Yến Hoài Tích

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Ngụy Vương trong truyền thuyết đến, nếu là người đều sẽ đi xem náo nhiệt.

Dọc đường đi đều thấy thị vệ của Ngụy Vương, đứng đông nghẹt ở sảnh ngoài hậu viện, trong ngoài tường này, chẳng biết còn bao nhiêu nữa.

Phô trương như thế, chẳng trách Văn Chi Hiền né tránh chính đường, chui tọt vào bếp.

Tôi nhảy đến sảnh ngoài, vị trí ẩn nấp cực tốt đã bị người ta chiếm mất rồi, Bách Lý Du và Cảnh Ngôn đang nằm bò dưới cửa sổ nghe lén, tôi cũng ghé lại gần làm thằn lằn.

Ba phút sau, tôi không kiên nhẫn nổi nữa.

Người trong xã hội có một đặc điểm, địa vị càng cao, nói chuyện càng thong thả ung dung, khinh thanh tế ngữ; những người có thanh âm rung vang trời, đều là do trong tiềm thức tự ti và thiếu cảm giác an toàn thôi.

Cho nên tôi chỉ cảm thấy bên trong có tiếng nói chuyện ong ong, nhưng lại chẳng nghe ra được chữ nào sất.

Tôi giật nhẹ Bách Lý Du, chỉ chỉ tấm bình phong trong thính đường, ý bảo hay là chúng ta trốn sau cái kia đi.

Bách Lý Du xua tay liên tục, khẽ nói, “Thất ca của ta biết võ công, trong vòng ba trượng sẽ bị phát hiện đấy.”

(*) 3 trượng xấp xỉ 100 mét

Tôi thấp giọng hỏi, “Ngươi nghe thấy gì không?”

“Không nghe thấy.” Vẻ mặt cậu ta chỉ là đang đơn thuần hưởng thụ khoái cảm lỗi lạc khi nghe trộm thôi.

“Ta nghe thấy,” Cảnh Ngôn nhẹ nhàng nói.

“Nói gì cơ?”

“Tướng quân nói Ngụy Vương hậu duệ quý tộc… Trăm công nghìn việc vẫn quan tâm đến thần công, thật sự rất hiếm hoi. Ngụy Vương nói chúng ta đều là thần tử của Hoàng thượng… Tướng quân là trụ cột của triều đình, tối qua vốn nên mở tiệc tẩy trần lại ngại đi xe mệt mỏi gì đó.”

Thì ra là hai đối thủ đang cạnh khóe nhau. Ngoài mặt thì thân thiết khách khí, mỉm cười vui vẻ, kì thật khắp mình toàn gai ngược, cả người toàn là thù tình địch ý, nói toàn mấy lời mạnh miệng, nói suông, nói dối, nói độc.

Tôi trộm đứng dậy, nhìn lại vào phòng, Ngụy Vương đứng xoay lưng vào tôi, không nhìn rõ mặt. Nhưng Triệu Thụy Lam lại phát hiện ra rồi, trên gương mặt tuấn mỹ lóe qua một chút ngạc nhiên.

Tôi lập tức học ngoan, vỗ hai đứa đang ngồi xổm, ý bảo không cần nghe nữa, theo tôi đi.

Cái nên nghe thì nghe, cái không nên nghe thì đừng nghe. Như vậy khi gặp vấn đề cụ thể cần bạn tỏ thái độ, bạn mới có thể đẩy ba tránh bốn, vờ câm vờ điếc.

Tôi vừa mới kéo lấy Bách Lý Du đang không hợp tác, thì đột nhiên một giọng the thé gọi tôi, “Yến thị vệ! Ngươi ở đấy làm gì thế! Văn tiên sinh chiếm lấy nhà bếp nói gì cũng không chịu ra này, đầu bếp còn phải làm cơm cho cả nhà nữa chứ! Ngươi mau đến nhà bếp khuyên nhủ đi!”

Là cái gã Chung Quỳ kia, tên là Lỗ Trực.  

Thật là người cũng như tên.

(*) Tên ổng nghĩa là bộc trực, thẳng thắn

Tim tôi thịch một tiếng, Văn Chi Hiền tiêu đời rồi.

Quả nhiên, Ngụy Vương đứng bật dậy, bước về phía chúng tôi nhìn xem. Anh ta thân hình cao lớn, nhìn qua ít nhất cũng phải 1m85; vẻ mặt anh tuấn, hình như có dòng máu ngoại tộc, đôi mắt thế mà lại màu lam. So ra anh ta không đẹp bằng Triệu Thụy Lam, cũng không mỉm cười tự nhiên như Triệu Thụy Lam, nhưng khí thế kinh người, chẳng dám vô lễ.

Tôi ngẫm lại thân hình mảnh mai tuyết trắng của Văn Chi Hiền, thầm than, chẳng trách, anh đối phó loại người này, không dùng thuốc không được.

Dũng khí của cáo già quả đúng là đáng khen, đáng khen mà.

Anh ta bước nhanh lại gần, xuyên qua cửa sau thính đường tiến tới trước mặt Lỗ Trực, từ trên cao nhìn xuống, hai mắt sáng ngời, hỏi, “Họ Văn ở đâu?”

Lỗ Trực nghĩ sao nói vậy, đáp lời, “Bẩm Ngụy Vương, Văn tiên sinh trong nhà bếp ạ.”

Ngụy Vương lập tức nhấc chân đi.

Tôi thầm hô không xong rồi, đẩy Bách Lý Du một cái, cậu ta hiểu ý, nhào ra.

“Thất ca!”

“Thập Cửu, sao ngươi lại ở trong phủ Tướng quân?”

“Ta? … Ha ha… Ha ha.” Bách Lý Du ha ha mấy cái, Thất ca dài Thất ca ngắn mãi chẳng nói nên lời.

Nhân cơ hội cùng Cảnh Ngôn đi đường tắt đến nhà bếp, Văn Chi Hiền quả nhiên vẫn đang ngồi xổm trong không gian nhỏ hẹp sau bệ bếp, vẻ mặt vui mừng.

Tôi không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, “Đi mau! Ngụy Vương sắp đến tìm ngươi rồi!”

“Hả!?” Cái da mặt ngụy quân tử của anh ta cuối cùng cũng rách, “Xong rồi! Xong rồi! Chẳng lẽ ta thật sự phải tuổi xuân chết sớm ư?!”

“Ít nói nhảm đi! Mau ra đây!”

“Ặc! Ặc!”

Anh ta vội vội vàng vàng bò ra ngoài, bò được một nửa, bị kẹt, nhích nhích, không ra được.

Hai mặt nhìn nhau.

“Cuối cùng thì làm sao mà ngươi vào được?”

“Hầy! Đáng lẽ không nên ăn cái bánh chưng kia!”

Tôi ngay cả lòng kéo chết anh ta cũng có luôn rồi.

“Cảnh Ngôn! Lên!”

Cảnh Ngôn chẳng nói chẳng rằng tóm lấy phần dưới sườn anh ta, kéo mạnh anh ta ra. Cáo già chắc là bị cọ rụng một miếng da, đau đến hút khí.

Bách Lý Du không chống đỡ được lâu, không thể trì hoãn, chúng tôi vội vội vàng vàng lao ra từ cửa sau nhà bếp, chỉ thấy còn một cái sân viện nho nhỏ, dọc theo tường viện có một gian phòng nhỏ, là phòng chứa củi, Cảnh Ngôn bèn lấy củi chất lên lung tung hòng che lấp anh ta.

Lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân của đại đội nhân mã, tôi và Cảnh Ngôn chẳng kịp trốn, đành trở lại.

Ngụy Vương làm đầu tàu gương mẫu, vẻ mặt rất chi là sắc bén. Triệu Thụy Lam chậm rãi theo sau, nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu.

“Sử Cảnh Sinh? Sao ngươi lại ở đây?” Ngụy Vương kinh ngạc, “Họ Văn đâu?”

Tôi cũng kinh ngạc, “Đại nhân, ngài tìm ta ư?”

Tuy rằng Lỗ Trực có gọi tôi một tiếng, nhưng Ngụy Vương lại không phát hiện ra tôi.

Ánh mắt Ngụy Vương quét qua, sắc như dao, “Ngươi là ai? Văn Chi Hiền đâu?”

“Hắn là tiên sinh giảng bài mà gia mẫu mời đến cho đám đệ tử.” Triệu Thụy Lam tiếp lời, “Văn tiên sinh, bái kiến Ngụy Vương đi.”

Tôi hành lễ đầy kính sợ, “Tiểu dân Văn Hoài Tích, tham kiến Ngụy Vương.”

“Văn tiên sinh là chỉ ngươi?”

“A?” Tôi vờ ngại ngùng, “Tiểu dân tài hèn học mọn, bất quá chỉ là kèm mấy vị biểu thiếu gia trong phủ đọc sách, nào dám xứng làm tiên sinh gì đâu.”

“Văn tiên sinh, ngươi không đi dạy học, đến nhà bếp làm cái gì?” Triệu Thụy Lam hỏi vờ hỏi vịt.

“À, tướng quân xin chớ trách. Chỉ vì biểu thiếu gia tuổi nhỏ, hai ngày này đọc sách có chút vất vả. Hôm nay bài tập đã xong, đòi Sử công tử và tại hạ cùng chơi trốn tìm.”

Ngụy Vương không nói gì, chỉ dùng đôi mắt màu lam đằng đằng sát khí đảo qua đảo lại trên người tôi, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Triệu Tướng quân, xem ra chỉ là một hồi hiểu lầm. Tự ý xông vào nội trạch của Tướng quân, bổn vương hổ thẹn.”

Triệu Thụy Lam cười như đón gió xuân, “Ngụy Vương nói quá rồi! Là ti chức quản giáo không nghiêm, khiến chuyện vặt trong nội trạch kinh động đến Ngụy Vương, ấy mới lấy làm hổ thẹn.”

Anh ta cố tình nhấn nhá rất nặng hai chữ “nội trạch”, tôi nghe ra ý cảnh cáo: Văn Chi Hiền hiện đang là thủ hạ của Triệu Thụy Lam ta, không chấp nhận được Bách Lý Duyên nhà ngươi vung tay múa chân.

“Gia mẫu ngày trước tình cờ gửi đến một gốc sen dị chủng, hiện đang nở hoa, hương sen nồng đậm, kiều diễm động lòng người, chẳng hay Ngụy Vương có hứng thú dời bước thưởng thức không?”

“Không cần,” Ngụy Vương cười nói, “Tướng quân phong nhã, bổn vương đời này khó bì kịp, hoa sen tuy tốt thật đấy, chỉ e tục nhân quét mất nhã hứng của Tướng quân. Đã vậy, bổn vương không làm phiền nữa, cáo từ, Tướng quân đừng tiễn, đừng tiễn.”

Triệu Thụy Lam lập tức làm ra vẻ cực kì không tình nguyện, vội vàng giữ lại. Ngụy Vương liên tục chắp tay, kiên quyết phải đi. Hai người tranh giành đến thẳng cổng lớn, lại phảng phất như tình sâu như biển lôi kéo thêm một lúc nữa, lúc này chúng tôi mới đưa mắt nhìn theo đội ngũ gần trăm người rời đi.

Triệu Thụy Lam mặt treo nụ cười, ánh mắt lại lạnh lùng tới cực điểm, hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Nói mát chán chê rồi mới đi, mà đi cũng mau thật.”

Hậu duệ quý tộc của hoàng thất, thiên tư trác tuyệt, kinh nghiệm chẳng bao nhiêu nhưng cường trí. Điều này không liên quan đến tuổi, địa vị hay hiểu biết. Địa vị của anh ta chẳng cách nào tiếp xúc được với quan viên binh sĩ cấp thấp, hiểu biết của anh ta chỉ giới hạn trong kinh đô và vùng đất phong lân cận thôi. Bởi vậy, có đôi khi anh ta nói mát, không nghe cũng được.

Tôi im lặng, “Hoa sen đâu?”

“Làm gì có hoa sen nào! Hắn làm sao mà đi xem thật được. Chi Hiền đâu?”

Tôi bật cười, thả cáo già ra.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thưởng thức lẫn nhau, tôi cứu cáo già một mạng, kết quả địa vị tăng vọt. Cáo già bám theo tôi kêu ân công, phụ mẫu tái sinh, đòi lập bài vị trường sinh, lại chỉnh cho Lỗ Trực đến chết đi sống lại, thủ đoạn âm ngoan, khó mà kể xiết, cho gã ta đoạn tử tuyệt tôn mười lần cũng đủ.

Tôi giáo dục bạn nhỏ Cảnh Ngôn, rằng, “Thà đắc tội Triệu Thụy Lam, cũng không thể đắc tội Văn Chi Hiền! Triệu Thụy Lam tuy độc ác, nhưng công việc bận rộn, đào không ra thời gian chỉnh ngươi; Văn Chi Hiền tâm tư xấu xa, lại rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian chậm rãi dày vò ngươi.”

Cảnh Ngôn nâng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiên nhẫn nghe, cái hiểu cái không gật gật đầu, xoay người cái liền quên hết tinh hoa tôi dạy bảo, vẻ mặt nghiêm túc, đứng trong sân luyện kiếm vun vút.

Cái này gọi là, vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào.

Mắt thấy mãnh nam cơ bắp Lỗ Trực sắp điên rồi, thì tin tức tốt (với gã ta) cuối cùng cũng truyền đến. Triệu Thụy Lam chọn hai mươi vạn đại quân, được xưng bốn mươi vạn, xuất phát Bắc thượng, rốt cuộc dời đi lực chú ý của Văn cáo già.

Tuy rằng chẳng hay ho gì, nhưng vẫn xin giới thiệu bối cảnh cho các vị lãnh đạo một cách khách quan.

Nước Liêu có mười năm dựng nước, Thái tổ là Gia Luật Đại Bảo Áp, tên tiếng Hán nha, khỏe mạnh vũ dũng, có đảm lược.

Ba mươi năm sau, nước Liêu lấy thế nghiền nát mọi thứ đến phá phá, diệt diệt các bộ lạc xung quanh, chiếm cứ phần đất lớn của phương Bắc. Lãnh thổ nước này so ra còn lớn hơn cả Kỳ triều.

Đến nỗi giữa nước Liêu luôn giương cung bạt kiếm. Mỗi năm nước Liêu lại xuôi Nam bắt người cướp của, dẫu có thu hoạch, nhưng lại chưa từng chiếm tiện nghi về mặt quân sự.

Lần chiến tranh gần đây nhất, là ba năm trước. Quân Liêu nhập quan, lấy ưu thế tuyệt đối vây đánh ngàn kị binh thân tín của Triệu Thụy Lam, nhưng bị anh ta phá tung vòng vây, hội hợp với đại quân phản kích, đuổi về hơn trăm dặm phương Bắc. Lúc bấy giờ tuyết lớn, quân Liêu không có ăn, người chết vô số. Sau đó không dám dễ dàng xuôi Nam nữa.

Sau trận chiến Thái Tổ chết, huynh đệ trong hoàng thất nước Liêu tranh đấu, con thứ ba của Thái Tổ thế chỗ, xưng Thái Tông. Nhưng cục diện chính trị trong nước còn không xong, nội chiến liên miên.

Chiến tranh đối ngoại là phương thức dời đi mâu thuẫn trong nước tốt nhất, cho nên, Thái Tông liều mạng tụ tập mười vạn đại quân, rầm rộ tiến đến.