Yên Vũ

Chương 137: Hãm hại




Tuyên Thiệu giơ tay lên ôm vai của nàng, khẽ gật đầu.

Đến khi người tâm phúc đã sắp đặt xong tro cốt của mẫu thân Yên Vũ, Tuyên Thiệu sai người khép lại quan tài ngọc lưu ly như cũ, trở về trong mật thất lần nữa. Cũng lấp kín mật thất lại. Niêm phong.

Hắn lại cùng Yên Vũ lên xe ngựa, mang theo một số ít người, chạy thẳng tới Nam Sơn.

Ở Nam Sơn tìm được mộ chôn quần áo và di vật của cha mẹ Yên Vũ, Tuyên Thiệu không nói hai lời, rất cung kính quỳ gối xuống, trịnh trọng bái lạy.

“Phụ thân, mẫu thân, bất kể chuyện lúc trước tại sao dựng lên, đều đã là chuyện cũ thành mây khói. Bây giờ Yên Vũ đã trở thành vợ của con, đó là ông trời an bài, là do duyên phận. Con nhất định một lòng đối đãi nàng, chăm sóc cho nàng thật tốt. Xin phụ thân, mẫu thân yên tâm đi.”

Nói xong lại trịnh trọng dập đầu ba cái.

Yên Vũ quỳ xuống ở bên cạnh hắn, khoé miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên. “Cha, mẹ, bây giờ con gái sống rất tốt, cha mẹ yên tâm đi. Ngày sau con gái cũng sẽ sống càng tốt hơn, tuyệt đối sẽ không ngu như trước đây, bị vây trong chấp niệm, lãng phí cuộc đời.”

Không có lập bia, không có phô trương, cực kỳ đơn giản an táng tro cốt đã thiêu của mẫu thân Yên Vũ. Chỉ có con gái và con rể tự tay đốt chút tiền vàng bạc. Tất cả mọi người canh chừng ở xa xa.

Chưa đến trưa, đoàn người lại trở về Tuyên phủ.

Thần sắc của Yên Vũ vẫn tốt, quần áo rộng thùng thình, nhìn không ra bụng đã hơi nhô lên của nàng.

Ngược lại, ngày nay Tuyên Thiệu sinh ra một sở thích, lúc rãnh rỗi thì thích dán lỗ tai lên bụng Yên Vũ, nghe chút động tĩnh bên trong.

Thường thường Yên Vũ còn không có cảm thấy gì, nhưng hắn lại hân hoan như đứa bé, cười nói: “Nó động đậy! Ta nghe được!”

Còn quay lại đối diện với bụng của Yên Vũ. “Con trai, bây giờ muốn nghe cái gì? Cha đọc Thiên tự văn cho con được không?”

Cũng không cho Yên Vũ xen mồm, giống như là một người đối diện với con trai mập mạp của hắn, lầm bầm lầu bầu vui thích.

Yên Vũ làm sao cũng không ngờ lúc ban đầu gặp gỡ, Tuyên Thiệu mặt lạnh lùng, lời lẽ lạnh lùng cũng sẽ có một mặt tính con nít như vậy.

Nhưng cho dù Tuyên Thiệu thế nào, nàng đều cảm thấy bây giờ trong lòng ngọt như mật.

Nhị hoàng tử vẫn bị giam trong viện của hoàng tử không ra được. Cuộc sống hiển nhiên sẽ không vừa ý.

Muốn gặp Thục phi thì không gặp được, muốn gặp Hoàng đế cũng không gặp được. Từ sau hôm gặp Tuyên Thiệu, ngay cả Tuyên Thiệu cũng không gặp được.

Bây giờ hắn bị giam lỏng ở chỗ này, thật sự là nửa bước khó đi. Trong lòng biết rõ phụ hoàng quyết định có hành động với quyết định của mình, nhưng hắn cái gì cũng không làm được.

Trơ mắt nhìn mình từ lúc bốn tuổi hiểu chuyện đến nay đã bắt đầu cố gắng lấy lòng phụ hoàng, cố gắng tính toán tâm tư của phụ hoàng, lúc rốt cuộc thấy lòng của phụ hoàng nghiêng về hắn thì lại muốn cho hắn thừa nhận kết quả thất bại. Làm sao hắn có thể cam lòng?

Nhưng bây giờ không cam lòng thì phải làm thế nào đây? Hắn liên tục ra ngoài đều không ra được.

Từ sau khi bị giam lỏng ở viện của hoàng tử, hắn đã cả đêm lăn lộn khó ngủ.

Đêm hôm đó, không biết là ngủ hay là thức, hắn chợt thấy hơi khát nước, trong miệng thì thào một tiếng: “Chu Tuyền, Chu Tuyền, rót nước đến.”

Cũng không biết Chu Tuyền có nghe thấy hay không, không nghe thấy có động tĩnh.

Bỗng nhiên cảm thấy mình được người đỡ lên từ sau lưng, một cái chén lạnh lẽo đụng vào môi hắn.

Hắn theo bản năng hé miệng, ừng ực nuốt xuống hai ngụm nước.

Người bỗng nhiên tỉnh táo lại, trợn to hai mắt nhìn người ở trước mặt.

“Ngươi, ngươi là ai?” Giọng của Nhị hoàng tử hơi mang theo run rẩy.

Tuy rằng trong phòng không có đèn, nhưng người trước mặt này tuyệt đối không phải là Chu Tuyền!

“Chu Tuyền đâu?” Nhị hoàng tử lại hỏi một câu.

Bóng đen trước mặt cười khùng khục. “Nhị điện hạ đừng khẩn trương, ta tuyệt đối không có lòng hại ngài, chẳng những sẽ không hại ngài, ta còn phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy, né tránh người của Hoàng thành ti vây ở bên ngoài, lẻn vào đây là vì giúp ngài!”

Nhị hoàng tử kinh hãi trong lòng. “Giúp, giúp ta? Giúp ta cái gì?”

Người nọ quay mặt lại nhìn Nhị hoàng tử.

Trong căn phòng mờ tối, Nhị hoàng tử không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nửa khuôn mặt được che ở dưới lụa đen.

“Bây giờ Nhị điện hạ muốn nhất là cái gì?” Người nọ hỏi.

Muốn nhất cái gì?

Nhị hoàng tử nuốt ngụm nước miếng. “Ta muốn đi ra ngoài, nguơi có thể giúp ta được không?”

“Tại sao Nhị điện hạ muốn đi ra ngoài?” Người nọ lại tiếp tục hỏi.

“Bị giam lỏng ở chỗ này, không gặp được mẫu phi, cũng không gặp được phụ hoàng, một chút tự do cũng không có, ta dĩ nhiên là muốn ra ngoài!” Nhị hoàng tử run giọng nói. Nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Chu Tuyền đâu cả.

Người nọ nghe vậy thì cười cười. “Nhị điện hạ nói không đúng, ngài muốn ra ngoài không phải là vì muốn mưu tính tiền đồ của mình sao. Bây giờ mặc dù ngài không ra được, nhưng mà không ngăn được ngài trù tính tiền đồ đó!”

Nhị hoàng tử nghe vậy nhíu mày nhìn bóng dáng không thấy rõ ở trước mặt. “Lời này của ngươi là có ý gì?”

“Nhị điện hạ không rõ sao?” Bóng đen kia nói. “Ta chính là đến giúp Nhị hoàng tử lật đổ Thái tử, giúp ngài trù tính đế vị!”

Giọng nói nén thấp của bóng đen bỗng nhiên khiến cho Nhị hoàng tử có một cảm giác gió lạnh thổi qua gáy.

Hắn không tự chủ rụt cổ một cái. “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai, sau này Nhị điện hạ sẽ biết, chỉ cần Nhị điện hạ tương lai nắm quyền, còn có cái gì không bị ngài nắm trong tay?” Bóng đen vừa cười vừa nói.

Nhịp tim của Nhị hoàng tử đập rất nhanh. Hắn đã bị nhốt vài ngày, làm sao cũng không ngờ đêm nay trong phòng mình lại xuất hiện một người một cách khó hiểu như vậy, còn tuyên bố muốn giúp mình.

Người này đã có thể tránh thoát được thị vệ Hoàng thành ti, lẻn vào, có lẽ cũng có chút lợi hại chứ?

“Bây giờ ta không ra được, ngươi có biện pháp nào giúp ta?” Nhị hoàng tử thấp giọng hỏi.

“Ta đã có một kế hoạch tuyệt hảo, có thể lập tức thay đổi ý của Hoàng thượng. Giam lỏng Nhị điện hạ ở đây là ý của Hoàng thượng. Chỉ cần Hoàng thượng đổi ý, Nhị điện hạ còn sợ mình không được tự do sao?” Người nọ từ từ nói.

“Vậy, nhưng mà Tuyên gia ủng hộ Thái tử, bây giờ Tuyên Thiệu còn trở thành Thái phó của Thái tử.” Nhị hoàng tử do dự nói

Bóng đen kia cười xuỳ một tiếng. “Tuyên gia chẳng qua là ngu trung mà thôi, hoàn toàn không đáng sợ. Chỉ cần Hoàng thượng đổi ý, Tuyên gia sẽ không tiếp tục đối nghịch với Nhị hoàng tử. Chỉ cần thánh chỉ chưa hạ thì Nhị điện hạ ngài còn có cơ hội.”

“Vậy, làm sao khiến phụ hoàng đổi ý?” Nhị hoàng tử mở to hai mắt nhìn, lúc này đã tin người áo đen hơn phân nửa.

“Nhị điện hạ có thể vẽ ra hình dáng của ngọc tỷ?” Người nọ bỗng nhiên giảm thấp âm thanh, nói.

Nhị hoàng tử lấy làm kinh hãi, mở to hai mắt nhìn, vẫn không thấy rõ mặt mày của người nọ trong bóng đêm. “Ngươi, ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Tất nhiên là có chỗ dùng lớn. Bây giờ Nhị điện hạ trong nguy nan, là tại hạ giúp ngài, ngày nào đó…”

Người nọ còn chưa dứt lời, chỉ lấy ánh mắt nhìn Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử cắn răng. “Nếu kế hoạch của ngươi thật sự có thể giúp ta thoát khốn, giúp ta lật đổ được Thái tử, cho ta được thứ ta muốn, mai sau ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”

“Được!” Tiếng cười khùng khục của người nọ trong đêm đen hơi khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

Hắn kề ở bên tai Nhị hoàng tử, khẽ nói gì đó.

Nhị hoàng tử nghe xong liên tục gật đầu, đứng dậy đi tới cạnh bàn, đốt lên một ngọn nến, cực lực vẽ ra hình dạng của ngọc tỷ.

Qua khoảng hai canh giờ, hắn sửa đi sửa lại, vẽ vài lần, mới coi như thoả mãn. Gấp kỹ tờ giấy Tuyên Thành trong tay mình, giao cho người nọ vẫn ẩn trong bóng tối. “Việc này, không có vấn đề gì chứ…”

“Nhị điện hạ an tâm, vạn sự không lo!” Nói xong, chỉ thấy thân hình của người nọ chợt loé, không thấy tung tích.

Nhị hoàng tử còn muốn gọi lại hắn hỏi Chu Tuyền còn sống không, nhưng đã tìm không thấy bóng dáng của người nọ.

Nếu không phải trên tay còn lưu lại chút vết mực, giá cắm nến ở trên bàn vẫn sáng, có lẽ hắn đã hoài nghi mình nằm mộng mà thôi.

Hắn xoay người trở lại bên cạnh bàn, cầm những bản vẽ ngọc tỷ không hài lòng ở trên ánh nến đốt thành tro. Lúc này mới cầm giá nến đến phòng ngoài tìm Chu Tuyền.

Chỉ thấy Chu Tuyền đang nằm bên dưới bình phong, một tay gối ở dưới đầu, một tay cụp ở bên người.

Hắn sợ hết hồn, giơ tay lên thử hơi thở của Chu Tuyền.

Thật tốt, còn hơi thở.

“Chu Tuyền, Chu Tuyền!” Nhị hoàng tử gọi vài tiếng, cũng không thấy hắn tỉnh lại.

Biết hắn còn sống là tốt rồi.

Nhị hoàng tử thổi tắt ánh nến, trong một mảnh tối thui, con ngươi của hắn dường như đặc biệt phát sáng.

Hắn bỗng cười khẽ vài tiếng. Tiếng cười non nớt vang vọng trong chính điện mênh mông của viện hoàng tử, hơi có chút lành lạnh.

Thái tử bị người nhớ đến, nhưng dường như vô tri vô giác.

Mấy ngày nay phụ hoàng hình như đặc biệt kiên nhẫn với hắn, lại nhiều lần tới thư phòng thăm hắn, còn truyền hắn đến thiền phòng hỏi hắn bài học.

Còn hỏi hắn có sách lược trị quốc gì.

Những thứ này tiên sinh đều có nói qua hắn không có kinh nghiệm thực tế gì, nhưng theo sách vở cũng không khó.

Mặc dù không thấy phụ hoàng khen ngợi hắn, nhưng rốt cuộc cũng coi như không lạnh nhạt với hắn, chỉ cao hứng bừng bừng nói chuyện với nhị đệ giống trước đây.

Như thế, Thái tử đã rất hài lòng.

Tuyên Thiệu đang đi đến Đông cung, bỗng nhiên nhìn thấy một tiểu thái giám không quen mặt vội vã chạy qua từ bên cạnh hắn.

Sau khi nhìn thấy hắn thì hành lễ từ xa xa, bước chân cũng hình như nhanh hơn chút.

Tuyên Thiệu tìm Thái tử có một số chuyện muốn nói nên cũng không để tiểu thái giám kia ở trong lòng.

Lúc này Thái tử mới trở về từ thiền phòng của Hoàng đế, rãnh rổi lật sách ở trong Đông cung.

Nghe thấy cung nhân bẩm báo Thái phó tới, liền quẳng sách đi, đích thân tới cửa chờ Thái phó.

“Thái phó!” Thái tử cái gì khác không nói, nhưng đối với Tuyên Thiệu rất cung kính lễ độ không chút lơ là nào.

Tuyên Thiệu vội đáp lễ. “Thái tử không cần khách khí như vậy.”

Thái tử lắc đầu nói: “Tôn sư trọng đạo, bản thân là hoàng tử cũng không thể làm trái lễ này. Hơn nữa công ơn của Thái phó đối với ta không chỉ là dạy ta võ công, còn có ơn lớn, thật sự xứng được lễ này.”

Tuyên Thiệu rất có an ủi trong lòng.

Hôm nay Thái tử có thể làm được như vậy, mai sau có như thế nào đi nữa, dù cho không có trở thành một đại minh quân tài năng nhưng cũng nhất định sẽ không trở thành một hôn quân phải không?

Tuyên Thiệu nhìn Thái tử ngồi xuống, cũng ngồi ở bên cạnh. “Dạo này Nhị hoàng tử ở viện hoàng tử cũng vô cùng an thận thủ thường. Thái tử có từng ở trước mặt Hoàng thượng nói tốt cho Nhị hoàng tử không?”

Thái tử nghe vậy, không nói gì.

Mấy ngày trước Tuyên Thiệu từng nói cho hắn, bảo hắn lúc gặp lại Hoàng thượng thì nói tốt cho Nhị hoàng tử, xin phụ hoàng bỏ cấm túc hắn. Nhưng mà làm sao Tuyên Thiệu hiểu được cảm nhận trước đây hắn bị thua thiệt ở trước mặt Nhị hoàng tử, cảm nhận trước đây hắn nghe nhị đệ cùng phụ hoàng nói chuyện, hoàn toàn không chen miệng vào được?

Bây giờ thật vất vả chỉ còn lại mình ở trước mặt phụ hoàng, thật vất vả không có kẻ lời ngon tiếng ngọt kia ở quanh tranh thủ tình cảm với hắn. Hắn còn muốn sống thêm nhiều ngày tháng yên ổn này nữa.

Tốt nhất là phụ hoàng có thể mãi mãi nhốt nhị đệ trong viện hoàng tử, vĩnh viễn không thả ra!

Bảo hắn đi nói tốt cho Nhị hoàng tử, xin phụ hoàng thả Nhị hoàng tử ra.

Lời này làm sao hắn có thể nói ra miệng được đây!

Tuyên Thiệu thấy vẻ mặt của Thái tử, biết Thái tử đã xem lời khuyên của hắn như gió thoảng bên tai.

“Bây giờ là thời điểm mấu chốt, lẽ nào Thái tử không nhìn ra tâm ý của Hoàng đế đã hoàn toàn nghiêng về phía Điện hạ sao? Không phải thật sự muốn bỏ cấm túc Nhị hoàng tử. Ngài cũng biết Nhị hoàng tử giỏi làm vui lòng Hoàng thượng, trong lòng Hoàng thượng thật ra vẫn nhớ hắn. Lúc này ngài chỉ là tỏ một chút thái độ, khiến Hoàng thượng yên tâm ngài sau này sẽ đối xử tử tế với Nhị hoàng tử, để cho Hoàng thượng yên tâm mà thôi. Cho dù ngài cầu xin, Hoàng thượng cũng sẽ không thật sự bỏ cấm túc hắn.” Tuyên Thiệu thở dài một tiếng, lại khuyên nhủ.

Thái tử nhíu nhíu mày. “Nếu phụ hoàng chỉ là thiếu một bậc thang, ta vừa nói như vậy, phụ hoàng liền mượn cơ hội thật sự thả hắn ra thì sao?”

Tuyên Thiệu lắc đầu bất đắc dĩ. “Cấm túc Nhị hoàng tử ở viện của hoàng tử chính là Hoàng thượng, ông ấy hoàn toàn không cần bất cứ kẻ nào cho bậc thang. Chỉ cần ông ấy muốn là có thể thả Nhị hoàng tử ra. Hoàng thượng nghĩ là… là dù cho ông ấy nhường ngôi cho Điện hạ, dù cho ông ấy giao tất cả binh quyền cho Điện hạ, Điện hạ sẽ đối xử với Nhị hoàng tử như thế nào? Điện hạ sẽ đối xử tử tế như thủ túc! Điện hạ có hiểu chưa?”

Thái tử nghe vậy, cúi đầu.

Không phải là hắn không hiểu, lời này mẫu hậu cũng nói với hắn.

Nhưng mà hắn vẫn lo lắng một khi thả lỏng lòng cảnh giác đối với tên tiểu nhân nhị đệ kia, hắn sẽ xoay người bày trò khiến mình không dễ chịu.

Tuyên Thiệu nhìn dáng vẻ của Thái tử, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần lo lắng, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới đi lui trong thư phòng của Thái tử.

Hắn chợt liếc mắt nhìn thấy một tầng trên chiếc kệ bác cổ ở bên cạnh hình như dính chút bụi.

“Hôm nay không có người quét dọn thư phòng sao?” Tuyên Thiệu bỗng mở miệng.

Thái tử theo ánh mắt của hắn cũng nhìn thấy bụi trên tầng kia của kệ bác cổ.

“Có mà, có lẽ là sót lại tầng đó đi? Nhưng chỉ là việc nhỏ, Thái phó không cần thật tình như thế, ta kêu người đến quét dọn nữa là được.” Thái tử bĩu môi nói.

Nhưng Tuyên Thiệu lại trực tiếp ngồi xổm xuống, cúi người tập trung nhìn bụi trên tầng kia của kệ bác cổ.

Hắn thổi nhẹ một cái, chút bụi lập tức cuốn lên.

Một vết chân gần như không thấy rõ hiện ra dưới lớp bụi.

Tuyên Thiệu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía ô vuông ở chỗ cao trên kệ bác cổ.

Trên ô vuông để mấy cái hộp tinh xảo.

Hắn cúi đầu nhìn dấu chân có vẻ như dẫn đến ô vuông, dùng tay so độ cao một chút, rồi nhìn lên.

“Thái phó, người đang nhìn gì vậy?” Thái tử đứng dậy, khó hiểu đi tới bên cạnh Tuyên Thiệu.

“Thái tử, trong mấy cái hộp ở trên đựng gì vậy?”

Tuyên Thiệu hồ nghi hỏi.

“À, đều là chút đồ chơi lạ mà thôi. Có một số là phụ hoàng ban cho, có một số là mẫu hậu cho, còn có một số là tìm được từ những nơi khác. Thế nào, sao Thái phó bỗng nhiên thấy hứng thú với những thứ này?” Thái tử cười nói.

“Thần có thể mở ra nhìn chút không?” Tuyên Thiệu hỏi.

“Có thể, mời Thái phó tuỳ ý.”

Thái tử thấy hắn không dây dưa chuyện nói tốt cho Nhị hoàng tử nữa, vẻ mặt lập tức thả lỏng hơn.

Tuyên Thiệu lấy xuống từng cái hộp trên tầng không cao, có bụi của kệ bác cổ kia.

Nhanh chóng mở hộp ra.

Trong hộp thứ nhất là mấy viên dạ minh châu lớn cỡ mắt mèo. Trong hộp thứ hai là một hổ phách lớn chừng nắm tay, bên trong hổ phách là một con nhện đang muốn chụp một con mồi côn trùng. Cái hộp thứ ba kích thước hơi lớn, bị cài lại rất chặt, hắn thử mở nhưng không được.

Thái tử ở một bên nhìn, hình như không nhớ nổi bên trong đựng cái gì, trong tay cầm mấy viên dạ minh châu vui vẻ chơi.

Tuyên Thiệu lần nữa dùng chút lực ở trên tay, chỉ nghe “răng rắc…” một tiếng. Cái hộp trong tay như là có khoá ngầm bị hắn bẻ gãy, nắp hộp tinh xảo bị mở ra.

Bên trong lẳng lặng nằm một khối ngọc trong suốt màu xanh biếc.

“Đây là cái gì?” Thái tử bỗng tò mò hỏi.

Tuyên Thiệu nheo mắt, cầm khối ngọc trong hộp lên.

Bên dưới khối ngọc dính màu đỏ thắm. Xanh biếc hợp với đỏ thắm, xanh đỏ rõ ràng, thật là chói mắt.

Thái tử nhìn vật ở trong tay Tuyên Thiệu, cả người sinh ngơ ngẩn.

“Đây… Đây là ngọc tỷ? Sao, sao lại ở chỗ này của ta?”

Tuyên Thiệu chợt nghĩ đến cái gì, bỏ khối ngọc xuống, miệng nói: “Không tốt!”

Người đã lắc mình ra khỏi thư phòng của Thái tử.

Thái tử giơ tay lên, nhưng ngay cả tay áo chợt hiện của Tuyên Thiệu cũng không có chạm được.

“Thái phó! Thái phó! Đây là chuyện gì xảy ra? Ta… Ta nên làm gì bây giờ?” Thái tử hoảng sợ hỏi.

“Tiêu huỷ đồ, chờ ta trở lại!” Giọng của Tuyên Thiệu xa xa truyền đến.

Thái tử cho dù không có đầu óc đi nữa, lúc này nghe Tuyên Thiệu xong, cũng biết rõ là chuyện gì xảy ra.

Đây là có người muốn vu oan hãm hại hắn!

Nhìn sơ ngọc thạch này, giống y hệt với ngọc tỷ, nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng không khó nhận ra đây chỉ là đồ giả mà thôi.

Là ai, lại dám tạo giả ngọc tỷ, đặt ở trong thư phòng của hắn?

Lúc này Tuyên Thiệu đi để làm cái gì?

Kêu hắn tiêu huỷ ngọc tỷ giả này? Hắn nên tiêu huỷ như thế nào?

Cổ họng Thái tử giần giật, nâng khối ngọc lên cao quá đầu, đang muốn dùng hết sức quẳng xuống đất.

Nhưng tay vung lên nửa chừng thì thả lỏng lực.

Hắn nhịn không được lại cầm ngọc tỷ nhìn kỹ. Tuy ngọc tỷ này là giả nhưng thủ công thật không tồi, chất ngọc được dùng cũng là ngọc thượng hạng, nét chữ được khắc ở bên dưới thật sự là rất giống!

Ném đi, có phải là hơi đáng tiếc?

Tuyên Thiệu đuổi theo ra khỏi Đông cung, ra lệnh cho người bên cạnh báo cáo chỗ hiện giờ của Hoàng đế.

Nghe thấy Hoàng đế đang ở ngự hoa viên, lập tức sai người chạy tới các cổng vào của ngự hoa viên.

Hắn cũng chạy về phía ngự hoa viên.

Bước chân hắn cực nhanh. Lần trước bị nội thương dưới tay của An Niệm Chi còn chưa hoàn toàn khoẻ lại, hôm nay đề khí vận công, trong lồng ngực đã bắt đầu âm ỷ đau.

Nhưng bây giờ hắn bất chấp những điều này. Sao hắn có thể khinh thường chứ!

Lúc hắn đi đến Đông cung, rõ ràng nhìn thấy một tiểu thái giám lạ mặt, sao lại thả hắn đi qua chứ?

Bây giờ chỉ trông mình có thể nhanh hơn một bước!

Nhất định phải cản lại tiểu thái giám kia trước khi hắn gặp Hoàng đế!

Lúc đó hắn và tiểu thái giám kia chỉ gặp thoáng qua, nhìn liếc qua một cái, nên lúc này không nhớ nổi mặt mày của tiểu thái giám kia.

Phân phó thị vệ Hoàng thành ti chận tất cả mọi người muốn vào ngự hoa viên, đợi hắn nhận rõ từng người.

Không biết bây giờ có còn kịp hay không?

Trong khi Tuyên Thiệu bay vút đi, lồng ngực càng phát ra đau đớn. Hắn nhịn không được che miệng ho khan hai tiếng. Nhưng tốc độ không chậm lại chút nào.

Rốt cuộc lúc hắn chạy tới cổng ngự hoa viên cách gần Đông cung nhất thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy màu xanh xám, bước chân vội vã, dáo dác đi vào trong ngự hoa viên.

Còn kém một bước!

Tuyên Thiệu đoán trên người hắn nhất định mang theo vật gì đó bất lợi đối với Thái tử!

Mắt thấy hắn sắp xông vào ngự hoa viên!

Nếu để hắn vào ngự hoa viên, bị Hoàng thượng nhìn thấy, mình có muốn cản sợ là cũng cản không được nữa!

Tuyên Thiệu giơ chưởng, cách không đáp úp về phía sau lưng tiểu thái giám kia.

Chưởng lực không coi là mạnh khiến cho bước chân của tiểu thái giám lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã nhào.

Thương thế của Tuyên Thiệu còn chưa khỏi, đề khí vận khinh công đối với thân thể vốn sẽ tổn hại, bây giờ lại ngưng khí xuất chưởng, chỉ thấy thân hình hắn trong không trung lung lay hai cái, trên mặt hiện lên ửng hồng không bình thường, nhưng tốc độ của hắn không những không giảm mà còn càng nhanh hơn.

Cuối cùng, trước khi tiểu thái giám kia đứng vững bước chân thì đã chặn đường đi của tiểu thái giám!

Tiểu thái giám nhìn thấy Tuyên Thiệu, trên mặt tái nhợt, há to mồm muốn kêu to, bị Tuyên Thiệu giơ tay lên chém ngất.

Lúc này thị vệ Hoàng thành ti cũng đuổi tới.

Tuyên Thiệu giao tiểu thái giám vào tay bọn họ, đến khi người bị mang đi thì hắn mới giơ tay vịn tường, liên tục ho khan.

“Công tử, ngài…” Thị vệ ở sau lưng Tuyên Thiệu khẩn trương hỏi.

Tuyên Thiệu khoát tay, ổn định hơi thở, cất bước đi ra ngoài. Thật tốt, thật tốt đã đuổi kịp!

Tuyên Thiệu trở lại Hoàng thành ty, người khác đã tìm ra một thánh chỉ ở trên người tiểu thái giám.

Tuyên Thiệu vẻ nghiêm nghị nhận lấy thánh chỉ xem. Trên thánh chỉ viết Hoàng đế nhường ngôi cho Thái tử, giam Nhị hoàng tử ở viện hoàng tử, vĩnh viễn không thả ra.

Lời lẽ không trôi chảy, chữ viết cũng là bút tích của Thái tử, nhìn một cái thật sự như là Thái tử đích thân viết, cuối cùng còn ấn ngọc tỷ. Ngọc tỷ này không cần so cũng biết chắc chắn là cái khối ngọc tỷ giả được giấu ở trong cung của Thái tử ấn ra.

Nếu thánh chỉ này bị trình đến trước mặt Hoàng thượng, Thái tử có lòng bất trung bất hiếu, đại nghịch bất đạo chắc chắn khiến cho Hoàng đế tức giận. Tuy rằng giờ đây Hoàng thượng đã có ý nhường ngôi cho Thái tử, nhưng nếu như Thái tử không đợi được, hơn nữa còn thù hằn với Nhị hoàng tử như vậy, e rằng Hoàng đế lập tức sẽ sửa lại ý nghĩ!

“Thẩm tra ra cái gì?” Tuyên Thiệu ném thánh chỉ giả xuống, hỏi.

“Bẩm công tử… Tiểu thái giám kia hỏi không đến vài câu thì… thì tắt thở.” Thị vệ hồi bẩm.

Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn về phía hắn. “Dụng hình quá nặng?”

Dụng cụ tra tấn của Hoàng thành ti không phải là nói chơi. Thân hình tiểu thái giám kia gầy gò, chịu không nổi tra tấn cũng là có khả năng.

“Không, không phải ạ. Lúc bọn thuộc hạ dụng hình đều đắn đo phân tấc, nhưng tiểu thái giám kia bỗng nhiên nghẹn thở.” Thị vệ đón ánh mắt của Tuyên Thiệu, trên trán đã rịn mồ hôi.

“Sai ngỗ tác kiểm tra nguyên nhân cái chết, phải nhanh!” Tuyên Thiệu phân phó.

“Dạ!” Thị vệ kia vội lui ra ngoài.

Ánh mắt Tuyên Thiệu lại trở về trên thánh chỉ giả bị ném xuống ở trước mặt.

Nếu thật sự để thánh chỉ này xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế, mặc cho Hoàng đế có tin đây là Thái tử viết hay không, trong lòng chắc chắn sẽ có khúc mắc với Thái tử.

Hắn mấy phen khuyên nhủ Thái tử đi nói tốt cho Nhị hoàng tử là muốn Thái tử lưu lại cho Hoàng thượng ấn tượng tình huynh đệ, cũng để cho Hoàng đế có thể yên tâm đối với mọi việc sau khi nhường ngôi.

Nhưng Thái tử…

Tuyên Thiệu thở dài một tiếng, giấu thánh chỉ vào trong tay áo, đứng dậy muốn đi đến Đông cung.

Nhưng gặp phải Lộ Nam Phi vội vã chạy về từ bên ngoài.

“Công tử! Nghe nói thương thế của người tái phát?” Lộ Nam Phi khẩn trương hỏi.

Tuyên Thiệu khoát khoát tay. “Không sao.”

Lời còn chưa dứt đã ho khan. Hắn giơ tay lên che miệng lại, liên tục ho khan có nhịn cũng không nhịn được.

Lúc bỏ tay xuống thì lòng bàn tay lại có vài tơ máu.

Lộ Nam Phi biến sắc. “Người đây là đã động đến tâm mạch. Thương cũ chưa lành lại thêm thương mới, công tử, không thể lại…”

Tuyên thiệu giơ tay lên ngăn lời còn lại của hắn, nói. “Sự tình khẩn cấp, thương thế trở về rồi hãy nói.”

Không đợi Lộ Nam Phi mở miệng nữa, Tuyên Thiệu đã sãi bước rời khỏi Hoàng thành ti.

Lúc hắn ngồi xe ngựa chạy tới Đông cung thì Thái tử còn đang lục tung lên tìm chỗ giấu khối ngọc tỷ giả kia.

Tuyên Thiệu nhìn thấy, nhất thời dở khóc dở cười.

“Thái tử.” Tuyên Thiệu kêu.

Thái tử nghe tiếng, khá là ngượng ngùng đứng lên. “Hả, Thái phó… Thái phó vừa rồi vội vội vàng vàng rời đi, ta cũng không kịp hỏi Thái phó vừa rồi có chuyện gì gấp?”

Thái tử vừa nói vừa đưa tay ra sau lưng, giấu khối ngọc tỷ kia.

Tuyên Thiệu cũng không nói ra, chỉ lấy ra “thánh chỉ” trong tay áo, đưa tới trước mặt Thái tử.

Thái tử nhìn thấy màu vàng, hơi ngây người. “Đây là…”

“Thái tử xem thì biết.” Tuyên Thiệu tiến lên một bước, nhét “thánh chỉ” vào trong tay Thái tử.

Thái tử một tay cầm ngọc tỷ ở sau lưng, một tay nhận lấy “thánh chỉ” đi tới bên cạnh bàn, trải thánh chỉ lên trên bàn.

“Đây… Đây giống như nét chữ của ta?!” Thái tử ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu không có lên tiếng.

Thái tử cúi rạp đầu xuống, tỉ mỉ xem “thánh chỉ” từ đầu tới cuối mấy lần, lúc này mới chợt hiểu. “Thái phó lấy được thánh chỉ giả này từ đâu?”

Tuyên Thiệu che miệng ho khan hai tiếng, mới chậm rãi nói: “Một tiểu thái giám chạy ra ngoài từ Đông cung, đang đuổi tới trước mặt Hoàng thượng thì bị tóm được. Thánh chỉ giả này chính là được lục soát ra từ trên người tiểu thái giám đó.”

Lúc này Thái tử mới đem ra khối ngọc tỷ giả giấu ở sau lưng, đối chiếu con dấu khắc trên ngọc tỷ với con dấu đỏ thắm trên thánh chỉ giả.

Sắc mặt liên tục thay đổi. “Thật là lòng dạ độc ác!”

Vừa dứt lời, hắn liền giơ lên thật cao ngọc tỷ trong tay, hung hăng ném trên đất. Ngọc xanh biếc bị ném vỡ nát, bắn tung toé khắp nơi.

“Thái phó, ngươi còn bảo ta nói tốt cho Nhị đệ ở trước mặt phụ hoàng. Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, đột nhiên ngọc tỷ giả này xuất hiện ở Đông cung, thánh chỉ giả này suýt nữa xuất hiện ở trước mặt phụ hoàng! Nhị đệ thật là lòng dạ độc ác. Đây là muốn hãm hại ta vào chỗ chết! Ngươi còn, ngươi còn bảo ta nói tốt cho hắn như thế nào?!” Thái tử nói với giọng căm hận.

Tuyên Thiệu khẽ thở dài một hơi. “Thái tử vẫn chưa rõ sao?”

Thái tử liếc xéo hắn. “Rõ cái gì?”

“Mặc kệ chuyện này có phải là Nhị hoàng tử gây nên hay không, nhưng tại sao trên thánh chỉ phải nhắc tới ngài phải đối đãi với Nhị hoàng tử như thế nào? Tại sao lại viết muốn Nhị hoàng tử vĩnh viễn bị giam cầm ở viện hoàng tử? Lời này có phải là nói trúng tiếng lòng của ngài rồi không? Nếu để cho Hoàng thượng biết được ngài có tâm tư như thế, Hoàng thượng còn có thể yên tâm với ngài sao?” Tuyên Thiệu nói một hơi dài, lúc này nhịn không được liên tục ho khan.

Thái tử vốn vẻ mặt tức giận, thấy Tuyên Thiệu ho khan đến hai má đỏ lên, một bộ dạng suy yếu thở gấp, hắn cũng chưa từng thấy Tuyên Thiệu như vậy, lập tức trong lòng liền có chút không nỡ, cuối cùng nhẹ lại giọng nói. “Thái phó chớ tức giận, là… Ngài nói ta cũng hiểu, nhưng bảo ta đây làm sao đi nói tốt cho hắn, trong bụng có chút không cam lòng mà thôi…”

Tuyên Thiệu cuối cùng cũng áp chế được ho khan, thở dài mấy hơi, giảm thấp âm thanh nói: “Thái tử, thần nói lời không nên nói. Bây giờ mấu chốt nhất là ổn định lòng của Hoàng thượng. Chỉ cần thánh chỉ của Hoàng thượng vừa hạ xuống, ngọc tỷ thật đến tay ngài, sau này Nhị hoàng tử hoàn toàn không là uy hiếp đối với ngài, số phận của Nhị hoàng tử chẳng phải cũng bị nắm trong tay ngài sao? Cần gì phải mưu cầu vui vẻ nhất thời?”

Thái tử nghe vậy, một hồi lâu mới trịnh trọng gật đầu. “Đại trượng phu phải nhìn xa chút… Ý của Thái phó ta hiểu được.”

Tuyên Thiệu sâu sắc nhìn Thái tử. “Cho nên, ngài biết nên làm như thế nào?”

Thái tử gật đầu. “Chẳng phải Thái phó nói sao, bây giờ phụ hoàng muốn thấy nhất chính là huynh đệ có tình có nghĩa, ta liền làm cho phụ hoàng thấy được cái muốn thấy.”

Vẻ mặt Tuyên Thiệu cuối cùng cũng thả lỏng một chút, gật đầu. “Học được nhẫn nại là chuyện tốt. Đó là vì Thái tử, vì quân chủ mai sau, lúc nên nhẫn nại thì nhất định phải nhịn tính tình xuống.”

Tuyên Thiệu nói xong, liền lui ra khỏi thư phòng của Thái tử.

Nhưng chưa rời khỏi Đông cung, mà là tụ họp tất cả đám người hầu của Đông cung lại.

Người bảo vệ Đông cung bây giờ là người Tuyên Thiệu đề bạt tới từ trong Hoàng thành ty.

Có thể nói là đội ngũ chính quy của Tuyên Thiệu.

Ngay trước mặt mọi người của Đông cung Tuyên Thiệu cũng hung hăng xử phạt hắn, phạt ba mươi trượng, khấu trừ nửa năm tiền lương.

Bị đòn, trừ tiền đều không phải là chuyện lớn, người xuất thân Hoàng thành ty không phải là không gánh được.

Mấu chốt là bị phạt trước mặt một đám thủ hạ và nô tài, làm cho mặt mũi hoàn toàn không còn mới là chuyện lớn.

Tuyên Thiệu mặt lạnh nhìn Đô uý Đông Lâm Quân đã bị đánh ba mươi trượng. “Canh giữ Đông cung là chức vị quan trọng, lại để cho kẻ xấu lẻn vào Đông cung, lười biếng không làm tròn trách nhiệm, ngươi có biết tội của ngươi không?”

“Ty chức biết tội.” Mặc dù Đô uý đã bị đánh, nhưng dù sao cũng là một tay Tuyên Thiệu đề bạt hắn, cũng biết Tuyên Thiệu cố ý trừng phạt hắn ở trước mặt mọi người là để nhắc nhở mọi người, trên mặt cũng không có không cam lòng.

“Tất cả giải tán đi.” Tuyên Thiệu giơ tay lên kêu mọi người giải tán.

Hắn cùng Đô uý lại đứng một hồi, không bao lâu thì liên tục ho khan nhiều lần.

“Công tử, ngài làm sao vậy?” Ngay cả Đô uý cũng cảm thấy thân thể hắn không ổn.

“Không sao.” Tuyên Thiệu giơ tay lên vỗ vỗ vai hắn. “Hôm nay khiến ngươi uất ức, trong lòng có bất bình?”

“Công tử nói đâu vậy, vốn là ty chức làm việc không tốt, suýt nữa khiến cho Thái tử rơi vào nguy hiểm.” Đô uý đỏ mặt chắp tay nói.

Tuyên Thiệu gật đầu, nhìn nhìn xung quanh, thấp giọng nói. “Bây giờ ngươi đã là người bên cạnh Thái tử, Đông cung tốt thì các ngươi tốt, nếu Đông cung có nguy hiểm gì thì các ngươi ai cũng không thể không đếm xỉa đến. Cho nên sau này càng phải tỉnh táo, chớ để cho người thừa cơ lợi dụng nữa!”

“Ty chức rõ!” Đô uý xấu hổ gật đầu.

“Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, cho dù là ngủ cũng phải mở to một con mắt! Mệt mỏi đi nữa cũng phải ép xuống, sau này mới có thể sống thảnh thơi được!” Tuyên Thiệu lại dặn dò một câu.

Đô uý liên tục gật đầu. “Công tử yên tâm, ty chức có tính toán.”

Tuyên Thiệu gật đầu, lúc này mới từ biệt Thái tử, rời Đông cung.

Hắn vốn tính về Hoàng thành ty một chuyến, rồi sẽ hồi phủ.

Đi chưa tới nửa đường liền gặp Lộ Nam Phi đến tìm hắn ở phía trước.

“Bẩm công tử.” Lộ Nam Phi cưỡi ngựa đi theo bên ngoài xe ngựa của Tuyên Thiệu, vừa nhắm ngựa kề gần vào xe ngựa vừa hướng vào trong cửa sổ xe nói. “Ngỗ tác đã nghiệm ra, tiểu thái giám kia là trúng độc mà chết.”

“Trúng độc? Không có lấy ra thuốc độc giấu trong kẽ răng của hắn sao?” Tuyên Thiệu ho khan một tiếng, hỏi.

“Trước khi hắn tỉnh, người thẩm vấn đã kiểm tra qua, trong miệng hắn không có giấu độc. Độc kia hình như là đã ở trong cơ thể hắn trước khi hắn bị tóm.” Lộ Nam Phi thấp giọng nói.

Tuyên Thiệu nghe vậy im lặng một hồi. “Là độc mãn tính?”

Bên ngoài xe ngựa, Lộ Nam Phi cưỡi trên con ngựa to cao gật đầu. “Dường như vậy…”

Trong xe, Tuyên Thiệu hơi nhắm mắt lại.

“Còn nhớ Lý Trực chết ở Tuyền Châu không?”

Lộ Nam Phi nghe vậy, giật mình. Sao hắn không nhớ rõ chứ, vụ án giết người lấy tim trước giờ chưa từng có ở Tuyền Châu, nghe rợn cả người. Lý Trực nằm vùng ở quan dịch, lại còn động tay chân trong thức ăn của thiếu phu nhân. Trên trình độ thực dược của Các chủ Toàn Cơ các, hắn không thể bắt kịp.

Mà Lý Trực giả mạo Các chủ Toàn Cơ các đêm đó sau khi bị bắt cũng bỗng nhiên độc phát, dạ dày và ruột thối rữa mà chết.

Các chủ Toàn Cơ các giỏi nhất là dùng độc. Các loại độc hiệu quả nhanh hoặc là độc mãn tính ở trong tay hắn tựa như rất dễ dàng.

“Công tử nói là An Niệm Chi đã trở lại?” Lộ Nam Phi thấp giọng hỏi.

Nhưng Tuyên Thiệu ở bên trong xe không có nói ngay.

Hồi lâu mới nghe hắn ừ một tiếng. “Luôn có người chằm chằm vào Cao Khôn phải không?”

“Dạ. Dạo này Cao Khôn ở trong ngự hoa phòng chăm sóc Ưu đàm bà la, thỉnh thoảng Hoàng thượng cũng sẽ gọi hắn đến hầu hạ. Mấy ngày trước hắn xuất cung một chuyến, bảo là muốn chọn mua phân bón dùng cho Ưu đàm bà la, người khác không mua được. Hoàng thượng cho phép, cũng không thấy hắn tiếp xúc qua với người nào cả.” Lộ Nam Phi không nhanh không chậm đi theo bên ngoài xe ngựa.

“Tiếp tục để người nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần An Niệm Chi thật sự trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ lộ đuôi ra.” Giọng của Tuyên Thiệu nghe vào có chút uể oải.

Lộ Nam Phi lãnh mệnh, muốn nói lại thôi.

Công tử bận tâm lo nghĩ quá sức, là vì cái gì? Chuyện của Thái tử và Hoàng đế làm sao phải liên luỵ công tử đến nước này, ngay cả an nguy của mình cũng không tiếc?

Hắn biết mình khuyên cũng vô dụng, chỉ ở bên ngoài xe ngựa khẽ thở dài một tiếng, chuyển đầu ngựa trở về Hoàng thành ty. Chỉ mong mình có thể chia sẻ ít nhiều cùng công tử, để cho công tử ít vất vả.

Tuyên Thiệu về đến phủ.

Yên Vũ nghe thấy tiếng hắn trở về, đúng lúc đang tản bộ ở trong sân, liền đến chỗ cổng trong nghênh đón.

Mặt nàng tươi cười chào đón, nhưng lúc đến gần liền nhíu mày.

“Nghe thấy nhịp tim của chàng không ổn, vả lại sắc mặt không tốt, lúc hít thở thì trong lồng ngực có tiếng khò khè, chàng…” Yên Vũ tiến lên đỡ hắn.

Tuyên Thiệu bất đắc dĩ cười. Hắn ở trên xe ngựa đã tận lực điều chỉnh hít thở của mình, làm cho mình có vẻ như không có việc gì chính là vì sợ nàng nhìn ra manh mối, khiến nàng lo lắng.

Nhưng không ngờ đã đánh giá thấp sự tỉ mỉ của nàng, vừa thấy mặt là đã bị nàng nhìn thấu.

“Không sao, hôm nay gặp phải chút chuyện khiến động đến thương thế cũ, tĩnh dưỡng một chút là tốt rồi.”

Yên Vũ nhíu mày, nhưng cũng đỡ hắn không oán trách ra lời. Tuyên Thiệu không phải là người không biết chừng mực, bây giờ hắn vẫn còn đang trong nghỉ phép, dù thân là Thái phó cũng không nhất định mỗi ngày đi đến Đông cung.

Mặc dù hắn rất ít nói đến việc trong triều với nàng, nhưng trong lòng nàng cũng không phải là không có suy đoán. Nếu không có chuyện quan trọng, Tuyên Thiệu nhất định không nỡ làm tổn hại thân thể của mình.

Bây giờ thay vì oán giận hắn, thà rằng nghiên cứu chút cách làm thức ăn bổ dưỡng, chăm sóc thân thể hắn thật tốt.

Hai người đi rất chậm trên con đường đá xanh trong rừng trúc. Yên Vũ nhìn hắn một chút, chủ động chuyển đề tài. “Hôm nay Lý Hữu từng cho người tới tìm chàng.”

Tuyên Thiệu gật đầu. “Có nói vì chuyện gì không?”

“Hình như là hắn muốn đi, trở về Tây Hạ.” Yên Vũ vừa đỡ hắn vừa khẽ nói.

Tuyên Thiệu dừng bước, đứng tại chỗ một chốc thì nói: “Phu nhân trở về trước đi, ta đi thư phòng gặp hắn một lần. Hắn muốn lặng lẽ tới, lặng lẽ đi như thế thật không được.”

Yên Vũ nhìn sắc mặt của hắn, dù lo lắng cho thân thể hắn nhưng cũng không muốn trì hoãn chính sự của hắn, khiến hắn khó xử. “Ít vất vả chút, thiếp kêu bọn nha hoàn nấu chút thuốc bổ khí dưỡng thân, chờ chàng trở lại.”

Tuyên Thiệu cười khẽ. “Làm phiền phu nhân.”

Nói xong, hắn cúi đầu ấn xuống một nụ hôn trên trán nàng. Môi hắn hơi nóng, nhưng Yên Vũ chỉ có thể nhìn hắn xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn biến mất trên con đường nhỏ trong rừng trúc, khẽ thở dài một tiếng, cất bước tiếp tục đi về phía nội viện.