Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 29




Khi Lâm An Bắc chạy tới bệnh viện, Hàn Tiểu Bạch đã đi ra từ phòng cấp cứu, bởi vì tình hình vừa mới ổn định nên bác sĩ không cho phép quá nhiều người ở lại phòng bệnh, để tránh bị nhiễm virus vì sức đề kháng của đứa bé rất yếu, cho nên trong phòng bệnh chỉ còn Hàn Tiêu, những người khác đều ở phòng nghỉ bên ngoài.

Dĩ nhiên Hàn Ly Yên thấy miệng Hàn Tiểu Bạch sùi bọt mép thì vô cùng sợ hãi, hai tay nắm chặt áo khoác Hàn Địch, co rúc trong lòng anh ta run lẩy bẩy, Thân Kính liên tục vuốt ve đầu con bé, kể chuyện cổ tích an ủi con gái.

Duẫn Vị chưa từng gặp qua tình huống như vậy, đối với cô Hàn Tiêu như người trong nhà, bây giờ nhìn anh đang ngồi chăm sóc con bé bên cạnh giường với vẻ mặt tự trách, trong lòng cô cũng rất khó chịu.

Lâm An Bắc và Lưu Nham cùng nhau bước vào, liếc nhìn tình huống trong phòng bệnh, đưa cho Duẫn Vị một xấp hình.

"Đây là nữ phụ của kịch bản tiếp theo, em xem xem có phải cô ta hay không."

Trong hình là một cô gái hé miệng mỉm cười, có chút nhỏ gầy mỏng manh, xem ra hoàn toàn không còn tinh thần phấn chấn như trong trí nhớ, nhưng dáng vẻ cho dù là trong hình cũng rõ ràng không thể nghi ngờ, gương mặt tròn tròn như con nít trước đây đã biến mất, trở thành mặt trái xoan thon gầy, đuôi mắt vẫn chứa ý cười đầy ấm áp như trước.

Mặc dù cô ấy đã gầy hơn hai năm trước rất nhiều, nhưng Duẫn Vị liếc mắt vẫn có thể nhận ra Bạch Tiểu Vũ.

"Ừ, chính là cô ấy, cô ấy sao rồi?"

"Nghe nói đã đi huấn luyện vì tác phẩm mới rồi, lịch trình cụ thể thì không rõ lắm."

Hàn Địch cầm lấy hình quan sát mấy lần, tiện tay ném trên khay trà, liếc nhìn Hàn Tiêu trong phòng bệnh, gật đầu với Lâm An Bắc, dẫn Thân Kính định đi, dù sao tình hình của Hàn Ly Yên cũng không lạc quan, mau sớm để con bé nghỉ ngơi mới là quan trọng.

"Các anh đừng nhúng tay vào, tự nó không thể giải quyết còn có tôi, dù thế nào thì tôi cũng là anh nó."

Duẫn Vị tự nhiên hiểu ý của Hàn Địch, Hàn Tiểu Bạch đã qua cơn nguy kịch, ở  lại bệnh viện quan sát hai mươi bốn giờ là có thể về nhà, Duẫn Vị cũng đi theo Lâm An Bắc, buổi tối sẽ nấu canh đem tới đây.

Hàn Tiêu không hề biết chuyện cô từng bị Hàn Địch bắt cóc, huống chi trong lòng anh đã nghĩ rằng Duẫn Vị không quen ai ngoài anh, về chuyện cô đột nhiên biến mất vài ngày đó, Duẫn Vị giải thích là sau khi về nước đi bàn thủ tục xuất bản, Hàn Tiêu cũng tin không nghi ngờ gì, bởi vì Duẫn Vị không muốn hai anh em họ hiềm khích bởi vì cô, dĩ nhiên sẽ không nói gì cả.

Cho nên chuyện Hàn Tiêu về nước thăm người thân, cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao Hàn Địch không có ở thành phố A, cho nên cho tới bây giờ cô mới biết chuyện anh ta đã kết hôn có con từ lâu. 

Dọn dẹp bình thủy xong, Duẫn Vị và Hàn Tiêu ngồi bên ngoài hóng gió, gió đêm mùa thu thổi lất phất, làm cây xum xuê trong đêm kêu xào xạc, nhìn Hàn Tiêu cứ nhắm mắt không nói gì, Duẫn Vị lo lắng đành lên tiếng, "Anh định làm thế nào, đứa bé còn nhỏ, cần có mẹ."

"Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, nói về cô đi, ban đầu thề sắt son rằng muốn về nước báo thù, tôi thấy cô toàn lấy cớ thôi."

Mọi chuyện của Duẫn Vị Hàn Tiêu đều biết cả, anh vốn đã hoài nghi động cơ ban đầu của cô, chỉ xem như cô nhất thời tính khí nổi dậy, mấy tháng sau dĩ nhiên là sẽ quay về, không ngờ cô lại cố định ở đây.

Nhìn cô bây giờ, Hàn Tiêu càng thêm tin rằng báo thù chỉ là cái cớ để cô trở lại bên cạnh Lâm An Bắc mà thôi, dù sao thì tính cách của cô không phải loại người tính toán chi li, có thù phải trả. 

"Có rõ ràng như vậy sao? Tại sao anh có thể nhìn ra luôn chứ."

Duẫn Vị có chút chán nản, cô cho rằng mình đã giấu rất giỏi! Cuộc sống chính là quãng đường cố định dài dằng dặc như vậy, đã đi nhiều nơi như vậy, thấy nhiều buồn vui ly hợp như vậy, dừng chân quay đầu lại, mới không thể không thừa nhận, thì ra mất đi một người, thật sự chính là mất đi dũng khí tiếp tục hạnh phúc bước đi. 

"Nhưng thù tuyệt đối phải báo, chỉ là rút nhanh thời gian kết hôn mà thôi, dù sao đàn ông tốt như Lâm An Bắc trên thế giới này cũng không nhiều."

"Dừng lại, mèo khen mèo dài đuôi cũng phải phân trường hợp, nơi này cũng không ai hoan hô cô. Công ty nghiệp vụ có thể sẽ dời một bộ phận vào nước, cần giúp một tay thì ngàn vạn đừng khách khí."

"Biết rồi, anh người là người nhà của tôi, không dựa vào anh thì dựa vào ai chứ."

Hàn Tiêu dựa lên ban công, Duẫn Vị tựa lên vai anh giống như quá khứ trước kia, rồi sau đó hai người đều an tĩnh ngây ngô, thật giống như được trở lại khoảng thời gian hạnh phúc ngày xưa. Ánh đèn ôn hòa rọi lên sau lưng, vẻ mặt Hàn Tiểu Bạch an tĩnh ngủ say, khóe miệng ngậm ngón trỏ, thi thoảng chép chép miệng, nơi đây ban đêm vào cuối thu, mọi thứ đều ấm áp bình yên như vậy.

Mỗi tháng định kỳ Duẫn Vị sẽ thức dậy cực kì sớm, Lâm An Bắc đã phát hiện từ lâu, nhưng cô không nói ra anh cũng không định chủ động hỏi, cho dù là vợ chồng thì mỗi người cũng phải có một không gian riêng tư nhất định.

Buổi sáng Lâm An Bắc tỉnh dậy, quả nhiên bên cạnh không thấy bóng dáng Duẫn Vị, không khí dường như vẫn còn phảng phất mùi hương của riêng cô, vươn cánh tay, đã không còn hơi ấm, xem ra cô rời giường đã lâu rồi.

Hàn Tiêu và Hàn Tiểu Bạch đã về nhà, thỉnh thoảng Duẫn Vị đến thăm họ, lúc rảnh rỗi Lâm An Bắc sẽ đi cùng cô, nhưng phần lớn thời gian đều là cô đi một mình, bởi vì gần cuối năm rồi, bộ thiết bị lắp đặt lọc khí thải xe ô tô đã chính thức được cục Quản lí Thành phố thông qua, bắt đầu đưa sản xuất quy mô lớn vào nội địa, Lâm An Bắc là người phụ trách nên bắt đầu bận rộn là chuyện đương nhiên.

Duẫn Vị xách theo bữa ăn sáng đi vào, đứng thay giày trước cửa, xách theo bánh bao trong tay vào nhà bếp. Lâm An Bắc ngồi trên ghế sofa lật tờ báo buổi sáng trong tay, mắt liếc nhìn đôi giày cô mới thay ra đặt ngay cửa, quả nhiên trên mặt giày lại là những vết bùn, bởi vì tối qua trời mưa, chắc là đến cùng một nơi.

Duẫn Vị đặt bánh bao lên mâm bưng ra ngoài, cất giọng gọi Lâm An Bắc ăn sáng, còn cô thì vào nhà tắm rửa mặt.

Lúc đi ra Lâm An Bắc đã ăn xong, đang ngồi bên bàn ăn chờ cô.

Duẫn Vị vừa vén tóc vừa thúc giục hắn, "Anh đi trước đi, không cần chờ em. Lát nữa em tự lái xe đi, dù sao trời còn rất sớm."

"Duẫn Vị." Lâm An Bắc mở miệng gọi cô, Duẫn Vị ngẩng đầu lên nhìn anh, thế nhưng anh lại không tiếp tục nói hết, đưa tay xoa xoa sữa tươi trên môi cô, giọng trách cứ như nói với một đứa trẻ, "Uống như thế nào mà dính đầy miệng vậy nè."

"Không có thời gian ai mà quan tâm nhiều như vậy, anh không có chuyện gì làm vậy giúp em bỏ tài liệu vào túi xách đi."

Lúc trên xe, Duẫn Vị dường như sựt nhớ ra, "Đúng rồi, ‘Mặt trời tháng mười hai’ chắc viết xong rồi nhỉ?"

Những chuyện này Lâm An Bắc không quan tâm lắm, hơn nữa anh cũng không định lấy cớ tác phẩm của Duẫn Vị thân bại danh liệt mà đi đối phó Mộ Hoa, đối với ông ta, anh có rất nhiều cách.

Khiến loại người như vậy thống khổ nhất, chính là ngay tại đỉnh cao nhất rồi đạp mạnh để anh ta rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, trở nên nghèo rớt mồng tơi, so với thân bại danh liệt thì với loại người “ra vẻ đạo mạo”, như vậy khốn khổ hơn nhiều. 

"Hẳn là đến giai đoạn sau chế tác rồi, em đừng manh động, chuyện đã đồng ý với em anh không hề quên."

Lâm An Bắc không muốn Duẫn Vị làm gì cả, hơn nữa anh cũng không cho phép bất cứ kẻ nào bôi đen tác phẩm Bốn chữ của Duẫn Vị. Mà Duẫn Vị cũng không có ý định đối phó Mộ Hoa, cô chỉ muốn gặp mặt Bạch Tiểu Vũ mà thôi.

Từ nhỏ cô đã nghe nhiều những lời công kích của người khác, lúc đầu còn cảm thấy đau lòng khổ sở, trong lòng cô cảm thấy uất ức, tại sao một chuyện không thể chịu đựng được như thế lại bắt cô phải chịu đựng. Bây giờ cô cũng đã đến tuổi lập nghiệp, có gia đình và hạnh phúc của riêng mình, dường như cô cũng có thể hiểu được dũng khí liều lĩnh của mẹ khi xưa.

Mặc dù Mộ Hoa là cha đẻ của cô, thế nhưng trên chặng đường đời này, ông ta đã xác định là khách qua đường trong đời cô. Duẫn Vị thừa nhận mình tầm thường và cũng sẽ oán giận, nhưng mặc kệ đó là cảm giác gì, Mộ Hoa cũng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cô lần nữa, cô cũng không hề cao thượng đến mức sẽ tha thứ cho ông ta.

Cô nghĩ, nếu như không phải mượn cớ báo thù, cô không còn lý do nào đến gần Lâm An Bắc nữa, nhưng báo thù lại là nguyên nhân cô rất ít khi nhắc đến.

"Em cũng vậy, tội gì phải phá hủy tác phẩm của mình để đi đối phó ông ta chứ, em chỉ muốn hỏi xem Bạch Tiểu Vũ lúc nào thì quay về."

"Tháng sau chiếu phim, đến lúc đó diễn viên của bộ phim mới hẳn sẽ đến tham dự lễ ra mắt, Bạch Tiểu Vũ chắc cũng có trong đó."

An Nhiên sắp đặt chuyện hôn lễ, dù bận rộn nhưng Lâm An Bắc vẫn dành chút thời gian đi thử lễ phục và chụp hình cưới, thường xuyên tăng ca làm việc đến nửa đêm. Vốn dĩ Duẫn Vị đã rất đau lòng cho sức khỏe của anh, lúc này thấy anh bận bù đầu như vậy vì lo chuyện lễ cưới lại càng đau lòng hơn, nhiều lần cô muốn mở miệng bảo An Nhiên không cần tổ chức hôn lễ nữa, nhưng khi thấy bà bận trước bận sau thu xếp như vậy lại ngại không dám nói.

Lễ ra mắt phim được tổ chức rất long trọng, giới bên ngoài cũng đánh giá rất cao bộ phim, nhờ bộ phim lần này, đạo diễn Mộ Hoa lại lần nữa đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, đã từng có mặt tại rất nhiều lễ trao giải .

Bộ phim mới tiếp theo của đạo diễn Mộ Hoa tự nhiên cũng được bàn tán sôi nổi, cộng thêm dàn diễn viên sáng chói giúp tỉ lệ xem ngày càng tăng, đúng là chưa diễn đã có công. Mặc dù kết cục của kịch bản đã bị ông ta chỉnh sửa một chút, càng tăng thêm giá trị buôn bán, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến hiệu ứng mà bộ phim mang đến.

Nhưng mặc kệ giới bên ngoài hay thậm chí bản thân đạo diễn Mộ Hoa phát tin lăng xê bộ phim mới như thế nào, từ đầu đến cuối Bạch Tiểu Vũ không hề xuất hiện trên màn hình lần nào, ngay cả báo chí, tạp chí cũng xuất hiện tên cô rất ít, thậm chí làm cho người ta có ảo giác rằng cô không phải nữ phụ trong phim mới của Mộ Hoa, chỉ là đạn khói của tổ diễn kịch mà thôi.

Hàn Tiêu dời bộ phận nghiệp vụ của công ty vào trong nước, ban ngày bận công việc, buổi tối còn phải giúp đỡ chăm sóc Hàn Tiểu Bạch, cho nên khi Duẫn Vị rảnh rỗi sẽ chăm sóc Hàn Tiểu Bạch giúp anh.

Lưu Nham đã sớm nói cho cả công ty biết thân phận của Duẫn Vị, cho nên khi cô bế Hàn Tiểu Bạch đến tập đoàn Trì Vũ thì không hề bị ai ngăn cản, được thư ký thân thiết mời vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lâm An Bắc lúc này đang họp.

Hàn Tiểu Bạch bé bé hơi gầy, tóc mọc dài một chút, thường thích nắm quả đấm nhỏ nhét vào miệng, nước miếng chảy đầy trên mặt, Duẫn Vị đặt bé con nằm ngang trên ghế sofa, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau cho bé, tiểu cô nương lại tưởng Duẫn Vị đang đùa với mình, cười khanh khách thích thú.

Mặc dù Duẫn Vị chưa từng mang thai, nhưng phương diện này cô làm rất tốt, ôm đứa bé vào lòng chơi đùa, giơ cao lên, cưng nựng khuôn mặt xinh xắn, Hàn Tiểu Bạch và cô thường cười đùa cũng nhau, răng bé con vẫn chưa mọc thoạt nhìn giống một bà cụ.

Thành phố A đã bắt đầu có tuyết rơi, bao phủ trong màu trắng, nhìn vô cùng đẹp và tinh khiết, Duẫn Vị vẫn đang đùa với Hàn Tiểu Bạch thì Lâm An Bắc đẩy cửa đi vào, Lưu Nham theo sau báo cáo công việc, nhìn thấy Duẫn Vị hai người đều im lặng, Lưu Nham gật đầu chào rồi lui ra ngoài.

"Trời đang lạnh lắm, sao em lại tới đây?"

Lâm An Bắc ngồi trên ghế xem văn kiện, mặc dù trong lòng anh rất thích Hàn Tiểu Bạch, nhưng nghĩ tới Hàn Tiêu lại yêu thương không nổi, Duẫn Vị sắp xem nhà họ Hàn như gia đình thứ hai luôn rồi.

"Rảnh rỗi nên đến đây thanh tra đấy, sao nào, chột dạ à?"

"Vô cùng hoan nghênh." Lâm An Bắc đưa thư mời trên bàn cho Duẫn Vị, "Xem đi, có đi hay không thì tự em quyết định."

"Cái gì mà long trọng như vậy?" Duẫn Vị đưa Hàn Tiểu Bạch cho Lâm An Bắc bế, mở bao thư mời tinh xảo ra, nhìn vài chữ to mạ vàng trên tấm thiệp, Duẫn Vị sững sờ tại chỗ.