Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 34




Hạnh phúc, có đôi khi chỉ là những điều thực nhỏ nhoi. Chỉ cần mỗi sáng thức giấc có thể nhìn thấy bóng dáng ai kia trong tầm mắt, cũng tự thấy dòng khí ấm á plan khắp cơ thể.

Khi trời đã sẩm tối ngày hôm sau, Dương mới rụi rụi mắt tỉnh dậy. Cô đang lò cò nhảy ra ngoài phòng bếp thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức: “Quái lạ, ai vẫn đang nấu ăn vậy nhỉ?”. Cô nghĩ rồi lại lò cò nhảy ra ngoài phòng bếp: “Vũ!”. Người kia nghe thấy tiếng gọi thì ngừng tay quay đầu ra. Thấy lạ, cô hỏi:

- Sao cậu không đi làm?

- Ở nhà chăm sóc cho một con heo què thôi. – Anh cười nói.

- Mỗi ngày cậu không khích bác tôi là không được à? Mà tôi tưởng cậu không biết nấu ăn?

- Nhìn tôi giống loại người rảnh rỗi đi làm mấy việc vớ vẩn như thế sao, đây là đồ tôi gọi nhà hàng mang đến.

Thật là làm phách. Dương tức sùi bọt mép vẫn phải ngồi vào bàn. “Lần này coi như ngươi thắng, ta tạm tha cho ngươi, vì thức ăn đã dụ được ta” Cô lẩm bẩm rồi không khách khí lấy đũa ăn ngay.

- Em ăn từ từ thôi, sáng nay anh đã gọi điện tới phòng phóng viên xin phép cho em rồi. – Vũ vừa bóc trứng vừa điềm nhiên nói.

- Khụ khụ... – Dương nghe xong sặc luôn.

- Em sao vậy? – Vũ nhẹ nhàng rót cho cô một cốc nước.

Cô uống một ngụm nước lớn rồi trợn mắt hỏi.

- Gì chứ, anh vừa nói cái gì?

- Anh gọi điện tới tòa soạn xin phép giúp em rồi. Phỏng vấn Vũ Phong anh cũng đã cung cấp địa chỉ và giờ hẹn, họ sẽ cử người khác phỏng vấn, em cứ yên tâm dưỡng thương đi.

Dương nghe tới đó thì chỉ hận không thể đưa tay bóp chết ai kia. Cô nói:

- Anh bị điên à? Anh gọi điện tới tòa soạn xin phép cho tôi thì khác nào khẳng định tôi với anh ở một nhà?

Vũ vẫn chưa hiểu ý của cô bèn điềm nhiên đáp:

- Không phải sao?

- Anh muốn tôi bị tức chết à?

- Ồ, chẳng phải em vẫn đang ở nhà anh à? Anh chỉ nói sự thật thôi. Chẳng phải em vẫn thích anh sao?

- Cái gì? – Dương giận tới đỏ mặt, hét kinh thiên động địa.

- Yên lặng đi. – Vũ nói rồi đút quả trứng vừa bóc được vào miệng Dương.

- Điên mới thích anh.

Dương bỏ quả trứng ra, đút vào miệng Vũ nói rồi toan đứng dậy. Vũ thấy vậy thì cũng vui vẻ ăn nốt quả trứng đó rồi nhanh chân chạy theo cô.

Dương đang cố gắng tiến từng bước thì bỗng thấy cơ thể từ từ dâng lên không trung, cả cơ thể được vòng tay rắn chắc của ai đó bao lấy. Hơi thở trầm thấp nam tính bao lấy cơ thể cô. Dương kinh ngạc hét lên:

- Á, Cậu định làm gì thế hả?

- Chúng ta đi xem phim, được chứ?

Vậy là Vũ bế Dương lên phòng xem phim. Người nào đó ban đầu mặt còn đỏ như gấc, chỉ một lúc sau đã cười không khép miệng nổi, chẳng cần giữ ý tứ. Làm Vũ bên cạnh cũng một phần kinh hãi.

Tuy vậy, khi chỉ mới xem được gần nửa phim, ai đó đã lăn ra ngủ ngon lành. Vũ nhìn cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng tiến tới ngồi gần cô, lấy vai mình hứng lấy cái đầu đang gật lên gật xuống kia.

Người nào đó thấy chỗ dựa đã chẳng hề ý tứ cứ vậy mà càng rúc vào vai anh ngủ. Bất chợt anh thấy thân thể mình dần trở nên khô nóng. Hơi thở dần trở nên dồn dập. Anh thở dài:

- Nha đầu này thật là .

***.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vũ đánh thức cô dậy rồi đưa cô ra phía công viên sau nhà đi dạo. Nhưng vừa đi được vài bước người nào đó đã vội cằn nhằn:

- Anh gọi tôi dậy sớm thế làm gì?

- Đưa em đi bộ. Em không thấy à?

- Đưa đi bộ làm gì, chỉ tổ mỏi chân, thà để tôi ngủ một giấc còn khỏe hơn.

- Em vẫn chưa sửa được cái tính “mèo lười” à? Bác sĩ nói đưa em đi bộ như vậy sẽ giúp em mau hồi phục hơn. Ngoan nghe lời anh đi nha!

- Cậu đang dỗ con nít à? Nghe ghê chết đi được, nổi hết da gà rồi.

- Không nói nhiều. Tóm lại là ngày nào em cũng phải đi bộ cho tới khi khỏi thì thôi.

- Cái gì?

Vũ không nói mà cứ thế lôi người nào đó vẫn đang ngoạc mồm chữ O ngạc nhiên cực độ đi dạo tiếp. Tuy nhiên, hai người chỉ đi dạo được như vậy một lúc nữa thì chuông điện thoại của Vũ reo lên.

Sau khi nghe điện thoại xong, Vũ nói có chuyện gấp cần về nhà rồi bỏ luôn một mình Dương ở đó. Trước khi đi anh còn ném lại một câu: “Nhớ đi dạo tiếp!”.

Dương chỉ chân chỉ tay một hồi rồi cũng tập tễnh bước đi. Quang cảnh buổi sáng sớm thật là mát quá đi. Đây là khu nhà giàu nên giờ này thường họ còn chưa dậy, đường đi vì vậy rất vắng vẻ.

Sương đêm đang dần tan, lan ra xung quanh một thứ khí thanh mát như trời sau mưa. Dương đang cố gắng đi nốt đoạn đường ấy thì nghe thấy tiếng động lạ. Giống như tiếng rên của một loài vật.

- A! Là một con chó.

Nhưng tiếng rên phát ra từ đâu nhỉ? Dương lẩm bẩm rồi bước chân theo hướng phát ra âm thanh. “Ồ! Nó phát ra từ phía bụi rậm này!” Dương reo lên thích thú rồi nhanh tay vén bụi rậm lên.

Đúng là có một chú chó thật. Nó có màu lông trắng rất đẹp nhưng đều bị ướt lẹp nhẹp hết cả. Bên trên đó còn có vài vệt bùn chưa khô. Con chó nhìn cô với một ánh mắt cực kì đáng thương. Cô có thể nhìn thấy trong đó ánh mắt của con MIC hồi xưa.

- Thật tội nghiệp, ai lại nhẫn tâm như vậy chứ?

Dương nói rồi cởi chiếc áo khoác thể thao của mình ra khoác vào nó. Cô bế nó vào lòng và thủ thỉ:

- Từ nay ta sẽ là mẹ con, chúng ta cùng về nhà nhé!

Vậy là cô vừa ôm con cún vừa tập tễnh đi về nhà. Đứng trước cửa nhà cô lưỡng lự: “Nhỡ hắn không cho nuôi thì sao nhỉ? Thôi, tốt nhất là đi cửa sau cho chắc!”.

Vậy là Dương đưa Bạch Bạch – tên con cún cô vừa nghĩ ra – vào nhà bằng cửa gara mà không đi bằng cửa chính. Sau khi đưa nó vào nhà, Dương đưa nó đi tắm rồi nhẹ nhàng mang nó vào phòng mình, lau khô hết lông cho nó.

- Thật đẹp nha!

Cô thốt lên khi nhìn thấy Bạch Bạch trong bộ dạng đã khô ráo hoàn toàn. Nó có một bộ lông xù màu trắng tuyệt mỹ, một đôi mắt long lanh và còn cả chiếc mũi xinh xinh nữa.

Bất giác cô đưa tay vuốt lông cho nó. Có lẽ con chó cũng nhận ra cô là chủ nhân của mình nên sủa đổng cả lên. Dương hoảng hốt nói:

- Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, ngươi không biết người nào đó rất độc ác sao? Ta không muốn đem ngươi ra ngoài lần nữa đâu đó!

Con chó chẳng biết có hiểu cô nói gì hay không nhưng chỉ hừ hừ vài tiếng rồi vẫy đuôi thè lưỡi ra vẻ nịnh nọt.

- Giờ ta sẽ đưa ngươi đi ăn nha!

Dương ôm Bạch Bạch ra ngoài bếp định cho nó ăn thì nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài phòng khách. “Hắn ta đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?”. Cô tự nghĩ.

Đặt thức ăn của Bạch Bạch ra một cái bát, cô cho nó ăn rồi tò mò ra ngoài phòng khách. Nép vào cửa thò đầu ra, cô thấy Vũ đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt.

Đúng là mỹ nam nha! Người đang ngồi đối diện với Vũ rất hay cười, ăn mặc nhã nhặn mà phong nhã, vai rộng eo thon, toàn than toát lên một vẻ thánh thiện hiếm thấy.

- Loại đàn ông này mà ra đường có mà 500% phụ nữ ngoái đầu lại.

Thấy cô thập thò Vũ lớn tiếng gọi:

- Dương! Em làm gì ở đó? Ra đây đi!

Dương đành vừa gãi đầu gãi tai vừa đi ra ngoài.

- Chào anh!

Cô cất tiếng chào khi tới gần ghế sofa.

- Chào em!

- Anh anh em em cái gì, ngồi đi!

Vị nào đó chẳng hề khách sáo mà kéo Dương về phía mình. Vũ Phong nhìn thấy vậy thì chỉ mỉm cười rồi hỏi.

- Cô ấy là ….

- Hoàng Dương, quý cô đây là Nguyễn Hoàng Dương – Vũ nói.

- Ồ, hân hạnh được gặp em! – Vũ Phong niềm nở.

- Hân hạnh được gặp anh!

- Sau này mong em giúp đỡ cho.

Sau khi bỏ qua những thủ tục rườm rà, Dương mới biết được đây chính là Tổng Giám Đốc Vũ Phong của ICT. Lần này anh về nước để trực tiếp quản lí chi nhánh ở Việt Nam. Còn việc chỉ giáo kia thì hóa ra là anh chàng này đã mến mộ Tâm từ lâu. Khổ nỗi tán mãi chẳng đổ nên khi biết được quý danh đã định bụng nhờ cô giúp.

Dương vừa nói chuyện vừa nghĩ thầm “Tâm vớ được anh chàng này thật là tốt” rồi nhiệt tình giúp đỡ. Hai người nói chuyện cười nói vui vẻ mà không hề biết đã cho ai đó ra rìa. Bức quá anh lên tiếng.

- Phong ca, có phải vừa nãy anh nói chiều nay phải họp báo không? – Vũ nói giọng đầy mùi giấm.

- Họp báo hả? Có thể hoãn mà! – Vũ Phong nói mà chẳng thèm liếc Vũ một cái.

- Họp báo là việc quan trọng, có ảnh hưởng tới công ty. Sao có thể nói hoãn là hoãn được?

Vũ nói rồi không khách khí lôi Vũ Phong xềnh xệch ra ngoài.

- Dương! Hẹn gặp lại nhé!

Trước khi cánh cửa đóng vào, Vũ Phong nói vọng. Vũ đóng cửa cái rầm rồi đi vào trong nhà, mặt anh đã đen như đít nồi. Dương chỉ biết ngồi nhìn anh một cách khó hiểu. Anh bỏ qua ánh nhìn đó rồi đặt mình xuống ghế.

- Đi nấu cơm đi! Đói rồi.

- Cậu đói thì đi mà nấu. – Cô thản nhiên bỏ một miếng táo vào miệng nhai rồi nói.

- Chẳng phải đó là công việc của em sao?

- Anh nhìn chân tôi đây này.

- Có bị bong gân tí xíu thôi mà, nấu cơm dùng tay chứ đâu dùng chân.

Vũ nói rồi tiến tới bế thốc cô lên đi về phía bếp. Dương hét lên.

- Cậu làm gì thế hả? Tên bệnh.

- Em nói chân em đau mà.

- Thả tôi xuống, tôi tự đi được rồi.

Vũ bỏ qua lời nói đó rồi bế cô vào bếp. Vừa vào, Bạch Bạch đã chạy ra sủa inh ỏi.

- Cái gì đây? – Vũ nhìn Dương mặt không chút biểu cảm.

- Ha ha… Vũ à, cậu muốn ăn món gì? – Dương giả ngu.

- Anh hỏi cái gì đây?

- Vũ à, cho tôi nuôi nó đi, sáng nay đi dạo tôi tình cờ nhặt được nó, nó tội nghiệp lắm. … Cậu nói gì đi chứ, tôi đảm bảo nó sẽ không làm phiền cậu đâu.

- … Thôi được!

- Wao! Vũ! Tôi càng ngày càng thấy cậu rộng lượng nha.

- Đừng bẻn mép nữa, mau đi nấu ăn đi.

Vậy là Dương vừa cười vừa ngoe nguẩy cái đuôi đi nấu bữa trưa. Vũ nhìn theo dáng cô mà chỉ còn biết cười. Thật bình yên.