo tốt thế, thì ra là đi làm nằm vùng cho Minh Giáo.

“Cung Thường Trung…Cung Thường, Cung Trường, Cung Thường Trung là Trương Trung! Hắn chơi chữ!”

“Hì hì, nương tử thật anh minh!”

“Hắn đến làm thám tử có phải không? Bất quá ngũ tán nhân cũng coi như địa vị cai, đi làm lâu la có phải là đại tài tiểu dụng không?”

“Chính là ngược lại. Tổng đàn đến Tây Vực, địa đầu xà phái Côn Lôn thật khó đối phó, bọn họ liên hệ chặt chẽ với võ lâm Trung Nguyên, cũng không thể tùy tiện động thủ. Trương Trung lần này đi thăm dò cũng là phụng mệnh Dương giáo chủ.”

“Hiện tại phái Côn Lôn xuống dốc không phanh, mục đích đã đạt tới liền có thể kết thúc công việc về nhà uống trà.”

“Không sai, ngày mai tả hữu nhị sự tam Pháp Vương Ngũ tán nhân ra tề tựu ở Tụ Anh Đường nghe Trương Trung báo cáo, nàng cảm thấy được có thể tự mình đi cảm ơn hắn.”

“Đó là đương nhiên, hắn cho em ăn bảo mệnh, mỗi ngày mời hắn ăn đại tiệc cũng không đủ báo đáp. Một người khác là ai?"

Vi Nhất Tiếu dừng một chút nói:

“Cũng là hôm nay đi phòng thu chi lĩnh tiền mới nhìn thấy, quản trướng người nọ chúng ta gặp qua khi ở Hà Nam đại tuyết phong thành, là bạch y nhân ở ngoài thành cùng người giao thủ, hắn đúng là Quang Minh tả sứ Dương Tiêu.”

Lâm Nhất Tần nghe được chữ quang, trong óc ‘cạch’ một tiếng nổ, trước mặt bay ra vô số sao Kim, coi như bị n tấn sao kim bay ra đập vào mặt, vừa mới vui sướng vì tiền liền bị dập tắt.

Hai vị cố nhân, một ân một thù, nàng cư nhiên quên mất trên đỉnh Quang Minh còn có ma đầu này.

Trên mặt Lâm Tiểu Tiên không giấu được chuyện, nhưng Vi Nhất Tiếu lại không biết nàng sợ chính là chân tướng bại lộ, cười nói:

“Còn nhớ rõ người ta là soái ca, đến lúc đó đừng chảy nước miếng là được.”

Lâm Nhất Tần ổn định tâm thần, cười gượng nói:

“Thiên nhai vô phương thảo (Nơi nào không có cỏ thơm), lão tử gặp qua soái ca nhiều như uống nước, nơi nào có nhiều nước miếng để lưu. Dương Tiêu có nhớ được chàng hay không?”

“Chắc là nhớ được, tả sứ nhìn thấy ta thần sắc hơi có chút cổ quái, bất quá cũng không nói cái gì.”

Lâm Tiểu Tiên trong lòng hung tợn nghĩ, Dương Tiêu đem ta treo lên tường thành đông lạnh muốn chết khiếp, chuyện thiếu đạo đức bậc này nhất định không chủ động nhắc tới với chàng. Tốt nhất chàng không nên biết cũng không cần biết, tả sứ bức vương đổ máu đương trường, ta liền thực thành hồng nhan họa thủy. Tức thời nói:

“Chúng ta hai người đánh vỡ sự tình của người ta, hắn tất nhiên không có mặt mũi nói tới. Tả sứ nếu là chưởng phòng thu chi, chuyện cũ hắn không đề cập tới, chàng cũng không cần đắc tội hắn, hiện thời có tiền chính là đại gia.”

Vi Vi cười nói:

“Nương tử vừa mới quản gia, chỉ biết khuyên ta giấu tài. Hiện thời nàng cũng là đại gia có tiền, đại gia lên tiếng, tiểu nhân tự nhiên không dám không nghe.”