Yêu Em Kể Từ Ngày Cưới

Chương 10




Chiều hôm sau, Kaitlin cố quên đi những gì đã diễn ra suốt kỳ nghỉ. Sau khi coi những giờ phút trên đảo Serenity như ước mơ thuở nhỏ, mong chờ tìm thấy gia đình và sống hạnh phúc mãi mãi về sau, cô đã có thể đối diện với mưu mô bài bản và xảo kế mà Zach đã làm tan vỡ trái tim cô.

Chuỗi ngày đó không thực.

Chúng chưa từng có thực trên đời.

Làm việc ngay tại căn hộ của mình, cô trở lại với các thiết kế cải tạo ban đầu của mình, cô phớt lờ cảm giác tội lỗi nhức nhối mỗi lúc nghĩ về dì Ginny và bà Sadie, nghĩ về suy nghĩ của họ khi chứng kiến những gì cô sẽ làm đối với tòa nhà của Tập đoàn Harper ở Manhattan.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến bà Sadie,cũng chẳng cơn cớ đến gia đình nhà Gilby và Harper. Chỉ đơn giản là công việc của Kaitlin, sự nghiệp của cô, khả năng tự đứng vững nhờ năng lực bản thân, tự chăm sóc bản thân từng giây phút của mỗi ngày sắp tới trong suốt phần đời còn lại của cô.

Thế nên cho dù biết bà Sadie có lẽ sẽ không muốn có thêm ba tầng lầu, sảnh đường cao năm tầng, hay bể nuôi cá nước mặn cùng những cây cọ, cô sẽ vẫn giữ những chi tiết này, tất cả chúng. Thậm chí cô còn thiết kế thêm một sân bay dành cho trực thăng. Ai biết được, sẽ có lúc Dylan muốn ghé thăm?

Thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện thay thế đài phun nước trong sảnh đường bằng thác nước cao hai tầng lầu. Thực ra, cô vẫn đang xem xét khả năng này.

Đã ngồi quá nửa buổi chiều, đôi chân cô bắt đầu tê rần. Cô đứng dậy khỏi bàn máy tính, dạo từ phòng khách xuống bếp, xé vỏ túi bánh Sugar Bob thứ hai. Cô biết mình đang bắt đầu nghiện thứ bánh này. Nhưng cô tự nhủ sẽ dành thêm nửa giờ tập luyện mỗi ngày, và cô sẽ hoàn toàn chấm dứt cơn nghiện đồ ăn ngay khi dự án cải tạo tòa nhà Harper hoàn thành.

Một phụ nữ chỉ có thể giải quyết được ngần ấy việc cùng lúc mà thôi. Cô cắn một miếng lớn.

Có tiếng gõ cửa trước nhà cô, cô đút vội chiếc bánh cắn dở vào hộp, quẳng hộp bánh trở lại tủ đựng đồ, phủi phủi chút đường bánh bám trên môi.

Trong thoáng chốc cô tự nhủ có lẽ đó là Zach. Cô cũng nhanh chóng tự hứa rằng cô sẽ không mở cửa nếu đúng là Zach.

Cô sẽ không mở.

Thực sự cô chẳng còn gì để nói với anh ta.

Nhưng khi nhìn qua lỗ quan sát trên cửa, cô thấy Lindsay đang đứng trên hành lang. Kaitlin mở cửa, cô bạn thân của cô đang cố giữ chiếc hộp to đùng đựng bánh pizza Agapitos bằng một tay, tay kia cầm chai rượu tequila[2].

“Pizza nhân xúc xích bò tiêu đen nhé”, Lindsay thông báo không cần vòng vo, dấn bước về trước khi Kaitlin mở rộng cửa rồi nhường đường cho cô, “Tớ hy vọng nhà cậu còn chanh tươi”. Mới chỉ ba rưỡi. Hình như hơi sớm quá cho margarita[3], nhưng ngày hôm qua đã nhồi đủ thứ chất rồi, vậy thì cần gì phải băn khoăn?

[2] Rượu mạnh đặc trưng của Mexico.

[3] Cocktail được chế từ rượu tequila, rượu cam và chanh tươi.

“Cậu lấy lại tinh thần chưa đấy?”, Lindsay hỏi trong khi bước ngang qua chiếc bàn xếp bé xinh”. Sau lưng cô Kaitlin đóng và khóa cửa căn hộ.

“Tớ hoàn toàn ổn”, Kaitlin nói, vẻ kiên quyết dấn lên bước chân kiến vai cô cứng đờ.

“Cậu là đứa nói dối quá tồi”, Lindsay đáp.

Đúng thế thật. nhưng Kaitlin biết nếu cô cứ chăm chăm nói ra một điều gì đó, cô sẽ sớm có cảm giác nó có thật.

Kaitlin phăm phăm tiến về phía tủ lạnh, lên gân những lời cô đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu biết bao lần, “Rốt cục cũng chỉ là trò lừa đảo. Không phải chúng mình không lường trước khả năng này. Zach cố bảo vệ tiền bạc của anh ta. Tớ chiến đấu vì sự nghiệp của tớ. Vị thế giữa tớ và anh ta là chẳng thể dung hợp”. Cô ngừng lại, tạm nghỉ một lúc để kiểm lại những xúc cảm của mình, “Dù tớ phải thừa nhận, tớ chẳng trông mong anh ta đối tốt với tớ đến thế”.

Cô kéo cửa mở tủ lạnh, cố giữ giọng bình thản nhưng có vẻ chẳng mấy thành công, “Dầu sao tớ cũng ngu ngốc khủng khiếp khi mềm lòng trước những hành động của anh ta. Ý tớ là chẳng phải tớ và cậu đã phán đoán đến chân tơ kẽ tóc trước khi ra đảo rồi sao?”

“Tớ không bao giờ nghĩ anh ta lại có thể có quá đáng đến thế”, Lindsay đánh bạo nói với theo cô bạn thân.

“Tớ thì có”, Kaitlin vừa nói vừa gật đầu quả quyết khi lúi húi lấy vài quả chanh trong ngăn đựng rau quả, “Anh ta lúc nào cũng cố tận dụng chiêu bài quyến rũ này nọ”.

Cô đã biết như thế. Cô cũng chẳ ng hiểu tại sao lại buông thả cho bản thân mê muôi trước ảo tưởng kỳ cục đó nữa. Giờ thì cô đã tỉnh ngộ, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, anh ta đã thuyết phục được cô hành động cải tạo tòa nhà, cô lại còn phóng đãng trên giường anh ta mỗi đêm.

Nước đi quá ngu ngốc.

Cô nắm chặt mấy quả chanh.

Hôm qua cô giận dữ tột độ.

Sáng nay trái tim cô tan nát.

Ngay lúc này, cô thấy xấu hổ hơn bất cứ ai trên cõi đời này.

“Cậu thì sao?”, cô hỏi Lindsay, kiên quyết không nhắc đến chủ đề này nữa khi đóng cửa tủ lạnh lại.

“Tớ sao cơ?”, Lindsay chọn ngồi lên chiếc ghế đẩu cạnh chiếc bàn ăn điểm tâm nhỏ xinh, hộp bánh pizza yên vị trước mặt cô.

Kaitlin đặt mấy quả chanh lên mặt bệ bếp, với tay lấy con dao dài sắc lẻm ra khỏi giá gỗ,“Thế còn cậu và Dylan?”

“Chẳng có tớ và Dylan nào cả”.

“Hôm qua thì có đấy”.

Lindsay hẩy nhẹ món tóc vàng óng của cô, “Đối với tớ, anh ta đã chết rồi”.

“Tớ thích thế”, Kaitlin nói giọng ngang ngạnh, tay cắt một quả chanh. Nghe có vẻ vô cảm và cạn tình đấy.

“Zach có nhắn nhủ gì cậu không?”, Lindsay hỏi.

Kaitlin vừa vắt nửa quả chanh vào máy xay vừa lắc đầu, “Nếu thấy số máy của anh ta, tớ sẽ từ chối nhận cuộc gọi. Nếu anh ta ghé qua đây, tớ sẽ không mở cửa”. “Thế còn dự án cải tạo tòa nhà?”

Kaitlin nh ấn mạnh những lời của mình bằng cách chĩa mũi dao về phía chiếc máy vi tính đặt trên bàn, “Tớ đang hoàn thiện nốt bản thiết kế. Tớ sẽ cho xây thêm sân đậu trực thăng, đặt thêm một thác nước nữa. Mọi người sẽ chẳng thể tin nổi. Có thể tớ sẽ giành được giải thưởng nào đó”.

Lindsay tháo khóa chiếc hộp các tông, mở nắp ra sau để lộ chiếc bánh pizza thơm nức còn nóng, “Tớ không thể tin được bọn hắn lại tệ hại chẳng khác gì lũ chuột”. “Bọn chuột đáng chết trong mắt chúng mình”, Kaitlin phụ họa, cố kìm nén cảm xúc khi trong đầu thoáng qua ý nghĩ rồi đây cô sẽ không bao giờ gặp lại Zach.

Sao cô lại dễ dàng tin tưởng anh ta thế chứ? Phải chăng cô cho rằng anh ta yêu cô, thực sự trở thành chồng cô, cùng cô sinh con đẻ cái và biến cuộc đời cô trở nên tuyệt diệu?

Cô là Kaitlin Saville, một đứa mồ côi không một xu dính túi. Những màn cổ tích đó sẽ chẳng bao giờ đến với cô.

Lindsay véo một miếng từ lát bánh pizza rồi đưa lên miệng, “Chắc cậu nghĩ anh ta là một nửa dành cho cậu?”, cô mềm mỏng.

Bỗng nhiên mất hết sức lực, Kaitlin đặt con dao xuống, “Tớ biết, tớ quá ngu ngốc”. “Đấy không phải lỗi của cậu mà”.

“Tất cả đều là lỗi của tớ”.

“Anh ta chơi xỏ cậu”.

“Và tớ để cho anh ta tùy nghi. Tớ còn khuyến khích anh ta. Tớ còn giúp đỡ anh ta. Giờ tất cả những gì còn ở lại bên tớ là cảm giác thù hận”.

“Thù hận cũng đáng”, Lindsay nói, “Nhất là khi nó sẽ cứu vãn sự nghiệp của cậu”.

“Tớ không muốn trả thù”, Kaitlin trả lời thực lòng, quay sang vắt nốt nửa quả chanh còn lại vào máy xay, “Tớ ghét phải thù hận. Tớ có cảm giác như thay vì hận Zach, càng lúc tớ lại càng hận bà Sadie”. Cô vứt vỏ chanh rồi đứng tựa lưng vào bàn.

Cô biết cô sẽ chẳng thể làm thế được.

Cô chẳng thể dùng tiền của nhà Harper để thi công bản thiết kế mà cô biết chắc bà Sadie sẽ không hài lòng. Cô cười mà nghe như đang khóc.

“Katie?”, Lindsay đã đứng dậy, bước qua chiếc bàn ăn điểm tâm.

“Tớ ổn mà”, Kaitlin sụt sịt. Nhưng cô chẳng ổn chút nào. Cô sắp phải từ bỏ nghề của cô, tương lai của cô vì một gia đình không hề thuộc về cô.

***

“Cậu có vui nổi không khi cậu biết cậu chỉ là một thằng đần?”, Dylan hỏi, hai tay đan sau đầu, người nằm dài trên chiếc ghế độn bông cạnh cửa sổ văn phòng Zach. Zach đang đứng, lòng dạ bồn chồn khiến anh không thể ngồi yên, khi mà tâm trí anh mải mê sắp xếp lại diễn tiến sự việc.

“Ý tớ là”, Dylan nói tiếp, “Đôi khi cậu không chắc chắn cho lắm. Nhưng đôi lúc, như lúc này chẳng hạn, cậu hoàn toàn biết cậu chính là một con lừa nguyên bản”. Zach khoanh tay trước ngực, ngắm những đám mây lảng vảng trôi phía trời xa xa trên vùng bờ biển Jersey, “Cậu đang nói về tớ hay về chính cậu ấy nhỉ?”

“Tớ đang nói về cả hai đứa mình đấy”.

Zach quay ngườ i lại. Anh không biết Dylan có ý gì, nhưng anh vẫn khăng khăng cho là mình bị đặt vào thế tiến thoái lưỡng nan. Anh không bao giờ cố ý làm ai tổn thương. Anh chỉ đang cố bảo vệ công ty của anh, gia đình của anh.

“Vậy tớ còn có thể làm gì khác?”, anh hỏi vặn lại.

Dylan cười to trước vẻ thất vọng của Zach, “Tớ không biết. Đáng lẽ cậu không nên giả vờ đã có gia đình”.

“Tớ đã kết hôn rồi mà”. “Tớ đoán cũng chẳng lâu dài gì”. Zach lắc đầu, “Cô ấy sẽ không chịu ly dị tớ đâu. Cô ấy nắm quân át chủ bài mà”. Ít ra anh cũng hy vọng Kaitlin sẽ không chịu ly dị. Anh chưa sẵn sàng.

Dylan vắt một chân lên chân kia, “Việc dùng mưu để lừa cô ấy thu hẹp quy mô cải tạo thì hẳn rồi. Nhưng Zach, cậu đâu phải một thằng khốn vô cảm. Sao cậu có thể nhầm lẫn về tình cảm với cô ấy chứ?”

Zach cảm nhận cơn giận của mình mỗi lúc một lớn dần lên. Những gì anh đã làm với Kaitlin chẳng liên quan quái gì đến Dylan. Đấy là việc của riêng anh và Kaitlin. Việc này... Anh và cô...

“Thế còn cậu thì sao?”, anh cao giọng, đánh lạc hướng câu hỏi, “Cậu ngủ với Lindsay”.

“Chuyện đó lý giải đơn giản thôi”.

“Vậy cậu nghĩ tớ đã làm gì?”

Dylan ngồi thẳng dậy, “Tớ không biết, Zach ạ. Cậu có thể kể cho tớ nghe”. Ánh mắt anh liếc đầy ngụ ý về tập giấy tờ trên chiếc bàn giữa hai người. “Chẳng có gì cả”, Zach phủ nhận. Chỉ đơn giản anh đã biến thành một kẻ tử tế, và có lẽ Dylan sẽ chẳng thể nào tin được.

“Cậu thuê đến chín thám tử tư điều tra vụ này sao”.

“Thì sao?”, Zach muốn thúc đẩy tiến độ công việc. Càng nhiều người, sẽ càng chóng có kết quả.

“Làm thế thì cậu được lợi gì?”

“Tớ không định kiếm lợi cho bản thân”. Anh muốn lợi ích đó dành riêng cho Kaitlin, để nụ cười trở lại trên gương mặt cô, để xua đi vẻ bần thần trong mắt cô mỗi khi nhắc đến chuyện gia đình, chủ đề thường xuyên của cả hai khi còn ở trên đảo Serenity.

Nhưng kết quả của rất nhiều nỗ lực dường như vẫn giậm chân ở số không. Dù đội ngũ điều tra rất đông đảo, toàn bộ những gì anh tìm được về gia quyến của Kaitlin chỉ là một tấm ảnh bạc màu in trên báo có hình ông bà cô và mẹ cô thời trẻ. Nhà của họ bị cháy, ông bà cô mất trong cơn hỏa hoạn, cùng với toàn bộ gia sản, khi ấy mẹ cô mới mười sáu, hai năm sau bà mới sinh ra Kaitlin.

Bức ảnh, hai cái tên và địa điểm tọa lạc mộ chí là toàn bộ những gì Zach thu thập được.

“Cậu vẫn muốn trao cho cô ấy những thông tin này chứ?”, Dylan hỏi. “Chắc chắn rồi”, Zach nói, nhún vai vờ như việc đó chẳng có gì là to tát cả, “Có lẽ tớ sẽ gửi thư cho bọn họ”.

“Gửi đi hả?”

“Gửi đi”.

“Cậu không muốn trực tiếp gặp mặt cô ấy à?”

Zach nổi giận, “Để làm gì? Có gì mà nói? Chỉ để cô ấy hét như tát nước vào mặt tớ lần nữa chắc?” Thực ra, anh sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để gặp lại Kaitlin lần nữa, cho dù chỉ để nghe cô hét vào mặt. Nhưng có nghĩa lý gì? Anh đã lợi dụng lòng tin của cô, xé nó rách tả tơi, hết lần này đến lần khác.

“Cậu có thể kể cho cô ấy nghe việc cậu bán tàu đi”.

“Nghe mới ấn tượng làm sao?”. Zach tiếp tục cân nhắc món tiền bảy mươi lăm triệu đô la. Không hẳn là anh chỉ có một lựa chọn. Kaitlin sẽ sớm nóng lòng với dự án cải tạo, và cách duy nhất để anh giành lại công ty chính là giao cho cô toàn quyền như cô yêu cầu. Cách duy nhất để làm thế là bán đi một phần tài sản. vậy nên anh đã bán. Cô sẽ chẳng lấy đó làm điều cảm kích, “Cậu nghĩ một tấm ảnh trong tờ báo cũ và món tiền tớ giao cho cô ấy có làm nên sự khác biệt không?”

“Cậu phải thử thôi Zach ạ”.

“Không, tớ sẽ không làm đâu”.

“Cậu yêu cô ấy rồi”.

“Không hề”.

Dylan bật ra một nụ cười lạnh lùng rồi nhổm dậy, “Cậu là đồ khốn...”

“Tớ không yêu Kaitlin”. Anh thích Kaitlin. Chắc chắn anh thích Kaitlin. Nhưng nếu không thích thì sao?

Mà anh đã cùng cô trải qua những ngày yên ả. Anh sẽ tỉnh giấc cạnh cô, miễn cô không phản đối. Có lẽ vài ngày cùng nhau trên đảo, anh đã tưởng tượng những cảnh bình yên về viễn cảnh khả dĩ giữa hai người về lâu về dài.

Nhưng chỉ là tưởng tượng. Cả hai chẳng bao giờ có nhau giữa thế giới thực này.

Trong thế giới thực, anh và Kaitlin đối đầu nhau. Cô muốn giữ gìn sự nghiệp của cô, còn anh muốn duy trì hoạt dộng của công ty. Cô đã thắng. Anh thua thảm hại. Chẳng thể làm gì khác ngoài việc để nước chảy xuôi dòng.

“Tớ quan sát gương mặt cậu khi cô ấy bỏ đi”, Dylan nói, “Tớ cũng đã hiểu rõ cậu quá rồi, Zach ạ”

Zach quay sang bạn mình, “Cậu chả biết gì hết”.

“Cậu nói dối gì với tớ chứ? Đấy là kế hoạch lớn tiếp theo của cậu đấy hả?”

“Tớ chẳng có kế hoạch lớn nào nữa cả”.

“Vậy thì giờ cậu sắp có rồi đấy. Nếu không cậu sẽ mất Kaitlin mãi mãi”. Những lời này như xát muối vào lòng Zach.

Anh không yêu Kaitlin. Anh không thể yêu Kaitlin. Yêu Kaitlin chẳng khác nào đại họa.

Zach nuốt khan.

“Còn cậu thì sao?”, anh hỏi Dylan.

“Tớ đã vạch ra kế hoạch rồi”, Dylan nói với vẻ thỏa mãn thấy rõ, “Mà tớ chẳng hề yêu Lindsay. Chỉ là tớ chưa sẵn sàng để cô ấy ra đi”.

“Mọi sự cũng bắt đầu thế thôi”, Zach nói.

Đôi lông mày Dylan nhướn cao, “Và cậu biết chuyện này bởi vì...?”

“Kế hoạch của cậu ra sao nào?”, Zach chuyển chủ đề. Thôi được, có thể anh có yêu Kaitlin một chút đi. Nhưng rồi sẽ chóng cho qua thôi.

“Tớ sẽ bắt cóc Lindsay. Cô ấy sẽ thích cách cướp biển, cô ấy sẽ có một chàng cướp biển bằng xương bằng thịt. Tớ mượn thuyền buồm của cậu được không?”

“Cậu không thể bắt cóc cô ấy”.

“Cứ kệ tớ đi”.

Zach bắt gặp vẻ quyết tâm trong mắt Dylan. Ngay khoảnh khắc ấy, anh ước gì mình cũng có thể bắt cóc Kaitlin. Nếu anh có thể kéo cô lên chiếc du thuyền, có thể anh sẽ giữ cô lại đó được đôi ba ngày, thậm chí là đôi ba tuần. Cuối cùng, cũng giống như cụ Lyndall, anh có thể chinh phục cô gái của đời mình.

Nói đi cũng phải nói lại, có thể cô sẽ báo cảnh sát bắt anh. Cũng có thể cô đẩy anh xuống biển. Cũng có thể cô quyết định tòa nhà Harper cần xây thêm một trăm tầng nữa và giúp anh trở nên khuynh gia bại sản.

Bắt cóc không phải là một lựa chọn lý tưởng.

Thay vào đó anh sẽ giao cho cô tiền. Anh sẽ đưa cho cô bài báo và bức ảnh này. Rồi đúng như tính cách lịch thiệp vốn có, anh sẽ bước ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi. –{—

Sau khi nốc ba cốc margarita, Kaitlin vã nước lạnh lên mặt trong buồng tắm nhỏ xinh của căn hộ. Cô và Lindsay đã bắt đầu khúc kha khúc khích với nhau từ nửa tiếng đồng hồ trước, nhưng giờ cô thấy mình đang cố chống chọi với nước mắt.

Có lẽ việc Zach coi cô là một con ngốc cũng chẳng mấy quan trọng. Cô đã yêu anh ta mất rồi, cho dù biết bao lần cô tự nhủ đó chỉ là điều dối trá, cô vẫn không thể ngăn nổi xúc cảm dành cho người đàn ông thấu hiểu cô trên đảo Serenity.

Cô lau khô mặt, lấy lược chải tóc, và sắp xếp lại những mẩu cảm xúc vương vãi. Cũng giống như nỗi khao khát hôm nay được uống đến dộ quên hết thảy mọi thứ, đã đến lúc cô phải ngừng cắn xé nỗi hối tiếc để trở lại trạng thái cân bằng. Sự nghiệp của cô ở New York đã chấm dứt. Nói thực lòng, có lẽ cô cũng nên rời bỏ dự án tòa nhà Harper. Kỳ vọng của bà Sadie và Zach sẽ không đủ sức cứu vớt sự nghiệp của Kaitlin.

Ít nhất đa phần đồ đạc của cô vẫn nằm trong thùng.

Một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mi cô, cô bứt rứt gạt đi. Cô tự nhủ thầm cô là người lì lợm, cô rất mạnh mẽ và cô hoàn toàn độc lập. Chỉ có cô mới cứu được cuộc đời chính cô hoặc chôn vùi nó.

Cô quả quyết sải bước khỏi buồng tắm, qua phòng ngủ ra thẳng phòng khách. Đến đó, bất thần cô đứng khựng lại.

Zach đứng ngay giữa căn hộ của cô, cao lớn hẳn và cũng cuốn hút hơn hẳn. Cô há hốc mồm choáng váng, quá choáng váng đến không thể khóc nổi, không nói nên lời và không thể làm gì khác.

“Chào em, Kaitlin”.

Cô vẫn chưa lấy lại được cảm giác, “Hả?”

“Anh đến để xin lỗi”.

Cô liếc nhanh một vòng quanh căn hộ, “Lindsay đâu? Làm sao anh có thể...?”

“Lindsay đi với Dylan rồi”.

Kaitlin hơi lắc đầu, nhưng cô không hề bị ảo giác. Chính Zach đang đứng đó, “Sao cô ấy lại làm thế?”

“Cậu ấy bắt cóc bạn em rồi”, Zach nói, “Anh không nghĩ có thể tìm được cô ấy trong vài ngày tới”.

“Anh ta không thể làm thế được”.

“Anh cũng đã nói thế”, Zach đồng tình, “Nhưng anh không nghĩ hai người bọn họ để tâm đến các thứ quy tắc luật lệ đâu”.

“Lindsay là một luật sư”. Tất nhiên cô ấy phải quan tâm đến luật lệ rồi. Bạn cô mê mẩn các thứ luật lệ ấy chứ.

Zach cân nhắc thực tế này trong một chốc lát, “Cũng đúng”, anh thừa nhận, “Có lẽ Dylan sẽ gặp phải chút rắc rối khi đưa cô ấy trở lại”.

“Anh đang đùa đấy à?”, liệu Lindsay có sắp bước ra khỏi tủ áo không?

Thay vì trả lời, Zach tiến lên vài bước. Nhịp tim anh cũng tăng lên dần. Ngực anh tức thở hơn. Cảm giác nhoi nhói bắt đầu dội lên trong bụng anh.

Cô biết cô nên ngăn anh phản ứng thái quá, nhưng không biết nên làm thế nào để chặn bước chân anh.

“Cậu ấy lấy du thuyền của anh”, Zach nói, chân vẫn tiến lại gần hơn, mắt dán chặt vào cô.

“Vậy ra anh tiếp tay cho vụ bắt cóc?”. Cơn bàng hoàng trước sự xuất hiện của anh đã lắng xuống, thay vào đó là nỗi ngạc nhiên bởi anh đã thực sự đứng ngay trước mặt cô. Cô cảm thấy mình bất đắc dĩ trở lại cơn mơ cũ.

“Dylan bảo Lindsay thích cách cướp biển, vậy nên cô ấy sẽ có một chàng cướp biển bằng xương bằng thịt”.

“Đó là lý do anh đến đây phải không?”, cô hỏi, “Để giúp Dylan?”

“Không”.

“Vậy thì tại sao?”

“Bởi vì anh có thứ này cho em”.

Cô cố tỏ vẻ lạnh lùng, cất giọng hỏi, “Tôi hy vọng đó là một tấm séc kha khá”. Cô biết cô đã từ bỏ, chấm dứt dự án cải tạo, nhưng lúc này Zach chưa cần thiết phải biết.

“Xét trên thực tế thì đúng là thế”.

“Vậy thì tốt”. Cô gật đầu quả quyết, cố hết sức để giữ vẻ điềm tĩnh. Nỗi thôi thúc lao vào vòng tay Zach càng lúc càng mạnh mẽ thêm.

“Bảy mươi lăm triệu đô la”, anh bảo cô.

Phải mất vài giây cô mới dần dần ngấm những lời của anh. “Gì cơ?” Cô giật lùi hoảng hốt. “Anh đã bán đi một con tàu”.

“Cái gì?”

“Anh dành bảy mươi lăm triệu đô cho dự án cải tạo của em”. Kaitlin chớp mắt nhìn anh. “Nhưng đó không phải là lý do chính để anh có mặt ở đây”.

Trong thoáng chốc, hy vọng dâng đầy trong cô. Nhưng cô cố nhấn chìm nó. Không thể tin tưởng Zach. Cô đã trả cái giá khá đắt để học đi học lại bài học này hàng chục lần rồi.

Zach trao cho cô một phong bì, “Anh tới để đưa em cái này. Cũng không có gì nhiều nhặn lắm”.

Vừa nhìn anh đề phòng, Kaitlin vừa mở bì thư. Cô làm rơi ra một tấm hình đã ngả màu. Trên đó có ảnh một cặp vợ chồng ngoài hai mươi cùng một cô bé con tóc vàng bên bờ biển. Tấm ảnh chụp trong dịp kỷ niệm ngày mồng Bốn tháng Bảy.

Cô không hiểu.

“Phillipe và Aimee Saville”, Zach nhẹ nhàng nói, lúc này dường như trái tim Kaitlin muốn ngừng đập.

“Anh cố lắm cũng chỉ được ngần này”, anh nói tiếp, “Một căn nhà bị cháy vào năm 1983. Không giữ lại được chút tài sản nào. Các thám tử tư tìm thấy tấm ảnh này trong các tập lưu trữ báo Jersey. Cô bé trong ảnh sau này là mẹ em”.

Kaitlin vẫn không thể thốt nên lời.

Ông bà của cô?

Zach đã tìm ra ông bà cô?

Zach đã tìm kiếm ông bà cô?

Cô vô thức nắm chặt bức ảnh, cô cảm thấy toàn thân mình đang chao đảo. Tay Zach nắm lấy vai cô, giữ cho cô đứng vững.

“Em vừa uống ba ly margarita”, cô nói với anh vẻ xấu hổ. Trước tình thế như thế này đáng ra cô phải hoàn toàn tỉnh táo mới phải.

“Điều này lý giải vì sao Lindsay lại chịu yên lặng khi đi”.

Kaitlin chống cự cảm giác nảy sinh khi anh chạm vào, dù cô đang cố phân tích cử chỉ của anh, “Làm thế nào anh có được? Họ ở đâu?” Vì sao anh làm điều này?

“Tuần trước anh thuê vài người tìm kiếm. Sau khi em kể cho anh nghe”. Tay anh chặt vai cô, “Anh không chịu được nỗi đau trong mắt em”.

Họng cô nghẹn lại, lồng ngực cô bùng lên bao nhiêu cảm xúc. Cô phải giữ chặt nước mắt trước sự chín chắn của anh. Giọng cô bỗng nhiên trở nên yếu ớt, “Làm sao em có thể ghét anh được nhỉ?”

Tay anh nằm yên ở đó, tựa vào tóc cô. Chỗ anh chạm vào nhoi nhói trên da cô. Cơ thể cô khẩn cầu đầu cô quay đi, cho dù tâm trí cô lệnh cho cô phải đứng yên. Cô không thể tin anh. Cô không thể tin anh. Ôi chao, cô muốn tin anh biết bao. Tay anh lần xuống má cô, ôm lấy mặt cô, nghiêng đầu để cô có thể nhận thấy, anh yêu cô.

Anh sắp hôn cô,cũng giống như hàng trăm, thậm chí hàng nghìn nụ hôn khác. Đôi môi anh dấn lại gần hơn, cô bặm môi. Cô hít hà mùi hương của anh, cơ thể cô thư thái chờ đợi.

“Em chẳng hề ghét bỏ anh”, anh thì thầm lặp lại, “Đó là vì em yêu anh đấy”. Rồi anh ngừng lại, môi gần như chạm môi cô, “Bởi vì anh yêu em, Katie. Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời”.

Môi anh chiếm hữu môi cô, khơi gợi xúc cảm dâng lên trong cô. Nụ hôn của anh ngọt ngào, sâu lắng và thật dài. Vòng tay anh ôm trọn người cô, kéo cô vào vùng trú ẩn an toàn.

Cô bám lấy an, tựa hẳn vào anh, đam mê và niềm sướng vui khiến cô như rơi vào trạng thái không trọng lượng.

Hồi lâu sau, anh mới lùi lại, “Em cứ tùy thích sáng tạo theo ý muốn”, anh thầm thì, “Anh sẽ bán cả nửa đội tàu nếu buộc phải làm thế. Miễn sao em đừng rời bỏ anh lần nữa. Không bao giờ nữa”.

“Em sẽ từ bỏ bản thiết kế”, cô thông báo với anh.

Anh giật thót người, “Gì cơ? Tại sao chứ?”

“Bà Sadie sẽ không thích như thế”.

Zach khựng lại, “Bà Sadie thích hay không không quan trọng. quá khứ đã qua không còn quan trọng nữa. Chỉ có tương lại mới đáng để tâm, Kaitlin ạ. Em chính là tương lai đó. Em là tương lai của anh”.

Tim Kaitlin đập rộn nhịp trước viễn cảnh tương lai cùng Zach - một anh chàng sâu sắc, trìu mến và giàu lòng yêu thương.

Cô lên tiếng, giọng run rẩy, “Anh đã tìm thấy ông bà em”.

“Đúng thế”, anh thừa nhận, “Anh biết ông bà được chôn cất ở New Jersey”. “Anh biết chỗ mộ ông bà sao?”

“Đúng thế”.

Hai hàng nước mắt lăn dài từ mắt Kaitlin, “Em đã nói là yêu anh chưa?”

“Chưa”. Anh lắc đầu, “Em chưa nói. Thế nên anh bắt đầu lo lắng rồi đây”.

“Vậy thì em yêu anh”.

“Tạ ơn Chúa”. Anh hít thật sâu, ôm cô thật chặt, “Anh bảo Dylan cho anh một giờ. Nếu không được, em cũng sẽ bị bắt cóc”.

“Anh sẽ không làm thế”.

“Thôi nào, có đấy. Cách này hay cách khác cũng giống nhau cả, anh và em sẽ cho ra đời một thế hệ cướp biển mới của nhà Harper”.

Kaitlin mỉm cười trước lời đùa của anh, cơ thể cô đắm chìm trong cảm giác mãn nguyện, “Bà Sadie sẽ vui lắm”.

“Ừ”, Zach đồng tình, “Bà sẽ hả hê tận hưởng trái ngọt từ kế hoạch của bà. Thực sự, anh như nghe thấy tiếng bà cười đâu đây”.

Kaitlin đưa tay ra xa để nhìn bức ảnh ông bà cô thêm lần nữa. Ông cô khá cao. Bà cô hơi mập một chút, mái tóc xoăn bồng nhẹ nhàng. Đôi mắt mẹ cô hết sức tươi tắn, mẹ đang cầm xô và xẻng trong tay, “Em không thể tin được anh đã tìm ra”.

“Chúng mình có thể đi thăm mộ ông bà”. Anh ngừng lại, “Anh thỏa thuận với Dylan, đổi thuyền lấy chiếc trực thăng. Nó đang đợi sẵn rồi”.

Kaitlin ngây ngất trước những dự liệu chu toàn của anh. Nhưng cô chưa sẵn sàng rời khỏi vòng tay anh.

Cô áp người vào người anh, “Chừng một giờ nữa rồi chúng mình đi nhé?” Anh đờ người vài giây, rồi nhấc tấm ảnh khỏi tay cô, đặt gọn gàng trên mép bàn. Ánh mắt mờ dần, anh nghiêng người hôn cô đắm đuối.

“Có lẽ một giờ hoặc hơn thế nữa”, anh đồng ý, bế xốc cô lên, tiến về phòng ngủ.