Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 38: Rất khó để quay đầu




Y Khả lần này bị ngã không nhẹ, khắp mặt cô đều đau đến méo mó, Trần MặcDương cũng có chút hối hận, cơ thể mảnh mai yếu đuối kia làm sao có thểchịu đựng nổi bị anh xô ngã thế kia. Anh đi đến muốn xem cô bị thương ởđâu, anh còn chưa đến gần cô, cô đã sợ, tay mò được thứ gì liền ném qua, khóc to không cho anh đến gần. Cô nhớ rõ anh ta mỗi lần lên cơn giận dữ đều hành cô lên bờ xuống ruộng, không chút nương tay.

Trần Mặc Dương né qua, tránh bị cô đôi trúng, một hai bước đã đi đến trướcmặt cô, thấy anh ta đến, cô sợ đến mức lăn cuồng trên sàn nhà, sợ anhlại đụng đến, cô không ngừng đôi các đồ vật trong nhà. Anh giữ hai taycô lại, dùng cơ thể đè cô xuống sàn nhà, nói: “Đừng làm loạn, lại cònlàm loạn tôi sẽ ra tay đấy !”

Cô hoàn toàn không nghe, đẩy anh ta ra, cô vừa sợ vừa tức giận. Anh ta xem cô là bạn gái của anh ta sao? Anh ta căn bản không nghiêm túc, hẹn hòcùng phụ nữ khác, về nhà còn nổi giận với cô, còn ra tay với cô! Sao anh ta có thể khốn nạn như thế!

Không đẩy anh xuống được, cô cảm thấy lúc nào trước mặt anh ta cô cũng luônkhông có quyền gì, cô bất lực. Tại cô thua trước, yêu anh trước, thươnganh ta nhiều hơn, tất cả đều là yếu điểm chết người.

Nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, miệng tức giận nói: “Đúng! Tôi đi xem mắtđấy, anh không cho tôi tương lai, cũng không cho phép tôi tìm hạnh phúccủa mình luôn ư? Anh không phải đã có đối tượng kết hôn rồi sao, TriệuVịnh Oái tốt đẹp kia kìa, lại môn đăng hộ đối với anh, lại luôn chungtình với anh . Tôi chỉ là để anh chơi thôi đúng không, giống như trướckia anh …”

Anh chặn lại đôi môi đang hé ra kia, làm cho những lời lẽ không biết tốtxấu kia nuốt xuống, Anh chỉ sợ không kiềm chế nổi tâm trạng, lại ra tayvới cô. Hai tay cô bị anh giữ ra đằng sau, nhúc nhích không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn kháng cự.

Nụ hôn kia dần dần nhiệt tình hơn, môi anh chà sát lên đôi môi mềm mại tinh tế của cô.

Một tay nâng mặt cô, ngón tay vuốt lên má cô, lau những giọt nước mắt trên làn da mịn màn kia.

Anh nhẹ nhàng hôn khắp nơi trên mặt cô, cô lắc lắc đầu cựa quậy tránh đi nụ hôn của anh, thở phì phò, nói: “Không…”

Nhưng anh không cho cô cơ hội nói chuyện, lúc cô vừa mở miệng lại hôn xuống.

Lưỡi anh thăm dò bên trong, dây dưa triền miên. Nước mắt như một tầng sươngmù, mặt ửng hồng, tiếng kháng cự dần dần biến thành tiếng rên rỉ. Cơ thể cô dường như tan chảy, trong lòng anh lẳng lặng chảy xuôi, miệng lạingọt như kẹo đường, những phản kháng vô lực đó , trong mắt anh lại càngthêm quyến rũ

Cô cảm thấy nóng, nóng không chịu nổi, tựa như dưới anh mặt trời rực rỡ,làm cho cô đê mê. Một chút lí trí còn sót lại nói cô rằng cô phải phảnkháng lại, vừa mới một lúc trước bọn họ còn cãi nhau, bây giờ lại xụi lơ trong lòng anh ta, sự việc sao có thể phát triển như thế được. Nhưng cô không thể cự tuyệt , sức lực từ chối nhỏ nhoi chỉ càng buồn cười vàkhông có sức thuyết phục. Anh ta làm cho cô một người có bao nhiêunguyên tắc giờ cũng chả còn nguyên tắc.

Trần Mặc Dương thừa dịp lúc cô đang sững sờ, cỏi áo sơmi của mình , kéo taycô đặt lên ngực anh, cô giật mình lại, nhưng tay vẫn để ở đó, không nhúc nhích.

Cô giống như con rối gỗ, bị động chấp nhận, sau đó lại rụt rè kháng cự

Trần Mặc Dương hít một hơi thật sâu, người phụ nữ dưới thân anh bây giờ,không giống như những người phụ nữ trước đó, không giống bất kỳ ngườinào trước đó, anh phải từng bước từng bước dạy cô

Anh lại lấy tay cô di chuyển trên người mình, làm cho cô quen thuộc anh, tiếp nhận anh.

Lòng bản tay cô mềm nhũn , anh thoải mái rên rỉ. Ở dưới đã không chống đỡnổi, anh khát vọng cô, cơ thể, trong lòng đều nôn nóng mà đau đớn khátvọng cô, chờ cô đến trấn an, chờ cô đến xoa dịu.

Một tay anh lưu loát lột quần dài, một bàn tay kéo theo tay cô, lướt qua ngực, eo lại đi xuống phía dưới.

Tay chạm vào cái kia làm cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ, cô bừng tỉnh rúttay lại, hoảng sợ nhìn anh ta, cô giống như một con cá trượt về phíasau. Sau đó lại bắt đầu sử dụng kỹ xảo, dùng nước mắt đến công kích anhta, đáng thương nói: ” Không… em không muốn…”

Anh không để cô lùi bước, đêm nay nếu lại buông tha cô , ngay cả chính bảnthân anh cũng khinh bỉ chính bản thân mình quá nhân từ.

Nhưng anh cũng biết lúc này không thể cường ngạnh ép buộc, tay anh vuốt vengười cô, từng chút từng chút một, yên lặng không một tiếng động làm dịu cô, anh hôn vào vành tai cô, dỗ: “Không phải sợ, em yêu, làm theo anh,làm theo anh là được… anh sẽ rất nhẹ nhàng, em có biết tất cả phụ nữ sẽphải qua từng bước, em sẽ thích, anh chắc chắn… em yêu…”

Cô không biết anh còn nói gì nữa, anh luôn lẫm bẫm bên tai cô, dụ dỗ , hơi thở dụ hoặc bên tai cô, làm cô càng thêm ý loạn tình mê.

Cô nhớ rõ cô không có gật đầu , trong đầu cô còn đang hoãn loạn nhưng không biết áo quần trên người đã bị lột sạch từ khi nào. .

Cô theo bản năng che lại ngực mình, mắt anh ta trầm lại, kéo tay cô mở ra.

Anh thở một hơi dài: “Thật đẹp!”

Như một tác phẩm nghệ thuật, tỉ lệ hoàn mỹ, cơ thể cô dưới ánh trăng mờ trông càng mềm mại.

Ánh mắt ấm áp của anh làm cô run run, bất lực.

Anh cúi đầu, một bên ngậm, một bên xoa nắn.

Một bàn tay sờ xuống sườn mông cô, vừa rồi vẫn chưa kịp mở khóa, cuối cùng cũng đã lột được chiếc váy ra

Cô nhẹ nhàng ngâm nga, vừa giống khóc, vừa giống như khổ sở , vừa giốngnhư sung sướng, ngay cả bản thân cô cũng không rõ lắm. Cảm thấy đó không giống như tiếng của cô vừa thanh tao vừa quyến rũ

Anh vuốt ve theo đường cong cơ thể cô, anh dừng lại ở những nơi nhạy cảm, cô ngưỡng cổ ôm đầu anh, gọi: “Mặc Dương… Mặc Dương…”

Anh mơ hồ đáp lại, lòng bàn tay nóng bỏng lại vuốt ve đi lên

Cô nghe thấy anh ở bên tai cô nói: “Không phải sợ, ráng chịu một chút…”

Cô mơ mơ màng màng , không biết anh rốt cục muốn cô ráng chịu cái gì.

Giây tiếp theo, bị xỏ xuyên qua, đau đớn truyền đến, cô như vừa tỉnh dậy từtrong mơ, âm thanh từ trong cổ họng phát ra, nước mắt từng giọt rơixuống, đánh vào vai anh: “Đồ khốn… đồ khốn… anh đứng lên đi… Đau quá…”

Anh gắt gao ôm lấy cô, khàn khàn nói: “Anh biết… anh biết…”

Cô vẫn khóc, nếu biết, sao vẫn làm cô đau.

Anh vừa động, cô lại khóc, nhưng anh không thể không cử động , dục vọng dày vò , toàn thân đều căng cứng , mặt có chút vặn vẹo.

Anh xoa dịu qua loa: ” Sẽ đỡ hơn, sẽ đỡ hơn thôi…”

Dưới cơ thể bất đầu di chuyển, lúc đầu còn vì tiếng khóc của cô anh có chútkiềm chế, nhưng cô là người yếu ớt, một chút cũng đã chịu không được cho dù lúc sau không đau lắm cô vẫn không ngừng khóc. Anh biết rõ tính tình cô, hơn nữa cảm giác được thân thể cô có chút biến hóa, cho nên bắt đầu mạnh mẽ tiến vào.

Hai mắt đẫm lệ, Từ Y Khả nhìn chằm người trên thân thể cô, giống như conbáo, trên trán đầy mồ hôi, bộ dạng vô cùng sung sướng cực hạn.

Cô nhìn thấy hình xăm trước ngực anh, màu xanh đậm , trông giống con rồngnhưng không phải rồng, giống hổ cũng không phải hổ , lúc anh cuối xuống, hình xăm kia như con quái vật dữ tợn mở rộng miệng chồm đến cô. Cô nhắm mắt lại, nhớ tới lúc lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, khi đó anh ta thậtđáng sợ, Cô cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cómột ngày cô lại dây dưa không rõ cùng người đần ông này, lại ở dưới thân anh ta mây mưa.

Người trên người cô ép buộc cô, cô vẫn khóc nhưng không phải vì đau đớn, côkhông biết vì sao trong đầu cô lại cảm thấy sợ hãi, cô nguyện đem bảnthân giao cho anh, nhưng lại sợ đem tất cả trao cho anh ta.

Mờ mịt trong tình dục, cô nhớ khi còn đại học, một người bạn cùng phòng cô nói rằng, cậu có biết vì sao đàn ông thích tìm những người phụ nữ họcvũ đạo không, bởi vì có thể làm rất nhiều động tác yêu cầu độ khó cao.

Nhưng cô chưa học qua vũ đạo , độ dẻo cơ thể cũng không tốt như vậy, anh talại chỉ nghĩ đến khoái cảm của bản thân đem cô vặn vẹo đủ loại tư thế.Cô cầu xin tha thứ cũng không được. Anh như con thú đói khát, đột nhiêntìm được con mồi ngon. Hận không thể một ngụm nuốt vào, ngay cả xươngcũng ăn sạch. Anh thay đổi đủ loại kiểu , ra ra vào vào, tiếng rên yêukiều đan xen tiếng thở dốc của anh ta, trong phòng khách trống trải kia, cô cố gắng không phát ra tiếng, anh lại trêu chọc bắt cô rên rỉ

Cũng không biết qua bao lâu, cô chỉ muốn nổ tung quả kinh khí cầu, đập vàonó một tiếng, từ trên cao rơi xuống, chỉ còn lại có một tầng da lảo đảorơi xuống mặt đất, cô cắn môi run run, chống đỡ không muốn tiếng rênsung sướng kia thoát ra. Động tác anh nhanh hơn, rồi phát lên tiếng gầmnhẹ, cuối cùng dừng lại áp sát vào người cô.

Lát sau anh vuốt ve cơ thể cô, nói: “Còn đau không ?”

Cô nghiêng đầu sang một bên, cắn môi không nói lời nào, tất cả đã dừng lại đầu cô lại bắt đầu làm việc, cô cứ như thế mà bị thuần phục dưới thânanh ta, chất vấn một hồi lại biến thành như thế này, sau này cô chả còngì cả !

Anh biết cô không tự nhiên, cũng biết lúc này trong lòng cô có rất nhiềusuy nghĩ, anh an ủi hôn trán cô, đứng dậy ôm cô vào phòng tắm.

Cô toàn thân hết sức lực, nằm mềm nhũn mặc anh ôm vào lòng. Trong phòngtắm cũng chả động đậy, mặc anh tắm cho cô, anh nói: “Đang trách anh à?”

Cô nhè nhẹ lắc đầu, không nói lời nào.

Anh cười cười, thoa sữa tắm lên người cô, vỗ nhẹ mặt cô, yêu chiều nói: ” Cô bé ngốc!”

Cô dễ dàng bị giọng điệu của anh ta làm tủi thân, nước mắt lại rơi, anhlau nước mắt cho cô, từng giọt từng giọt nhẹ nhàng hôn cô, an ủi cảm xúc bất an của cô.

Tắm rửa xong, người cô quấn quanh khăn tắm đứng trước gương nhìn, nhìn thật kỹ xem con gái và phụ nữ có khác nhau cái gì, cô cảm thấy bản thân cómột chút mơ hồ cũng không thấy có gì giống với người ta hay nói

Cô hỏi anh ta, anh ta cười nói hương vị khác nhau!

Anh ta nói rất có lý, nhưng cô vẫn thấy câu trả lời của anh ta mang theomột chút khiêu khích, hương vị, hương vị gì vậy ! Cô chỉ biết sau đêmđó, cuộc sống của cô rất khó quay trở lại, cô rất khó để quay đầu lại.

Ra khỏi phòng tắm, trải qua chuyện vừa rồi, trên sàn bừa bãi, quần áo côvà của anh ta quăng khắp nơi, bộ áo quần đắt tiền mẹ cô vừa mới mua, bây giờ trông giống chiếc giẻ lau nhà trên sàn, bên này một miếng, bên kiamột miếng

Cô rút mấy tờ giấy trên bàn ngồi xổm xuống lau dấu vết trên sàn nhà, cônhìn chằm chằm vào vết máu trên sàn, dùng sức lau, trên khăn giấy cũngđã dính máu.

Cô nhìn vào vết máu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu,, rất muốn khóc rống một hồi.

Anh nhìn thấy cô ngồi ở đấy, đi tới, nói: ” Anh sẽ dọn sạch.” Nhìn thấy tờgiấy trong tay cô cùng với ánh mắt chán ghét của cô, anh đem đống giấyvứt vào sọt rác.

Anh ôm cô đứng lên, đột nhiên cô khóc rống lên, bởi vì cô nghĩ đến một chuyện quan trọng.

Anh nghĩ cô vẫn còn tiếc “cái màn” kia, không còn cách nào khác chỉ biết ôm cô dỗ dành.

Cô run rẩy mở miệng: “Có phải vừa rồi anh không dùng biện pháp không?”

Anh giật mình, quả thật đã quên chuyện này, anh cũng chưa bao giờ đem phụnữ đến đây qua đêm, nên không có chuẩn bị gì cả, huống chi là trong tình huống vừa rồi… Anh ta an ủi nói: ” không có việc gì cả, sao mà khéo thể được ”

“Anh làm sao biết được, anh cũng không phải người mang thai!” cô ghét cái kiểu anh như vậy, chỉ ham vui, không nghĩ đến hậu quả.

Anh nói: “Hôm nay không phải là chu kỳ an toàn của em ư?”

Cô giận hét to: “Làm sao em biết được, làm sao mà biết… em muốn uống thuốc.”

Anh ta nói: “Không có thuốc.”

Cô đẩy anh: “Anh đi mua đi.”

“Đã trễ thế này, không thể mới làm một lần liền có được…”

“Nhỡ đâu, anh có thể chịu trách nhiệm sao?”

Nếu người phụ nữ khác hỏi hắn ” nhỡ đâu?”

Anh sẽ nói: “nếu Nhỡ đâu, tôi sẽ kết hôn với cô.”

Bởi vì không có người phụ nữ nào nghiêm túc cả, nhưng cô bé này lại khác, cô sẽ nghiêm túc nghĩ về nó.

Trần Mặc Dương không còn cách nào, đành phải ra ngoài mua hai hộp thuốc về.Cô cũng chả cần xem chỉ dẫn, rót nước vào ly rượu nhanh uống vào một vĩ.

Trần Mặc Dương không kịp ngăn cản, nhíu mày: ” Em hãy đọc hướng dẫn đã, cóbiết nếu em uống bốn năm viên sẽ có tác dụng phụ đấy…”

Cô nói: ” Uống nhiều một chút, để ngừa nhỡ đâu dính phải.”

Tâm trạng của anh rất không thoái mái, tuy rằng anh cũng không muốn để dính phải, không muốn phiền phức, nhưng thấy bộ dáng của cô còn không muốnhơn, anh đột nhiên vô cùng bực mình. Có con với anh, đáng sợ như vậysao? Anh cũng chưa nói với cô là sẽ không chịu trách nhiệm! Tự nhiên anh nghĩ, nếu như anh có một đứa con, anh lập tức lắc đầu, gạt bỏ đi cái ýnghĩ không thực tế đó đi , cô không phải là đối tượng phụ nữ để chơi, cô vẫn còn là một cô bé đến còn không biết làm thế nào xong việc. Anhkhông thể, có thể vì đứa bé mà bị hôn nhân trói buộc, cho dù đối tượnglà cô cũng không được.

Thuốc đã uống, khóc cũng đã khóc, cô lúc nãy nghĩ hãy ngủ một giấc thật ngon. Nằm trên giường nhớ đến cuộc nói chuyện còn dang dở với Mã Tuấn, anh ta liệu có gọi điện thoại đến bố mẹ cô hỏi hay không, bố mẹ cô có pháthiện đêm nay cô không trở về không. Để mai rồi tính tiếp, tất cả mọi thứ lộn xộn cả lên, nhưng cô không muốn nghĩ,dù sao cũng đã vậy,còn có thểlàm thế nào.

Vừa rồi thừa dịp tắm rửa, anh đã kiểm tra qua cơ thể của cô, may mà lúc nãy bị ngã vẫn không có gì đáng trở ngại, chỉ là trên lưng bị một mảng bầmtím lớn, anh cũng đã tìm thuốc bôi lên cho cô, nói: ” Biết tính của anhrồi, sao lại còn chọc giận anh cuối cùng không phải là bản thân mình bịthương sao. “

Cô hừ hừ , cũng lười trả lời.

Bôi xong thuốc, cô để anh ôm sau lưng, nhưng tay anh chỉ cần một chút không an phận, cô liều chết vùng vẫy, sống chết không cho anh ta đụng vào.Anh cũng biết mình đêm nay có chút không kiềm chế để cô chịu khổ , cũngkhông dám ép thêm cô.