Yên Vũ

Chương 144-2: Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít (2)




“Vậy ngươi lo lắng ta bởi vì Lưu ma ma mà huyên náo không vui với mẫu thân?”

Lần này ngược lại Lục Bình không vội phủ nhận, mà là khẽ gật đầu nói: “Lưu ma ma là theo phu nhân tới, nghe nói phu nhân đối với bà ta tin cậy có thừa, tình cảm không giống bình thường. Năm đó phu nhân sinh hạ công tử tổn thương thân thể, cũng là Lưu ma ma dùng hết sức lực cứu phu nhân. Nếu thiếu phu nhân muốn đuổi bà ta ra khỏi phủ, e là… e là…”

“E là mẫu thân sẽ không đồng ý, phải không?” Yên Vũ nhìn nàng ta, hỏi.

Lục Bình gật đầu.

Yên Vũ cười khẽ. “Ai nói ta muốn đuổi bà ta ra khỏi phủ?”

Lục Bình trố mắt. “Bà ta làm chuyện này, thiếu phu nhân dự định nhắm một mắt mở một mắt, quên đi?”

“Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy? Làm nô tài mà cũng tính toán đến trên đầu chủ tử, ta không quản giáo bà ta, chẳng phải là dung túng bà ta sao? Hôm nay muốn tính toán nhũ mẫu của con ta, ngày mai sẽ muốn tính toán đến trên người con ta! À, không… Ta thật ra đã nói sai rồi, bà ta đã sớm tính kế đến trên đầu của đứa bé!” Yên Vũ bỗng lạnh mặt.

Ngay từ lúc còn đầu mùa xuân, lúc bọn họ mới dọn từ Tuyên phủ tới nhà này, Lưu ma ma đã lanh chanh ở trước mặt mẫu thân nói ẵm con của mình đến nuôi bên cạnh mẫu thân.

Bà ta đã sớm đem bàn tính tính tới trên người con của mình.

Chẳng qua chỉ là một câu nói lấy lòng mẫu thân mà thôi, mình không tính toán với bà ta.

Sau đó mẫu thân lại nói sẽ không ẵm em bé đi, mình cũng đã quẳng chuyện này ra sau đầu, coi như là trôi qua.

Suy cho cùng, câu nói kia cũng nhắc nhở mình là mẫu thân cô đơn, mẫu thân rất vui và mong ngóng đối với em bé, sau đó cũng bởi vì câu nói kia đã thúc đẩy mình và mẫu thân càng gần hơn chút.

Vậy cũng thì thôi.

Bây giờ bà ta lại vì lợi ích, vì mặt mũi mà dám ngấm ngầm mưu tính bà vú mà nàng chọn.

Không cho bà ta một chút giáo huấn, chẳng phải khiến cho bà ta càng không kiêng nể gì cả sao?

“Ta nhớ con trai của Lưu ma ma được an bài làm chưởng quỹ trong cửa hàng nào đó của gia đình, phải không?” Yên Vũ nhìn chén trà hoa văn lông thỏ ánh lên men sứ đen ở bên cạnh, chậm rãi hỏi.

“Vâng, đang ở trong một cửa hàng lương thực ở thành Bắc. Trước đây còn là tự mình thiếu phu nhân an bài đó! Khi đó Lưu ma ma đúng là rất mang ơn!” Lục Bình hơi có chút tức giận bất bình, nói.

Yên Vũ cười khẽ. “Lúc ngươi cho bà ta lợi ích, bà ta dĩ nhiên sẽ mang ơn. Nhưng lâu ngày, cái lòng mang ơn này cũng sẽ nhạt đi, cho nên thỉnh thoảng phải gõ một cái, khiến cho bà ta tiếp tục hiểu rõ vị trí của mình.”

“Vâng!” Lục Bình dường như nghe rõ ý của Yên Vũ, trên mặt cũng giương lên nụ cười. “Chủ tử phân phó, nô tỳ nên làm như thế nào?”

“Tìm người đi đến cửa hàng lương thực một chuyến đi…” Yên Vũ thấp giọng phân phó Lục Bình một hồi.

Người tỉnh táo cũng có thể có lúc ngủ gật. Con trai của Lưu ma ma vẫn biểu hiện rất tốt ở trong cửa hàng lương thực, chưa từng làm ra một sơ xuất gì.

Nhưng khi có một người thương gia ra tay rộng rãi khiêng đi số tạ gạo, lúc nên thanh toán khoản còn lại thì không biết tung tích. Hắn tìm đến nha môn, nhưng phát hiện chứng từ mượn nợ người nọ lưu lại đều là giả, lúc hoàn toàn tra không ra tung tích của người đó, hắn mới biết mình lần này e là phải treo cổ.

Coi như tiền dành dụm nhiều năm qua của mình đền vào thiếu hụt của cửa hàng lương thực, xảy ra sơ xuất lớn như vậy, e là chủ tử cũng sẽ không tiếp tục dùng mình.

Lưu ma ma về đến nhà, thấy con trai ngồi ở một bên bức tóc từng chùm, thấy con dâu ngồi xổm ở bên cạnh chỉ biết khóc thì nổi nóng.

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Vừa khóc vừa bức tóc?” Lưu ma ma bực mình một trận.

Vốn thu được lợi từ Trương Lý thị, bây giờ phải trả lại. Đồ vật là chuyện nhỏ, câu nói cuối cùng của Trương Lý thị mới khiến lòng bà ta khó chịu. “Đã nghe nói từ lâu Lưu ma ma ở trong phủ được yêu thích như thế nào, được tín nhiệm như thế nào, thì ra chỉ là đồn đãi. Ta thấy thiếu phu nhân một điểm cũng không xem bà vào mắt. Ban đầu bọn họ còn nói với ta, chuyện này đối với bà mà nói chỉ là chuyện nhỏ bằng hạt vừng, xí…”

“Mẹ ơi… Tiền này nếu phải đền bù, mẹ nói xem sau này còn sống thế nào ạ?” Con dâu chỉ nói một câu như vậy, lại bắt đầu khóc lên.

“Tiền gì? Bao nhiêu tiền? Con làm cái gì? Chẳng phải nói là không cho phép đi cờ bạc, lẽ nào con không nghe lời, còn theo bọn họ đi cờ bạc?” Lưu ma ma giơ tay vỗ lên đầu con trai mình.

Nhìn tay giơ cao vậy, nhưng thật ra lúc vỗ xuống không dùng nhiều sức. Thấy từng chùm từng chùm tóc của con trai, bà ta đã đau lòng không thôi.

“Không có!” Con trai bà ta buồn bực rống lên một câu.

“Vậy chuyện gì xảy ra hả? Con cũng không nói gì, chẳng phải khiến người ta lo lắng suông sao?” Lưu ma ma nhìn con trai mình, lại nhìn con dâu, rống lên với con dâu. “Nó không nói thì con nói, khóc khóc khóc, khóc có lợi ích gì?”

“Một mực làm thu chi ở trướng phòng, không thích nói cũng thì thôi, không biết lấy lòng chủ tử cũng thì thôi. Khó khăn lắm mới được thiếu phu nhân thưởng thức, cất nhắc thành một chưởng quỹ, ngươi nói ngươi làm rất tốt! Hôm nay làm mất nhiều lương thực như vậy, ngươi đem mình đi đền đi!” Con dâu không dám rống mẹ chồng, đứng dậy quay mặt lại rống chồng của mình.

“Hả? Làm mất lương thực?” Lưu ma ma lập tức lui một bước. “Đã làm mất bao nhiêu? Báo quan đi!”

Lúc này con trai của Lưu ma ma mới ngẩng đầu lên, nói ra nguyên nhân hậu quả.

Lưu ma ma thất thần một trận.

“Bây giờ là lúc khó khăn của Tuyên gia, nếu là dĩ vãng thì chút lương thực này tính là gì… Nhưng bây giờ, ngay cả chủ tử cũng đều giảm phân nửa thức ăn, lúc này con… con lại làm ra chuyện này! Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ?” Lưu ma ma ngã ngồi trên ghế bên cạnh, tự lẩm bẩm.

“Mẹ, người đi cầu xin thiếu phu nhân đi. Nghe nói thiếu phu nhân nhân hậu, dễ nói chuyện nhất, người đi cầu xin thiếu phu nhân, nói nhiều lời tốt. Nói không chừng thiếu phu nhân cũng sẽ không so đo… Tiền chúng ta có thể đền bù, nhưng thư thả chút thời gian, mẹ?” Con dâu của Lưu ma ma tiến lên níu tay Lưu ma ma, nói.

Lưu ma ma hất tay nàng ta ra. “Đi cầu thiếu phu nhân… Sao ngươi không đi cầu? Chuyện an bài bà vú, ta nói thêm một lời khen đối với muội muội kia của ngươi, ánh mắt của thiếu phu nhân nhìn ta liền hơi khác đi. Bây giờ kêu ta đi cầu xin, thiếu phu nhân sẽ cho ta sắc mặt tốt sao?”

Con dâu nhíu mày, bất mãn nói: “Lúc đó con đã nói với người đừng động tới chuyện của nàng ta, nàng ta cũng không phải là một người dễ đối phó, là người không nghe!”

“À, bây giờ trách ngược lại ta? Đó không phải người nhà của muội muội mẹ ngươi sao? Nếu không phải là có quan hệ họ hàng với ngươi, ta đếm xỉa tới việc không đâu của nàng ta làm gì?” Lưu ma ma tức giận nói.

Con dâu không dám cứng rắn đối đầu cùng bà ta, chỉ quay mặt sang chỗ khác lầm bầm một câu. “Nhưng ta không kêu bà quản.”

“Đám vô ơn bạc nghĩa, uổng phí lòng tốt của ta… Từng đứa một…” Lưu ma ma chỉ vào mũi con dâu, mắng.

Có lẽ là trong lòng bà ta tích tụ đã nhiều ngày, không có một chuyện vừa lòng, khiến cho bà đã sớm nín một bụng tức, càng mắng càng khó nghe.

Con dâu nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, cuối cùng gạt ra ngón tay của Lưu ma ma chọc vào đầu mũi nàng ta. “Người mắng ai vậy? Nói không chừng cũng bởi vì chuyện bà vú mà người đã đắc tội với thiếu phu nhân, nên bây giờ mới xảy ra chuyện này đây!”

Nàng ta vừa nói dứt một câu, toàn bộ trong nhà thoáng chốc yên tĩnh trở lại.

Lưu ma ma, con trai Lưu ma ma, hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Ngươi, lời này của ngươi có ý gì?” Lưu ma ma run giọng hỏi.

“Con, con không có ý gì… Thuận miệng nói.” Con dâu che miệng, nói.

“Đúng rồi, con trai ta lâu như vậy chưa từng có sơ xuất, sao hôm nay vào giờ phút quan trọng… Còn đúng lúc trong nha môn không tra ra một chút nào như vậy…” Lưu ma ma thất hồn lạc phách ngã ngồi trên ghế. “Đúng là đắc tội thiếu phu nhân… Ta chỉ nói một lời khen như vậy, ta cho rằng thiếu phu nhân sẽ không để ở trong lòng…”

Lưu ma ma nói tới đây, bỗng nhiên nhớ lại thuốc mình đưa cho Trương Lý thị. Chẳng lẽ là thuốc kia thiếu phu nhân cũng tra ra được trên đầu bà ta?

Không thể nào? Thiếu phu nhân ngày thường âm thầm, giống như không quản chuyện vớ vẩn gì, một lòng chỉ để ý dưỡng thai, ngay cả chuyện của em bé đều là phu nhân lo liệu cho nàng ta…

Lúc Lưu ma ma tìm đến viện của Yên Vũ là khoảng chừng chạng vạng tối.

Mặt trời đã xuống núi, tuy khí trời trong sân nóng, nhưng nắng cũng không gắt.

Lục Bình đang đỡ Yên Vũ chậm rãi tản bộ trong sân.

Ngày sinh càng tới gần, mặc dù nàng rất mệt nhưng cũng biết Linh Nhi nói rất đúng, bây giờ đi nhiều một chút, lúc sinh cũng ít chịu tội hơn chút.

“Thiếu phu nhân.” Lưu ma ma vừa đến gần, không đợi nàng có phản ứng thì đã lụp bụp quỳ xuống.

“Đây là thế nào? Lục Bình, mau đỡ ma ma đứng lên.” Yên Vũ ngồi trên tú đôn dưới giàn nho.

Lưu ma ma cũng không chịu đứng lên.

Yên Vũ dịu giọng khuyên nhủ: “Người là lão nhân bên cạnh mẫu thân mà, quỳ trước mặt ta như thế, để cho người khác nhìn, tưởng ta không tốt với người bên cạnh mẫu thân đó, ngược lại khiến cho mẫu thân lo lắng. Mau dậy đi.”

Lưu ma ma hơi nâng mắt, dò xét sắc mặt của Yên Vũ, lúc này mới mượn tay Lục Bình chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

“Thiếu phu nhân, nô tỳ làm chuyện hồ đồ, cầu thiếu phu nhân khoan dung, tha cho nô tỳ lần này. Nô tỳ không dám nữa. Thiếu phu nhân đối với nô tỳ đại ân đại đức, nô tỳ ghi nhớ trong lòng.” Lưu ma ma trầm giọng nói, trong giọng nói còn hơi khàn khàn.

“Làm sao vậy?” Yên Vũ lại coi như không biết chuyện gì, kinh ngạc nhìn bà ta.

Lưu ma ma nuốt ngụm nước miếng, lúc này lại không dám ôm chút lòng cầu may, chật vật mở miệng nói. “Nô tỳ ngu muội, đã thu lợi ích từ bà vú Trương Lý thị, nói lời tốt trước mặt phu nhân và thiếu phu nhân… Nô tỳ không nên!”

Nói xong, Lưu ma ma cho mình một tát tay. “Nô tỳ hồ đồ, được ân huệ của chủ tử nhưng lại ấp ủ tâm tư của mình, nô tỳ có tội.”

Nói xong, lại một tát tay.

“Được rồi.” Yên Vũ nháy mắt với Lục Bình.

Lục Bình tóm chặt lấy tay của Lưu ma ma.

“Nói tốt không là chuyện lớn gì, Lưu ma ma không đáng như vậy.” Yên Vũ nhàn nhạt mở miệng.

Lưu ma ma cúi đầu. “Dạ… Nô tỳ không nên, không nên… tính kế cho rằng có thể giấu được chủ tử, cho Trương Lý thị kia thang thuốc thúc sữa…”

Nói xong, chỉ nghe Yên Vũ thở một tiếng thật dài.

Lưu ma ma sợ đến chân mềm nhũn, lại lụp bụp quỳ xuống.

Yên Vũ nâng mắt nhìn bà ta. “Bà đứng lên đi. Bà là người bên cạnh mẫu thân, vốn ta không nên để ý tới dạy bà. Nhưng mà mẫu thân nhân hậu, đối với bà lại tín nhiệm có thừa, bà phụ lòng ta như vậy cũng thì thôi. Bà thật sự không nên phụ lòng tín nhiệm của mẫu thân đối với bà.”

“Dạ, nô tỳ, nô tỳ biết.”

“Bà hầu hạ mẫu thân nhiều năm, chuyện này ta có thể không nói với mẫu thân, nhưng chỉ có một lần. Nếu bà tiếp tục có tâm tư không nên có, làm chuyện không nên làm thì ta quyết không nhân nhượng nữa! Bà biết mẫu thân có bao nhiêu vui mừng, coi trọng đứa con này của công tử. Nếu bà lại có hành vi không thích đáng gì, tin rằng mẫu thân cũng không tha cho bà!” Yên Vũ nhìn bà ta, giọng lãnh đạm nói.

“Dạ, dạ! Nô tỳ ghi nhớ trong lòng, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như thế này nữa!” Lưu ma ma dập đầu.

“Đỡ Lưu ma ma đứng lên đi.” Yên Vũ nói với Lục Bình.

Lục Bình lập tức mạnh mẽ đỡ Lưu ma ma lên, còn muốn đưa bà ta ra khỏi viện.

Nhìn bóng dáng tập tễnh đi xa của Lưu ma ma, Lục Bình thè lưỡi, khẽ cười một tiếng, trở lại bên cạnh Yên Vũ. “Chủ tử, sao bà ta biết sai mà sửa vậy?”

“Ai không có lúc phạm sai lầm? Dù sao bà ta đối với mẫu thân vẫn là một lòng một dạ. Vả lại hãy chờ xem.” Yên Vũ lắng tai nghe ở bên ngoài, khẽ cười nói. “Tướng công đã trở về! Lương thực, ngày mai kêu người đem sổ sách đi kết liễu đi.”

“Dạ!” Lục Bình trả lời, phân phó tiểu nha hoàn ở xa xa dọn cơm.

Thời tiết tháng sáu oi bức, bỗng nhiên một trận mưa lớn, khiến khí trời khô nóng bị đè xuống một chút.

Tuyên Thiệu đang nắm thanh đao, đứng dưới mái hiên, cùng với Lộ Minh Dương đến tìm hắn, câu có câu không trò chuyện gì đó.

Bỗng nhiên một người cầm dù lớn, từ trong mưa loạng choà loạng choạng chạy tới. “Công tử, công tử…”

Người nọ vừa chạy vừa hét lớn.

Nhưng mưa rơi quá lớn, tiếng của hắn bị chìm trong mưa to, bóng dáng che dù của hắn cũng hơi không thấy rõ.

Chạy tới gần, Tuyên Thiệu và Lộ Minh Dương mới nghe hắn kêu gào. “Công tử, thiếu phu nhân, thiếu phu nhân sắp sinh rồi!”

Tuyên Thiệu nghe vậy ngẩn ra, lập tức vọt vào trong mưa, túm vai hắn hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Thiếu phu nhân sắp sinh rồi, đã… đã bắt đầu…”

Người nọ còn chưa dứt lời, đã thấy Tuyên Thiệu buông hắn ra, mạo hiểm mưa to, một mạch lao điên cuồng chạy về phía trong nhà.

Lộ Minh Dương cũng không tự chủ cất bước vào trong mưa, nhìn bóng dáng của Tuyên Thiệu dần dần biến mất trong màn mưa, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Lúc mới gặp gỡ, nàng vẫn còn là một cô gái ngây ngô, nhẹ nhàng cười, dường như còn chói mắt hơn so với ráng chiều. Nháy mắt, nàng bây giờ đã sắp làm mẹ người ta…

Lộ Minh Dương khẽ lắc đầu thở dài, rõ ràng gặp nhau không muộn, vì sao hữu duyên vô phận?

Là bắt đầu từ khi nào, bóng dáng nàng đã tiến vào trong lòng hắn? Là lúc điều tra hiện trường ở Xuân Hoa lâu, nàng không hề sợ hãi nói: “Quan gia, ta nhớ được tình hình tối hôm qua.”

Hay là sau đó nàng đứng ở ngoài thiên lao, gương mặt tái nhợt, nhưng nói với vẻ chắc chắn: “Ta có thể nghe được Tuyên công tử ở đâu!”

Hay là sau đó…

Tình chẳng biết nẩy lên trong hoàn cảnh nào, cũng chẳng biết khi nào đã sâu…

Lộ Minh Dương hơi có chút thất hồn lạc phách đi ra vài bước, liền không thấy rõ bóng người trong mưa to tầm tã.

Thời tiết khô nóng, mưa bất thình lình đã áp xuống vô số khí nóng. Nước mưa quất vào người, quất vào trên mặt cũng không thấy lạnh, chỉ là hạt mưa lớn quất vào người hơi đau.

Khiến cho đám người không kịp về nhà đều tránh mưa ở dưới mái hiên gần đó.

Chợt có người qua đường nhìn thấy bóng dáng Lộ Minh Dương chậm rãi đi trong mưa to, hơi kinh ngạc.

Lộ Minh Dương cũng không màng đến ánh mắt của người qua đường, từng bước đạp lên vũng nước trên mặt đất. Nước mưa mang theo bùn đất văng lên, nhưng hắn vô tri vô giác đối với sự nhếch nhác của mình.

Bỗng nhiên một chiếc dù giấy ngăn lại mưa to tầm tã cho hắn.

Lộ Minh Dương chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, lập tức ngăn lại nước mưa không ngừng tạt vào trên người.

Giọt mưa đánh vào trên chiếc dù giấy, vang lên rào rào.

Hắn nâng đầu ướt nhẹp lên, ánh mắt hơi đờ ra nhìn người che dù ở bên cạnh.

“Thượng Quan? Ngươi tới làm gì?” Chẳng biết sao tiếng nói của Lộ Minh Dương hơi khàn.

Thượng Quan Hải Lan mỉm cười. “Đi, mời ngươi uống rượu.”

Lộ Minh Dương sững sờ, tiếp đó chậm rãi gật đầu, khoác cánh tay của mình lên vai Thượng Quan Hải Lan, khẽ huýt sáo một tiếng. “Hôm nay quả thật thích hợp uống rượu, nghe tiếng mưa rơi, nhìn cảnh mưa, uống chút rượu, rất tự tại.”

Giọng giả vờ buông lỏng của hắn không che giấu được đáy lòng cô đơn mất mát.

Trên vai Thượng Quan Hải Lan trong nháy mắt liền bị tay áo ướt sũng của hắn nhuốm ướt một mảng lớn.

Nhưng thấy Thượng Quan Hải Lan không thèm để ý chút nào, gật đầu. “Đúng, rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít. Chúng ta hôm nay không say không.