Yên Vũ

Chương 147-2: Phạm biên giới của ta (2)




Sau khi Tuyên Cảnh đi ra ngoài liền lôi kéo Linh Nhi chơi đùa ở trong sân.

Mấy người Đăng Tâm cũng đi theo hầu hạ tiểu công tử.

Trong phòng chính chỉ còn lại hai vợ chồng Yên Vũ và Tuyên Thiệu.

Khoé miệng mang ý cười của Tuyên Thiệu hơi thu liễm.

Yên Vũ bưng lên chén trà ở trong tay, khẽ nhấp một hớp, thờ ơ hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

“Lý Hữu đã chết.” Tuyên Thiệu nhìn nàng, nói.

Yên Vũ nghe vậy, đầu chân mày hơi nhíu lại với nhau. “Mục Thanh Thanh đâu? Hoàng đế bây giờ là đệ đệ của Lý Hữu?”

Tuyên Thiệu gật đầu. “Mục Thanh Thanh… nghe nói làm làm Hoàng hậu.”

Yên Vũ nghe vậy kinh ngạc chấn động. “Hoàng hậu? Tin tức có đáng tin không?”

Tuyên Thiệu thổi lá trà, nhấp một ngụm nước trà. “Hẳn là thật.”

Yên Vũ để chén trà xuống. Tiếng chén trà đụng nhau ở trong phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, giống như đụng vào trong lòng.

“Lý Hữu yêu thích Mục Thanh Thanh như vậy cũng không có phong nàng ta làm hậu. Lý Sâm mưu tính ngôi vị Hoàng đế của huynh trưởng, lại còn dám phong hậu phi của huynh trưởng làm Hoàng hậu của mình. Hắn cũng… cũng quá…”

Yên Vũ nhất thời kinh ngạc, hồi lâu mới thán ra một tiếng: “Cả gan làm loạn đi…”

Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn nàng một chút. “Lý Sâm cả gan làm loạn không phải là giả, nhưng hắn không phải là một người không có đầu óc. Hắn có thể phong Mục Thanh Thanh làm Hoàng hậu… ít nhất… có thể nói rõ một vấn đề.”

Yên Vũ ngẩng đầu. “Cái gì?”

“Ngôi vị Hoàng đế của hắn vô cùng vững chắc, không cần phải mượn thế lực họ ngoại. Có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng đế của hắn, chứng minh lực lượng trong triều ủng hộ hắn rất lớn. Hắn đã nắm giữ lực lượng cột trụ của Tây Hạ. Chỉ có như vậy, hắn mới dám ngồi trên ngôi vị Hoàng đế thì liền tuỳ theo ý của mình, phong Mục Thanh Thanh làm hậu.” Giọng của Tuyên Thiệu trầm thấp, bình tĩnh nói.

Yên Vũ gật đầu, không nói gì.

Tuyên Thiệu lại mở miệng nói: “Đây đối với Thiên triều mà nói cũng không phải là một tin tốt.”

Yên Vũ nhìn hắn. “Vì sao chàng chắc chắn như thế?”

“Theo thời gian ta tiếp xúc với Lý Hữu, từng nghe thấy hắn nói qua, người đệ đệ này của hắn không có hảo cảm với Thiên triều, hơn nữa thích việc lớn hám công to, tính tình tàn nhẫn. Quân chủ tính tình như vậy, lại nắm quyền lớn, chuyện hắn muốn làm nhất sẽ là gì?”

“Mở rộng biên giới, lãnh thổ?” Yên Vũ trợn to hai mắt. “Vậy Thiên triều trọng văn khinh võ, không thể nghi ngờ gì là đối tượng tiện hạ thủ nhất.”

Tuyên Thiệu gật đầu. “Thái tử yết kiến Hoàng đế, phụ thân cũng đã liên lạc với bộ hạ cũ, tấu chương tới tấp, thỉnh cầu Hoàng đế đề phòng Tây Hạ. Nhưng…”

Yên Vũ nhìn thấy Tuyên Thiệu khẽ lắc đầu một cái, cầm lên chén trà, mời uống một hớp nước trà.

Yên Vũ thấy vẻ phiền muộn trong ánh mắt của hắn, liền khuyên lơn: “Làm hết sức mình thì theo mệnh trời đi. Nên làm, chàng đều đã làm. Còn lại, chỉ có hành sự tuỳ theo hoàn cảnh. Dù cho Tây Hạ thật sự muốn có hành động gì cũng không phải là chuyện sớm chiều.”

“Mẫu thân, mẫu thân, Linh Nhi thật là lợi hại, có thể thuộc lòng hàng trăm tờ phương thuốc đó!” Tuyên Cảnh ló đầu nhỏ từ phía sau mành ở cửa, cười hì hì nói.

Xuyên qua mành được vén lên phân nửa, Yên Vũ nhìn thấy tay kia của Tuyên Cảnh đay siết chặt tay nhỏ bé của Linh Nhi.

Linh Nhi vẻ mặt hơi bối rối, giãy cũng không được, không giãy thì lại sợ chủ tử nhìn thấy, cho là mình không biết lễ.

Yên Vũ khẽ gật đầu. “Tốt, Linh Nhi lợi hại như vậy, Cảnh nhi biết cái gì đây?”

Tuyên Cảnh mắt to tíu tít quay một vòng. “Con, con muốn đi theo cha học võ công, cũng lợi hại!”

Yên Vũ gật đầu cười khẽ. Tuyên Cảnh đã kéo tay của Linh Nhi chạy ra.

Đối với sự ỷ lại của Tuyên Cảnh đối với Linh Nhi, Yên Vũ chỉ nhìn trong mắt. Chẳng qua con còn nhỏ, nàng cũng không để chuyện này ở trong lòng.

“Ý, nó động đậy.” Yên Vũ bỗng nhiên đặt tay lên trên bụng nhô lên của mình, ngạc nhiên mừng rỡ nói với Tuyên Thiệu.

“Ta đến xem!” Tuyên Thiệu nghe vậy thì bỏ đi vẻ tối tăm ở trên mặt, cười đưa tay khẽ ghé vào trên bụng Yên Vũ. “Ta là cha, con gái ngoan, nghe được tiếng của cha không?”

Đứa bé trong bụng Yên Vũ hết sức nể mặt đạp một cước vào bụng.

Tuyên Thiệu hưng phấn như trẻ con. “Nó nghe được, nghe được! Nghe được tiếng của ta, đây là đáp lại ta đó!”

Yên Vũ nhìn phản ứng của hắn, cười không ngậm mồm vào được. Đã không phải là đứa bé đầu tiên, nhưng Tuyên Thiệu vẫn vui mừng như vậy. Dáng vẻ hắn hưng phấn, không có đè nén giống như trước đây – lúc ẵm Tuyên Cảnh, lúc lần đầu tiên thấy Tuyên Cảnh nhúc nhích ở trong bụng của nàng.

Có được người chồng như vậy, vợ còn cầu gì nữa?

Yên Vũ cười đưa tay khoác lên trên đùi Tuyên Thiệu, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp phía dưới quần áo của hắn, trong lòng càng kiên định.

Mặc kệ thế sự thay đổi như thế nào, mặc kệ tương lai bọn họ phải đối diện với cái gì, nàng biết bên cạnh mình vẫn có phu quân làm bạn, nàng biết sau lưng mình vẫn có người vì mình nâng lên một mảnh trời, cũng đã đủ rồi.

Cuộc sống tốt đẹp như vậy, không nên cầu xin xa vời nhiều hơn.

Dù cho cả nhà vẫn luôn phải ở trong ngôi nhà nhỏ này, dù cho Tuyên Thiệu mãi mãi cũng không trở lại làm Tuyên công tử hoành hành không kiêng dè của Hoàng thành ti thì có quan hệ gì chứ?

Bình bình đạm đạm mới là thật. Bình bình đạm đạm cả nhà cùng với nhau thì có gì không tốt?

Chỉ hy vọng cuộc sống có thể luôn tiếp tục như thế.

Nhưng sợ là ông trời không có nghe được tiếng lòng của Yên Vũ.

Khi đứa con thứ hai của Yên Vũ và Tuyên ra đời.

Biên cương đột nhiên truyền đến tin tức xấu.

Hoàng đế Tây Hạ phái binh tấn công biên giới Thiên triều, tiến quân thần tốc, với thế sét đánh không kịp bưng tai đã dẹp xong hai toà thành trì của Thiên triều.

Ban đầu, lúc Hoàng đế nghe thấy tin thì vừa đang tuỳ tiện trút đan dược vừa đang sủng hạnh mỹ nhân mà Cao Khôn mới hiến cho ông ta,

“Thanh Thanh, Thanh Thanh…” Trong miệng Hoàng đế nỉ non mơ hồ.

Ngay sau đó một tiếng gầm nhẹ, mềm nhũn nằm ở trong lòng mỹ nhân.

“Hoàng… Hoàng thượng…” Thái giám và thị vệ đến báo tin ở ngoài cửa đều lập tức đầu mồ hôi lạnh.

“Chuyện gì? Lặp lại lần nữa?” Giọng không kiên nhẫn của Hoàng đế truyền ra từ bên trong cửa.

“Hồi bẩm thánh thượng, Tây Hạ đột nhiên xuất binh, đã công chiếm hai toà thành trì… Xin hoàng thượng phái binh đánh lại Tây Hạ…”

“Cái gì?” Một tiếng gầm nghi ngờ truyền ra từ bên trong phòng.

Thái giám giữ ở ngoài cửa không dám lên tiếng, thị vệ kia cũng vẻ mặt lo lắng. “Xin hoàng thượng khẩn cấp hạ quyết sách!”

Trong cửa truyền đến tiếng sột soạt.

Tiếp theo là một giọng nói êm ái nũng nịu không xương: “Hoàng thượng… đừng đi mà…”

Thái giám nhìn thấy nắm tay của thị vệ quỳ trên đất đã hoàn toàn trắng bệch, trong lòng càng sốt ruột.

Chỉ nghe thấy Hoàng đế dường như đang hôn trên mặt của mỹ nhân kia một cái, nói: “Trẫm đi một lát sẽ trở lại, mỹ nhân ở chỗ này chờ trẫm!”

Sau đó mới nghe thấy cửa phòng được mở ra.

Hoàng đế một thân hoàng bào xuất hiện ở cửa.

“Tây Hạ đánh Thiên triều? Đầu năm chẳng phải Tây Hạ còn phái người tiến cống tiền tuế sao?” Hoàng đế nhìn thị vệ kia, hỏi.

“Dạ, bây giờ Hoàng đế Tây Hạ lật lọng, đã huỷ minh ước lúc trước.” Thị vệ kia nói, có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng chẳng biết hắn nghiến răng nghiến lợi đối với Tây Hạ bội ước, hay là đối với đương kim thánh thượng miệt mài vô độ, phản ứng chậm chạp mà lòng có oán giận.

“Vì sao đã đánh chiếm hai toà thành trì rồi, tin tức này mới báo lên? Đúng là tướng sĩ đóng ở biên cương đã thất trách?” Hoàng đế hắng giọng một cái, rất có uy nghiêm hỏi ngược lại một câu.

Thị vệ kia hơi nâng đầu lên. “Bẩm thánh thượng, tướng sĩ biên cương không có chuẩn bị, không biết Tây Hạ lại đột nhiên có hành động này. Hơn nữa, Tây Hạ binh lực hùng mạnh, ra quân nhanh chóng mãnh liệt, chiến báo này đã là 800 dặm khẩn cấp đưa tới.”

“800 dặm khẩn cấp còn chậm chạp như vậy? Trẫm thấy bọn chúng cũng…”

“Hoàng thượng, xin hoàng thượng xuất binh chống Tây Hạ!” Thị vệ kia lại thúc giục, tựa như không thể nhịn được nữa.

Vẻ mặt Hoàng đế hơi lạnh lùng liếc nhìn thị vệ kia. “Khá cho một thị vệ không biết tôn ti, ngươi đang thúc giục trẫm sao?”

“Ty chức không dám…” Thị vệ kia trầm giọng nói.

“Ngự tiền thất nghi, kéo ra ngoài chém!” Hoàng đế nâng tay chỉ thị vệ kia, nói.

Thái giám xung quanh một số còn đang sững sờ, một số đã quỳ xuống xin tha cho thị vệ kia.

“Hoàng thượng bớt giận…”

“Các ngươi phản rồi! Hoàng thượng nói không có nghe sao? Các ngươi muốn kháng chỉ? Còn không kéo thị vệ không có mắt này ra ngoài chém!” Cao Khôn chẳng biết từ đâu xông ra, vừa lớn tiếng quát thái giám xin tha, vừa khom người tiến lên khẽ vỗ về lưng của Hoàng đế.

“Hoàng thượng, xin người bớt giận. Cần gì nổi giận với một nô tài? An nguy của thân thể mới là quan trọng!” Cao Khôn dịu dàng khuyên nhủ. “Hơn nữa, tướng sĩ biên cương luôn thích cường điệu, không phải vì muốn nhiều quân lương, đứng giữa kiếm lợi túi tiền cá nhân sao? Nếu là Tây Hạ khởi binh cũng không đến mức đi đến cảnh giới này nhanh như vậy. Hoàng thượng, người đừng lo lắng, đừng để sự lo lắng vớ vẩn của bọn họ ở trong lòng!”

Cao Khôn khẽ khuyên.

Thị vệ kia đã bị thái giám kéo ra ngoài.

Nghe thấy Cao Khôn nói như vậy, thị vệ kia giận đến mắt đều trở nên đỏ.

Hất thái giám ở bên cạnh ra, rút đao muốn bổ về phía Cao Khôn. “Tên hoạn quan này, mê hoặc thánh tâm! Giang sơn tốt đẹp của Thiên triều làm sao có thể chôn vùi ở trên tay tên hoạn quan ngươi!”

Nhưng hắn còn chưa có tới gần Cao Khôn, đã bị thái giám ở bên cạnh ngăn lại.

Cao Khôn phi thân lên, trong miệng vừa hô: “Bảo vệ Hoàng thượng!”

Vừa nhấc chân đạp về phía ngực của thị vệ kia, đoạt lấy đao trong tay thị vệ, trở tay đâm đao kia vào ngực thị vệ.

Máu nóng đỏ tươi phun tung toé bốn phía.

Hoàng đế cau mày lui một bước, mặt lạnh lùng nói: “Không biết tốt xấu!”

Cao Khôn buông đao trong tay ra, cạch ném qua một bên, xoay người quỳ xuống nói với Hoàng đế: “Nô tài hộ giá thất bại, khiến cho Hoàng thượng bị sợ hãi!”

Hoàng đế vẻ mặt ôn hoà nhìn Cao Khôn nói: “Ngươi đứng lên đi, ngươi hộ giá có công, trẫm từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, thưởng!”

Nói xong liền nhìn thi thể của thị vệ kia bị bọn thái giám kéo đi. Một vệt máu bị kéo dài trên mặt đất bằng đá cẩm thạch trắng.

Hoàng đế nhíu mày không vui.

Thái giám ở một bên khiếp sợ nhìn Cao Khôn một chút, lại nhìn Hoàng đế một chút, nhỏ giọng nói: “Hồi bẩm thánh thượng, các vị đại thần đã chờ Hoàng thượng ở Ngự thư phòng…”

Cao Khôn liếc nhìn tiểu thái giám kia một cái.

Tiểu thái giám sợ đến thiếu chút nữa đứng không vững.

Cao Khôn mỉa mai cười, khom người nói: “Nô tài hầu hạ Hoàng thượng đi nhé?”

Hoàng thượng nghe vậy, gật đầu, vung tay đi về phía Ngự thư phòng.

Một đám cung nhân nhìn vệt máu thật dài trên mặt đất bằng đá cẩm thạch trắng, trong lòng đều vô cùng sợ hãi.

Trong ngự thư phòng, Thái tử dẫn đầu, Nhị hoàng tử theo sát phía sau, một đám đại thần quỳ đầy đất ở phía sau hai vị hoàng tử.

Hoàng đế vào Ngự thư phòng, chỉ cảm thấy bầu không khí trong ngự thư phòng nặng nề khác thường.

“Các vị đại thần tại sao đều vẻ mặt đưa đám vậy?” Hoàng đế còn chưa mở miệng, Cao Khôn đã mở miệng trước. “Chẳng lẽ là chuyện Tây Hạ đã hù doạ các vị đại thần? Đại thần của Thiên triều chúng ta khi nào lá gan nhỏ như vậy?”

Các vị đại thần trong lòng không vui.

Lại thấy trên mặt Hoàng đế chẳng những không hề không vui, trái lại còn có chút tán thưởng nhìn Cao Khôn.

Thái tử nhíu mày, dẫn đầu nói: “Phụ hoàng, Tây Hạ huỷ bỏ minh ước, xâm chiếm thành trì của Thiên triều ta, tuyệt đối không thể nhân nhượng, nhất định phải trục xuất Tây Hạ ra khỏi phạm vi biên giới Thiên triều!”

“Đúng vậy Hoàng thượng, Tây Hạ thế tới ào ạt, không thể khinh địch…”

Một đám đại thần cũng phụ hoạ theo.

Cao Khôn hắng giọng một cái, có một số đại thần ngừng nói hợp thời.

Nhị hoàng tử liếc nhìn Cao Khôn, bỗng nhiên dập đầu nói với Hoàng đế: “Đầu năm Tây Hạ còn tiến cống tiền tuế, thái độ vô cùng hữu hảo, cũng bày tỏ cùng Thiên triều vĩnh viễn là bạn tốt. Bây giờ bỗng nhiên xuất binh, ngược lại rất kỳ quái… Có phải là… Có phải là quà đáp lễ của chúng ta khiến cho bọn họ cảm thấy Thiên triều không có thành ý? Cho nên mới…”

Lời này của Nhị hoàng tử khiến cho một đám đại thành trợn mắt nhìn nhau.

Nhưng một số đại thần đã ngừng miệng trước lại phụ hoạ vào lúc này.

Hoàng đế giơ tay lên, làm cho bọn họ yên tĩnh lại. “Quà đáp lễ năm nay là ai chuẩn bị?”

Một đám đại thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không nói.

Thái tử nhíu mày. “Hồi bẩm phụ hoàng, là nhi thần…”

“Thái tử ca, ngươi khinh suất!” Nhị hoàng tử ở bên cạnh nói.

Thái tử quay đầu lườm hắn một cái. “Phụ hoàng, nhi thần dựa theo lệ cũ của năm ngoái mà chuẩn bị, cũng không phải không thích hợp. Tây Hạ vốn có dã tâm, có liên quan gì với quà đáp lễ? Nếu phụ hoàng nhân nhượng, sẽ chỉ khiến Tây Hạ lòng tham không đáy ngày càng táo tợn hơn!”

“Thái tử ca, ngươi còn nói không phải là nguyên nhân quà đáp lễ. Ta hỏi ngươi, năm ngoái Hoàng đế Tây Hạ là ai? Bây giờ Hoàng đế Tây Hạ là ai? Ngươi dựa theo quà đáp lễ năm ngoái trả về cho Hoàng đế Tây Hạ bây giờ, chẳng phải là hắn miễn cưỡng sao?” Nhị hoàng tử cất giọng nói.

“Nếu Hoàng đế Tây Hạ có ý thân thiện hữu hảo với Thiên triều thì sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ quà đáp lễ này mà gây chiến. Bây giờ Tây Hạ đã đánh chiếm hai toà thành trì của Thiên triều ta, ngươi không nghĩ xem phải làm sao trục xuất Tây Hạ ra khỏi biên giới Thiên triều, mà còn kéo đến chuyện quà đáp lễ hồi đầu năm, kết luận nguyên nhân chiến loạn lên trên quà đáp lễ, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ sợ kháng chiến cùng Tây Hạ, sợ hãi rụt rè, làm mất đi oai phong của Thiên triều sao?” Thái tử từ ngữ nghiêm nghị phản bác lại.

“Được rồi, đừng có tranh chấp, các ngươi nói đều có lý.” Hoàng đế mở miệng. “Bây giờ trước tiên phái sứ giả đi, hỏi Tây Hạ vì sao huỷ bỏ minh ước, có điều kiện gì mới chịu rút khỏi biên giới Thiên triều…”

“Phụ hoàng!” Thái tử vừa nghe thấy, mặt hoàn toàn đỏ lên vì tức. Người ta đã đánh tới cửa nhà, còn có thể muối mặt đi hỏi những điều này?

“Phụ hoàng, làm như vậy sợ là không ổn đâu?” Nhị hoàng tử bỗng nhiên đổi ý. “Mặc cho Tây Hạ vì lý do gì, đều là địch với Thiên triều, khó mà che đậy bản tính tham lam. Nếu lúc này phụ hoàng phái ra sứ giả, chỉ sợ là Tây Hạ sẽ đòi hỏi nhiều. Đến lúc đó ta lại phái binh, chẳng phải càng để lỡ nhiều thời gian, khiến cho dân chúng ở biên giới của chúng ta bị khổ?”

Thái tử hoài nghi liếc nhìn Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử nhìn về phía Cao Khôn một cái, thấy Cao Khôn ra hiệu cho hắn, hắng giọng một cái, nói tiếp: “Cho nên, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng xuất binh chống lại Tây Hạ.”

Thái tử không biết vì sao Nhị hoàng tử lại bỗng nhiên đổi ý, nhưng nghe thấy hắn nói giống với ý của mình, nên không phản bác.

Hoàng đế trầm ngâm một hồi, lại hỏi ý kiến của đại thần bên dưới.

Có hơn phân nửa đại thần chủ trương xuất binh đánh lại Tây Hạ.

Nhưng đám đại thần lại tranh cãi phái ai xuất chiến. Hoàng đế nghe, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Nhị hoàng tử lại vào lúc này đứng dậy nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ là có một người lập tức là lựa chọn thích hợp nhất.”

Đám đại thần tranh cãi đều tĩnh lặng lại.

Hoàng đế nhìn về phía Nhị hoàng tử. “Là ai?”

Nhị hoàng tử lại chuyển tầm mắt về phía Thái tử, cười nói: “Dĩ nhiên là Thái tử ca! Không nói đến chuyện quà đáp lễ không thích hợp, Thái tử ca khó mà trốn tránh tội, chỉ bằng vào nhiệt huyết Thái tử ca muốn tiêu diệt Tây hạ, Thái tử ca cũng là người chọn lựa thích hợp nhất. Tuy rằng Thái tử ca không có kinh nghiệm lãnh binh tác chiến, nhưng Thái tử cả làm chủ soái nhất định có thể cổ vũ sĩ khí thật to. Phụ hoàng lại an bài một phó soái có kinh nghiệm phong phú cho Thái tử ca, càng như hổ thêm cánh, nhất định có thể thuận lợi đuổi Tây Hạ trở về!”

Thái tử trợn mắt nhìn Nhị hoàng tử.

Thì ra hắn ở chỗ này chờ mình.