Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 12




Hai vị cảnh sát tiến vào trong, không khí trong phòng bỗng chốc ngưng đọng lại. Y tá tắt TV, sau đó tự giác rời khỏi phòng bệnh, rốt cuộc nơi này cũng chỉ còn hai gã cảnh sát, Giang Hành và Trần Tống Mạn.

“Tốt rồi!” Một trong hai người ngồi ở trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi, “cô bé, cô tên là gì?”

Cô ngoan ngoãn đáp: “Trần Tống Mạn.”

Cảnh sát gật đầu: “Ừ, đã từng nghe qua.”

Lúc vụ án trước phiên tòa đều lan truyền khắp phương tiện thông tin đại chúng, mẹ con Giang Uyển Chi bị cô kêu gào tên ầm ĩ, làm trong thành phố này, bọn họ đương nhiên nghe qua.

Hiện tại người ngồi đối diện với cô là đội trưởng cảnh sát Lương Thiết Cường, cũng là đi thị cục nghe qua báo cáo vụ án kiện này, nay ngồi đây với cô, ông thực sự không tưởng tượng nổi, cô bé gầy yếu xinh đẹp này làm sao có thể giết cha?

Đội trưởng Lương tiếp tục hỏi: “Ngày 29, tháng 7, buổi sáng chín giờ kém mười, trong khoảng thời gian này cô đang làm gì?”

Trần Tống Mạn chớp mắt: “Hôm nay là ngày mấy ạ?”

Nói thật, sau khi vào bệnh viện tâm thần, đối với ngày tháng đã sớm không còn khái niệm, trong phòng cô không có lịch treo tường, đôi khi xem TV còn có thể biết ngày mấy, nhưng thời điểm hôm nay thì cô chẳng để ý lắm.

Một vị cảnh sát trẻ tuổi cạnh bên đội trưởng Lương bèn mở miệng: “Là hôm nay thưa cô.”

Trần Tống Mạn “à” một tiếng, dùng ánh mắt cảm ơn nhìn anh chàng kia, kết quả chàng cảnh sát phát run lên, vô thức rụt đầu lại.

Trần Tống Mạn khẽ cười.

Đội trưởng Lương nhìn thoáng qua cấp dưới của mình, bất đắc dĩ nói: “Ngại quá, anh ta mới tới.”

Cô gật đầu: “Vâng, tôi hiểu mà.”

Cảnh sát vừa vào nghề, chưa từng đến bệnh viện tâm thần, mà lần đầu tiên đến lại là vụ án giết người, sợ hãi cũng là điều quá bình thường thôi.

“Như vậy mời cô trả lời vấn đề của tôi, ngày 29 tháng 7, buổi sáng 9 giờ kém 10, cô ở đâu, làm gì?” Lương Thiết Cường lặp lại câu hỏi.

Trần Tống Mạn nghĩ cũng lười nghĩ: “8 giờ rưỡi tôi ra vườn hoa, ngồi ở xích đu, sau đó ở đó, tiếp theo rời khỏi, tôi gặp bác sĩ Giang ở hành lang, chợt cả hai nghe thấy tiếng hét chói tai trước khi xảy ra án mạng. Chính là thế đấy.”

Lương Thiết Cường gật gù: “Vậy cô đã tiếp xúc với ai?”

“Tôi và Augus ngồi trên xích đu.” Trần Tống Mạn nói, “rồi nạn nhân đã chết kia dắt theo hai cô gái đến trêu chọc tôi, còn khiêu khích Augus, Augus đứng dậy nói với hắn hai câu, hắn sợ quá bỏ chạy. Và Augus rời khỏi vườn hoa, còn tôi ngồi một mình, sau đó có một bé gái đứng trò chuyện cùng tôi một lúc.”

“Làm sao cô biết người chết chính là kẻ đã khiêu khích kia?” Anh cảnh sát trẻ tuổi đặt ngay câu hỏi.

Trần Tống Mạn trợn mắt: “Có người chứng kiến bảo đã gặp qua một nạn nhân và Augus xảy ra tranh chấp, mời cô mở cửa hợp tác với chúng tôi.” Cô đem lời anh ta thuật lại lần nữa, “lời này cậu vừa nói qua.”

Anh cảnh sát có chút khó tin.

Trần Tống Mạn vươn tay định vỗ vai y, lại thấy y lùi vai về sau, bàn tay khựng lại trong không khí một chút rồi thu về, thở dài nói: “Tôi không ăn thịt cậu, sợ cái gì chứ?”

Anh cảnh sát bị Lương Thiết Cường trừng mắt, nhất thời không dám nói chuyện.

Lương Thiết Cường gật đầu: “Trí nhớ cô rất tốt!”

Trần Tống Mạn kiêu ngạo trả lời: “Tôi tốt nghiệp khoa ngữ văn.”

Hiện trường ba người không hẹn mà cùng trầm mặc.

“Khụ khụ,” đội trưởng Lương giả vờ ho vài cái, “vậy cô có thể đem sự thể lúc đó kể lại rõ ràng được không?”

Trần Tống Mạn hợp tác, dùng đầu nhớ kỹ lại mọi chuyện rồi nói lại lần nữa.

“Cô xác định theo như lời Augus nói thì hắn chưa từng uy hiếp muốn giết nạn nhân?” Đội trưởng Lương tra hỏi lần nữa.

Cô lắc đầu.

Lương Thiết Cường cúi đầu ghi chép, ánh mắt có chút đăm chiêu.

“Đúng rồi!” Ông đột nhiên ngẩng đầu, “nghe nói lúc đó cô và bác sĩ Giang cùng nhau chạy đến hiện trường, có thể tường thuật lại cô đã xem…”

“Đủ!”

Giang Hành đột ngột ngắt lời: “Đội trưởng Lương, hôm nay tới đây thôi, tôi muốn đưa cô ấy đi kiểm tra trị liệu, còn vấn đề gì để mai tính tiếp.”

Ngữ khí anh vô cùng cứng rắn, bọn họ cũng ý thức được mình không thể truy vấn nữa.

Lương Thiết Cường chợt nhận ra, câu hỏi của mình có thể sẽ gây kích động cho cô bé này, mặc dù trông rất bình thường, nói năng trật tự lưu loát nhưng cô bé vẫn đang là bệnh nhân tâm thần, chuẩn xác mà nói, là tội phạm tâm thần! Thế mà ông đã quên mất.