Yên Vũ

Chương 141-2: Có ngươi trước hay là trẫm? (2)




Trong mắt Cao Nhượng cuồn cuộn tức giận.

Nhưng hắn cũng không có tức giận đứng lên, cũng không có ra tay với Tuyên Thiệu, mà là một mực đè nén cơn giận của mình, một mực kềm chế bản thân.

Như thế khiến Tuyên Thiệu hơi bất ngờ.

Dựa vào mấy lần tiếp xúc lúc trước, tác phong làm việc của Cao Nhượng luôn là không quan tâm.

Là người của Hoàng thành ti cầm nỏ ở bên ngoài làm cho hắn sợ hãi, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hay là hắn có dự định gì khác?

Nội thương của Tuyên Thiệu chưa lành, không thể không cẩn thận đề phòng.

“Cả đời này của ta cũng từng đùa bỡn trò nắm quyền lực và khống chế, cũng từng giàu có không ai bằng. Ngay cả hoàng đế bây giờ cũng vài lần suýt mất mạng trong tay ta… Chẳng qua bất kể là quyền lợi hay tiền tài, đều không phải là thứ ta muốn. Ta chưa bao giờ ham muốn những thứ này.” Cao Nhượng ưu tư nói.

“Không phải là không ham muốn, nếu không ham muốn, người cần gì làm nhiều chuyện như thế này? Nhưng ngươi đối với thứ chiếm được một cách quá dễ dàng thì mất đi hứng thú mà thôi.” Tuyên Thiệu cắt ngang lời của hắn.

Cao Nhượng liếc nhìn hắn một cái. “Mặc kệ ngươi nói như thế nào, nhưng chỉ có An Ngọc Chi là ta vẫn không bỏ xuống được. Nàng thật sự, thật sự không có khả năng tỉnh lại, nhưng nàng luôn ở nơi này, vẫn luôn ở.”

Cao Nhượng bỗng giơ tay vỗ vào vị trí trái tim của mình, nhìn Tuyên Thiệu, khẽ giương khoé miệng lên.

“Sau cùng nhất, để ta tặng Tuyên gia một món quà lớn nhé?”

Trong ánh mắt mọi người, Cao Nhượng đột nhiên làm một động tác khiến cho người ta bất ngờ, hoảng sợ.

Chỉ thấy hắn chợt bóp chặt năm ngón tay, ngón tay như lưỡi câu cắm vào lồng ngực của mình, máu trào ra theo ngón tay của hắn.

Nhưng trên mặt hắn không có vẻ đau đớn chút nào, hắn quát lên một tiếng.

Cuối cùng lôi trái tim của mình từ trong lồng ngực ra.

Tuyên Thiệu lập tức tránh sang một bên. Máu đỏ tươi phun tung toé trên ghế Tuyên Thiệu vừa ngồi, lập tức khiến ghế nhiễm đỏ một mảng.

Thị vệ Hoàng thành ti tay cầm nỏ đứng bên ngoài phòng trà đều bị kinh sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Không ai ngờ tới Cao Nhượng lại bỗng nhiên làm ra hành động này.

Trong tay Cao Nhượng là trái tim còn đang đập, máu dầm dề.

Lộ Minh Dương đứng đối diện nhất ở bên ngoài phòng trà đã cả kinh đến cằm cũng không đóng lại.

Tuyên Thiệu nhìn Cao Nhượng ở trước mặt mình dần dần nhắm hai mắt lại, khoé miệng vẫn ngậm nụ cười chưa tan, chậm rãi ngã trên đất.

Nếu như nói phương pháp tự sát của Cao Nhượng máu me như thế, đã khiến cho mọi người kinh hãi, thì chuyện xảy ra kế tiếp càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin.

Thị vệ Hoàng thành ti bao vây bên ngoài phòng trà, bao gồm Lộ Minh Dương đứng ở trước mặt cách phòng trà gần nhất và Tuyên Thiệu đứng cách thi thể Cao Nhượng không xa, không khỏi đều bắt đầu nghi ngờ hai mắt của mình, không thể tin được chính mắt mình thấy tất cả.

Nhưng tất cả những thứ này xác thực đã xảy ra, thật thật sự đã xảy ra!

Thi thể của Cao Nhượng gần như trong nháy mắt hoá thành một vũng máu. Quần áo, tóc, xương cốt, da thịt trong nháy mắt đều không thấy. Chỉ có một vũng máu ùng ục ùng ục bốc hơi nóng ở trên nền đá xanh của phòng trà.

Vết máu phun tung toé trên chiếc ghế Tuyên Thiệu đã từng ngồi cũng không thấy tung tích.

Giống như vừa rồi Cao Nhượng ngồi nói chuyện với hắn, giống như tất cả vừa rồi chỉ là một trận ảo giác.

“Công tử! Công tử!” Xa xa có tiếng thị vệ Hoàng thành ti gọi ầm ĩ truyền đến.

Tuyên Thiệu nghe tiếng, nhìn ra bên ngoài phòng trà.

Thị vệ bao vây bên ngoài phòng trà đều nhường ra một lối đi, thị vệ kia thở hồng hộc chạy nhanh tới, không lo thở không ra hơi mà lại cuống quít bẩm báo: “Công tử, hoàng thượng đi Hoàng thành ti, cùng đi còn có Dung thị. Bọn thuộc hạ ngăn cản không được, Hoàng thượng đã đi hình ngục rồi!”

Tuyên Thiệu nhíu mày, nghiêng mặt nhìn về phía vũng máu trên đất, lại thấy vũng máu kia đang biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng không thấy được.

Trên mặt đất chỉ lưu lại một khoanh tròn giống như vệt nước đỏ sậm.

Thảo nào Cao Nhượng không vội vã, thật ra hắn đã tính toán kỹ ngay cả chuyện sẽ xảy ra sau đó, phải không?

Hắn cố ý kéo dài thời gian chính là vì để Dung thị dẫn hoàng thượng đi hình ngục Hoàng thành ti?

Món quà lớn cuối cùng hắn muốn tặng cho Tuyên gia chính là cái chết của hắn, đến ngay cả thi thể cũng không còn lại, thật sự đúng là không có chứng cứ?

“Lưu một đội canh giữ ở chỗ này, đám người còn lại theo ta quay về Hoàng thành ti!” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói.

“Dạ!” Mọi người lên tiếng trả lời.

Lộ Minh Dương chăm chú theo sau lưng Tuyên Thiệu, lòng vẫn còn sợ hãi, thấp giọng hỏi: “Công tử, Cao Nhượng rốt cuộc bày ra trò gì? Tại sao thi thể lại đột nhiên không thấy? Hoá thành một vũng máu?”

Tuyên Thiệu nghe vậy, mím chặt môi không trả lời.

Hắn cũng không biết trả lời như thế nào. Tên Cao Nhượng này có chút tà thuật, có thể bảo trì thi thể An Ngọc Chi đã chết tám năm không có chút thay đổi nào, lại có thể nói ra lời lấy tim đổi tim, làm cho người đã chết thật lâu tỉnh lại, hôm nay làm ra hành động tự móc tim mình, hoá thành vũng máu thì dường như cũng không coi là chuyện lớn gì.

“Bây giờ hắn đã chết, ngay cả thi thể cũng không có để lại, cho dù hắn thừa nhận chuyện ám sát vào ngày tết Nguyên Tiêu ấy là do hắn làm, chỉ sợ chúng ta bẩm báo với hoàng thượng chuyện xảy ra vừa rồi, hoàng thượng không có tận mắt nhìn thấy thì cũng sẽ không tin ạ?” Lộ Minh Dươnng hơi lo lắng nói.

Tuyên Thiệu nhìn hắn một cái, đây mới là mục đích thật sự của Cao Nhượng!

Cao Nhượng trước khi chết nói, cuộc đời này hắn lưu luyến nhất chính là An Ngọc Chi. Hai cha con Tuyên gia, một người hại chết An Ngọc Chi, một người phá bỏ khả năng sống lại của An Ngọc Chi. Hắn và Tuyên gia thù không đội trời chung, cho nên hắn ngay cả cái chết của mình cũng phải lợi dụng, đi mưu hại Tuyên gia.

Lúc Tuyên Thiệu chạy nhanh về Hoàng thành ti thì hoàng đế đang sầm mặt chờ hắn về.

Dung thị quỳ sát ở bên chân hoàng đế, trong lòng ôm Cao Khôn mà bọn họ đã cứu ra từ trong hình ngục, khóc đến sắc mặt trắng bệch, gần như không thở nổi.

Trên khuôn mặt quyến rũ đàn ông lẫn đàn bà của Cao Khôn đầy máu me, thậm chí dữ tợn với vệt máu đã khô đóng vảy. Nhưng hắn dùng tóc dài tán loạn của mình phủ hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một bên mặt tái nhợt, khiến cho người ta thấy hết sức yếu đuối.

“Hoàng thượng!” Tuyên Thiệu khom người hành lễ.

“Quỳ xuống!” Hoàng thượng giận dữ quát một tiếng.

Lộ Minh Dương đi theo bên cạnh Tuyên Thiệu sững sờ, đã thấy Tuyên Thiệu thấp người quỳ xuống.

Hắn cũng liền vội vàng quỳ xuống theo.

Hắn theo Tuyên Thiệu vài năm đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Thiệu quỳ xuống.

Đầu nhất thời có chút không xoay chuyển được, trong lòng cũng hơi buồn bực, giống như bị uất ức thay công tử của hắn.

Nhưng thấy trên mặt Tuyên Thiệu cũng không có nửa phần không tình nguyện hoặc không cam lòng.

Trên đường trở lại, Tuyên Thiệu đã chuẩn bị tốt nghênh đón thịnh nộ của hoàng đế.

“Ngươi, ngươi thẩm vấn là như thế này sao?” Hoàng đế đen mặt lại, nhìn Tuyên Thiệu, giơ tay chỉ Cao Khôn hơi thở yếu ớt.

Tuyên Thiệu quỳ trên đất, khấu đầu, không có trả lời.

“Trẫm, hỏi ngươi đó!” Hoàng đế lại không có ý định bỏ qua.

“Vâng.” Tuyên Thiệu mở miệng, ngắn gọn phun ra một chữ.

Hoàng đế không phải là không biết thủ đoạn của Hoàng thành ti, chẳng qua là trước đây không để ý tới. Hôm nay lại tìm tới cửa, nhất định đã đã làm xong dự định hỏi tội. Bây giờ hắn giải thích cái gì đi nữa cũng là vô dụng.

“Được, được, ngươi thừa nhận là tốt rồi.” Hoàng đế hung hăng gật đầu. “Thế ngươi thẩm vấn như vậy, có hỏi ra kết quả không?”

Hoàng đế xoay người, ngồi xuống ghế bành bằng gỗ lê vàng trong phòng. Đánh giá hoa văn nước chảy mây trôi trên tay vịn của ghế, trong mũi hừ ra một tiếng. “Ta ngược lại không biết quy cách của Hoàng thành ti bây giờ cao như vậy, đồ dùng của một Thiêm sự đều là ghế bành bằng gỗ lê vàng quý báu!”

Tuyên Thiệu hơi nâng mí mắt lên, cũng không định giải thích gì cả. Lúc một người nhìn thấy ngươi không vừa mắt, ngươi làm cái gì, nói cái gì hắn đều cảm thấy không vừa mắt.

Bây giờ trong lòng hoàng đế có khúc mắc đối với hắn, rõ ràng chuyện lúc trước ông ta ngầm đồng ý, hôm nay lấy ra làm thành tội.

“Cao Khôn ở trong cung nhận Cao Nhượng làm cha nuôi, Cao Nhượng võ công cao cường, ẩn thân ở Tập Hiền các. Chuyện ám sát ở ngự hoa viên vào tết Nguyên Tiêu chính là Cao Khôn cùng Cao Nhượng hợp mưu làm.” Hoàng đế vẫn không kêu Tuyên Thiệu đứng dậy, Tuyên Thiệu liền quỳ trên đất nói.

Cao Khôn nằm trong lòng Dung thị, nghe thế, ho khan một tiếng.

Dung thị liền khóc càng thê thảm, ngước mắt nhìn hoàng đế, run giọng nói: “Hoàng thượng, Cao công công ở trong cung cũng không có cha nuôi, ta ở chung với hắn lâu rồi, quan hệ không tầm thường, nhưng chưa từng nghe nói hắn có cha nuôi gì cả. Càng chưa từng nghe nói Cao Nhượng gì đó. Tuyên công tử đây là… đây là…”

Dung thị khóc, không nói hết lời, nhưng ý tứ rõ ràng. Bà ta đẫm lệ lên án Tuyên Thiệu nói xấu Cao Khôn.

Hoàng đế giơ tay đè lại, như là trấn an cảm xúc của Dung thị.

Dung thị là nhũ mẫu của hoàng đế, hoàng đế từ nhỏ đã đặc biệt ỷ lại vào Dung thị. Dung thị từng bị tống ra khỏi cung, Hoàng thái hậu vừa mới qua đời, Hoàng đế liền tìm cớ nhận Dung thị vào trong cung.

Ban đầu Dung thị làm việc coi như thu liễm, về sau Cao Khôn ở trước mặt Hoàng đế được sủng ái, sau đó lại có quan hệ qua lại với Dung thị, Dung thị và Cao Khôn lại càng không sợ gì cả, ở trong cung có thể nói là hoành hành không kiêng kỵ.

Nhưng hoàng đế luôn che chở cho Dung thị, không cho phép người khác nói một câu thất lễ với Dung thị.

“Ngươi nói Cao Nhượng là người thế nào? Bây giờ ở đâu?” Hoàng đế nhìn Tuyên Thiệu, hỏi.

Đầu chân mày Lộ Minh Dương nhíu chặt lại với nhau.

Cao Nhượng này đúng là thâm độc! Ngay cả chết cũng muốn ngầm mưu tính!

“Cao Nhượng là thái giám vẩy nước quét nhà ở Tập…” Tuyên Thiệu còn chưa nói xong.

Dung thị liền cười nhạt cắt ngang. “Một thái giám vẩy nước quét nhà ở Tập Hiền các, Tuyên công tử lại nói là cha nuôi của Cao công công? Lời này nghe đến, Tuyên công tử không cảm thấy buồn cười sao? Chẳng phải nô tài trong cung từ trước tới này đều là dựa theo tuổi tác, vai vế sao, không phải là Tuyên công tử không biết chứ?”

Nếu là ngày thường, tuyệt sẽ không có người dám ngắt lời Tuyên Thiệu.

Nhưng trước khác nay khác, Dung thị thân là nhũ mẫu của hoàng đế, bản thân vô cùng hiểu rõ tính tình của hoàng đế. Có khi hoàng đế lơ đãng làm một động tác nhỏ, bà ta thậm chí cũng có thể đoán ra hoàng đế đang suy nghĩ gì.

Bây giờ hoàng đế đã sinh lòng bất mãn đối với Tuyên Thiệu, sao bà ta nhìn không ra chứ.

Khi thấy bà ta ngắt lời Tuyên Thiệu, mặt hoàng đế không lộ vẻ giận chút nào, liền có thể nhìn ra manh mối.

Tuyên Thiệu biết lúc này mình đã thất thế.

Cho dù hắn nói xong, lại có mọi người của Hoàng thành ti làm chứng, nhưng ngay cả thi thể của Cao Nhượng cũng không có để lại, hoàng đế sẽ tin lời hắn sao?

“Bỏ qua một bên chuyện cha nuôi hay không cha nuôi gì đó, ngươi nói Cao Khôn hợp mưu với người khác ám sát trẫm, có chứng cứ không?” Hoàng đế phất phất tay, hỏi.

Tuyên Thiệu quỳ trên đất, khẽ lắc đầu một cái.

Vốn còn có lời khai của Cao Nhượng, nhưng bây giờ lời khai cũng không có tác dụng.

Hắn khẳng định Cao Khôn có tham dự trong đó là bởi vì Yên Vũ nghe được đối thoại của bọn họ.

Nhưng hoàng đế không biết chuyện Yên Vũ thính lực hơn người, cho dù hoàng đế biết, hoàng đế sẽ tin sao?

Năng lực hơn người của Yên Vũ càng nhiều người biết càng không có lợi với Yên Vũ. Hắn cũng không muốn liên luỵ Yên Vũ vào.

“Không có chứng cứ! Không có chứng cứ, Tuyên công tử đã đánh người ta thành như vậy. Nếu có chứng cứ, có phải là Tuyên công tử muốn tiền trảm hậu tấu không?” Dung thị lại khóc lên.

Tiếng khóc giống như ruột gan đứt đoạn.

Khóc đến hoàng đế mặt thương xót. “Dung thị đừng khóc, trẫm, nhất định cho ngươi một câu trả lời!”

Lời hoàng đế vừa nói ra.

Trong phòng lập tức yên tĩnh.

Cho Dung thị một câu trả lời? Đây là muốn trừng phạt Tuyên gia?

Lộ Minh Dương quỳ sau lưng Tuyên Thiệu nhịn không được nâng đầu lên nhìn hoàng đế một cái, lại liếc mắt quan sát Tuyên Thiệu.

Trong bụng không khỏi trữ lửa giận.

Hắn vì để tra ra chân tướng này đã vài ngày nhịn ăn nhịn ngủ, chịu đựng lật xem danh sách thái giám cực buồn tẻ.

Hôm nay rốt cuộc tìm ra tên núp trong bóng tối làm hại hoàng đế kia, hoàng đế không luận công ban thưởng cũng thôi đi, nhưng lại muốn nghe lời nói phiến diện của một vú già, trừng phạt Tuyên công tử?

Cái này còn có thiên lý hay không?

Nhưng Tuyên Thiệu dường như rất bình tĩnh, chỉ khấu đầu với hoàng thượng, cũng không có phản ứng gì khác.

“Cách chức Thái phó, chức Thiêm sự Hoàng thành ti của Tuyên Thiệu, biếm làm tiểu lại* của nha môn Lâm An. Con không dạy là lỗi của cha, Tuyên Văn Bỉnh cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, thu hồi chức vị Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti, phạt bổng một năm, thu hồi phủ đệ! Coi như là trừng phạt!” Hoàng đế lạnh lùng nói.

(*chức vụ rất nhỏ không có phẩm cấp gì cả)

Tuyên Thiệu còn chưa lĩnh chỉ tạ ân, Lộ Minh Dương mở miệng trước. “Xin hoàng thượng nghĩ lại. Công tử đối với hoàng thượng trung thành tận tâm, không ngủ không nghỉ để tra ra hung thủ mưu hại hoàng thượng, hao hết tâm lực. Hôm nay tra ra được chân tướng, Hoàng thượng không thưởng thì thôi, còn đối xử với công tử như vậy, chẳng phải khiến mọi người thất vọng ghê lòng sao?”

“Lớn mật!” Hoàng đế gầm lên. “Dám chống đối trẫm, Tuyên Thiệu, đây là thuộc hạ của ngươi, đây là thị vệ Hoàng thành ti mà ngươi mang ra ngoài sao? Trong mắt bọn chúng đến tột cùng có ngươi hay có trẫm?!”

“Xin hoàng thượng tha tội, là thần không nghiêm với thuộc hạ, khiến cho thuộc hạ không ra thể thống, thần cam nguyện chịu phạt!” Tuyên Thiệu dập đầu nói.

Lộ Minh Dương tức giận bất bình trong lòng.

Nhưng thấy mình chỉ nói lời công đạo cho công tử mà thôi, liền khiến cho hoàng đế lại có lý do mới để trách mắng công tử, nhất thời vừa tức vừa gấp, nhưng lại không dám tuỳ tiện mở miệng.

“Được, chuyện này ngươi đã tra không rõ, vậy chờ sau khi Cao Khôn lành lại, cho Cao Khôn cơ hội lập công chuộc tội này. Cao Khôn điều tra ra rõ chuyện ám sát vào tết Nguyên Tiêu!” Hoàng đế nhìn Cao Khôn trong lòng Dung thị, nói. “Đều đứng lên đi, trong vòng ba ngày Tuyên gia dọn ra Tuyên phủ!”

Hoàng đế nói xong, phất ống tay áo một cái, ra khỏi Hoàng thành ti.

Dung thị cùng cung nhân khác đỡ Cao Khôn, theo hoàng đế đi ra ngoài.

Tuyên Thiệu búng bụi trên áo bào một cái, đứng thẳng người lên.

Lộ Minh Dương nhìn xa giá của hoàng thượng đi xa, phẫn nộ hét: “Đây là thế đạo gì? Kêu kẻ gian đi bắt kẻ trộm, hắn sẽ bắt chính hắn sao? Đây không phải là đưa lương thực đến trong hang chuột sao? Hoàng đế thật… thật…”

Hai chữ “hôn quân” được nghiến giữa răng Lộ Minh Dương, cuối cùng cũng không có thốt ra.

“Công tử, sao người không vì mình cãi lại vài câu? Sẽ bỏ mặc tai bay vạ gió này rơi xuống đầu sao? Rõ ràng là vú già vô sỉ xúi giục hoàng thượng…”

Tuyên Thiệu quay sang, thản nhiên nhìn vào mắt Lộ Minh Dương.

Nhìn khuôn mặt tức giận đỏ bừng của Lộ Minh Dương, Tuyên Thiệu cũng bất đắc dĩ cười. “Ngươi cho rằng hoàng thượng hôm nay đến chuyến này là bởi vì Dung thị sao?”

Lộ Minh Dương bị Tuyên Thiệu nhìn, sững sờ. “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Tấu chương tố cáo ta, tố cáo phụ thân e là đều xếp đống trên ngự án của hoàng thượng. Hoàng thượng vẫn không trách cứ người tố cáo, chỉ ém tấu chương xuống. Hôm nay trừng phạt ở chỗ này, là sớm muộn cũng phải tới. Có thể chịu cho tới bây giờ đã không tệ.” Biểu cảm của Tuyên Thiệu dường như cũng không có gợn sóng lớn gì.

“Công tử không tức giận sao?” Lộ Minh Dương nhìn sắc mặt hắn, nghi ngờ hỏi.

Tuyên Thiệu cười cười với vẻ bất đắc dĩ. “Tái ông mất ngựa không biết phúc hay hoạ. Là phúc hay hoạ đi xem một chút đi. Hôm nay không phải là còn có chuyện tốt sao?”

“Chuyện tốt?” Lộ Minh Dương gãi đầu một cái. Hôm nay có chuyện tốt gì? Chẳng lẽ hắn không ngủ mấy ngày nay, đầu đã buồn ngủ đến bị hồ đồ?

“Cao Nhượng đã chết. Thiếu phu nhân còn chưa biết tin tốt này, ta trở về nói cho nàng ấy biết tin tốt.” Tuyên Thiệu lấy ra miếng ngọc bài Hoàng thành ti từ bên hông, “bộp” một tiếng ném lại trên bàn. “Thứ này về sau cũng không cần mang ở trên người.”

Tuyên Thiệu xoay người ra khỏi Hoàng thành ti.

Lộ Minh Dương quay đầu lại nhìn miếng ngọc bài bị Tuyên Thiệu ném ở trên bàn, trong lòng hơi có cảm giác buồn bực khó có thể nói tên, lắc lắc cái đầu đã buồn ngủ đến không còn tỉnh táo, cũng đi ra cửa.