Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 22




Thích với yêu là những khái niệm rất khó phân tách và giải thích rõ ràng. Người ngoài cuộc thì nhìn thấu, nhưng người trong cuộc lại khù khờ không đáy.

Thực hiện màn “cướp hôn” xong, Vũ co giò chạy một mạch vào trong bệnh viện theo hướng cửa sau, bỏ lại Dương đứng như trời trồng ở đó, hóa đá luôn.

Một giây. Hai giây. Ba giây … Mười giây. “Hòn đá” bắt đầu tan chảy, trở lại thành Dương của chúng ta, các nơ-ron thần kinh đã và đang bắt đầu hoạt động lại.

- Á a a a a a a a a a a a, tên khốn kia, đứng lại cho bà ngay.

Sau khi hét lên một cách đầy “du côn”, Dương nhằm thẳng hướng cổng trước bệnh viện mà lao tới, tốc độ có thể sánh ngang với Bella[14] khi bế con gái của mình là Renesmee Cullen lướt đi trên tuyết vậy. Nhưng, khi vừa chạy vào được trong cổng bệnh viện thì nghe thấy tiếng ai đó cản mình.

[14] Những nhân vật trong tiểu thuyết Twilight.

- Ê, cô kia, ra ngoài ngay, hết giờ thăm bệnh nhân rồi, ê….

Mặc kệ những lời bác bảo vệ nói, cô vẫn lao vào trong bệnh viện rồi rẽ sang sân, chạy thẳng tới khu Ngoại khoa. Sau khi chạy theo cô được một đoạn khá dài, tới sân, bác bảo vệ kiệt sức, đành phải rút bộ đàm nói với đồng nghiệp của mình.

- Thả chó ra ngay, có một người điên đang chạy vào khu Ngoại làm náo loạn.

Trở lại với Dương. Khi thấy bác bảo vệ không còn đuổi theo mình nữa, cô bẻ ngón tay răng rắc hướng tới khoa Ngoại, nơi Vũ đang nằm.

- Lần này ngươi chết chắc rồi.

Nhưng, đời đâu như mơ, khi cô vừa tới cửa khoa Ngoại, một con Béc-giê liền xuất hiện, nó nhe răng, chun mũi, hầm hè rất hung tợn. Cô thoáng giật mình. Cô nghĩ. Bác bảo vệ tưởng mình điên sao mà thả chó.

Và một lần nữa, đời không như mơ, cô tiến lại gần chú chó, sau một hồi mặt đối mặt, chó lườm người, người lườm chó, chú chó không còn chun mũi, nhe răng nữa, nó đã vẫy đuôi với Dương. Cô nhận thấy không còn nguy hiểm thì tiến tới vuốt ve nó, cô thấy nó có một cái gì đó rất giống với MIC.

Khi đang cười đùa vui vẻ thì bác bảo vệ vừa chạy tới, móc dây vào cổ chú chó rồi nắm lấy cổ áo cô lôi ra ngoài. Cô nghĩ, thôi xong, mải chơi với nó mà quên béng mất việc trả thù tên kia. Tới nước này có lẽ khi cô giải thích thì sẽ có cơ may được thả ra. Nghĩ vậy cô hét lên:

- Cháu không bị điên mà, cháu có việc cần vào trong mà.

- Việc gì thì việc, mai tới mà giải quyết, còn bây giờ hết giờ thăm bệnh nhân rồi, phiền cô ra ngoài cho.

Bác bảo vệ vẫn kiên quyết. Ngày nào cũng có những người điên như vậy. Làm bảo vệ như ông thật chẳng an lành gì. Dương vừa nói vừa đưa hai tay xoa xoa vào nhau như để cầu xin.

- Một chút thôi mà chú, cháu vào một chút thôi. Bác thông cảm cho cháu đi mà, cháu không phá hoại gì đâu.

- Không chút chiếc gì hết, thông cảm cho cô, ai thông cảm cho chúng tôi? Lỡ xảy ra chuyện tôi biết tìm cô ở đâu? Thôi, con van mẹ trẻ, nhà con còn mẹ già con thơ, mẹ trẻ về nhà ngay cho con nhờ.

Dứt lời, cô đã bị bác ấy lôi ra khỏi cổng viện. Dương đứng trống nạnh, chửi rủa Vũ một hồi rồi cũng đành lủi thủi ra về.

Còn về phần Vũ, sau khi chạy thục mạng ra phía sau bệnh viện, nơi mà anh trốn ra ban đầu, anh chống tay xuống gối, thở hồng hộc. Theo phán đoán của anh thì bà chằn ấy chắc chắn đang điên cuồng chạy khắp bệnh viện tìm anh rồi. Nếu chẳng bay bị tóm … Anh bất giác rùng mình. Hẳn là chắc chắn anh không được nhìn thấy bình minh ngày mai.

Nhưng tại sao anh vẫn thấy vui vui nhỉ. Anh chắc chắn cái hôn vừa rồi là the first kiss của Dương, nhìn mặt cô nghệt ra mà tí nữa anh phì cười. Dù rằng anh từng hôn cô một lần, nhưng lần đó cô ngủ say như chết, hẳn sẽ không biết.

Vũ bất giác nhớ lại hồi ức năm đó. Anh mười bốn, cô cũng mười bốn, hai người dù không học cùng trường nhưng hàng tuần cô vẫn đều đặn đến nhà anh … ăn trực. Cũng khó trách, bởi thực tế mẹ anh còn quý cô hơn anh. Tuần nào cô không đến liền nhắc suốt cả buổi.

Hôm ấy nhà bác anh có chuyện, mẹ anh nấu cơm cho ba người xong liền vội vã rời đi. Cô vẫn như thường lệ, tự nhiên chiếm lấy giường anh, và lẽ dĩ ngẫu anh kiên quyết không muốn sang phòng em trai ngủ. Hai người như thường lệ chia nhau mỗi người nửa giường. Chuyện cũng không có gì nếu như tướng ngủ của cô quá xấu, xoay qua xoay lại động chân động tay khiến anh tự dưng mất ngủ.

Trong đêm tối tĩnh lặng, thân cô được chiếc chăn sửa ấm làm đôi má phiếm hồng. Đôi môi căng mọng khẽ cong. Cô xoay người ôm anh như gối ôm. Hai người gần nhau trong tích tắc, còn có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Mùi hương của một thiếu nữ quẩn quanh bên anh.

Anh tuy chưa trưởng thành, nhưng vẫn là phái mạnh. Với ảnh tượng trước mặt, đột nhiên chẳng thể khống chết bản thân. Đáy mắt đột ánh lên tia sáng lạ kì. Anh nhẹ nhàng đỡ gáy cô, dùng môi mình trực tiếp phủ lên đôi môi căng mọng ấy.

Dương khó thở nhưng vẫn không tỉnh, cô khẽ hé miệng lấy dưỡng khí. Anh lại lợi dung cơ hội đưa lưỡi thăm dò khoang miệng cô. Dây dưa vài phút, khi thấy cô đã dần có phản ứng phản kháng, anh nhẹ nhàng buông tay, xoay lưng về phía cô. Lúc ấy anh có cảm giác như mình vừa làm chuyện vụng trộm.

Cũng may cô không hề phát hiện, nếu không e rằng hậu quả khó lường. Nghĩ chuyện quá khứ, miệng anh khẽ mở nụ cười. Thôi mặc kệ, cứ phải vào trong đã, nếu bị bác sĩ phát hiện chắc chắn mẹ anh sẽ lo cho mà xem, anh không bao giờ muốn mẹ lo một chút nào cả. Nghĩ sao làm vậy, anh bắt đầu xắn ống tay áo và … leo rào vào trong bệnh viện.

Với kinh nghiệm hồi nhỏ, anh nhanh thoăn thoắt leo rào một cách thành thục. Nhưng một lần nữa, đời không như mơ, khi chuẩn bị đặt chân xuống mặt đất thì chẳng may cái cạp quần của anh bị mắc vào hàng rào, anh không biết nên thuận chân nhảy xuống. Kết quả là anh nghe thấy một âm thanh tai quái.

… “xoẹt” … Cạp quần của anh đã bị rách một đường khá lớn dọc theo đường chỉ. Anh xám mặt. Tình hình như vậy bảo sao anh vào trong được nữa đây? Anh nghĩ. Nhưng …. khoan đã nào, anh còn có chiếc áo khoác nữa mà, thôi đành vậy, tới đâu thì tới, anh nghĩ rồi cởi chiếc áo khoác, lấy hai ống tay buộc ngang hông một cách khéo léo để che đi vết rách.

Kiểu style này, anh thấy hồi nhỏ, khi đi học võ, tham gia hoạt động tập thể Dương rất ưa chuộng, lần này anh mới được thử nghiệm đây. Buộc xong anh liền nhanh chóng vào trong bệnh viện.

Phù! Cuối cùng thì cũng tới rồi, mệt quá đi mất, cứ như điệp viên CIA hay nhân viên FBI đang làm nhiệm vụ không bằng. Anh mở cửa phòng rồi lấy quần áo bệnh nhân đi thay, xong đâu đó anh nằm phịch xuống giường. Mệt thật! Anh thầm than. Cùng lúc đó thì Quân cũng vừa mở cửa phòng bước vào. Cậu gọi:

- Anh! Anh vừa đi đâu về thế?

Sắc mặt Vũ biến đổi. Anh giả vờ ho một cái rồi hỏi:

- Mẹ đâu rồi? – Vũ lảng tránh.

- Mẹ vừa mới ở đây xong mà, có lẽ mẹ ra ngoài giặt đồ rồi. Anh, anh vừa đi đâu về thế. – Hải Quân vừa hỏi vừa bụm miệng cười.

Vũ im lặng không trả lời. Anh nằm im nhíu mày nhìn cậu. Hải Quân tinh quái biết đã nắm được thóp của anh trai bèn tươi cười nói:

- Anh, anh không cần nhìn như vậy đâu, em biết hết cả rồi.

- Biết chuyện gì vậy.

Mẹ anh vào phòng, thấy con trai nói vậy liền hỏi. Bà vừa ra ngoài thay nước ấm cho cậu.

- Dạ, anh ….

Hải Quân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Vũ bịt miệng lại, cậu nháy mắt ra hiệu cho Hải Quân im miệng, mặt cậu đã thoáng đỏ.

- Dạ, ha ha, không có gì đâu ạ, hai anh em con đang nói chuyện phiếm thôi. – Vũ lên tiếng bao biện.

- Thật không? – Mẹ anh dò xét.

Cùng lúc đó, Hải Quân giật mạnh tay Vũ ra, cậu lại cười hi hi. Vũ nhìn Hải Quân với một ánh mắt sắc lẹm, cậu lập tức im lặng. Hải Quân chỉ biết đứng chịu trận. Một lúc sau, thấy mình không thể chịu nổi ánh mắt sắc như dao kia thêm giây phút nào nữa, anh bèn nói:

- Thôi, trời khuya rồi, nên để anh nghỉ ngơi thôi, mẹ cũng mệt rồi, đi ngủ thôi mẹ.

Hải Quân lên tiếng. Nếu còn chịu trận, cậu e rằng bệnh tim của mình tái phát mất. Vũ thấy vậy thì cũng ậm ừ cho qua.

- Ừ, em nói phải, mẹ đi nghỉ đi.

Vậy là Hải Quân dẫn mẹ sang giường khác để ngủ. Cùng lúc đó, tại số nhà 132 đường X, Dương đang đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Trong lúc đang đánh răng, cô lại chợt nhớ tới nụ hôn ban nãy. Những mảng kí ức ấy lại bắt đầu ùa về, y như một bộ phim quay chậm vậy. Nụ hôn, môi anh… Cô thoáng rùng mình, cô lắc lắc cái đầu rồi thở hắt. Phải rồi, bây giờ ngoài thở hắt thì cô có thể làm gì chứ? Sao hắn dám chứ, bức súc quá, cô sặc luôn. Vậy là nuốt nguyên một cục kem đánh răng vào bụng rồi ho lấy ho để trong phòng tắm. Kết thúc một ngày đầy bất ngờ.

***.

Ngày hôm sau, tại bệnh viện.

…. “tách”…. “tách” …. “tách”… Vũ đang ngủ thì thấy có cái gì đó rơi lách tách xuống mặt mình. Anh mở mắt. Hình ảnh đầu tiên đập và mắt anh là một cái túi nilon đựng đầy nước bị đâm thủng ở dưới, nước từ những lỗ nhỏ li ti đó đang rơi xuống mặt anh. Di chuyển góc nhìn nào, anh lé đầu mình sang bên cạnh khoảng 15 độ. Và người cầm nó là … Dương! Nhìn thấy Dương, anh mở to mắt, anh chống lấy hai tay xuống giường, nghĩ bụng choàng dậy thì Dương lên tiếng.

- Tỉnh rồi hả?

- Ừ, sao cậu lại ở ….

…“rào”… Vũ chưa kịp hỏi hết thì túi nước đó rơi thẳng và mặt anh. Ướt hết, choáng ngợp, mũi anh cũng tranh thủ uống được vài ngụm. Anh choàng dậy ho sặc sụa. Tức giận anh hét lớn:

- Đ..i..ê..n hả?

- Ha ha, nhỡ tay. – Dương tỏ vẻ vô tội.

- Cậu… cậu….

Vũ cấm khẩu không nói được gì. Mới sáng ngày ra đã gặp Bà la sát. Hẳn là ngày hôm nay, thần xui đã chuyển sang mỉm cười với anh.

- Rửa mặt luôn rồi còn gì, giờ đi đánh răng đi, tiện thể thay luôn bộ quần áo ấy nữa, không tí nữa y tá vào lại tưởng cậu rấm đài. Ha ha ha.

- Cậu… cậu….

Vũ giận tím mặt. Cậu nghĩ, lần này thì chết chắc rồi. Chắc chắn cô ta đến để trả thù chuyện hôm qua, nghĩ lại, cậu vẫn tự hỏi tại sao lúc đó lại liều thế nhỉ, dám hôn cả bà Sư tử Hà Đông này cơ đấy. Thôi, đành giả vờ như không nhớ gì hết vậy. Vừa nghĩ cậu vừa đi vào phòng WC. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu lấy chiếc khăn bông, lau lau tóc rồi bước ra ngoài.

- Xong rồi hả? Lại ăn sáng đi.

Hả?! Cậu có nghe nhầm không? Dịu dàng vậy sao? Lại còn chuẩn bị bữa sáng cho cậu nữa. Thôi, kệ đi, như vậy càng tốt. Nghĩ vậy, cậu liền bước tới chiếc bàn nhỏ đặt trên giường mà không nghĩ gì cả. Thật ngây thơ~~~.

Wao! Bữa sáng đây à, nhìn cũng hấp dẫn ghê cơ, trứng ốp la, bánh kẹp, và còn có bánh donut yêu thích của anh nữa. Anh liền sà tới ăn. Nhưng khi vừa đặt được chiếc bánh kẹp vào miệng, mặt anh bắt đầu biến sắc. Nó đang chuyển dần sang màu đen. Món bánh kẹp đây sao? Đây là món bánh kẹp sao? Đây là hũ muối thì đúng hơn.

- Cậu… cậu….

- Ngon không?

Dương hỏi anh. Nhưng không đợi cậu trả lời, cô nói tiếp như đọc được suy nghĩ của anh.

- Tôi nghĩ cậu cần uống nước.

Dương nói rồi đưa cho Vũ một cốc nước. Vũ không nói gì mà đưa tay với cốc nước uống luôn. Nhưng chửa uống được ¼ cốc nước anh đã phun sạch ra ngoài.

- Cái….cái…quái gì thế này! – Anh hét.

- Sao vậy? Tôi sợ cậu thiếu iốt, nên cho thật nhiều, thật nhiều muối vào bánh kẹp, hết luôn một túi muối 500g của nhà tôi đấy, nhưng thấy thế cũng không thỏa đáng, nhỡ cậu thích đồ ngọt thì sao, nghĩ vậy tôi lại hòa thêm cho cậu một chai nước đường thật ngọt, hết luôn 500g đường nữa đấy, cậu xem tôi có TỐT với cậu không?

Dương nói rồi cười như thể mình là nhà hảo tâm, mở lòng vung tay tài trợ người nghèo không bằng. Nghe Dương nói tới đâu, Vũ đen mặt tới đó, anh tức nổ đom đóm mắt.

- Cậu…..cậu….khụ….khụ - Vũ muốn nói, muốn mở miệng ra rủa người nhưng nghĩ tới món anh đã ăn, bất giác anh có cảm giác … buồn nôn.

- Sao vậy? Để tôi giúp cậu nhé.

… “bụp” … “bụp” … “bụp”… Dương nói rồi đưa tay vỗ bùm bụp vào lưng Vũ. Và tất nhiên là với lực mạnh nhất có thể. Tới khi không thể chịu đựng được nữa, anh bèn lên tiếng.

- Này! Cậu đối xử với ân nhân như thế đấy à?

- Ân nhân sao? Ồ, chút nữa là tôi quên mất cơ đấy, cậu mà là ân nhân sao? Lần sau mà cậu còn dám làm như vậy nữa thì đừng có trách.

- Làm gì? – Vũ gắt lên.

- Cậu… cậu….

Dương á khẩu, chẳng lẽ hắn quên rồi sao? Việc hôm qua, hắn dám…. hắn quên à? Hôm qua hắn có uống giọt bia rượu nào đâu mà quên. Chẳng lẽ hắn định bắt cô nói toẹt ra rằng là hôm qua cậu dám hôn tôi, rằng là đó là nụ hôn đầu tiên của tôi sao? Tên khốn này. Dương bực tức ra ngoài, cứ tình hình như thế này cô tẩu hỏa nhập ma mất. Trước khi ra ngoài, cô quay lại lườm hắn một cái rồi đóng cửa phòng cái rầm.

Trong phòng, Vũ khẽ thở dài nhẹ nhõm. Cậu nghĩ, hôn một cái mà đã thế này, đúng là bà la sát.

Bên ngoài, Dương mặt hằm hằm đi dọc bờ tường ra ngoài, cô định ra ngoài cổng viện mua chút đồ ăn nhẹ, sáng nay cô vẫn chưa bỏ gì và bụng cả. Đi được một đoạn thì cô va phải ai đó. Cô nói:

- Ui da, xin lỗi, ai vậy?

Cô vừa xoa xoa đầu vừa ngước lên nhìn. Vẫn nụ cười đó, vẫn hình dáng đó, cô thốt lên.

- Là anh sao? Anh tới đây làm gì vậy?

- Sao, anh không được tới à? – Anh vừa cười híp mí vừa xoa đầu cô nói.

- A ha ha, không phải.

Dương nói rồi cũng híp mí theo. Dù trước đó một giây, cô cực kì bất mãn với hành động xoa đầu của anh. Cô nghĩ, anh ta coi mình là đứa con nít ba tuổi sao?

- Không đùa nữa, anh có chuyện muốn nói với em.