Yêu Chiều

Chương 13




Trình Huy không biết suy nghĩ này trong lòng Lâm Ngọc, nếu biết, hắn nhất định sẽ vui vẻ chết mất.

Trình Huy thất hồn lạc phách ngồi trong xe mình, mặt đầy chua xót, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân không thoát ra được: đều tại hắn nhịn không được tỏ tình trong lúc Ngọc ngủ, nào biết Ngọc đã tỉnh, nếu vậy hắn thà không nói gì hơn cho rồi, đỡ phải biến thành như hiện tại.

Nhưng hắn không cam lòng, nói chỉ cần ở bên cạnh thấy người hạnh phúc là đủ rồi gì chứ, đều là con mẹ nó xạo hết cả, làm gì có ai mà muốn nhìn người mình thích âu yếm với người khác, hạnh phúc của em là hạnh phúc của anh, lời này không giả, nhưng mà là hạnh phúc đến mức đau lòng.

Trình Huy hít sâu một hơi, hai tay dùng sức chà mặt, hắn muốn bản thân phải tỉnh táo, nếu Ngọc không muốn nhìn thấy hắn thì hắn không xuất hiện trước mặt Ngọc nữa.

Chờ hắn come out với ba mẹ, giải quyết tốt mọi chuyện, hắn sẽ cố gắng theo đuổi Ngọc, hắn tin chắc bọn họ rồi sẽ hạnh phúc. Nếu mà Ngọc không chấp nhận hắn cũng không sao, ít ra hắn sẽ không hối hận.

Trình Huy lái xe về đến nhà. Nhìn căn nhà tràn ngập không khí lạnh lẽo, hắn chỉ biết rằng ba mẹ hắn chưa về nhà, thôi, chờ hai người đó về rồi nói, hắn có chút mệt mỏi, nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm thôi.

----- tui là đường phân cách chồng chồng Lạc Thần Dật Tiêu Hàm ân ân ái ái -----

"Ưm... Dật...." Tiêu Hàm xoa mắt ngồi dậy, nhìn Lạc Thần Dật ngồi trên sô pha, chu mỏ một cách đáng yêu. Lạc Thần Dật thấy Tiêu Hàm đáng yêu như thế, cưng chiều cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, hắn biết Hàm Hàm sắp nhỏ nhen dỗi một trận vì chuyện hôm qua ấy mà.

Lạc Thần Dật đứng dậy đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay vuốt mái tóc hỗn độn do ngủ của Tiêu Hàm, ôn nhu hỏi, "Hàm Hàm, eo có mỏi không? Anh mát xa cho em nhé?"

Tiêu Hàm bĩu môi, nhưng vẫn gật đầu, "Hừ, Dật, nếu lần sau ngài còn giống như vầy, em không để ý tới ngài nữa."

Hừ, trước đây mỗi lần làm Dật luôn để cho mình phát tiết, nhưng tối hôm qua lại không cho, thật sự là rất xấu xa! Còn nữa, Dật thường không có làm nhiều như vậy đâu, hoá ra Dật không phải là làm không được mà do hắn lúc nào cũng nghĩ cho mình ngày sau phải học bài cho nên không có làm nhiều như tối qua.

Lạc Thần Dật thấy Tiêu Hàm ngơ ngác, biết Tiêu Hàm lại đi vào cõi riêng rồi, thế là Lạc Thần Dật nhẹ nhàng cọ xát phần eo, "Thôi mà, thôi mà em, anh sai rồi, lần sau anh không dám nữa, Hàm Hàm bỏ qua cho anh đi." Nói xong, Lạc Thần Dật ngẩng đầu nhìn phía trước, "Hàm Hàm, rời giường, em muốn xuống dưới ăn hay là để anh bưng lên cho em. Cháo là do tự tay anh nấu đó, Hàm Hàm đừng giận nữa mà."

Tiêu Hàm nghe Lạc Thần Dật nói, thật ra trong lòng đã sớm hạnh phúc nở ra hoa, cậu biết Dật vì cậu mà làm rất nhiều điều ngoại lệ, tựa như lúc này hắn tự tay nấu cháo. Bất quá thôi, trong Tiêu Hàm liền ngọt ngào không dứt, nhưng cậu vẫn không biểu hiện ra mặt, giả bộ hỏi một chút: "Thôi... Được rồi, để coi cháo ngài nấu cho em thế nào cái đã, em sẽ tha thứ cho ngài, nếu mà lần sau.... hừ hừ... Không đúng, không được có lần sau."

Lạc Thần Dật biết Tiêu Hàm sẽ không trách hắn, hắn cũng không vạch trần Tiêu Hàm, "Hàm Hàm, đợi anh xuống dưới bưng cháo lên nhé."

Tiêu Hàm lắc đầu, "Không cần đâu, em đi xuống dưới đó ăn, đúng rồi Dật, chắc ngài cũng chưa ăn phải không? Mình cùng ăn đi. Ngài chờ em đánh răng rửa mặt cái đã."

Lạc Thần Dật gật đầu, "Hàm Hàm, anh không vội, từ từ thôi."

Tiêu Hàm cho Lạc Thần Dật một nụ cười thật tươi, sau khi mặc quần áo liền đi đến phòng tắm rửa mặt.

Sau đó, hai người cùng đi xuống nhà ăn. Lạc Thần Dật để Tiêu Hàm ngồi trên ghế, còn hắn thì xuống bưng cháo lên, hai người cùng nhau ăn một bữa sáng với vị ấm áp.

"Hàm Hàm, hôm nay nghỉ học nha. Anh đã nói cho Trương Lâm không cần đến đây, hôm nay anh ở nhà với em."

Tiêu Hàm gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, cậu mỉm cười tựa vào lòng Lạc Thần Dật, Dật cũng là người rất biết săn sóc.

...

Buổi tối, nhà Trình.

"Bé Huy cưng, ba mẹ đã về rồi nè ~ con có nhớ ba mẹ hông? Ba mẹ nhớ con muốn chết luôn đó!"

Ở trên lầu hai, phòng làm việc, Trình Huy nghe thấy âm thanh này là biết ba mẹ mình đã đi du lịch về rồi. Trình Huy đứng dậy đi xuống lầu, nếu hắn không xuống nhanh, mẹ hắn sẽ thúc giục.

"Ba mẹ về rồi à. Đi chơi có vui không?"

"Vui chứ, ba mẹ và chú Lâm dì Lâm của con chơi rất vui. Nhưng mà lần này không về kịp sinh nhật của Tiểu Lâm, bọn mẹ thấy có hơi áy náy đấy." Mẹ Trình nói.

Trình Huy tại nơi mà mẹ Trình không nhìn thấy bĩu môi, thôi đi, mẹ, ngài không có chỗ nào mà là băn khoăn cả, chả mà Trình Huy chẳng dám nói, nếu chọc mẹ hắn mất hứng, thế nào cũng bị ba mắng mất.

"Vậy là được rồi. Ba mẹ mới xuống máy bay chắc chưa ăn cơm. Đi ăn cơm thôi." Nói xong, Trình Huy kêu chú Trình cầm hành lý của ba mẹ Trình lên lầu, chú Trình lên tiếng đáp vâng.

"Ba mẹ, cơm nước xong con có chuyện muốn nói." Trình Huy sau khi ngồi xuống ghế, nói với ba Trình mẹ Trình.

Ba mẹ Trình gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Ngay tại bữa cơm kéo dài mười mấy phút này, Trình Huy kể cho ba mẹ nghe về một ngày của mình, nhưng mặc kệ như thế nào hắn nhất định phải nói với ba mẹ hắn thích Lâm Ngọc, không, là yêu Lâm Ngọc, hắn chân thành hi vọng hắn có thể được sự ủng hộ cổ vũ từ ba mẹ, về phần chúc phúc, chờ đến khi hắn và Lâm Ngọc chính thức ở bên nhau, hắn tin chắc ba mẹ sẽ thật lòng chúc phúc cho bọn hắn.

Ngay tại Trình Huy đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bữa cơm chiều này trôi qua. Chờ sau khi dùng bữa, người hầu lên dọn dẹp bát đũa xong, hắn thầm hít sâu một hơi, theo ba mẹ đi đến phòng khách.

Ba Trình mẹ Trình ngồi xuống ghế sô pha, mẹ Trình liền vội vàng hỏi Trình Huy muốn nói với họ chuyện gì, "Huy Huy, con muốn nói gì với ba mẹ thế?"

Trình Huy thất mẹ hắn tràn ngập tò mò lại vội vàng, hắn chỉ biết mẹ hắn chỉ đang mong nghe lẹ lẹ đặng lên lầu soạng sửa đồ đạc thôi. Không phải là mẹ Trình không quan tâm đến Trình Huy, mà Trình Huy từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan và biết nghe lời, bà có muốn quan tâm thì Trình Huy cũng không cho.

Trình Huy thầm siết chặt tay, hít sâu một hơi, hơi nhắm mắt, nghiêm mặt nói với ba Trình mẹ Trình, "Ba mẹ, con muốn nói, con thích Lâm Ngọc."

"Cái gì?! Tiểu Huy con..." Chờ Trình Huy nói xong, ba Trình đầu tiên là sửng sốt, chấn động một chút, ông không ngờ con trai mình lại thích đàn ông, mà người đó lại là con trai của bạn thân mình. Mẹ Trình nghe Trình Huy nói, cũng chỉ là có chút giật mình mà thôi, con chưa bao giờ cần bà phải quá quan tâm, hiện tại thì tốt, đến lúc bà phải quan tâm rồi.

"Tiểu Huy này, ba và mẹ con không phải là người không hiểu lý lẽ, ba mẹ biết đồng tính không phải là bệnh. Con xem, cậu cả nhà Lạc cũng thích đàn ông, hau lão Lạc đều đồng ý. Bọn ta chơi với nhau nhiều năm như thế, ba mẹ cũng không phải là người bảo thủ. Nhưng Tiểu Huy à, con phải để ba mẹ và bên nhà Lâm nghĩ lại đã. Con và đứa nhỏ Lâm Ngọc kia đều là con trai một, gia nghiệp của hai nhà không thể không có người nối nghiệp được."

Ba Trình nói lời thấm thía đối với Trình Huy, trong lòng ông có chút không vui với chuyện con trai thích đàn nông, nhưng đành chịu vậy. Ông biết trong xã hội vẫn còn rất nhiều người không thể chấp nhận đồng tính, nhưng Trình Huy là con trai duy nhất của ông cùng vợ yêu, cho dù con nó có thế nào thì vẫn cần được ông ủng hộ. Cứ cho là ông đồng ý, nhưng không có nghĩa ba mẹ của Lâm Ngọc sẽ đồng ý, con ông và Lâm Ngọc có thể ở bên nhau, chưa chắc được.