Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 3




Tu trăm kiếp, được ngang qua đời nhau, tu vạn kiếp mới thành vợ chồng. Gặp được nhau âu cũng do duyên nợ, nhưng đến được với nhau hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Sáng sớm ngày thứ 4. Cô vẫn còn đang ôm chiếc gối yêu dấu ngủ nướng thì nghe thấy có tiếng người hét lớn:

- Dậy, dậy mau lên!

- Còn sớm mà! – Cô đáp với giọng uể oải mà chẳng thèm nhúc nhích.

- Dậy đi! – Người đó càng hét lớn hơn.

Cô khó chịu nhăn mày mơ màng ngồi dậy, mi mắt chỉ mở he hé rồi nhắm vào. Nhận ra người vừa rồi là ai, cô nói với cái giọng của một người ngái ngủ:

- Hoàng Anh, mày có im ngay đi không, hét gì mà hét, mày có muốn lấy rổ đựng răng không hả? Ai cho mày vào phòng tao, để yên tao ngủ!

Nói rồi cô lại ngã xuống giường chùm chăn ngủ tiếp. Bên kia, Hoàng Anh thấy bà chị heo lười của mình không có biểu hiện gì muốn dậy, bèn nhanh trí nói tiếp với giọng cực kì nguy hiểm:

- Chị có dậy không thì bảo, mẹ bảo em vào gọi chị đấy, mẹ đi chợ sớm rồi, mẹ bảo chị mà không chịu dậy thì cứ mang hết công phu ra mà luyện. Hay là …. – Cậu cười nham hiểm.

- Tao dậy đây, lắm mồm.

Cô hét lên rồi uể oải đứng dậy, lững thững đi vào nhà vệ sinh. Cô biết, thằng em quỷ sứ này mà đã nhận được lệnh của Đại Đại Đại Má Mì phu nhân thì chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cô mà còn giở tính “mèo lười” e rằng chỉ có cô chịu thiệt. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô thấy thằng em trai trời đánh đã rời phòng từ lúc nào. Vơ lấy cái đồng hồ. 6 giờ.

Cô không tin vào mắt mình. Còn sớm thế này mà đã đánh thức cô dậy? Từ nhỏ tới lớn, nếu không bị mẹ ép, cô chưa bao giờ thức dậy vào giờ này. Cô xắn ống tay áo định kiếm thằng em để ... tính sổ. Nhưng, bất chợt, cô lại nghĩ. Mà thôi kệ, đi học sớm một hôm xem sao. Nghĩ sao làm vậy, cô lập tức đi lấy đồng phục và soạn sách. Gần nửa tiếng sau, cô đã xuống dưới nhà. Dắt xe ra cổng, trước khi đi, cô còn ném vào nhà một câu.

- Thằng oắt con, may cho mày nhen cưng.

Nói xong cô nhanh chóng tiến tới trường. Thời tiết sang thu thật mát, sáng sớm mà gió đã lồng lộng thổi. Hàng cây ven đường cứ lần lượt, lần lượt trôi qua. Những tán lá đã bắt đầu đổi màu. Cũng phải thôi, chẳng mấy chốc là đến mùa lá rụng rồi mà. Đằng xa là một vườn cây trồng rất nhiều hoa lan. Trên thảm cỏ xanh mơn mởn, những bông hoa màu tím nhạt điểm xuyết, giống như những vì sao rực rỡ mọc trong đêm tối. Trời xanh trong, gió nhẹ thổi, cao hứng, cô đi chậm lại và cất lên giọng ca không mấy triển vọng của mình mà hát một bài.

Đang định lên giọng thì “bụp” – một âm thanh cực kì “vui tai” vang lên. Cô mặt tối xầm lại, ai oán nhìn xuống chiếc bánh xe sau đang dần xị xuống. Chắc là lại cán vào đinh nên bục xăm xe rồi. Cô nghĩ rồi bực tức nói:

- Chết tiệt thật.

Như chợt nhớ ra điều gì, cô nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay. 7 giờ 15 phút. Ui cha má ơi, không phải chứ, chỉ còn 15 phút nữa là vào lớp rồi sao. Quạ quạ, quạ đang bay thành từng đàn trên đầu cô. Chẳng lẽ lại tới muộn. Không, không được, nếu có cô chủ nhiệm bản chất hiền lành, giữ nguyên thái độ hôm qua thì không sao, chẳng may vớ phải “bà la sát” trá hình thì có mà mình thành cám. Hơn nữa mới nhập học mà đã tới muộn thì còn ra gì nữa, kiểu gì cô cũng bị tên yêu nghiệt ấy chế giễu cho mà xem. Nghĩ cách, nghĩ cách đi nào. Nhưng... đây là đoạn đường tắt mà, làm gì có quán sửa xe nào. Hic, cũng tại cái tội lười, ham hố đi đường tắt cho nhanh, nào ngờ. Cô vừa nghĩ vừa khóc không ra nước mắt. Thần xui à, con biết là từ bé tới giờ, ông gắn với con như hình với bóng, nhưng lần này ông tránh xa xa con ra được không? Cô lẩm bẩm.

Đúng lúc đó, có một chiếc ô tô chạy vụt qua, tốc độ của chiếc xe quá nhanh khiến cô không thể nhìn thấy là loại xe gì nữa, chỉ thấy tóc bay hết về phía trước. Chiếc xe cứ như một cơn gió, thoảng qua hư vô, hờ hững, như có như không.

Nhưng, chừng 30 giây sau, chiếc xe ấy lùi lại, chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn ngay chỗ cô đang đứng. Sau khi nhìn một hồi, cô ồ lên kinh ngạc trong lòng. Ồ, kinh thật, đây chẳng phải dòng xe Bugatti Veyron Super Sport[2] sao? Màu trắng đen đơn giản mà sang trọng, thật là đẹp nha. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là mẫu siêu xe đắt nhất thế giới với giá trên trời 2,6 triệu USD. Việt Nam cũng có người chơi sang vậy sao, nhà giàu có khác . Ơ mà cô đang nghĩ cái quái gì đây nhỉ? Ây da, xem ra việc thằng em trai suốt ngày lải nhải về siêu xe thể thao đã “tiêm” vào đầu cô không ít thông tin rồi, nhưng việc đó cũng giúp ích cho cô đấy chứ. Ít ra cô cũng biết được đó là xe gì. Cô nghĩ rồi nhún vai mỉm cười. Ồ, khoan đã, chiếc xe đó đỗ lại làm gì ta? Lại đỗ ngay chỗ cô đứng, lẽ nào hỏi đường?

Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa chiếc xe đắt giá bật mở. Một chàng trai tầm 20 tuổi bảnh bao với mái tóc để dài theo kiểu Hàn Quốc, làn da mịn màng và hồng hào như con gái bước ra. Quả thực là rất khôi ngô tuấn tú, như một hotboy thực thụ vậy. Nếu giả sử các hotboy của K-biz[3] mà tới đây chắc cũng chưa thể thắng cha này về độ đẹp trai mất. Hắn còn diện nguyên một cây trắng từ trên xuống dưới nữa, trông chẳng khác nào một bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích cả. Cậu ta nở một nụ cười như mùa thu tỏa nắng rồi nói.

- Chào em!

- Ơ hơ...à...chào... có chuyện gì vậy? À mà tôi có quen anh không?

- Ừ, em gặp anh một lần rồi, em có nhớ hôm qua tông phải ai ngoài cổng trường không?

[2]Bugatti Veyron Super Sport là một dòng xe thể thao của hãng Bugatti. Đây là loại xe hot và đắt nhất năm 2013. Nó là siêu xe tăng tốc nhanh nhất thế giới khi tăng tốc từ 0-100km/h trong 2,2 giây.

[3] K-biz chỉ nền giải trí Hàn Quốc.

Đúng ra thì cô từng tông vô số người rồi, nhưng chẳng nhẽ cô lại ngu ngốc đến mức một tên giàu nứt đố đổ vách như này cũng dám tông. Hắn mà bắt đền thì ba họ nhà cô bán nhà bán đất cũng chẳng đủ. Não của cô bắt đầu căng ra, một bên thùy bắt đầu tua lại từng mảng kí ức. Hôm qua...cổng trường...tông xe.

- A, thì ra là anh. Vậy có chuyện gì không, hì? Đừng nói là anh bắt đền tôi đấy nhé, tôi thấy anh cũng không bị làm sao mà, tôi cũng đã.

- Không, anh không có ý bắt đền em. Hình như xe em bị hỏng phải không? Em cần đến trường A à? – Hắn ta nhảy vào họng cô ngồi chễm chệ.

Phù! Cô thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị bắt đền. Ồ, nhưng sao hắn biết mình tới trường A, lại biết hỏng xe? Chẳng lẽ cha này theo dõi mình, cô nhíu mày hỏi lại:

- Sao anh biết?

Hắn ta nhăn nhở cười trả lời lại:

- Em không đùa đấy chứ? Trên áo em có phù hiệu trường nên suy ra em là học sinh trường A, hôm nay là thứ tư, chẳng phải ngày nghỉ gì nên chắc chắn là em muốn tới trường. Còn việc xe hỏng thì ... xe em đang nằm lăn lóc ở kia kìa.

Cô nhìn theo ngón tay hắn chỉ thì thấy chiếc xe của mình đang nằm lăn lóc thật. Cô gãi đầu cười trừ, hai má đỏ lên tỏ vẻ ngượng ngùng:

- À, em có muốn đi nhờ không? Anh cũng có chút việc phải ghé qua trường em đó. Nhanh lên nào, chỉ còn hơn 10 phút thôi là vào lớp rồi – Hắn liếc chiếc đồng hồ đeo tay rồi nói.

Dương vẫn không đáp lại. Cái đầu cô còn đang bận nghĩ. Sao hắn lại tốt với cô quá vậy? Chẳng lẽ hắn có ý định xấu với cô? Định giở trò đồi bại sao? Hay bắt cóc bán sang Trung Quốc? Đường dây buôn bán người Việt sang khu đèn đỏ của Tàu rất thịnh hành nha. Không thể nào, trông anh ta đàng hoàng vậy mà, nhìn cái xe là biết giàu sụ rồi. Có khi nào chỉ là “giữa đường thấy sự bất bình chẳng tha”? Có khi nào hôm nay thần may mắn lại mỉm cười với cô không? Sáng nay ra đường cô gặp ai nhỉ, có khi mai phải nhờ người ta trực sẵn ở cổng tiễn cô đi học mất.

- Em có đi không đây? Nếu anh nhớ không nhầm thì trường A khét tiếng với nội quy nghiêm nha, học sinh đi học muộn sẽ bị phạt nhổ cỏ nguyên tiết đầu này, trừ hạnh kiểm cả tháng này, lưu tên vào sổ đen này. Bị lưu tên là đồng nghĩa với việc “lưu danh sử sách” đó em. – Thấy cô không trả lời, anh bèn lên tiếng. - Này! Em gì đó ơi!

Hắn ta vừa gọi vừa lấy tay khua khua trước mặt cô. Dương chẳng buồn để ý. Trong lòng cô đang gào lên. Wtf? Nhổ cỏ? Trừ hạnh kiểm? Lưu tên. Trời ơi, đó có phải địa ngục không vậy trời. Nghĩ tới đã rùng mình. Nếu vậy chẳng phải công sức 10 năm đèn sách không mắc dù chỉ là một lỗi nhỏ nào của cô đều bị đổ sông đổ biển rồi sao? Không được. Nghĩ vậy cô nói:

- Vậy được. Phiền anh... À, khoan đã, còn xe của tôi thì sao?

- Ồ, anh quên mất. Đợi anh một chút nhé!

Nói rồi hắn rút chiếc smartphone láng cóng ra gọi cho ai đó. Cô nghe câu được câu mất nên chỉ biết đứng chờ. Xong xuôi hắn nói:

- Em lên xe đi!

- Anh gọi cho ai vậy? – Sau khi bước vào xe cô hỏi.

- À. Anh gọi cho tài xế tới mang xe của em đi sửa thôi.

- Ồ… Nhưng sao anh lại đi đường này? Anh có chuyện gì ở trường tôi vậy?

- Anh ôn lại kỉ niệm chút thôi. Lúc trước anh cũng hay đi đoạn đường này đi học. Không ngờ sau vài năm mà khung cảnh thay đổi nhiều quá. Tình cờ gặp em nên anh muốn giúp một chút. Cũng giống như sư huynh tiền bối giúp đỡ hậu bối ấy mà.

Dương ồ lên một tiếng rồi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Nhưng cơ thể của anh ta cứ gần dần rồi gần dần. Lẽ nào.

- …Á…Anh làm gì vậy hả?…Tên biến thái…Á….

Dương hét kinh thiên động địa và dùng hết sức lực đấm bùm bụp vào lưng Hoàng Văn.

- Em hét gì vậy? Anh chỉ đeo dây an toàn cho em thôi mà. – Thấy cô hét, anh vội vàng lấy tay che miệng cô lại rồi giải thích.

- Haizzz…Vậy mà tôi tưởng... - “anh định giở trò đồi bại” – tất nhiên là lời này chẳng thể nói ra, nuốt nước bọt, cô khiêm nhường nói - Xin lỗi anh.

- Em dễ thương quá. – Anh nháy mắt tinh nghịch với cô.

Nói xong anh khởi động máy rồi đi luôn. Do lúc đầu không quen nên khi anh bắt đầu đi cô bị bật người ra ghế. Mặt cô đã dần đỏ lên. Cha này kì ghê, bị mình ra sức ... tấn công thế mà chỉ cười. Mà mình đánh có nhẹ gì đâu, chắc đau lắm mà không dám nói. Cô nghĩ rồi lại quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người cứ thế im lặng tới trường.

***.

Vì không để ý nên Dương không biết đã tới trường. Có lẽ cô đang suy nghĩ gì đó. Hoàng Văn thấy vậy cũng không muốn làm phiền. Bây giờ anh mới có thể nhìn kĩ cô. Nói thật nhìn cô rất dễ thương.

Cô có một mái tóc dài tự nhiên, đen nhánh khẽ bay trong gió sớm. Làn da không quá trắng nhưng lại rất mịn màng, cái mũi dọc dừa không quá cao mà cũng không quá thấp, đôi mắt hai mí với một hàng mi dài, lông mày thì đã bị cái mái ngố che khuất, đôi môi đỏ mọng không cần son phấn. Cô mặc đồng phục của trường. Cô gái này mang một vẻ đẹp dịu dàng của người con gái châu Á, người con gái Việt Nam, vẻ đẹp của bông hoa sen thuần khiết. Anh đang thầm nghĩ nếu cô cười thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc sẽ xinh lắm. Bất giác anh cười một mình như tên ngốc. Cùng lúc đó, như vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô sửng sốt khi biết mình đã tới trường:

- Oái! Đã tới trường rồi sao? Cảm ơn anh, báo đáp anh sau nhé.

- Khoan đã… Em học lớp nào?

- 11A1. Lớp chọn đầu Toán khối 11.

- Vậy à. Trước kia anh cũng từng…Mà thôi em vào lớp học đi.

Nói tạm biệt xong cô đeo cặp và đi thẳng vào trường luôn. Công nhận trường này khác hẳn trường cô học năm lớp 10. Có quy củ hơn hẳn. Giờ mới 7 giờ 25 phút mà các học sinh đã hối hả về lớp mình để chuẩn bị truy bài. Nếu là trường cũ thì truy bài xong, cô giáo vào lớp rồi có khi học sinh vẫn đi lởn vởn. Mà cũng phải thôi, trường điểm cơ mà, so sánh chi cho hoài công. Cô nhún vai mỉm cười rồi tung tăng bước vào lớp mình.

***.

Mười hai giờ trưa, tiếng trống báo hết tiết vang lên không chậm một khắc. Dương thu dọn sách vở, đồ đạc khoác ba lô ra về. Cô vừa chậm rãi tiến ra cổng vừa nhớ về những việc ngày hôm nay phải làm. Nhớ rồi, việc quan trọng nhất hôm nay là cô phải qua phòng trọ xem có thiếu hay bừa bộn gì không để còn dọn vào ở luôn. Đồ đạc, vali, sách vở chắc bố cô đã chuyển tới rồi. Có lẽ bố cô là ông bố chu đáo nhất trên đời. Con gái chuyển trường thì mua xe cho này, thuê phòng trọ cho này, giờ còn chuyển đồ nữa. Cô thầm nghĩ.

Tung tăng ra tới cổng, cô sực nhớ ra sáng nay không phải cô đi bộ mà là có đi xe. Cô thầm trách mình ngốc. Sao lại tin lời tên lạ mặt đó, tên người ta còn chẳng biết? Dù nghĩ như vậy nhưng theo quán tính, cô vẫn chạy ra chỗ xe hỏng ban sáng. Có quỷ mới tin chiếc xe vẫn còn ở đó. Nhưng lỡ đâu….Ồ. Trống trơn rồi, lần này thì mất thật rồi. Biết nói sao với bố đây? Nhà cô tuy cũng không đến mức nghèo khó, nhưng tự dưng bỏ ra cả chục triệu mua xe cho cô hẳn là bố mẹ phải giành dụm nhiều năm rồi. Hơn nữa, chẳng lẽ bây giờ cô phải cuốc bộ hơn 2km về nhà trọ sao? Trời thì nắng như thiêu như đốt thế này. Bất lực, mệt mỏi, cô ngồi thụp xuống đường và….khóc như mưa. Cô khóc được một lát thì nghe thấy một giọng nam trầm vang lên:

- Này! Lau đi.

Dương ngước đôi mắt sũng nước lên nhìn thì thấy trước mặt mình là một chiếc khăn mùi xoa nam, được gấp vuông vắn. Cô thầm nghĩ. Thời này còn có người dùng khăn mùi xoa nữa à? Họa chăng có lẽ chỉ có một người. Cô gọi anh:

- Yêu nghiệt!

Nhìn thấy cô như vậy, anh nhăn mày nói:

- Tôi ghét con gái khóc. Lau đi.

Cô lau nước mắt và nói trong tiếng nấc. Giọng nói giống như một người bạn gái nũng nịu với bạn trai hơn là hai oan gia không đội trời chung:

- Mất…mất xe rồi.

- Đầu đất chạy bằng pin như cậu không mất mới lạ.

Bị Vũ trêu trọc, Dương không nhịn được lại giơ vuốt hét:

- Này…! Cậu nói gì hả? - Và Dương…hết khóc.

- Có về không?

Vũ chẳng thèm để ý phản ứng của cô mà hỏi luôn một câu khiến cái đầu của cô vốn đang bị chuyện mất xe làm rối trí lăn đùng ra đình công. Cô ngơ ngác hỏi lại:

- Hả?

- Cậu muốn cuốc bộ về tôi cũng không cản đâu.

- Cảm ơn.

Dương lên xe nhưng vẫn còn sụt sịt. Vũ hỏi cô địa chỉ rồi im lặng đạp xe đưa cô về nhà. Bỗng cô cảm thấy có cái gì đó vui vui. Não cô bất chợt tua lại một kỉ niệm hồi cuối lớp 3. Vũ vẫn là Vũ. Ở lớp nghe bạn bè nói cô không tin Vũ đã thay đổi. Hiện tại, anh là một con người lạnh lùng, trầm ổn như núi băng ngàn năm không tan. Nhưng trước kia, anh chỉ là một con người hơi trầm tính, ít nói so với các bạn. Anh đối với cô thực sự rất khác biệt. Ngoài lạnh trong ấm, phải hiểu được thì mới thấy anh là một con người khá sâu sắc. Trước kia, trước kia. Đúng rồi, trước kia cô và anh có rất nhiều kỉ niệm. Buột miệng cô hát vài câu:

- Này! – Vũ lên tiếng.

- Gì? – Dương im lặng. Hình như vừa rồi cô hát hơi quá lố thì phải. Mọi người bên đường đều chú ý tới giọng ca “oanh vàng” của cô.

- Cậu không biết xấu hổ à? Giọng hát của cậu… dở ẹc. Đừng làm tôi mất mặt. Hơn nữa cậu còn nặng hơn quả chuông hỏng ý. Sao không tự lăn về nhà đi.

Hắn ta dám đề cập tới vấn đề cân nặng – vấn đề cực kì nhạy cảm của con gái. Cái này là sỉ nhục + sỉ nhục. Mà hơn nữa, thân hình cô đâu có đến nỗi nào. Tên này hẳn chán sống rồi. Nghĩ vậy cô ngoạc miệng hét to hết cỡ.

- Cái gì? Tôi có 42kg đấy.

- Tôi tưởng hơn tạ chứ. – Vũ tỉnh bơ trả lời lại.

- Cái gì? Cậu….cậu…cậu đi chết đi.

Vũ khẽ nhếch mép mỉm cười, một đường cong tuyệt mỹ. Gương mặt cũng vì thế mà trở nên ôn hòa, xua đi nét lạnh lùng và khí bức người ban đầu. Đáy mắt anh ẩn hiện một tia vui vẻ. Lâu lắm rồi anh không được tranh luận với ai như vậy. Cuộc sống khi con người ta lớn lên thật là khác. Cái gì, hành động nào cũng phải xào đi nấu lại trong não nhiều lần rồi mới dám thốt nên lời. Ta không thể tùy tiện biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác. Nhưng đối với cô, anh luôn cảm thấy rất thoải mái. Có thể thoải mái nói chuyện, thoải mái bộc lộ, cô vừa giống như một người bạn tri kỉ lại vừa giống như gia đình vậy. Dù đôi khi cô có hơi ngốc, dễ bị anh dẫn dụ, nhưng nói mọi thứ với cô vẫn là thoải mái nhất. Hơn nữa cái cảm giác khi chọc cô tức giận thật sự rất vui.

- Đúng là…Vừa đèo được người ta một đoạn đã so đo tính toán. Cậu vẫn nhỏ mọn như trước. – Cô lầm bẩm.

- Xuống đi.

- Hả? Tôi mới chỉ nói như thế mà cậu định cho tôi cuốc bộ hả. Con trai là không nên nhỏ nhen như vậy, cậu mà như vậy thì tôi thực sự lo cho tương lai của cậu. Chẹp chẹp, ai mà dám lấy cậu đây... – Cô bắt đầu huyên thuyên.

- Gì? Cậu nói gì đó? Tới nơi rồi mà. – Anh nhảy vào mồm cô nói.

- … – Cô á khẩu mất mấy giây – Hì hì, không có gì, cảm ơn cậu.

Dương xuống xe, cô lục ba lô tìm chìa khoá mở cửa. Cửa mở xong, khi cô định quay lại tạm biệt yêu nghiệt rồi vào nhà thì đã thấy hắn thản nhiên vào nhà.

- Này! Này! Cậu làm gì vậy hả? – Cô thét lên.

- Vào nhà.

- Đây là nhà tôi. Sao cậu vào nhà tôi chứ?

- Ăn cơm.

- Cái gì?

- Tôi đèo cậu về. Cậu không báo đáp tôi gì sao?

Nói rồi Vũ vào nhà, ngồi chễm trệ trên ghế sôfa ngoài phòng khách. Hai chân gác lên bàn. Phong thái chẳng khác nào một ông chủ lớn.

- Hừ…Đồ làm phách.

Dương quăng cặp vào mặt Vũ rồi ngoan ngoãn vào bếp. Với Tam đẳng Huyền đai Karate, cái cặp không làm khó được anh, anh nhanh tay bắt lấy, rồi mỉm cười thật tươi. Trong lúc đó, có lẽ cô đang nấu ăn. Vũ chỉ nghe thấy tiếng động trong bếp nhưng không biết cô nấu gì. Độ mươi phút sau, cô mang một cái nồi nhỏ vẫn bốc khói nghi ngút ra ngoài. Cô hất hàm nói:

- Này! Ăn đi.

Dương vứt cái nồi kêu “bịch” một tiếng xuống bàn. Vũ cau mày ẩn chứa sự tức giận nhìn cái nồi bị vứt chỏng trơ giữa bàn rồi hỏi:

- Bát? – Anh hỏi.

- Không có.

- Cái gì đây?

- Mì.

Vậy là Vũ ăn mì do Dương nấu. Nhưng vừa cho được đũa mì vào miệng thì nước mắt nước mũi muốn chảy ra ròng ròng, mặt cũng đỏ lên nhanh chóng. Trên đời có thể loại mì này sao? Vũ mặt đen như đít nồi nhìn ai kia đang cười nhăn nhở.

- A! Tôi quên. Lúc nãy cho ớt hơi quá tay. Cậu ăn ngon miệng.

Nói rồi, Dương quay lưng chạy thẳng lên tầng hai. Nhưng vừa đi được một đoạn thì nhớ ra mình quên đồ. Cô liền chạy hai bước một xuống cầu thang. Nhưng may mắn lần này không được hôn mẹ đất nữa. Thì ra là cô chạy ra phòng khách lấy ba lô. Cô lấy từ ba lô một cuốn sổ tay. Có lẽ để khi tham quan nhà có thiếu gì còn có cái ghi vào rồi bổ sung sau.

Thăm quan một lượt, căn nhà cũng không nhỏ lắm, ngoài vẻ trang nhã bên ngoài ban công còn trồng hoa tươi, không khí trong nhà trở nên dịu đi rất nhiều. Xem ra bố cô đã chuẩn bị hết rồi, đầy đủ và tiện nghi cực kì. Có lẽ cô chỉ cần sắm thêm một chút đồ gia dụng thôi. Cô đi ra ngoài phòng khách thì thấy tên yêu nghiệt đã ăn xong nhưng không chịu rửa xoong nồi gì hết.

- Này, tôi đã nấu cho cậu ăn rồi sao cậu không rửa hả?

- Tôi về đây. – Nói rồi anh khoác cặp ra cửa.

- Này ….. này…… Tên biến thái, lúc đuổi thì không đi, lúc không đuổi thì lại... – Dương gọi với theo không được thì bắt đầu lẩm bẩm.

- À. Mai tôi sẽ đón cậu. – Cậu ngó đầu vào.

- Ơ. Cậu ở kí túc xá mà. – Cô giật mình nhưng vẫn đáp.

Lần này thì Hàn Vũ đi thật. Cô mang xoong đi rửa rồi lên phòng mình. Cô định đi ngủ một chút rồi chiều đi mua những đồ còn thiếu. Thực ra mà nói, căn nhà này cũng không hẳn là nhà trọ. Đây là nhà cô chú ruột của Dương. Chú ấy là em trai của bố. Hiện tại họ đang sống bên Anh nên căn nhà nhỏ này bỏ trống. Vì vậy, khi biết cô lên đây học, họ đã gửi chìa khóa cho bố cô. Bố cô là người thẳng tính, nên đã đưa cho họ một số tiền coi như tiền trọ. Cô chú biết tính bố nên cũng không tiện từ chối. Và như các bạn đã thấy, bố mẹ cô chuẩn bị cực kì chu đáo. Phải chăng họ muốn cô sống tự lập nhưng lại giúp đỡ bước đầu vì sợ cô còn bỡ ngỡ?

***.

Ánh mặt trời vào lúc hai giờ chiều thật chói chang, không khí nóng bức như một ngọn lửa di động luồn lách vào quần áo từng người. Dương mơ màng tỉnh dậy. Cô mắt nhắm mắt mở vơ lấy cái đồng hồ.

- Oái! Đã hai giờ rồi sao?

Cô thức dậy rồi đi rửa mặt. Xong đâu đó cô mặc quần áo rồi đi bộ ra mấy của hàng gia dụng, siêu thị gần nhà, tiện thể ăn cơm tối luôn. Sau một hồi lựa chọn cô vác một đống đồ về nhà. Ngoài thức ăn tươi sống mua ngoài siêu thị có thể dùng cho nguyên một tuần, cô có mua thêm ít bát, đũa, rổ giá…. Sau khi sắp xếp chúng gọn gàng vào bếp, Dương khóa cửa rồi lên phòng học bài.