Yêu Anh Sánh Ngang Cùng Trời Đất

Chương 2: Cô cũng rất thông minh đấy




Hôm nay đến lượt cô trực đêm tại bệnh viện, có lẽ ở cái bện viện này, cô là người trực nhiều nhất. Vì sao ư, vì những người khác có gia đình, có người để họ chăm lo, ở cạnh, còn cô thì không có. Vì họ sợ cô đơn, còn cô thì không sợ, nếu bạn phải hàng ngày, hàng giờ đối mặt với nó thì đến lúc nào đó nó sẽ chẳng còn quan trọng nữa, cuộc đời có rất nhiều thứ khác khiến bạn phải quan tâm hơn thế, vì vậy cô hay trực hộ họ. Dản Tâm lớn lên trong một cô nhi viện nghèo của thành phố, cô đã từng chốn mẹ sơ ra ngoài, chẳng vì sao cả, chỉ là cô thấy trong đó quá ngột ngạt,cô cũng đã từng cướp tiền của một đứa bạn chỉ vì nó không chịu chia bim bim cho cô, thế là cuối cùng bị mẹ sơ mắng cho một trận. Tính tình của cô vốn bụi bặm như vậy, đến giờ vẫn thế. Cho đến khi cô được bà nhận nuôi, chỉ tiếc là bà tôi cũng mất rồi.

Cuộc đời nhiều lúc thật éo le, nếu ông trời muốn dìm bạn xuống, thì sẽ dìm xuống đến tận cùng.

----

Khi Dản tâm trở về phòng trực thì trời cũng đã khuya, cô vươn vai vài cái rồi ngã luôn xuống giường, phải tranh thủ đánh một giấc, có thể nửa đêm sẽ có bệnh nhân. Nói thế rồi cô tắt đèn, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Dản Tâm ngủ được đến nửa đêm thì tỉnh lại, cô thường hay bị như thế, có lẽ đã trở thành thói quen xấu, lười xuống giường nên cô cứ nằm im như vậy. Không gian xung quanh im ắng đến lạ thường

Tiếng đồng hồ vang lên từng tiếng tích tắc ổn định

'' Tích tắc, tích tắc...''

Chợt cô nhận ra cả tiếng bước chân nho nhỏ vang lên trong phòng, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, cô nhanh chóng vớ lấy con dao mổ trên chiếc kệ gần giường.

Tiếng bước chân ngày càng gần rồi đột nhiên không còn nghe thấy gì nữa, tất cả lại trở về trạng thái im lặng như tiếng bước chân vừa nãy không hề tồn tại

Dản Tâm nắm chặt con dao mổ, tim đập thình thịch, tay nhơn nhớt mồ hôi, giờ này còn ai vào phòng cô nữa, lại không bật đèn...? Cho đến khi Dản Tâm kịp suy nghĩ thì một con dao đã kề trước cổ cô, cô giật mình, người căng cứng như dây đàn:

- Mu...ốn lấy..lấy thuốc hay cần băng bó vết thương

Giọng cô bất chợt run rẩy. Con dao trên cổ đã nới lỏng, cô dang tay định bật đèn:

- KHÔNG ĐƯỢC BẬT

Con dao lại kề vào cổ khiến Dản Tâm giụt ngay tay về. Cô cũng rất nghe lời nói nhỏ lại, có thể hắn ta đang bị truy sát

- Nếu không bật sao tôi kiểm tra được vết thương của anh

Giọng cô đã dần quay về trạng thái ổn định

- Khâu qua loa là được - Giọng hắn có chút run rẩy

Nói xong hắn đổ gục xuống người cô, thở hổn hển, dường như lời nói ban nãy khiến hắn mất khá nhiều sức lực. Dản Tâm bật đèn pin, bắt đầu kiểm tra người hắn. Vết thương ở bụng phải của hắn đặc biệt sâu, gần ruột, chảy rất nhiều máu. Cô bắt đầu tiến hành các bước khâu, ngoài ra còn một vết đạn trên hõm vai, hết thuốc tê, cô cảm thán, chết mẹ anh đi.

Hắn bỗng nhiên nắm lấy tay cô, rít lên:

- Không có thuốc tê ?

- Chỗ tôi hết rồi - Dản Tâm vừa nói vừa cầm lấy kéo, tiếp tục công việc, cô thấy thỉnh thoản hắn gồng mình lên. Cô cảm thán, coi như anh chịu đựng giỏi

Hắn nói chuyện với tôi như để phân tán cơn đau:

- Sao cô biết tôi cần thuốc hay băng bó vết thương

Dản Tâm với lấy con dao:

- Đây là phòng ngủ của bác sĩ,nếu là bệnh nhân nguy cấp, anh nghĩ họ vào đâu? Họ sẽ vào phòng trực kìa, ở đó mới có bác sĩ giúp đỡ họ, chẳng ai hâm vào phòng nghỉ làm gì. Trừ phi anh là trộm hoặc kẻ bị thương đang bị truy nã. Nếu là trôm, xin lỗi phòng trực này trừ đồ y tế ra thì đến cái tivi còn chẳng có, nếu muốn ăn trôm thì đến phòng nội tạng hiến kìa, còn nữa, trên người anh có mùi máu tanh, tôi là bác sĩ, đặc biệt nhận ra mùi đó. Anh chỉ có thể là kẻ bị thương, vì đang bị truy nã nên không thể ngang nhiên vào phòng trực được, có người quan sát ở đó, nên anh mới vào đây. Nhưng mà nếu chẳng may không có người nghỉ trong này thì sao ?

Hắn nhìn cô chằm chằm:

- Tự băng bó, phòng nghỉ bác sĩ chẳng nhẽ không có dụng cụ băng bó ?

Cô nhướn mày:

- Coi như anh thông minh

Hắn véo má cô, nhếch mép:

- Cô cũng rất thông minh đấy