Yêu Em Nhé! Lão Đại Lạnh Lùng!

Chương 19: Đồ ngốc




Ách Tử nói thêm:

- ’’ Thưa lão đại tôi đã khử trùng và kê đơn thuốc cho cô ấy, chỉ cần nghỉ ngơi lấy sức và ăn uống đầy đủ sẽ hồi phục. ‘‘

Ách Tử nhìn trằm trằm vào Khẩm Thiên ánh mắt có chút tò mò khó hiểu không kiềm được lòng hiếu kì đành buộc miệng hỏi:

- ’’ Lão đại có thể cho tôi hỏi một câu được không? ‘‘

Khẩm Thiên ngước đầu nên nhìn lại Ách Tử ánh mắt lạnh như băng như muốn nói cậu đừng hỏi. Khẩm Thiên trả lời một cách lạnh lùng:

- ’’ Chuyện gì?‘‘

Ách Tử dường như hiểu được ánh mắt đó liền rút lại câu hỏi và cầm lấy bộ dụng cụ đồ nghề và nhanh nhảu trả lời lại vừa nói vừa bước ra khỏi phòng:

- ’’ Dạ không có gì đâu ạ lão đại nghỉ ngơi sớm tôi còn có chút việc. ‘‘

Khẩm Thiên đang ngồi ghế liền đứng lên đến ngồi cạnh bên giường Uyển Nhi đưa bàn tay thô ráp lên vuốt ve khuôn mắt cô vuốt nhẹ lên mái tóc bạch kim óng mượt. Đưa mắt nhìn vào khuôn mặt trắng bệch đang nằm trên giường và nói với giọng nhẹ nhàng có chút thắc mắc:

- ’’ Tại sao em lại đỡ đạn cho tôi. ‘‘

- ’’ Tôi có cần em đỡ giúp tôi ‘‘

Uyển Nhi tuy hôn mê nhưng dường như cô lại nghe thấy được những lời của Khẩm Thiên bất giác mấp máy môi nói với giọng yếu ớt run run có chút sợ hãi:

- ’’ Tôi sợ anh sẽ chết … anh chết rồi thì tôi sao sống nổi ‘‘

Khẩm Thiêm nghe thấy hơi bất ngờ về câu trả lời rời đôi tay đang ở trên khuôn mặt của cô chống về đằng sau và nói với giọng nhẹ nhàng không mang theo một chút sát khí nào:

- ’’ Tôi có gì khiến em tin tưởng tôi như vậy. Chẳng phải tôi đã đối sử với em tệ vậy sao? ‘‘

- ’’ Đồ Ngốc ‘‘

Uyển Nhi mắt vẫn nhắm nghe Khẩm Thiên nói vậy cô liền cố hết sức để trả lời lại:

- ’’ Tôi không ngốc người thân của tôi đã lần lượt bỏ tôi mà đi. Anh chết rồi sẽ không còn ai cho tôi ăn nữa tôi sẽ bị cô đơn tôi không thích như vậy ‘‘ (lề:sến sến ✿◕◕✿)

Khẩm Thiên như thể không chú tâm đến câu nói của cô không để cho cô nói thêm và đưa tay lên che đi làn môi của cô và nói với giọng nhẹ nhàng ánh mắt dường như không có một tia băng nào cả nó cũng không sâu thăm thẳm nữa mà thật dụi dàng từ khi bị Khẩm Thiên đưa về cô chưa hề nhìn thấy ánh mắt và lời nói thật khiến cho người ta dễ chịu từ Khẩm Thiên:

- ’’ Em đói chưa ‘‘

Uyển Nhi nghe thấy được ăn thì bất giác mắt cô mở to đôi mắt sáng trưng và tóm lấy bàn tay của Khẩm Thiên mặt đột nhiên từ trắng bệch mà chuyển sang hồng hào nhanh chóng mặt tươi cười rạng rỡ trả lời:

- ’’ Có chứ Nhi đói rồi ‘‘

Khẩm Thiên rút tay lại đứng dậy hất chăn ra và bế bổng Uyển Nhi lên, Uyển Nhi định chống cự nhưng bị ánh mắt lạnh như băng kia cản trở ánh mắt dịu dàng ban đầu biến mất trong chốc lat biến mất một cách thầm lặng và nhanh chóng dường như không tìm thấy nó nữa. Uyển Nhi nhớ lại chuyện hồi nãy và không dám chống cự nữa để cho Khẩm Thiên bế.

Xuống đến phòng bếp Uyển Nhi được đặt xuống ghế lúc này cũng đã nửa đêm nên trong bếp lúc này không có ai mà chỉ có hai người phụ bếp ở lại. Hai người phụ bếp thấy Lão đại bước vào định chạy đi gọi đầu bếp nhưng bị Khẩm Thiên chặn lại

- ’’ Hai người không cần ở đây nữa về phòng đi ‘‘

Hai phụ bếp nhìn nhau nhưng rồi lại trả lời:

- ’’ Nếu như lão đại cần gì thì hãy gọi chúng tôi ạ ‘‘

Khẩm Thiên quay ngắt đi không thèm để ý hai người phụ bếp thấy biểu hiện như vậy không dám ở lại nữa mà bước vội ra khỏi phòng. Khẩm Thiên chống hai tay vào bàn thẳng đối diện chỗ Uyển Nhi ngồi và nói với giọng lạnh lùng có chút cảnh báo:

- ’’ Em muốn ăn thì phải nghe lời tôi rõ chưa ‘‘

Uyển Nhi như thể không hề sợ hãi ánh mắt kia nữa mà trả lời nahnh nhảu:

- ’’ Rõ ‘‘

Nói xong trên đôi môi hồng phấn của cô nở ra một nụ cười thật đẹp trong sáng và ngây thơ. Khẩm Thiên nghe được câu trả lời xong tiến thẳng về phía tủ lạnh và lấy ra một đĩa thịt băm nhỏ để lên mặt bếp và bắt đầu nấu. Chưa đầy 30 phút thì trước mặt Uyển Nhi đã có một bát cháo thịt bốc bơi nhi ngút. Khẩm Thiên đặt bát cháo xuống và nói:

- ’’ Trong tủ chỉ còn lại ngần đây ‘‘

Hết