Yêu Cả Đời

Chương 63: Vui buồn đan xen




"Căn nhà kia thật sự quá đẹp, thật muốn dẫn cậu đi xem ngay lập tức, cậu không biết anh ấy giống như đã từng chui vào trong lòng mình mà nhìn rồi vậy, kiểu mẫu của căn nhà kia còn có trang trí phòng ốc đều giống hệt như trong tưởng tượng của mình, bao gồm cả phòng đọc sách mình từng mơ thấy, thảm mềm mại, sô pha nghỉ ngơi màu sắc sặc sỡ, tùy ý đặt các loại sách, còn có ban công đầy hoa tươi đang nở rộ. . . . . . . Trời ơi! Thật là rất hoàn mỹ, hơn nữa còn có một chú mèo màu trắng vô cùng xinh đẹp, mập mạp dịu ngoan chết mất. . . . . ."

Khả Ly từ lúc nhìn thấy Hứa Mỹ An sau thì hoàn toàn không có biện pháp dừng miệng của cô lại được, cô khẩn cấp muốn cho Hứa Mỹ An hưởng thụ niềm vui của cô, đó là một căn nhà trong mộng của cô.

Hứa Mỹ An ghé vào bên bờ ao nước nóng, cũng không cắt ngang lời cô ấy, trong lòng cũng thực sự cảm thấy cao hứng thay cô ấy, đây chính là khổ tận cam lai, hi vọng cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ hạnh phúc như vậy.

"Vì sao ngày hôm qua không nhận điện thoại thế? Hại mình gọi nhiều lần như vậy, còn tưởng rằng cậu có chuyện gì đâu, bình thường cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ không nhận điện thoại của mình." Thật vất vả đợi cho Khả Ly dừng việc tự thuật lại, Hứa Mỹ An mới khẽ nhíu mày chất vấn.

Khả Ly ngượng ngùng nở nụ cười, hai má vốn dĩ bị nước ấm phao hiện hồng hình như lại đỏ hơn, "Ngày hôm qua. . . . . . Ngày hôm qua điện thoại không có ở bên người. . . . . ."

Cô sao có thể không biết xấu hổ nói bọn họ luôn luôn triền miên ở thư phòng chứ, người đàn ông tràn đầy tinh lực như vậy hoàn toàn không cho phép cô nghe điện thoại. Căn nhà kia thực sự là ngôi nhà trong mơ của cô, mặc dù nói nhiều như vậy, cũng không đủ để hình dùng một phần vạn cảm giác trong lòng cô.

"Cậu thấy mình có gầy đi không?" May là Hứa Mỹ An cũng không truy vấn nữa, đứng dậy quay một vòng hỏi, bản thân cô cảm thấy hơi gầy chút .

Khả Ly cười nói: "Dáng người của cậu bây giờ rất tuyệt, cậu xem làn da một chút đi, vừa trắng vừa mềm, mình cũng muốn nắm một phen đâu, còn có bộ ngực này nữa, hình như lại lớn hơn rất nhiều, mê chết người nào đó ấy chứ!"

"Wow! Cậu thật là, không nghĩ tới mới ở với người đàn ông của cậu không đến một tháng mà cái gì cũng dám nói đâu." Hứa Mỹ An ngồi lại trong nước, thuận tay té nước sang.

Khả Ly vội vàng né tránh, vừa cười vừa nói: "Vốn dĩ là vậy mà, mình mới không tin Tuấn Kiệt có thể nhịn được mà không xuống tay với tiểu bạch thỏ đấy. Bây giờ Tuấn Kiệt không phải đang hận chết mình rồi, chiếm lấy cậu thời gian dài như vậy."

"Cậu biết là tốt rồi, hiện tại lịch trình công việc của anh ấy tràn đầy, nghĩ sớm xong việc để ở bên cạnh mình, có lẽ đời trước hai chúng mình thiếu nợ hai người các cậu, đàn ông phải liều mạng làm việc giúp ông chủ kiếm tiền, đàn bà thì mỗi ngày phải vui chơi cùng bà chủ." Hứa Mỹ An làm bộ oán giận nói.

Khả Ly cười nói: "Không đúng không đúng! Chắc chắn đời trước nữa cậu cũng thiếu nợ mình, cho nên không chỉ có đời này phải cùng với mình, mà kiếp sau cũng phải ở bên cạnh mình mới được."

"Ai da! Buồn nôn muốn chết, còn kiếp sau đâu? Nếu có kiếp sau thì mình sẽ làm đàn ông, trực tiếp cưới cậu về nhà là được!" Hai người không ai nhường ai, cười huyên náo một thời gian mới đi ra khỏi hồ nước nóng.


Làn da đều trở nên hồng hồng rồi, hai khuôn mặt cũng như hoa sen mới nở vậy, kiều diễm ướt át. Sau khi đến phòng thẩm mỹ làm chăm sóc theo thói quen, trang điểm ổn thỏa, hai người mới ra khỏi trung tâm Spa, không biết là công lao của thẩm mỹ viện hay là bởi vì tình yêu, hai cô gái đều lộ vẻ xinh đẹp yêu kiều trước nay chưa từng có, khiến cho các vị Hộ hoa sứ giả tự mình đến đón đều hai mắt sáng ngời.

"Thơm quá!" Phong Chi Thu thuần thục ôm chầm lấy Khả Ly hôn trộm một cái.

Trước mắt bao nhiêu người đâu, Khả Ly vội vàng nhìn Hứa Mỹ An, thấy cậu ấy khoác tay chủ động đưa môi thơm lên cho Lam Tuấn Kiệt biểu cảm lạnh nhạt, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đi đâu ăn cơm? Hôm nay là sinh nhật của Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt quyết định đi!" Khả Ly nói, vì nguyên nhân này nên bốn người mới cùng nhau ăn cơm.

Lam Tuấn Kiệt khẽ cười một chút nói : "Mỹ An chọn đi, thực ra anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, mọi người lại cứ muốn chúc mừng."

"Có em ở đây, về sau mỗi năm đều phải tổ chức sinh nhật cho anh, đi nhà hàng tròn trên tầng cao nhất của cao ốc Lăng Vân, hôm nay thời tiết tốt, em đã đặt trước một vị trí tốt nhất rồi, chúng ta không chỉ có thể nhìn được cảnh toàn thành phố, còn có thể ngắm sao." Hứa Mỹ An vui vẻ nói.

Phong Chi Thu không hề dị nghị, Khả Ly cười hỏi: "Mỹ An cậu chuẩn bị cho Tuấn Kiệt món quà sinh nhật gì vậy? Vừa rồi vẫn cứ không chịu nói cho mình biết, bây giờ Tuấn Kiệt đã đến thì có thể nói rồi chứ!"

"Cậu gấp cái gì, lát nữa rồi mình sẽ nói thôi!" Hứa Mỹ An giả vờ trợn mắt liếc Khả Ly một cái, còn ra một dấu tay bí mật nữa .

Khả Ly cười cười không nhắc lại nữa, bốn người hai chiếc xe đi thẳng đến tòa Cao ốc Lăng Vân. Nhà hàng tròn của cao ốc Lăng Vân không chỉ nổi tiếng vì cảnh đẹp món ăn ngon, còn rất nổi tiếng vì, chỉ nhận lịch đặt bàn của hội viên, không tiếp khách lạ, trừ phi là khách do hội viên dẫn đến, cho nên tất cả người ăn cơm ở nhà hàng tròn này đều không phú thì quý.

Đồ ăn của nhà hàng rất đa dạng, nghe nói có hơn mười vị đầu bếp, có thể chế biến ra các món ăn ngon của các quốc gia, chỉ cần là món ăn mà anh có thể nghĩ đến thì họ đều có thể chế biến được, hai người đàn ông giao quyền gọi món bữa tối này cho hai cô gái, hai người bọn họ đều có khả năng ăn uống siêu cấp, lập tức gọi một bàn đầy các món ăn ngon, may mà tuy nhiều món, nhưng mỗi phần lại hết sức tinh xảo, hơn nữa có hai cái dạ dày lớn ở đây cũng không đến mức sẽ lãng phí.

Ăn gần xong, Hứa Mỹ An mới dùng chiếc dĩa bạc trên tay gõ nhẹ vào ly rượu đỏ một cái nói : "Quà tặng muốn được công bố . . . . . ."

Khả Ly vội vàng dừng hai tay đang bận rộn lại hỏi: "Rốt cuộc là cái gì? Mình đâu có thấy bạn mang cái gì đâu!"

"Mình vẫn luôn mang theo mà, chẳng qua cậu không nhìn thấy được thôi." Hứa Mỹ An nở nụ cười đắc ý với Khả Ly, mới quay đầu cầm tay củ Lam Tuấn Kiệt chậm rãi nói: "Món quà này đối với em mà nói chính là món quà tốt nhất, nhưng không biết anh có nghĩ giống em hay không."

"EM cảm thấy tốt thì khẳng định là tốt rồi, bản thân em chính là món quà tốt nhất đối với anh rồi." Khả Ly kính nể nhìn Lam Tuấn Kiệt, thật không phụ danh hiệu hoàng tử màn bạc, có bản lĩnh nói lên tâm sự một cách thản nhiên như vậy, hoàn toàn không cần suy nghĩ đã mở miệng chính là lời nói tình cảm tự nhiên lại dễ nghe nhất.

Khả Ly đưa tay xuống dưới mặt bàn cầm lấy tay của Phong Chi Thu, hai người nhìn nhau cười, cũng ngọt ngào vô cùng.


Hứa Mỹ An nhẹ nhàng kéo tay của Lam Tuấn Kiệt đặt lên bụng mình nói: "Quà tặng ở trong này, nửa tháng rồi, hôm qua mới kiểm tra ra, cố tình đợi đến hôm nay để nói cho anh biết, thích không?"

"Thật vậy sao?" Vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của Lam Tuấn Kiệt rốt cục cũng trở nên kích động, tiếng nói cũng không tự chủ mà hơi to: "Em nói thật? Em thật sự có?"

"Vâng, anh thích không?" Hứa Mỹ An nói xong ngừng thở hỏi, lúc cô biết tin cực kỳ vui mừng, cũng có chút bối rối, cô và Lam Tuấn Kiệt không giống Phong Chi Thu và Khả Ly ngày ngày ân ái, mấy ngày nay Lam Tuấn Kiệt vẫn bận rộn việc quay phim, hai người thân thiết cũng không nhiều, hơn nữa vẫn dùng biện pháp bảo vệ không muốn có con nhanh như vậy. Chỉ có một lần ở phòng nghỉ riêng ở trường quay không chịu khống chế mà không dùng biện pháp bảo vệ, không nghĩ chỉ một lần này vậy mà lại có.

"Thích, đương nhiên là anh thích rồi!" Lam Tuấn Kiệt vui vẻ nói, nói xong ôm Hứa Mỹ An một chút lại áy náy nói: "Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Vốn dĩ anh đáp ứng với em sau khi quay xong bộ phim này sẽ đưa em đi chơi khắp nơi, bây giờ lại khiến em vất vả sinh con sớm như vậy."

"Đừng nói xin lỗi! Em đâu có khổ cực, cũng không sớm, Ngọc Ngọc cũng đã năm tuổi rồi, anh nói bây giờ chúng ta sinh một cô con gái được không? Sau này lừa Ngọc Ngọc về làm con rể." Hứa Mỹ An bị tưởng tưởng của mình làm cho vô cùng hưng phấn.

Khả Ly và Phong Chi Thu cũng không nghĩ đến là tin tức tốt như vậy, vội vàng chúc phúc bọn họ, Khả Ly nói : "Con gái rất tốt, mình thích con gái, nhưng nếu muốn làm con dâu của nhà mình, thì bộ dạng phải giống cha mới được, ha ha!"

"Cậu giỏi lắm! Hôm nay không them tính sổ với cậu, quân tử báo thù mười năm không muộn, cậu cũng đừng quên có câu tục ngữ ‘ cưới vợ rồi liền quên mẹ ’ hãy đợi đến lúc con trai nhà cậu sẽ hoàn toàn biến thành của nhà mình đi nhé!"

Khả Ly chẳng hề để ý cười nói: "Như vậy cũng không sợ, bọn mình chuẩn bị sinh một đội bóng , các cậu cố gắng lên!"

Phong Chi Thu nghe vậy cũng cười , đối với đứa con trước của Khả Ly quả thật anh cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận, anh không có kinh nghiệm sống cùng trẻ em, cho nên cố ý không suy xét nên ở chung với thằng bé như thế nào, trước kia cho rằng bọn họ cứ sống yên ổn với nhau là được, bây giờ vì Khả Ly, anh chấp nhận thử làm một người cha, có lẽ nên đón bọn họ đến nhà mới ở Thành phố G này thôi.

Bởi vì có một tin vui như vậy, bốn người lại càng nhiều chủ đề, Lam Tuấn Kiệt tự nhiên cũng suy nghĩ đến chuyện mau chóng kết hôn.

"Mình đã sớm nói chúng ta có thể kết hôn cùng nhau mà, còn có gần mười ngày, cậu chuẩn bị mọi thứ vẫn kịp." Phong Chi Thu nói, Lam Tuấn Kiệt thì hơi lo lắng, vốn dĩ anh muốn giành cho Hứa Mỹ An một đám cưới tuyệt nhất, nhưng bây giờ không thể không nhanh rồi.

Phong Chi Thu nói tiếp: "Dừng hết công việc trong tay lại cũng được, cũng không vội vàng xong gấp trong hai tháng này, kết hôn là chuyện lớn, chúng ta dứt khoát đều đặt mọi chuyện trong tay xuống là tốt nhất, an tâm kết hôn xong rồi lại tính?"

"Em thấy thế nào? Cục cưng xuất hiện sớm nhưng làm rỗi loạn hết kế hoạch của anh, nhưng chỉ cần mẹ bé không ý kiến thì anh cũng không có ý kiến." Lam Tuấn Kiệt thâm tình nhìn Hứa Mỹ An, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

Hứa Mỹ An mỉm cười hạnh phúc : "Cha bé nói cái gì thì chính là cái đó, mẹ và cục cưng đều nghe theo sắp xếp của cha."


"Xỉu! Lại nữa rồi! Quá buồn nôn! Rất buồn nôn rồi!" Khả Ly bịt lỗ tai kêu lên.

Hứa Mỹ An gắp một miếng súp lơ qua sẵng giọng: "Sớm biết vậy sẽ không gọi hai người cùng đi rồi, vốn dĩ muốn cho cậu đến để chia sẻ niềm vui cùng mình, lại còn dám giễu cợt mình, nếu cậu lại cười nữa, cũng đừng trách mình nói ra bí mật nhỏ của cậu!"

"Được rồi được rồi! Mình không cười, mình rất vui, cảm tạ ông trời cho hai người bọn mình đều hạnh phúc như vậy!" Khả Ly lập tức trở về trạng thái nghiêm trang rồi, bí mật của cô cô muốn tự mình nói cho Phong Chi Thu.

Bốn người đang cười nói, đột nhiên nhân viên phục vụ đưa một phong thư cho Phong Chi Thu nói : "Anh Phong, đây là một cô gái nói đưa cho anh."

Phong Chi Thu gật đầu nhận lấy, Khả Ly cũng không đặc biệt chú ý đến, tiếp tục cười nói cùng Hứa Mỹ An.

Phong Chi Thu mở phong thư ra nhìn là một ít ảnh chụp, anh lôi ra nhìn một chút, sắc mặt biến đổi liền bỏ lại vào trong phong thư, cũng đem phong thư bỏ vào trong túi.

"Cái gì vậy?" Khả Ly thuận miệng hỏi một câu.

Phong Chi Thu hơi mỉm cười nói : "Không có gì, người mẫu tự đề cử, trình độ cũng không kém với ngôi sao Nghệ Tinh tìm kiếm được."

"Hiện tại các cô gái trẻ vẫn mơ ước làm ngôi sao, thực ra bọn họ cũng không biết giới nghệ sỹ này cũng không thoải mái như họ tưởng tượng, không nói đến công việc bận rộn, mà ngay cả riêng tư của bản thân cũng không có, nếu không phải nhà hàng này quản lý nghiêm khắc thì chúng ta cũng không có cách nào yên ổn mà ăn cơm, không nghĩ tới vẫn có người tới quấy rầy, có lẽ phải tìm quản lý nói một chút mới được." Hứa Mỹ An có chút bất mãn nói.

... .....d.i.e.n.n.d.a.n.n.l.e.e.q.u.y.d.o.n.n.... .....

Phong Chi Thu nói: "Quên đi! Chúng ta không để ý tới là được, cơm nước xong hai người cũng về nghỉ ngơi sớm một chút, có đứa nhỏ đừng quá mệt nhọc."

"Ừm, mình gọi nhân viên tính tiền! Sau này em cũng đừng chạy loạn nữa, cần chú ý hơn đấy!" Lam Tuấn Kiệt cũng dặn dò.

Hứa Mỹ An vểnh môi lên nói: "Em biết trước nếu anh biết rồi sẽ lại khẩn trương một cách mù quáng, không có việc gì! Em khỏe như trâu vậy."

"Được rồi! Dù sao cũng phải cẩn thận chút, ngày mai anh sẽ đến công ty bàn giao lại công việc một chút sẽ chuẩn bị hôn lễ cùng với em."

"Thật tốt quá! Mỹ An, nguyện vọng của chúng ta sẽ được thực hiện!" Khả Ly vui vẻ nói.

Lam Tuấn Kiệt cười hỏi: "Nguyện vọng gì?"

"Lúc bọn em học đại học, một buổi tối xem sao băng có ước nguyện, nói chỉ mong bọn em có thể cùng lúc tìm được người yêu hơn nữa có thể cùng nhau mặc áo cưới xinh đẹp lập gia đình, thật đúng là linh! Thật sự là rất hưng phấn, bây giờ suy nghĩ đến hình ảnh đám cưới một chút đã cảm thấy thực kích động rồi." Hứa Mỹ An híp mắt đầy khát khao.

Trên mặt Phong Chi Thu tuy vẫn còn treo một nụ cười nhợt nhạt, người lại trầm mặc hơn rất nhiều, mãi cho đến lúc chia tay cùng hai người bọn Lam Tuấn Kiệt cũng chưa nói cái gì, những bức ảnh trong túi làm cho trong lòng anh dậy sóng.

Anh thỉnh thoảng nhìn Khả Ly đang cười hạnh phúc, cố nén cảm xúc không vui trong lòng, dù sao anh cũng không phải một người bình thường, rất nhanh liền tĩnh táo lại, rốt cuộc là ai đưa ảnh tới? Người này có dụng ý gì chứ? Còn có những bức ảnh này rốt cuộc thì chụp lúc nào và sự chân thật của nó.

Đúng vậy! Anh phát hiện vậy mà mình đã nhanh chóng tin tưởng cô gái nhỏ bên cạnh rồi, mặc dù ở cùng nhau cũng không lâu lắm, nhưng tình yêu và sự lưu luyến của cô anh đều có thể cảm nhận được, biểu hiện của cô giống như yêu anh cả một đời rồi vậy, cho nên nhìn thấy ảnh chụp tuy rằng trong nháy mắt anh có giật mình nhưng lại không nhịn được phẫn nộ.

Chỉ nửa giờ sau vậy mà anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tuy rằng trong lòng vẫn còn một chút không thoải mái, nhưng cũng không hề hoài nghi Khả Ly phản bội, anh nghĩ có lẽ là chuyện trước kia!

Nếu anh đã quyết định lấy cô nên tiếp nhận việc cô từng có người đàn ông khác, hơn nữa tiếp nhận con của cô, rốt cuộc thì ai đã chụp những bức hình này? Anh lo lắng không biết người đó muốn gì, nhân viên phục vụ nói là một cô gái, chẳng lẽ là cô gái nào ghen tị hay sao? Những người phụ nữ trước kia anh đều đã xử lý tốt, những người phụ nữ kia dùng tiền là có thể giải quyết xong rồi, cho tới bây giờ anh chưa từng hứa hẹn với bất luận cô gái nào, chắc chắn không có ai có can đảm đến phá rối quan hệ của anh và Khả Ly!

Thừa dịp lúc Khả Ly vào phòng tắm, Phong Chi Thu nhanh chóng lật xem mấy bức ảnh này, sắc mặt lại trở nên u ám vài phần, sau khi nhìn đến bức ảnh dây dưa trên giường kia nắm tay lại hơi buông lỏng một chút.

"Anh muốn đi ra ngoài sao?" Khả Ly từ phòng tắm đi ra, vừa hay nhìn thấy Phong Chi Thu mặc áo khoác vào chuẩn bị ra ngoài.

"Ừm! Công ty đột nhiên có chút việc, em ngủ trước đi! Không cần chờ anh." Phong Chi Thu vội vàng lưu lại một câu liền đi nhanh ra khỏi cửa, tiếng đóng cửa không biết vì sốt ruột hay vì cái gì mà cũng hơi lớn hơn một chút.