Yên Vũ

Chương 143-2: Cậy thế (2)




Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước khi mình ngủ, bụng dưới có hàng loạt cảm giác căng thắt, nhưng cảm giác cũng không rõ ràng nên nàng không để ở trong lòng.

Lúc này lại thấy đỏ, nàng mới hoảng sợ.

“Đi, đi mời đại phu đến.” Yên Vũ vỗ vỗ tay của Lục Bình, cố hết sức khiến bản thân giữ bình tĩnh.

“Dạ, nô tỳ, nô tỳ kêu người đi mời phu nhân đến đây nhé?” Lúc này lòng Lục Bình đều đã rối loạn.

Yên Vũ gật đầu. Có Tuyên phu nhân ở đây cũng tốt, suy cho cùng Tuyên phu nhân nhiều kinh nghiệm. “Được.”

Không bao lâu, Tuyên phu nhân và phủ y đều chạy tới.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Mặt Tuyên phu nhân khẩn trương.

Yên Vũ chỉ vào chiếc quần trong đã được thay ném ở một bên, một mảng đỏ sẫm ở đáy quần, thật là chói mắt.

“Chảy máu không nhiều lắm, sẽ không sao đâu, con trước nhất đừng hoảng hốt, đừng sợ, em bé không sao đâu!” Tuyên phu nhân nắm tay nàng an ủi.

Yên Vũ gật đầu, cũng cảm giác được tay của Tuyên phu nhân đang cầm lấy tay nàng không tự chủ dùng sức.

Yên Vũ ngồi sau tấm bình phong, trên cổ tay đắp một cái khăn tay trắng. Đầu ngón tay của phủ y đặt trên khăn, tỉ mỉ chẩn một lúc lâu.

“Thiếu phu nhân đã ăn cái gì khiến cho tử cung co thắt?” Phủ y nhíu mày hỏi.

Yên Vũ nhìn về phía Lục Bình.

“Biết thiếu phu nhân mang thai, Lộ đại nhân liền cho biết những gì có thể ăn, những gì phải kiêng ăn, cũng không có ăn lầm cái gì mà?” Lục Bình lẩm bẩm nói.

“Nói những thức ăn mà thiếu phu nhân đã dùng hai ngày nay cho phủ y nghe một chút.” Tuyên phu nhân nói.

“Dạ!” Lục Bình nhanh chóng nhớ lại, nói ra tất cả thức ăn đã ăn hai ngay nay.

Phủ y nghe xong, nhưng cũng tìm không ra đầu mối.

“Theo lý bây giờ thai tượng đã vững chắc, không nên thấy máu. Song cũng may lượng máu không nhiều lắm, cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu là ăn nhầm cái gì, không tìm ra được thứ đó, sau này ăn vào nhiều hơn thì sẽ khó tránh khỏi gặp nguy hiểm.” Phủ y đứng dậy nói.

“Ý của phủ y là thấy máu cũng có thể là thân thể ta tự có vấn đề?” Yên Vũ có chút không rõ hỏi.

“Nếu như không có ăn lầm thứ gì, lại bỗng nhiên thấy máu, có thể là thân thể có vấn đề. Nhưng khả năng không lớn, thân thể của thiếu phu nhân luôn được chăm sóc tốt, thời điểm ba tháng đầu nguy hiểm nhất cũng đã qua, bây giờ thai tượng đã vững chắc, lẽ ra sẽ không xuất hiện tình huống này mới đúng.” Phủ y dừng một chút. “Cho nên, vẫn nên nghĩ lại xem có phải đã quên cái gì.”

“Mùi vị của măng mùa xuân kia dường như vô cùng tươi, không giống với măng lúc trước con ăn ở nhà.” Linh Nhi đứng ở cửa bỗng nhỏ giọng nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía Linh Nhi.

Yên Vũ cách bình phong nhìn Linh Nhi đứng ở cửa lại giơ tay lên cắn đầu ngón tay của mình. “Nhưng chỉ vô cùng tươi mà thôi, con không ngửi ra mùi đặc biệt gì.”

“Đem măng mùa xuân mua hôm qua cho phủ y xem.” Tuyên phu nhân ra lệnh.

“Đem măng mùa xuân mua hôm qua cho phủ y xem.” Tuyên phu nhân ra lệnh.

Lập tức có tiểu nha hoàn lĩnh mệnh đi.

Không bao lâu, măng tươi liền được đem đến.

Phủ y ngửi một cái, lại kêu người lấy dao găm, thẻo ra một miếng măng đưa vào miệng nếm thử. “Đúng là vô cùng tươi, mùi tươi càng thơm hơn so với măng mùa xuân bình thường, còn có một vị ngọt nhàn nhạt.”

“Măng này thật ra không có vấn đề gì.” Cuối cùng phủ y kết luận.

“Bây giờ thân thể của thiếu phu nhân không có gì đáng ngại chứ?” Tuyên phu nhân vẫn không yên lòng hỏi một câu.

“Dạ, thấy máu là bởi vì tử cung co thắt, co thắt cũng không kịch liệt, bây giờ không có trở ngại. Mấy ngày tới thiếu phu nhân nằm trên giường tĩnh dưỡng nhiều, ít vất vả, phòng ngừa hoạt động quá nhiều, triệu chứng này sẽ không xuất hiện nữa.” Phủ y dặn dò.

Tiễn phủ y đi, nhưng trong lòng Yên Vũ sợ hãi từng cơn.

Chiếc quần trong bị dính máu kia đã được người cầm đi.

Nhưng mảng máu đỏ sẫm trên chiếc quần trong như còn đang ở trước mắt nàng.

“Được rồi, đừng lo lắng, phủ y cũng nói không có chuyện gì.” Tuyên phu nhân vỗ tay nàng, nói. “Con đừng có lo lắng, cũng không cần luôn chạy đến chỗ của mẹ. Mẹ biết câu nói ngày đó của Lưu ma ma đã doạ con.”

Yên Vũ ngước mắt nhìn Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân lại phất tay để tất cả mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có bà ta và Yên Vũ.

“Mẹ chỉ có một đứa con trai là Tuyên Thiệu, mẹ ẵm con của các con đến nuôi ở bên người cũng không ai có thể nói cái gì. Cho dù mẹ yêu thương nó, dốc lòng chăm sóc nó như thế nào, chung quy cũng không phải là mẹ của nó. Để nó được nuôi dưỡng ở bên cạnh mẹ, ngược lại xa lạ với các con, đây là kế hoạch gì chứ?” Tuyên phu nhân cười cười. “Lúc Lưu ma ma nói lời kia, mẹ đúng là động tâm tư. Nhưng từ lúc đó về sau, con mỗi ngày đi theo mẹ, mỗi ngày đem đồ của em bé đến để mẹ chỉ điểm, khiến cho lòng mẹ đầy thoả mãn. Mẹ thật là vui. Nói thật, đã nhiều năm rồi, chưa từng bao giờ sống vui vẻ như mấy ngày qua dọn đến thành Bắc này!”

“Như thế cũng là đủ rồi. Người một nhà cùng ở dưới một mái hiên, em bé được nuôi dưỡng bên cạnh các con, con có thể mỗi ngày mang đi cho mẹ nhìn, để cho mẹ rãnh rỗi đến buồn chán cũng có thể ngậm kẹo đùa cháu, vậy là đủ rồi. Mẹ còn có cái gì mà không biết đủ chứ? Mẹ lúc nào cũng có thể gặp, không nên ôm đồm con của con ở bên cạnh mẹ, khiến cho người mẹ là con muốn gặp con mình còn phải chạy hai đầu?” Tuyên phu nhân lắc đầu. “Nếu thật sự thương cháu nội, như thế không phải là cách thương yêu!”

Giọng nói chuyện của Tuyên phu nhân rất hoà dịu, như một dòng suối ấm chậm rãi lướt qua tim, khiến cho người nghe thật là thoải mái.

“Mẹ…” Yên Vũ cầm tay bà. “Cảm ơn người.”

“Dưỡng thân thể thật tốt, phủ y bảo con nằm nhiều, nghỉ ngơi nhiều thì con nghỉ ngơi nhiều đi. Con không tiện đi nhiều, vậy mẹ đến chỗ con, thế nào?” Tuyên phu nhân cười nói.

“Vậy sao được!” Yên Vũ vội lắc đầu.

“Được là được, không phải là tới thăm con, là tới thăm cháu trai của mẹ, à, hoặc là cháu gái!” Tuyên phu nhân cười nói.

Trong lòng Yên Vũ bị cảm động lấp đầy, nhìn Tuyên phu nhân như thật sự nhìn mẫu thân của mình.

“Nhưng sau này nếu con muốn mẹ giúp dẫn dắt con của con, mẹ chắc chắn sẽ không cự tuyệt!” Tuyên phu nhân lại bỏ thêm một câu.

Yên Vũ liên tục gật đầu. Trong lòng cũng biết được kỳ vọng của Tuyên phu nhân đối với đứa bé này.

Người của Tuyên gia đều rất chờ mong đứa bé ở trong bụng nàng này.

Dù sao cũng là con trai trưởng, hoặc con gái trưởng của Tuyên Thiệu, càng coi trọng thì càng không được khinh thường.

Tuyên phu nhân đi rồi, Yên Vũ cũng không thật sự nằm xuống nghỉ ngơi.

Nàng suy đi nghĩ lại lời của phủ y, hồi tưởng lại tình trạng cơ thể hai ngày qua.

Nàng nghĩ phủ ý nói rất đúng. Có khả năng rất nhỏ nguyên nhân thấy máu là vì thân thể của nàng. Hơn phân nữa là đã ăn lầm cái gì.

Nàng sai người gọi Linh Nhi tới.

“Măng này ngươi không ngửi ra mùi gì khác sao? Ví dụ như một mùi không nên xuất hiện trong gốc măng này?” Yên Vũ hỏi.

Linh Nhi lắc đầu. “Nhưng mùi không giống lắm với măng mà mẫu thân đào về từ trong rừng tre. Những thứ trong phủ chúng ta đương nhiên đều là tốt nhất, trong nhà con trước đây không có thứ tốt gì. Măng mẫu thân đào về đều là người khác đào còn dư lại, hoặc là chưa trưởng thành. Mùi vị kém một chút cũng không có gì lạ.”

Chỗ Linh Nhi hỏi không ra cái gì, Yên Vũ cho người kêu Tiết thị tới.

“Măng mùa xuân này là ngươi mua về từ đâu?”

Tiết thị nghe nói Yên Vũ không biết là đã ăn nhầm cái gì mà lại thấy máu, lúc này rất sợ hãi, lại bị hỏi đến nguồn gốc của măng mùa xuân này, rất sợ dính dáng đến mình, cuống quýt quỳ xuống đất. “Thiếu phu nhân minh giám ạ, hôm qua, lúc ta xuất môn làm việc, mới đi ra cửa sau không xa liền gặp một người dân trồng rau gánh bán rau cải. Ta thấy măng trong sọt của người đó rất tươi mới, búp đều đặn, vẻ ngoài vô cùng tốt. Nghĩ măng mùa xuân này là thứ đầu mùa, hơn nữa hỏi giá cả cũng hợp lý liền quyết định mua. Tất cả mọi người đều ăn măng mùa xuân, ngay cả tiểu Linh Nhi cũng ăn đến một dĩa. Măng mùa xuân này sẽ không có vấn đề…”

“Người trồng rau gánh?” Yên Vũ hơi nhíu mày.

Đây không phải là muốn tìm cũng tìm không được sao?

“Được rồi, ngươi đi xuống đi, sau này rau ở nhà bếp đều từ thôn trang của chúng ta đưa tới, đừng tuỳ ý chọn mua ở bên ngoài, cho dù mua cũng phải tìm người trồng rau tin tưởng.” Yên Vũ dặn dò.

Tiết thị vội vàng đáp ứng, mặt khẩn trương lui ra khỏi phòng chính.

Mua măng còn mua nhầm, mình cũng thật là xui xẻo! Ra khỏi cửa tự tát mình một cái, thật sự là tính tham lời nhỏ không đổi được! Không tham chút lợi của người gánh măng bán dạo, chuyện này cũng sẽ không liên quan chút gì đến mình!

Những rau cải khác trong ngày thường nàng cũng có ăn rồi, nhưng chưa bao giờ xuất hiện chuyện như hôm nay.

Chỉ có măng mùa xuân này, hôm nay ngẫu nhiên vào miệng liền thấy chuyện ra máu. Mặc dù không biết có phải măng mùa xuân này gây hoạ hay không, Yên Vũ cũng tuyệt không dám đụng tới măng nữa.

Cũng đến rất nhiều năm sau, lúc Linh Nhi đã trở thành một người giỏi y dược nhất kinh thành, Yên Vũ cũng đã con trai con gái đủ đôi thì nàng mới ngẫu nhiên biết được, thì ra dùng dược liệu hoa hồng nấu thành nước đem tưới rừng tre, măng chui từ dưới đất lên sẽ hấp thu dinh dưỡng của nước hoa hồng, mang theo dược tính, khó có thể phân biệt chỉ từ trên mùi vị.

Cũng may là thể chất của Yên Vũ nhạy cảm, chỉ một lần dùng măng mùa xuân bị tưới nước thuốc, thân thể liền có phản ứng, không tiếp tục ăn măng nữa, mới không có gây ra hậu quả bi kịch.

Việc này trái lại là tiếng chuông cảnh tỉnh người của Tuyên gia, càng thêm cẩn thận trên việc lựa chọn sử dụng nguyên liệu nấu ăn.

Mặc dù Tuyên gia không còn vinh quang như ngày xưa nữa, nhưng vẫn có người chưa hề buông lơi đối với việc ám hại Tuyên gia.

Thời tiết ngày càng nóng lên.

Yên Vũ ngồi dưới giàn nho ở trong sân. Lục Bình ở bên cạnh quạt cho nàng.

Trong tay nàng cầm một tăm ghim bằng tre, trên tăm tre là dưa thanh môn* được cắt thành hình hoa mai. Mùi dưa thơm ngọt, nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cho nàng nhịn không được ăn thêm mấy miếng.

(*có links hình chú thích ở chương trước, tựa như dưa honeydew)

“Thiếu phu nhân, dưa thanh môn tính hàn, không thể ăn nhiều.” Linh Nhi ngồi ở bên cạnh vừa xoa chân hơi sưng của nàng, vừa lắc lắc đầu nói.

Yên Vũ nghe vậy bỏ tăm tre xuống.

Mặc dù Tuyên gia nhìn như suy tàn, nhưng Lộ Nam Phi vẫn trung tâm với Tuyên Thiệu như cũ. Toà nhà bây giờ Lộ Nam Phi ở còn muốn rộng rãi thoáng mát hơn so với chỗ này của Tuyên gia, nhưng hắn lại rất thích khi không có chuyện gì thì đi tới trước mặt Tuyên Thiệu, ngay cả dạy Linh Nhi nhận biết thuốc cùng chẩn bệnh cũng không có đình lại.

Trái lại, Lục Bình không vội đến gần phía trước giống như hồi đó. Linh Nhi gọi nàng ta theo, nàng ta cũng nhiều lần từ chối. “Không phải muội rất quen với Lộ đại nhân sao? Cho dù tỷ không đi, hắn cũng sẽ không ăn muội đâu.”

Từ chối nhiều lần, Linh Nhi liền không quấn lấy muốn nàng theo nữa.

Bây giờ Yên Vũ mang thai đến hậu kỳ, bụng càng lúc càng lớn, chân cũng theo đó sưng lên.

Người càng sinh ra lười biếng.

Linh Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc dặn dò: “Đại phu nói, càng về cuối, càng không muốn di động thì càng phải di động nhiều một chút, như vậy lúc sinh mới có thể ít bị khổ chút.”

“Thiếu phu nhân gần đây ăn cũng ít, vậy sao có sức lực khiêng cái bụng đi khắp nơi?” Lục Bình ở bên cạnh nói.

“Vậy… vậy chúng ta sẽ đỡ chủ tử đi!” Linh Nhi giương cái miệng nhỏ nhắn nói.

Yên Vũ cười cười không nói, nhìn một lớn một nhỏ trừng mắt tranh chấp với nhau.

Chợt nghe có tiếng bước chân đến, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa vòm thấp thoáng bên ngoài giàn nho.

Không bao lâu liền thấy tiểu nha hoàn trong viện của mẫu thân sãi bước đi đến.

“Thiếu phu nhân, phu nhân tìm hai bà vú từ thôn trang, hôm nay đã đến phủ. Phu nhân hỏi thiếu phu nhân tới xem một chút hay là trực tiếp đưa người đến đây?”

Yên Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài giàn nho.

Bây giờ ngồi bất động nàng cũng cảm thấy nóng, mặc dù cách viện của mẫu thân cũng chỉ mấy bước, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng không muốn động đậy.

“Chủ tử, đi nhiều một chút, lúc sinh sẽ thuận lợi hơn chút.” Linh Nhi đúng lúc ở bên cạnh khuyên nhủ.

Lục Bình trừng con bé một cái, nhưng cũng quay mặt nói: “Nếu thiếu phu nhân sợ phơi nắng, nô tỳ lấy một cây dù tới nhé?”

Yên Vũ nhìn hai người, rồi nhìn Lục Bình, nói: “Ngươi không phải mới vừa rồi còn nói ta gần đây ăn ít, không có sức khiêng cái bụng đi sao?”

Lục Bình cúi đầu cười khẽ. “Nô tỳ đỡ người!”

Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói với tiểu nha hoàn trong viện của mẫu thân: “Ta tới liền, cùng mẫu thân chọn, để cho mẫu thân kiểm định cũng tốt.”

“Dạ.” Nha hoàn kia nhún nhún người, lui một bước, đứng trong bóng râm dưới cửa vòm.

Lục Bình mang dù tới, đoàn người đi đến viện của Tuyên phu nhân.

Hai bà vú đang chờ ở ngoài cửa của Tuyên phu nhân.

Thấy Yên Vũ vác bụng tới, mặc dù chưa gặp qua, nhưng cũng đoán được thân phận của Yên Vũ, lập tức nhún người nói: “Thỉnh an thiếu phu nhân.”

Yên Vũ gật đầu, dừng lại ở trước cửa, âm thầm đánh giá hai bà vú.

Hai bà vú đều một thân đồ mới, búi tóc cũng bới cẩn thận tỉ mỉ, từ đầu đến chân đều sạch sẽ.

Người đứng nghiêng ở phía trong thì hơi mập, đầu hơi nhỏ.

Có lẽ là phát hiện ánh mắt quan sát của Yên Vũ, bà vú hơi mập ngẩng đầu lên, cười cười với Yên Vũ. “Thấy bụng của thiếu phu nhân nhọn, ắt không nghi ngờ chính là vị tiểu công tử!”

Yên Vũ nghe vậy cười cười, không có lên tiếng trả lời, nhấc chân bước vào phòng chính.

“Mẫu thân.”

Tuyên phu nhân được Lưu ma ma đỡ, đang đi ra từ phòng trong, đến ngồi trên ghế phía trên.

“Có nhìn thấy người chưa?”

Yên Vũ gật đầu. “Gặp qua ở cửa.”

“Ta cho người đến thôn trang nghe ngóng, con của hai người đó, một đầy 100 ngày, một được nửa tuổi. Sữa đủ vô cùng, người cũng sạch sẽ nhanh nhẹn.” Tuyên phu nhân nói, ánh mắt rơi vào trên bụng nhô lên của Yên Vũ, trên mặt mang ý cười. “Thời gian sinh sản cũng sắp đến rồi, trước để cho bọn họ vào phủ, con làm quen một chút cũng tốt.”

“Dạ, cảm ơn mẹ.” Yên Vũ gật đầu.

“Ta đã hỏi thăm, hai người cũng không tệ. Con chọn một bà vú hợp nhãn đi, không cần nhiều bà vú, quý ở chỗ trung tâm thành thật.” Tuyên phu nhân nói.

Yên Vũ gật đầu.

“Kêu bọn họ vào đi.”

Hai bà vú lại được người gọi vào.

Phân biệt theo cấp thỉnh an Tuyên phu nhân và Yên Vũ. Biểu hiện và quy củ của hai người cũng có vẻ không tệ.

Nhưng mà ánh mắt của bà vú với dáng người hơi mập kia lanh lợi linh động hơn một chút.

Còn bà vú nọ vẫn quy củ hơi cúi đầu, so sánh thì có vẻ hơi chất phát hơn một chút.

“Tên gọi là gì, bao nhiêu tuổi, trong gia đình còn có ai?” Lưu ma ma ở một bên hỏi.

Hai người này đều là được tìm đến từ thôn trang của Tuyên gia, những tin tức này tất nhiên đều có trên danh sách tôi tớ của Tuyên gia. Bây giờ hỏi lần nữa, bất quá chỉ là làm cho bọn họ tự giới thiệu mình ở trước mặt chủ tử, cũng để cho chủ tử qua cách ăn nói và dáng vẻ của bọn họ mà hiểu rõ bọn họ hơn.

“Nô tỳ là Trương Lý thị, gia đình chồng đều sinh sống ở thôn trang thành Tây Lâm An. Con thơ ở trong nhà đã đầy 100 ngày. Sữa của nô tỳ rất đủ, con của nô tỳ béo trắng, rất khoẻ mạnh.” Bà vú với dáng người hơi mập mở miệng nói trước.

Lưu ma ma mỉm cười gật đầu với bà ta.

Bà vú ở bên cạnh lúc này mới nhún nhún người, nói: “Nô tỳ là Vương Liễu thị, gia đình chồng đều ở thôn trang. Con thơ trong nhà được nửa tuổi.” Nói xong liền ngừng nói, lại cúi đầu, hình như hơi khiếp sợ, không dám nhìn loạn.

Tuyên phu nhân gật đầu, kêu người đưa bọn họ ra ngoài.

Đợi mọi người ra khỏi phòng chính, Tuyên phu nhân mới nhìn Yên Vũ.

“Chọn được không?”

“Người mà mẫu thân tìm tới dĩ nhiên đều là tốt nhất.”

Tuyên phu nhân cười. Vì cháu đích tôn của mình, bà dĩ nhiên vô cùng cẩn thận. “Còn phải hợp nhãn với con, dù sao sau này phải thường xuyên ở chung với nhau.”

“Con thấy Vương Liễu thị kia kiệm lời ít nói, ngược lại không tệ.” Yên Vũ nói.