Yêu Em Nhé! Lão Đại Lạnh Lùng!

Chương 26: ” mưa tên “




T/g:Xin lỗi mọi người nha vì dạo này việc học nhiều quá nên không đăng chương sớm được mong mọi người thông cảm nhé! Mình sẽ cố gằng viết nhiều hơn để không phụ lòng mọi người ạ


Trong khi lực lượng bị ép vế Tôn Hỗ Thành cảm nhận được sự nguy hiểm liền cười nhếch mép và hạ súng xuồng rút ở trong túi áo một chiếc khăn lau cẩn thận từng chút cho cây súng và nói:


” Tình cảnh này đùm bọc là chính đúng không. Hạ hết súng xuống. “


Hắn nói to nên vài tên vệ sĩ của hắn liền cất ngay súng xuống. Lam Thần cũng không muốn lằng nhằng lên đưa mắt nhìn với mấy tên vệ sĩ của hắn và gia hiệu. Tất cả đều hạ súng ánh mắt hắn bây giờ thực sự mệt mỏi hết sức nhưng hắn đã đi đến đây thì phải đi đến cùng. Tôn Hỗ Thành cười ánh mắt gian sảo và nói:


” Chúng ta có nên đi tiếp không đây Lão Lam. “


Lam Thần không thèm trả lời đứng phắt dậy tuy ngoài trời mưa nhưng hắn vẫn cùng đồng đội đi thẳng ra khỏi hang Tôn Hỗ Thành không vui chút nào cơn tức giận cứ thế tăng vọt nhưng bậy giờ không phải là lúc để đánh nhau nhất là lúc lực lượng của hắn kém Lam Thần. Tôn Hỗ Thành mặt mày nhăn nhó tay siết chặt súng và từ từ chấn an lại rồi đi theo phía Lam Thần. Ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt càng đi càng thấy mù mịt không lối thoát.


Ngu Sinh là một trong những tên vệ sĩ cuả Tôn Hỗ Thành là một tên lòng kiên trì đếm bằng ngón tay hay cằn nhằn không để ý đến người khác hắn ngồi xuống một tảng đá nhỏ gần đó mặt mày khó chịu. Hắn vừa ngồi xuống từ xa bắn ra hàng nghìn tên bắn, mũi tên lao nhanh như chớp về phía hắn từ hai bên. Không kịp phản ứng nên cả lực lượng của cả hai đều chết gần hết. Lam Thần cùng tên hộ vệ đã nhanh chóng lấp phía sau tảng đá gần đó. Tôn Hỗ Thành người to béo lại phản ứng không nhanh nên đã bị mũi tên bắn trúng tim. Mũi tên xuyên từ ngực thẳng ra sau máu cứ thể mà rò rỉ chảy ra, hắn ngã xuống ôm lấy mũi tên nghiến răng cố gắng chịu đựng trời mưa làm cho vết máu càng loàng ra nhiều mặt hắn bây giờ không còn phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước mưa nữa. Lam Thần nhìn Tôn Hỗ Thành cười nhếch mép nghĩ thầm trong đầu rằng đã loại được một con đỉa bám đuôi.


Các mũi tên trên cao lao vào nhau đâm sâu vào thân cây như đã có sự sắp sếp trước đó. Những mui tên không đâm thẳng vào cây thì lần lượt tự đâm vào nhau và tách đôi ra thành hai mảnh rơi xuống đất. Một lát sau ” Mưa Tên “ đã ngớt Lam Thần và tên hộ vệ đứng dậy. Tôn Hỗ Thành vẫn đang nằm thoi thóp cố gắng thở đều, Lam Thần bước đến bên cạnh quỳ một chân xuống tay chống lên đỡ đầu. Hắn nở nụ cười man rợ ghê tởm tận xương tủy và nói:

” Đúng là chủ nào chó lấy. “


Lam Thần đưa tay túm tóc tên Tôn đưa về phía Ngu Sinh nằm chết bên cạnh cách khoảng 1,2 mét gần đó mũi tên được lắp đặt sẵn đã lao thẳng đâm phập vào chính đầu Ngu Sinh hắn chết không nhắm mắt. Lam Thần kéo đầu hắn cho hắn nhìn thấy Ngu Sinh và nói:


” Tên đó thật sự đáng chết đúng không ông Tôn ai dạy nó như vậy. “


Hắn im lặng một chút nụ cười kia chưa rứt nó vẫn vương vấn quanh đây trên khuôn mặt của hắn. Tôn Hỗ Thành uốt ức không thể làm gì được hận vì thật nhục nhã. Lam Thần không để ông nói gì hơn liền nói:


” Hắn còn đáng sống sao. “


Hắn lập tức thu hồi nụ cười lại đứng phắt dậy rút khẩu súng bên hông ra bắn liên hồi về phía Tôn Hỗ Thành. Tôn Hỗ Thành mở to đôi mắt đưa tay run run chỉ về phía Lam Thần mắt mở to nhìn trằm trằm. Tiếng súng vẫn không ngừng phát ra, Lam Thần cảm thấy không nên phí thời gian với tên rác rưởi này liền thu hồi khẩu súng lại. Lam Thần quay lại nhìn đám người của mình không ai bị tiêu diệt. Hắn đắc ý nhếch mép lên rồi thu hồi lại ngay, đột nhiên phía bên góc có một tên là vệ sĩ của Tôn Hỗ Thành bước lại gần. Hắn đúng là tên phản bội, hắn quỳ xuống dưới chân của Lam Thần và nói:


” Xin lão Lam hãy thu nhận tôi, tôi thật sự đã chán ngán khi phải nghe theo sự sắp xếp của lão ta. Tôi thực sự muốn đi theo mong lão Lam hãy thu nhận tôi. “(>o<)


Lam Thần lại làm điệu bộ quỳ xuống và nâng cằm hắn lên nhìn ngắn một hồi và đứng lên tên đang quỳ kia đang thật sự run rẩy khi bị một khẩu súng chĩa vào đầu ngay sau đó. Lam Thần đút tay vào túi ngửa mặt lên trời, trời lúc này đang mưa những hạt mưa lướt nhẹ qua khuân mặt yêu mị kia của ai đó khiến hắn thật sự tuấn tú biết nhường nào. Hắn cúi xuống và cất giọng:


” Phản bội một lần sẽ có lần hai. “ (^o^)


Tên đang quỳ bỗng run cầm cập không nói được lời nào mắt dảo về phía họng súng hai tay siết chặt lộ dõ đường gân tay. Hắn liền đẩy khẩu súng ra chạy nhanh về phía tay trái nhưng vô ích hắn (==) tưởng rằng tốc độ của hắn nhanh hơn súng sao. Lam Thần từ từ đưa khẩu súng ra bắn …. Thật sự hắn giống chủ của hắn chết không nhắm mắt.


Cả đoàn cùng Lam Thần tiến về phía trước.


-------------------------------------------------


Uyên Nhi ngồi trong phòng bất mãn úp mặt xuống gối không nói gì. Không được Khẩm Thiên cho ra ngoài Uyển Nhi cũng không dám ra vì hiện tại bên ngoài thật sự nguy hiểm. Thông tin đi tìm viên ngọc của nhà họ Khẩm không truyền thì ai lấy đều biết( thông tin nhanh thật chậc chậc). Vừa biết tin ai lấy trong giang hồ đều tấp lập đi tới nhưng không ai dám đến gần khu biệt thự của Khẩm Thiên, vì sợ chưa đến được cửa đã tan xác ngay tại chỗ khu biệt thự của Khẩm Gia được canh gác rất nghiêm ngặt không phải người trong gia tộc sẽ bị tan xác ngay trừ khi khách mời tới thì sẽ được nhận một tấm thẻ của nhà họ Khẩm trước ngày đến và phải trả lại sau khi về để tránh co hiện tượng xâm nhập trái phép.


Khẩm Thiên giải quyết xong công việc liền đi đến phòng chỗ Uyển Nhi, nghe tiếng bước chân ai đó Uyển Nhi không mất cảnh giác chạy đứng lấp vào tấm dèm cửa sổ bên cạnh cửa ra vào tiện tay cầm lấy con dao. Khẩm Thiên nói với cô 2 tiếng sẽ quay lại đây nhưng Khẩm Thiên mới đi được tiếng rưỡi. Khu phòng của cô được bảo vệ cẩn thận nhưng hiện tại vì chuẩn bị cho chuyến đi thì mọi vệ sĩ trong căn biệt thự sẽ đi trợ giúp lắp dáp xe và súng, lượng thực cần thiết. Nên không có ai canh cả nhưng Khẩm Thiên sẽ không để cô ở một mình mà đã sai năm, sáu tên canh gác dưới nhà. Hoàn cảnh này cô phải sử dụng bản lĩnh thật của cô. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn và ” Cạch “ cánh cửa từ từ mở ra.

Hết