Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 11




Tương Lý Nhược Mộc không ngờ rằng Cảnh Hi Miểu có lá gan lớn như thế, hắn xuất thân võ tướng, vốn không có thói quen mở miệng đả thương người, nói được cay độc như thế là đã đến mức cực hạn. Cảnh Hi Miểu ngược lại lại khơi mào ham muốn của hắn, đem tiểu hoàng đế này cho dù có kêu khóc giằng co nửa đêm, một đêm này hắn sẽ ngụ tại trong tẩm cung hoàng đế.

Sáng sớm tỉnh lại, Cảnh Hi Miểu phát hiện bản thân mình đang vùi trong ***g ngực của nam nhân, cánh tay hắn ôm trọn cả hông y, bàn tay to vuốt ve phía dưới của y. Mặt y nóng lên, liền đẩy tay hắn ra mới nhớ rằng bản thân đang trần trụi. Quay đầu lại, Tướng Lý Nhược Mộc đang nhìn y, ” Mau rời giường, hôm nay phải đi hoàng gia thú uyển. Thái giám sao vậy, còn không tiến đến hầu hạ ” Hắn cao giọng.

Thấy có người vào, Cảnh Hi Miểu trên mặt nóng rực một ảnh, ” Ngươi.. Người không đi sao?” Cảnh Hi Miểu nhìn hắn căn bản không có ý muốn rời giường.

” Không đi, khí trời còn lạnh, săn bắt cái gì? Bất quá hoàng đế thì nhất định phải đi, đây là gia quy không phải sao?” Tướng Lý Nhược Mộc còn chưa có tỉnh ngủ, bộ dạng uể oải.

Cảnh Hi Miểu không nói gì. khoác y phục được thái giám đỡ đứng dậy đi rửa mặt, phía sau truyền đến thanh âm của Tướng Lý Nhược Mộc ” Hầu hạ hoàng thượng mặc y phục, sau đó mang đến ta xem.”

Quá nửa ngày, Cảnh Hi Miểu y phục chỉnh tề ủ rũ trở về, Tướng Lý Nhược Mộc không đứng đắn nằm trên giường nhỏ nhìn trộm y, Cảnh Hi Miểu khoác bên ngoài một chiếc áo lông hắc sắc, ” Có chút dày, bất quá mấy ngày nay lạnh, ngươi có thể mặc dày một chút. Lái, nếu không phải y phục bằng lông vậy thì không nên có màu vàng, bây giờ có may nhanh cũng không kịp. “

Cái áo choàng này đích Tương Lý Nhược Mộc viết thư bảo thái giám mang về tặng Lý Duẫn Chi, để hắn ở phủ Thái úy tìm ra. Đây là quà tết của người Bắc Cương. Đơn giản là Bắc Cương nhân thấp bé, sở dĩ tuy rằng là đồ tốt, Tương Lý Nhược Mộc lại mặc không được.

Cảnh Hi Miểu khoác lên ngược lại rất chỉnh tề, chỉ có điều nhìn y không có tinh thần. Tướng Lý Nhược Mộc cười, ” Làm sao vậy a? Thái Úy tối hôm qua hầu hạ cho người tốt không?” Mắt thấy Cảnh Hi Miểu da mặt đỏ lên, rũ mí mắt không nhìn hắn, cũng không đáp lời của hắn, xoay người một mạch bước đi.

Cảnh Hi Miểu từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên xuất cung, ngồi trong ngự liễn lặng lẽ vén màn trướng hướng ra nhìn, phố xá hai bên đường tấp nập người tranh nhau đến xem thiên tử nghi trượng. Hai bên đường phố đầy hình ảnh phòng xá, cửa hàng, Cảnh Hi Miểu nhìn một hồi liền cảm thấy rất mất mặt. Trước đây Tướng Lý Nhược Mộc xuất cung tiến cung đều là cưỡi đại mã, đâu như y, phải giấu ở trong xe, không thể tùy ý lộ ra hình dáng tướng mạo thiên tử.

Trên người y mỏi nhừ, tọa một hồi đã cảm thấy mệt, trên xe lắc lư thế này mà có người còn nói muốn đi một ngày một đêm. Hắn không đem quá nhiều kỵ mã, căn bản cũng không có kéo cung, Tướng Lý Nhược Mộc không nên tự mình đi xuân thú, y cũng không đi. Chẳng lẽ là muốn xem Cảnh Hi Miểu xấu mặt? Mã xa mỗi lần xóc nảy, hạ thân đều rất đau. Tướng Lý Nhược Mộc rốt cuộc là có hảo cảm với mình, hay là chán ghét mình đây? Thế nhưng nếu ghét, dùng những phương thức khác thì tốt rồi, loại chuyện đó không phải là chuyện thân mật nhất trên đời sao?

” Lưu công công.” Cảnh Hi Miểu khẽ gọi một tiếng, ngoài cửa sổ xe lập tức lên tiếng, ” Lão nô đây.”

Cảnh Hi Miểu chần chừ một lúc, ” Thái úy thú bao nhiêu cơ thiếp, có mấy nữ tử?”

Lưu công công dán cửa sổ khom người trả lời, ” Hồi hoàng thượng, theo lão nô biết, Thái úy chưa từng đón dâu, lại càng không có nữ tử.”

Đợi nửa ngày, thấy hoàng đế không nói nữa, lão thái giám lui về vị trí cũ.

Cảnh Hi Miểu chậm rãi vuốt ve ngọc bội trong tay, không có đón dâu, không có nữ tử, vậy là hắn không có người nối dõi. Không có người nối dõi, cũng không cần phải thay đổi triều đại, chỉ cần không thay đổi triều đại, những người họ Cảnh chiếm vị trí hoàng đế đều không có quan hệ, Tướng Lý Nhược Mộc mới thực sự là người nắm quyền lực. Như vậy chính là Tướng Lý Nhược Mộc quả thực không có dự định giết mình.

Đi được nửa ngày, mã xa bỗng ngừng lại, ” Hoàng thượng, Phúc Ninh, Cảnh Dụ và trưởng tử Duệ Khánh vương Cảnh Tường bái kiến.” Lưu công công ở bên ngoài bẩm báo.

Cảnh Hi Miểu vốn thân thể khó chịu lại đang mơ màng, một lát sau mới đáp, ” Mở cửa xe, để bọn yết kiến.”

” Thái úy, người lại ngủ đêm tại hoàng cung “. Lý Duẫn Chi buông công việc trong tay, buồn cười nhìn Tướng Lý Nhược Mộc mặt không cảm xúc, lái qua Lý Duẫn Chi liễm liễu tiếu ý, ” Duệ Khánh Vương nghe nói sắp yết khí liễu ( sắp tắt thở =.=), là trưởng tử của hắn Cảnh Tường tới, Thái úy tế thiên ngày thứ hai mới đến, để hắn cùng Phúc Ninh hôm nay tiếp giá đi.”

” Cái gì?” Tướng Lý Nhược Mộc cảnh giác nhướng chân mày, ” Ta nói sao hôm nay ta có vẻ bất an, giống như trên chiến trường gặp phải phục kích.”

Nhược Mộc, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ bị bọn họ giựt dây, tham dự chính biến sao? ( “lọt hố” ấy =.=”) Dù sao cũng đều là Cảnh gia. ” Lý Duẫn Chi suy tư nói. Y nghe xong tin tức này có chút thấp thỏm bất an, nhưng tất cả quyết định đều phải đợi Tướng Lý Nhược Mộc trở về, y phải ở trong phủ Thái úy chờ.

” Sẽ không “. Tướng Lý Nhược Mộc bực bội đi qua đi lại, ” Cảnh Hi Miểu không có khả năng tham dự những chuyện kia. Sai, sai, vấn đề không phải ở việc này, sai, chúng ta vốn tưởng rằng nhi tử Duệ Khánh Vương vào lúc này không thể đến kinh thành, kết quả hắn lại tới. Bí quá hóa liều, tất nhiên là có nguyên nhân. Rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ? Ta vốn nên theo hoàng thượng đi săn thú mới đúng, ngày mai ta liền qua đó. Ta cũng muốn xem Cảnh Tường này và vị thúc thúc của hoàng thượng này rốt cuộc bất đồng với Cảnh Hi Miểu bao nhiêu.”

” Nhược Mộc, nếu như Cảnh Hi Miểu cùng Cảnh Tường, Cảnh Dụ cấu kết, phát động phản loạn, thú uyển bên kia sẽ sớm chuẩn bị. Huống hồ, nếu như thú uyển phản loạn, hắn càng không thể rời kinh thành, để ngừa trong kinh thành đồng thời phát sinh phản loạn, lúc này nên về kinh thành, khống chế kinh thành phòng ngự mới là chuyện trọng yếu.”

“Ta lập tức đi triệu kiến trung úy một lần nữa bố trí canh phòng kinh thành, ngươi cũng tạm thời không nên đợi ở trong phủ Thái úy, lập tức trở về binh doanh.” Tướng Lý Nhược Mộc nói xong đã đi ra cửa.

” Nhược Mộc,” Lý Duẫn Chi thần sắc kinh hoảng, ” Người không thể giống như trên chiến trường cứ tùy ý xông vào nơi nguy hiểm như vậy.’

Tướng Lý Nhược Mộc không trả lời, cước bộ vội vã ly khai, vốn cho rằng đi xuân thú không có việc gì, sao lại xảy ra việc như vậy. Người của Cảnh Hi Miểu đều là bộ hạ cũ của mình không sai, Cảnh Hi Miểu thái độ làm người nhìn như lễ phép khiêm tốn, nhưng thực tế lại không dễ dàng tiếp cận, y sẽ không cho rằng người họ Cảnh liền có thể thân cận. Sở dĩ Cảnh Tường kia không có khả năng lôi kéo Cảnh Hi Miểu cùng nhau đảo chính.

Lại nói, Cảnh Tường cho dù có phát động chính biến, cũng chỉ có thể ở thú uyển, nhiều lắm là tạo nên ba phiên quốc. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng có thể bắt cóc hoàng đế? Sau đó sẽ nói cho thiên hạ biết?

Lực lượng canh phòng ở kinh thành dưới trướng Tương Lý Nhược Mộc hạ hiệu lệnh giấu kín sự tình, ròng rã một buổi tối, binh doanh cũng đã chờ xuất phát. Hừng đông, Tướng Lý Nhược Mộc mang theo hai ngàn kỵ binh cấp tốc hướng về thú uyển.

Đến trưa đã cách thú uyển không xa, Tướng Lý Nhược Mộc hạ lệnh chậm mã tốc, thế nhưng vẫn không thấy binh lực bố phòng. Tướng Lý Nhược Mộc bắt đầu thấy mình quá nhạy cảm với thời gian, xa xa có một tiểu đội đang tới.

” Chiếu tướng, đúng là người của Lâm Vũ, là người của chúng ta.” Phó tướng đã nhận ra người.

” Có chuyện gì?” Tướng Lý Nhược Mộc lớn tiếng vấn.

” Hồi bẩm chiếu tướng, hoàng thượng mất tích.”

” Cái gì?” Tướng Lý Nhược Mộc trong nháy mắt gần như mất đi tư duy, mất tích? Cảnh Hi Miểu chẳng lẽ… ” Mau hồi sự?”

” Sáng sớm hôm nay trưởng tử Duệ Khánh vương mời hoàng thượng đi thú uyển hướng đông nam, gần đó có lợn rừng thường lui tới, chỗ đó địa thế kỳ hiểm, kỵ mã không có cách nào vây quanh bên người hoàng thượng, không nghĩ tới lúc đó lợn rừng đến, ngựa của hoàng thượng hoảng sợ, hoàng thượng bị ngựa mang theo chạy vào sâu trong rừng, bọn thị vệ không tìm được hoàng thượng.”

” Cái gì?” tay cầm cung của Tướng Lý Nhược Mộc run lên ” Tên Cảnh Tường vô liêm sỉ, thú uyển phía đông nam không phải là nơi vách núi u ám sao? Hắn không phải là lần đâu tiên đến thú uyển, đây không phải là cố ý sao?”

” Vâng, cho nên đám thị vệ hoài nghi, có thể đã…. rơi xuống vách núi… Phương hướng mà ngựa của hoàng thượng chạy đến, phía trước có vách núi nằm ngang trong rừng.”

” Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người đến chỗ đó trong rừng tìm, sẽ không rớt xuống vách núi, đưa cho ta bản đồ cánh rừng.” Tướng Lý Nhược Mộc ra lệnh. Sẽ không rớt xuống vách núi, đám lính hai mặt nhìn nhau, không dám chống lại Thái úy mệnh mệnh, bọn họ đã tìm hai canh giờ, nếu như không có rơi xuống vách núi thì đã sớm tìm thấy hoàng đế rồi.

Tướng Lý Nhược Mộc không để ý đến nghi vấn của bọn họ, Cảnh Hi Miểu sẽ không rơi vào vách núi, đứa trẻ kia làm sao có thể rơi xuống vách núi? Lòng hắn lo lắng không yên đem binh sĩ tiến vào cánh rừng, một roi hung hăng quất vào cây cột. ” Đi tìm tên Cảnh Tường kia đến cho ta.”