Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 22: Sinh nhật vắng anh (phần 1)




Nửa tháng sau

-Aaaaaaa. Được rồi. Em làm được rồi

Ái Ngọc nhảy cẫng lên vui sướng, ôm chầm lấy cổ Phong ngay khi vừa ra khỏi lớp. Hành động thân mật quá mức cho phép này khiến mọi học sinh xung quanh hơi ngỡ ngàng xen chút ghen tị. Còn các thầy cô giám thị thì đột nhiên sắc mặt biến đổi lạ thường tới mức nguy hiểm khó lường. Nguy cơ phần trăm cả hai bị tống cổ vào phòng giám thị tra hỏi là rất cao. Thấy nó vẫn chưa nhận ra mình đang làm một hành động nguy hiểm, hắn vội chủ động gỡ tay nó ra khỏi cổ mình và khẽ nhíu mày nhìn nó trách yêu:

– Thế mà được hả? Anh cày lưng ra dạy em như trâu, bò. Vậy mà em chỉ được mỗi 9,3 điểm. Em dễ thỏa mãn thật đấy!

– Lêu!- Nó trề môi nhõng nhẽo, giơ bài kiểm tra trước mặt hắn chỉ chỉ đầy tự hào- Mấy lần trước em toàn dưới 9 điểm thôi. Lần này tới tận 9,3. Em quá giỏi rồi còn gì.

– Em học giỏi hay do anh dạy giỏi đây? – Hắn nhéo má nó lên tiếng trêu ghẹo

– Á đau. Là…anh giỏi. Bạo lực quá à?

Nó chu mỏ giận dỗi khiến hắn khẽ mỉm cười. Nụ cười ấm áp, chan chứa đầy trìu mến, yêu thương. Nó nhìn mà mê mẩn để rồi bật cười theo. Nó thật sự không muốn dập tắt giây phút hạnh phúc này. Vừa cất bài kiểm tra vào cặp cho đỡ vướng víu, nó vừa lên tiếng hỏi cốt chỉ để kéo dài cuộc trò chuyện vui vẻ của cả hai:

– Minh Khiết tối qua mới bảo em rằng có chuyện thông báo với cả nhóm đấy.

– Cái thằng này. Thế mà chẳng chịu báo với anh? Nó có nói khi nào không?

– Chiều nay đấy. Sau buổi sinh nhật của em

Nó thản nhiên đáp, trong khi còn lúi húi với cái cặp táp nên không để ý đến sắc mặt Anh Phong chợt chuyển sắc. Không gian rơi vào tĩnh lặng, hắn im thin thít không nói gì. Điều đó khiến nó hơi ngạc nhiên mà ngước nhìn:

– Có vấn đề gì sao?

– Anh… Anh…

Hắn lắp bắp không dám nói. Đôi môi mấp máy vài tiếng rồi khép hẳn. Một nỗi lo lắng chợt dâng trào trong Ngọc. Hình như hắn đang giấu nó điều gì đó. Và điều đó có liên quan tới buổi sinh nhật nó chiều nay. Dù đã thầm đoán được vài phần nhưng nó thật mong đấy không là sự thật. Khẽ nhíu mày, nó gấp gáp hỏi lại, trong giọng nói có chút bực bội:

– Anh làm sao? Nói đi!!

– Anh xin lỗi. Chiều nay anh sẽ không tới được.

Trái tim Ngọc liền hẫng một nhịp. Nó chợt thấy không gian xung quanh trĩu nặng lạ thường. Không thơ mộng, không nhẹ nhàng bay bổng như chỉ vài phút trước.

– Tại sao?- Sắc âm nó vang lên nghe sao buồn thăm thẳm

– Anh… Anh phải đi với ba tới lễ kỉ niệm thành lập công ti của đối tác. Hợp đồng này đối với công ti anh rất quan trọng. Em cũng biết hiện giờ anh đang từng bước theo ba học kinh doanh mà. Thế nên…

Nhìn thấy nó hụt hẫng như vậy, đôi mắt hắn hằn lên tia xót xa.Hắn cố gắng phân bua, giải thích mong rằng nó sẽ hiểu mà bớt buồn. Dù biết rằng nỗi buồn ấy sẽ chẳng giảm được bao nhiêu. Nhưng thật sự là hắn “thân bất do kỉ” . Lời nói ấy của ông Lã ngoài mặt nói rằng để cho hắn lựa chọn nhưng thực chất là ép buộc hắn phải đi. Giữa chữ “tình” với “hiếu”, Phong đành phải thất hứa với nó một lần.

Riêng về Ngọc, sau khi nghe hắn phân trần một mạch, nó chẳng biết nên cười hay nên giận. Đâu phải lỗi tại hắn. Gia đình với mỗi người luôn phải đặt hàng đầu. Đó là luật bất thành văn, không ai có thể chối bỏ. Nó cứ cố gắng tự an ủi mình với cái lí lẽ thường tình đó. Nó phải cười, cười thật tươi để Phong không phải áy náy vì bỏ rơi nó. Nhưng khốn khổ thay sự ích kỉ trong tình yêu cứ ngang bướng đè nặng lên vai Ngọc khiến nụ cười vốn dĩ xinh xắn kia trở nên méo mó dị thường…

– Anh cứ yên tâm đi đi. Em không buồn đâu!

Miệng thì bảo người ta đi nhưng đôi bàn tay bé nhỏ lại cứ giữ khư khư gấu áo Phong không chịu buông. Khẽ nhếch mép cười, hắn xoa đầu nó an ủi lần chót trước khi ông tài xế ngoài cổng chạy vào hốt hắn lên xe kẻo trễ giờ – cũng đã hơn 5h rồi còn gì:

– Thế này nhé! Tối nay khi nào tan tiệc, anh sẽ nhắn tin chúc mừng sinh nhật em xem như bù thiệt hại nha! Lúc đó em phải kể anh nghe Khiết bày trò gì đấy! Và chúc ta sẽ trò chuyện, cùng chúc mừng sinh nhật em. Chịu không?

– Em tin anh lần này đấy!- Nó nắm lấy tay Phong, khẽ vỗ vỗ cùng một nụ cười nhẹ để trấn an- Giờ anh đi đi. Trễ giờ rồi thì đừng trách em à nha!

Ngay khi bóng dáng cao cao quen thuộc dần dần khuất mất sau hàng xe cộ đông đúc, ồn ào ngoài đường, nụ cười trên môi Ngọc cũng nhanh chóng tắt ngúm. Vì lúc này đây một dự cảm không lành cứ cào cấu, dằn xé nó không ngừng. Hắn chỉ đi dự tiệc thôi mà. Nhưng nó lại cảm thấy như hắn sẽ rời xa nó mãi mãi.

Bỗng một cơn gió lạ thổi qua, cuốn bay những chùm hoa bò cạp lìa khỏi cành. Nhẹ nhàng và êm đềm, chúng là là đáp xuống đất. Như ý trời, một cáng hoa rơi vào lòng bàn tay Ngọc. Nhìn cánh hoa nhỏ vàng tươi đầy ắp kỉ niệm, nụ cười nhẹ duyên dáng chợt hiện diện trên môi nhỏ hồng đào:

– Thế thì mày thay anh ấy tham dự vậy.

Nó cẩn thận cất cánh hoa vào túi áo rồi bước ra cổng cùng ông Vương về nhà. Nỗi lo ư? Nó cố gắng quên đi và bỏ có sang một bên.Hắn sẽ không bỏ nó đâu. Nó tin thế! Vì nó yêu hắn nên nó… sẽ luôn tin tưởng hắn, mãi không nghi ngờ.

~~~~~~~~~~~~~

Ngồi trong phòng thay quần áo một mình, Ái Ngọc thơ thẩn nhìn ngắm cha mẹ đang bận rộn đón khách tới tham dự sinh nhật nó qua khung cửa sổ. Dẫu chỉ là một bữa tiệc sân vườn thân mật, đầm ấm bình thường, không xa hoa, không lộng lẫy nhưng những vị khách được mời không đơn thuần chỉ có những người bạn của nó thôi đâu, còn có các chú bác họ hàng bên ngoại và cả ông nội bên Mĩ nữa. “Lạ thật! Sao lần này ông lại sang thăm hè gia đình mình sớm vậy nhỉ?”. Vừa mân mê suy nghĩ, nó vừa loay hoay đính cánh hoa bò cạp lên váy và vận vào người. Chiếc váy đen tuyền làm nổi bật cánh hoa vàng tươi trước ngực khiến nó thích thú mỉm cười.Nó cảm nhận được Anh Phong đang ở cạnh mình, mặc dù thật sự thì hắn không hề ở đây.

– Sao giờ này con chưa xuống nữa. Ông nội tới rồi đấy!- bà Vương đột nhiên mở cửa bước vào hối thúc.

– Dạ con biết rồi!

Nó từ tốn đáp lại và nhanh chân theo bước cùng mẹ đi chào hỏi ông nội kính yêu.

– Con chào ông ạ!

Nó khẽ gật đầu và nở một nụ cười tươi với ông lão trước mặt. Đối với nó ông không chỉ là một nhà kinh doanh giỏi mà còn là… một người cực kì phúc hậu với chòm râu dài bạc trắng cùng khuôn mặt bè bè. Vừa nhìn thấy nó, ông đã cười phá lên vui vẻ:

– Cháu ngoan! Cháu có vẻ thay đổi nhiều quá đấy. Lớn thêm một tuổi có khác nhỉ?

– Ông cứ chọc cháu. Mà sao năm nay ông về sớm vậy. Cháu nhớ ông nhiều lắm đó!

– Ông cũng nhớ cháu và ba nên mới về sớm thăm. Ông còn mong cháu có thể qua Mĩ thăm ta lấy một lần từ khi cháu mới sinh kìa.

Vừa nói ông vừa xoa đầu nó mỉm cười. Trong giây phút hạnh phúc đó, nỡ lòng nào ba lại đuổi nó sang đám bạn, một mình độc chiếm riêng:

– Bạn con tới rồi đấy. Mau ra đón họ đi.

– Dạ~~~

Nó trề môi nhõng nhẽo nhưng rồi cũng cúi chào và bỏ đi. Ngay khi chắc chắn Ngọc không thể nghe thấy bất cứ điều gì, ba Ngọc mới lên tiếng khẽ cằn nhằn bố mình:

– Sao bố lại nhắc đến chuyện sang Mĩ với con bé?

– Chẳng lẽ con không muốn đưa gia đình mình trở về Mĩ. Ngày xưa con xin ba quản lí chi nhánh ở Việt Nam cũng chỉ để tránh mặt bà ấy. Nhưng cũng đã mười mấy năm rồi, buông thả đi. Con bé cũng phải biết mặt bà nội nó.

– Bà nội nó chết rồi. Bị chính bà ta hại chết- Ba nó lạnh lùng nói, trong ánh mắt ánh lên tia xót xa, đau đớn.

– Sao con mãi cố chấp. Mẹ con mất là do đột quỵ. Không liên quan tới bà ấy- ông liền nhíu mày, gắt giọng chỉnh đốn lại từ ngữ của con trai rồi thở dài não nề – Tất cả là do bố lỡ dại.

– Vì không trách nên con mới dọn đi để bố không phải khó xử. Thế nên bố cứ mặc con, còn công ti mẹ cứ để thằng con bà ấy quản lí. Có gì con sẽ giúp. Chả phải bả luôn tranh giành à?

– Thằng đó đi tù rồi!- Trong giọng nói của ông phảng phất vẻ thất vọng

– ĐI TÙ?- Ba nó thảng thốt hét lên

– Nó ăn hối lộ, ăn xét ăn bớt khiến mỹ phẩm công ti xuống cấp bị người ta kiện tụng. Công ti mình giờ đang lao đao vì phải bồi thường số tiền khá lớn. Dang tiếng cũng bị ảnh hưởng. Bố thật sự mong con chịu về Mĩ để giúp bố.

Ông nói như cầu xin, hai tay siết chặt con trai mình. Đôi môi thâm đen, sứt mẻ của tuổi già cũng run run như muốn bật khóc. Dẫu sao cũng là thành quả của một đời người bao năm, nhìn thấy nó ngày một lụi tàn dù là trái tim sắt đá cũng phải đau lòng mà muốn rơi lệ. Ba nó chỉ biết thở dài, an ủi vài câu rồi dắt ông vào phòng sắp xếp hành lí rồi nghỉ ngơi. Thế mà Ái Ngọc vẫn chưa biết gì. Nó vẫn cứ vô tư vui vẻ cười đùa với hai đứa bạn:

– Ái chà chà. Không ngờ hai người tiến triển nhanh dữ ta ơi! Mặc màu đôi luôn kìa!- Nó cười nhe răng lên tiếng trêu chọc cặp đôi trước mặt khiến Linh Nhi xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.

– Chỉ là trùng hợp thôi mà

Nhỏ nhăn mặt cố phân bua cốt chỉ để che đi nét ngại ngùng của mình. Cơ mà cũng trùng hợp thật. Trong khi Minh Khiết vận cho mình một chiếc áo sơ mi trơn ngắn tay xanh đen thì Linh Nhi cũng diện nguyên một chiếc đầm suông cùng màu nổi bật dây thắt lưng trắng nhỏ. Nhìn cả hai sao mà có tướng vợ chồng thế không biết. Mặc dù nói lúc này quả thật có hơi sớm thì phải.

– Phong đâu? Giờ này hắn vẫn chưa tới à? Đã bảy giờ rồi!

Minh Khiết lên tiếng hỏi khiến nó giật bắn mình, thoát khỏi những suy nghĩ vớ va vớ vẩn trong đầu. Nó nhún vai cố tỏ ra bình thường đáp lại cả hai:

– Cậu ấy không tới đâu, bận công việc rồi.

– Cái gì? Thằng ấy dám bỏ rơi cậu hả? Đi với con nào phớ hông?

Cả hai con người giật nảy mình trước câu nói của nó. Trong khi nó vẫn cứ điềm nhiên như không có gì.

– Gái gì? Cậu ấy phải đi bàn việc cùng bố đấy. Với lại có cánh hoa ở đây xem như là có mặt cậu ấy rồi.

Vừa nói nó vừa chỉ cánh hoa bò cạp vàng tươi đính trên ngực trái, trên môi không giấu nổi nụ cười. Khẽ ngước nhìn những vì sao nhấp nháy trên trời, nó tự hỏi không biết giờ này hắn làm gì? Có dám lén nó tán gái không nữa?

~~~~~~~~~~~~~

Và hình như suy nghĩ ấy của Ngọc có vẻ hơi lệch một chút thì phải. Với khuôn mặt góc cạnh pha một chút lạnh lùng cùng đôi mắt sáng thông minh, lại vận thêm bộ vest đen lịch lãm, Anh Phong thật sự khá nổi bật trong đám công tử ở bữa tiệc này. Mà là một trong những người nổi bật thì đương nhiên phải thu hút các nàng tiểu thư đài các khác rồi. Thế nên tỉ lệ gái đi cưa hắn có lẽ sẽ cao hơn việc hắn đi cua gái thì phải. Việc này có lẽ đáng lo ngại hơn rồi. Tính ra Ái Ngọc thật khổ! Ai biểu hắn đẹp trai quá làm gì không biết.

– Chào chủ tịch Đặng. Chúc mừng công ti ông ba mươi năm thành lập.

Ông Lã khẽ cười với một người đàn ông trước mặt. Đúng với mọi người đồn đại, chủ tịch Đặng trông khá mập mạp như các ông địa chủ ngày xưa với cái bụng phệ mà theo hắn là chứa toàn bia với cao sơn mĩ vị.

– Cảm ơn. Cảm ơn- Ông vừa nói vừa nở nụ cười tới tận mang tai, nhưng rồi lại khá ngạc nhiên khi bắt gặp hắn đứng sau ba mình- Đây là…

Không cần ông Lã nhắc nhở, hắn liền khẽ cúi đầu chào

– Chào chủ tịch. Cháu tên Anh Phong, là con trai của chủ tịch Lã. Chúc mừng kỉ niệm ba mươi năm công ti bác thành lập.

Lời nói dứt khoát, tự tin. Vẻ mặt điềm tĩnh, chững chạc.Trông hắn khá ra dáng một nhà lãnh đạo tương lai. Điều này tạo một ấn tượng khá tốt với chủ tịch Đặng. Ông chủ động vỗ vai hắn và không ngần ngại dành lời khen:

– Tốt. Đúng là cha nào con nấy. Ông có vẻ yên lòng với đứa con trai này rồi đấy ông Lã

– Ông đừng khen nó quá. Nó chỉ mới 16 tuổi thôi, còn phải học hỏi nhiều lắm- Ông Lã khách sáo đáp trả

– 16 à? Vậy là hết hè này lên lớp 11. Trùng hợp thật, đứa con gái tôi cũng cùng tuổi đấy

Ông Đặng thốt lên ngạc nhiên, nhưng trong giọng nói có vẻ vui mừng. Vẻ vui mừng ấy như muốn báo rằng một dự định nào đấy đã được hình thành trong đầu ông. Dù không thích lắm nhưng hắn cũng phải buông lời hỏi thăm tới người con gái ấy như một phép lịch sự

– Cô ấy không tham dự bữa tiệc này ạ?

– Có đấy. Nhưng con bé ham chơi nên chắc đi loanh quanh đâu đó rồi. Nó chẳng bao giờ chịu ngồi yên cả.

Hắn gật gù ra vẻ lắng nghe. Đồng thời nhâm nhi ly nước ngọt trên tay. Hắn vẫn chưa đến tuổi uống bia rượu mà nhỉ? Chợt một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào sau lưng hắn vang lên chen ngang cuộc trò chuyện của cả ba người

– Cha lại nói xấu con với mọi người nữa sao cha?

– Con đến đúng lúc lắm đấy. Mau chào hỏi đối tác đi.

Nhẹ nhàng, thanh thoát, cô xòe váy khẽ cúi đầu chào. Khác xa với người cha, cô thật sự xinh đẹp với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, long lanh cùng làn da trắng như trứng gà bóc. Trông cô thật quyến rũ khi mặc trên người chiếc đầm dự tiệc màu đỏ đô lấp lánh kim tuyến bạc. Với sắc đẹp này, cô có thể dễ dàng đánh gục tất cả đàn ông cô gặp mặt. Ngay cả một người lạnh lùng, thờ ơ như Anh Phong, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng phải rung động. Nở một nụ cười hoàn hảo, cô chào hỏi ông Lã và quay sang làm quen với hắn:

– Xin chào! Tôi tên Đặng Hoàng Thảo. Rất vui được làm quen với anh.

– Rất vui được làm quen. Tôi tên Lã Anh Phong.

**********************************

*Đặng Hoàng Thảo: Con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn bất động sản Vĩnh Hằng – một trong những tập đoàn lớn, vững chắc và nổi tiếng trong ngành đất đai của Việt Nam. Có gia thế hiển hách, cách hành xử nhu mì, nhã nhặn đúng khí chất tiểu thư đài các,lại thêm nhan sắc “nghiêng nước nghiêng thành”, cô nhanh chóng trở thành một hot- girl nổi tiếng trên mạng. Xét ở nhiều khía cạnh, cô quả thật là một cô gái khá hoàn hảo mà mọi con trai đều ao ước.

(Còn tiếp)