Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)

Chương 32




" Cảm ơn vì đã đến," Gray Elliot nói sau khi cô giới thiệu ông với Holly. " Mời hai cô ngồi đằng kia," anh thêm vào, ra hiệu về phía chiếc sô pha kê sau chiếc bàn thấp nhỏ và cặp ghế phía đối diện.

Kate ngồi xuống ghế sofa cùng Holly sát bên. Tò mò và căng thẳng, Kate nhìn Elliott cầm lên một tập tài liệu trên bàn làm việc, sau đó anh mang đến bàn và ngồi xuống ghế gần Kate nhất.

Anh nở một nụ cười thân thiện và tỳ khuỷu tay lên đầu gối. "Cô biết rõ về Mitchell như thế nào?"

Kate cứng người vì sốc, tiếng tim đập thình thịch dâng lên tới tận cổ họng. " Tôi tưởng ông đã nói chuyện này có liên quan đến bố tôi."

" Có thể thôi. Đó là điều tôi muốn tìm ra. Cô biết rõ về Mitchell như thế nào?" anh ôn hòa nhắc lại.

" Evan kể cho ông là tôi quen anh ấy phải không?"

" Không hề, và anh ấy cũng không nghe thấy gì từ phía tôi, thế nên tôi mới gợi ý với cô là đừng đưa Evan tới đây." Đó hẳn là lòng tốt của anh ta, Kate nhận ra, cố gắng đánh giá lại những định kiến của cô về người đàn ông này. " Để tôi hỏi một câu hỏi khác," anh kiên nhẫn nói. " Cô đã quen anh ta bao lâu?"

" Hai ngày. Chúng tôi đã va phải nhau ở Anguilla."

" Và cô chưa từng gặp anh ta trước đó?"

" Chưa."

" Cô biết rõ về Mitchell như thế nào?" anh trở lại câu hỏi ban đầu.

" Không rõ cho lắm," Kate nói một nửa sự thật.

" Cô chắc chứ?"

" Tôi chắc chắn."

Anh ta biểu lộ nét mặt thất vọng và tiếc nuối trong lúc vẫn nhìn cô chăm chú và mở tập tài liệu ra. Với một cú xoay cổ tay nhẹ, anh xoay những bức ảnh màu phóng to chụp Kate và Mitchell đang đắm mình trong những vòng ôm cuồng nhiệt, đẩy xấp ảnh qua nơi mặt bàn sáng đèn.

Kate nghẹn giọng, cái nhìn của cô dán chặt vào bằng chứng thân mật của mình với Mitchell.

Holly chúi người ra để nhìn sát hơn." Ôi trời!" cô thốt lên. Cô nhặt một tấm ảnh Mitchell và Kate đang đứng trên ban công khách sạn Enclave ngay sau khi họ làm thủ tục nhận phòng. Anh đứng trước cô, hai tay chống vào tường giam cô vào giữa, miệng cười tươi đúng thời khắc mà cô vui vẻ thú nhận rằng cô đã tưởng anh không hề mang theo quần áo. " Tớ muốn có bức ảnh này," Holly phá tan không khí tĩnh lặng. "Và cả tấm này nữa," cô vừa nói vừa nhặt tấm ảnh hai người họ đang hôn nhau say đắm trên bãi biển – lúc anh đang đếm cho cô nghe những thứ tiếng mà anh biết . Bàn tay anh luồn sâu vào mái tóc cô, nâng gáy lên để giữ cho môi cô sát môi anh còn cánh tay kia ôm chéo xuống lưng, khoá môi cô thật chặt vào môi anh. " Mình hy vọng tấm này không quá sần". Holly nhặt tiếp một tấm ảnh cũng được chụp ngay tối đó; trong tấm này bàn tay phải của anh đặt trên ngực cô, và cô đang tự chìm đắm theo. " Ôi trời, Kate, tớ bị ấn tượng rồi. Tớ nói thật đấy."

Mất hết ý trí vì cơn tức giận đang nổ tung trong người, Kate đứng bật dậy, nhìn trừng trừng vào Gray Elliott qua những giọt nước mắt giận dữ. "Sao anh dám!"

" Giờ cô biết rõ về Mitchell như thế nào?" anh ta bình tĩnh hỏi, nhưng trông như người đang tố giác cô.

" Câu trả lời quá rõ ràng rồi. ANh không cần phải hỏi tôi gì nữa. Bằng chứng rõ rành rành còn gì."

"Tôi cần lời giải thích."

Holly ngả người qua Kate, giọng cất lên nhẹ bẫng, "Chết đi." Sau đó cô đứng dậy và nhìn vào 'gã đàn ông độc thân đủ tư cách nhất Chicago' với thái độ lạnh lẽo, chán chường - như thể anh ta là một con gián chết dấp, đáng ra là, và có lẽ là một loài sâu bọ cấp cao hơn. "Chị gái tôi là Lauren Braxton. Chị ấy sẽ là người đại diện cho Kate trong vụ này nếu ông cố tình hỏi Kate về những bức ảnh này lần nữa – ngoài việc thành gã biến thái thích nhìn trộm người khác."

" Tôi có mục đích quan trọng hơn, thưa cô Braxton."

" Bác sĩ Braxton," Holly sửa lại, anh nhìn cô vẻ nghiêm khắc và hơi ngỡ ngàng.

" Bác sĩ Braxton," anh thuận theo; sau đó nhận ra tâm trí mình đang xao lãng và quay lại nhìn Kate, cô đang lau mạnh những giọt nước mắt nhòe nhoẹt vương trên má. "Kate- à không, tôi cho rằng nên gọi là cô Donovan mới phải - vì chúng ta chắc sẽ không thể có mối quan hệ giao hảo trong tương lai nữa đúng không?"

Kate ném cho anh ánh mắt lạnh lùng, anh đành lên tiếng với vẻ thất vọng quyến rũ, " Tôi rất mừng khi nhận thấy mình cũng đúng việc gì đó."

Kate không hề bị mua cuộc bởi cái điệu bộ bề ngoài quyến rũ như trẻ thơ ấy; cô đã có quá đủ điều đó từ Mitchell rồi. "Anh có lý do hợp lý nào cho việc xâm phạm quyền riêng tư của tôi bằng cách chụp những tấm ảnh này và sau đó làm nhục tôi bằng cách đưa tôi đến đây và bắt tôi phải xem chúng không?"

"Cái chết của bố cô. Tất cả những điều tôi muốn biết là cô đã quen Mitchell Wyatt được bao lâu để bắt - hoặc thả anh ta ra – trong vai trò một kẻ tình nghi. Gia đình Wyatt gần đây đã xảy ra hai vụ án mạng, và bố cô là trường hợp cá biệt thứ ba. Hơi bất thường với một người có ảnh hưởng lớn đến như thế với mọi người xung quanh anh ta, nhưng Mitchell dường như là một trong số đó."

Quả thật lạ lùng, khó lý giải nhưng chính trong lúc ấy, Kate cảm nhận một mong ước mãnh liệt được bảo vệ cho người đàn ông mà cô vì những lý do riêng đã xem thường vì anh là đứa cháu vô thừa nhận của dòng họ Wyatt, vì thế cô cũng thấy coi thường những kẻ như Evan, và hiển nhiên cả Gray Elliot nữa. "Tôi gặp anh ấy lần đầu tiên ở Anguilla vài ngày trước đây. Phần còn lại của câu chuyện nằm trong những tấm ảnh này. Anh ấy không thể nào liên quan đến cái chết của bố tôi, và cũng không có lý gì mà người đàn ông đó lại giết anh trai mình cả. Anh ấy rất yêu quý anh trai mình!"

" Anh ta kể với cô về William?"

" Không nhiều lắm. Tôi đã tọc mạch. Anh ấy kể cho tôi nghe là anh trai mình đã chết - Không, điều đó không đúng," cô nhanh chóng sửa lại khi bắt gặp tia sáng lóe lên trong đôi mắt xám của Elliott. "Tôi đã không biết anh trai anh ấy là William Wyatt, nhưng khi Mitchell kể về anh ta, tôi cho rằng anh ta đã chết."

"Tại sao?"

"Bởi vì khi Mitchell kể với tôi về anh ta, anh ấy nói...." Kate nén khóc khi cô lặp lại những lời nói cảm động nghẹn ngào của anh khi ấy "Anh ấy nói .....'Tên anh trai anh là William.' "

"Anh ta kể William chết là khi nào?"

" Ông có nghe không đấy?" Kate nói, gần như giậm mạnh chân vì phẫn nộ." Mitchell dùng thì quá khứ, vì thế tôi suy ra anh ta đã chết. Anh ấy chưa bao giờ nói William đã chết."

" Thôi được, tôi hiểu rồi. Giờ thì cô sẽ giải thích cho tôi làm sao cô lại biết anh ta quý William chứ?"

" Tôi có thể hiểu được qua cái cách mà anh ấy nói về William. Rõ ràng là anh ấy rất quan tâm đến anh ta."

Anh gật đầu suy xét thông tin ấy."Được rồi," ông nói, có vẻ bị thuyết phục. " Cô đã tạo nên một giả định, dựa vào giọng điệu và biểu lộ của Wyatt, rằng anh ta rất quý mến William?"

" Đúng vậy," Kate nói, chuẩn bị chộp lấy cái túi xách và thoát khỏi nơi này.

" Cô có cho rằng, dựa vào thái độ của Wyatt, thì anh ta rất thích cô không?"

Câu hỏi thoáng qua rất nhanh nên Kate không kịp chuẩn bị tư tưởng để đối phó với cách đặt câu hỏi song song ấy. Ngửa đầu ra sau, cô nhắm mắt lại, nuốt nước bọt. "Anh có thể thấy được tôi đã cho là như vậy," cô thì thầm.

" Chính thế," Holly hồ hởi, "Chúng tôi đi đây." Cô moi tấm danh thiếp của chị cô từ ví, ấn vào người ông,và quay đầu đi thẳng ra cửa dẫn Kate theo.

Elliott quay lại nhìn họ." Cô Donovan?" anh ta lên tiếng.

Kate xoay người nhìn thẳng vào anh.

" Tôi rất lấy làm tiếc," anh nghiêm nghị thốt lên. "Nhìn những tấm hình đó, thật không thể nào nhận biết được cô thân thiết với anh ta cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Xin lỗi vì đã làm cô tức giận."

Kate từ chối lời xin lỗi của anh ta, mặc kệ vẻ giả tạo đó, Kate vẫn giữ thái độ chững chạc đường hoàng và bình tĩnh nói," Nếu anh có biết đi chăng nữa anh cũng sẽ bắt tôi phải trải qua chuyện này. Điều gì khiến anh nghĩ anh có điểm gì khác so với anh ấy đây?"

****

Trên đường trở về nhà, Kate kể cho Holly toàn bộ câu chuyện, và kết thúc bằng câu tường thuật lại việc Evan yêu cầu Kate xử lý việc gặp Mitchell tại bữa tiệc từ thiện gây quỹ của Bệnh viện Trẻ em. "Mình không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào sau tất cả những gì anh ấy làm với mình."

"Tớ biết chính xác cậu sẽ làm điều đó," Holly đảm bảo, "và tớ sẽ đưa cậu đi. Thực tế,

nếu Evan dành chỗ cho tớ ở bàn của cậu, tớ sẽ đi cùng để hỗ trợ tinh thần cho cậu."

"Chúng tớ sẽ xếp chỗ -"

"Thứ đầu tiên cậu cần là một chiếc áo dài lộng lẫy từ cửa hiệu Mancroft."

" Thật ra," Kate thú nhận, "Evan đã gọi đến Bancroft's để sắp xếp cho mình một nhân viên riêng giúp mình chọn một chiếc áo dài cho thứ bảy."

" Evan trả tiền, nhưng mình sẽ là nhân viên mới của cậu."