Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu

Chương 6: Biệt thự Đàm Lăng




Sáng hôm sau Uyển Tinh phải chịu sự tra tấn của Phi Phi suốt nửa giờ đồng hồ. Cô sẽ còn chịu tra tấn nữa nếu như không sắp trễ học.

Buổi học hôm đó Đàm Âu Phong không đến lớp, Uyển Tinh hơi lo, không biết là có chuyện gì xảy ra với hắn không, cô quyết định trưa nay sẽ tìm đến nhà hắn để xem sao tiện thể trả luôn đồ lúc tối. Nhưng sao cô cảm thấy thời gian trôi lâu quá, làm cô càng thêm sốt ruột.

Cuối cùng chuông cũng reo báo hiệu hết giờ, Uyển Tinh vội vàng chạy về ký túc xá, chưa kịp thay đồng phục vơ ngay túi đồ chạy biến đi

"Trước tiên là phải hỏi đường đã" Uyển Tinh thầm nghĩ, chạy đến hỏi người đi đường

"Cô ơi! Cho cháu hỏi biệt thự Đàm gia nằm ở đâu ạ?"

Người đàn bà ngạc nhiên nhìn Uyển Tinh

"Cháu muốn hỏi biệt thự Đàm Lăng phải không?"

Uyển Tinh gãi gãi đầu cười khổ

"Hình như là vậy"

"Cháu cứ đi thẳng đến ngã tư quẹo phải, đi khoảng 200 mét thì quẹo trái, cháu vô đó thấy ngôi biệt thự nào to nhất đẹp nhất thì đó chính là biệt thự Đàm Lăng đấy"

"Cháu cảm ơn cô ạ"

"Không có gì nhưng ngôi biệt thự đó không phải ai muốn vào là vào đâu nhé!"

"Cháu biết rồi thôi cháu đi đây, tạm biệt cô"

Nói rồi Uyển Tinh chạy biến đi, người đàn bà tuy còn nghi ngờ nhưng cũng không để ý gì thêm

Theo lời chỉ dẫn của người đàn bà đó cuối cùng Uyển Tinh cũng đến nơi, xung quanh đây toàn là những ngôi biệt thự đẹp và sang trọng nhưng cô cũng dừng lại ở ngôi biệt thự đẹp nhất, lớn nhất, sang trọng nhất kèm theo tấm bảng được chạm khắc tinh xảo với hai chữ "Đàm Lăng" to tướng.

Đây là ngôi biệt thự khá đẹp, đẹp đến mức không thể tưởng tượng được, ước chừng khoảng 30 tầng chứ không ít.

Uyển Tinh cứ mãi mê đứng ngắm mà tí nữa thì quên nhiệm vụ của mình, Uyển Tinh đưa tay bấm chuông, ngay lúc đó có một tiếng nói phát ra từ chiếc camera được gắn gần đó

"Cô là ai?"

Uyển Tinh đưa túi đồ lên

"Tôi là bạn của Đàm thiếu gia, tôi đến để đưa đồ"

"Đồ gì thưa cô?"

"Tất cả những gì mà Đàm Âu Phong mua cho tôi"

"Phiền cô cho biết tên"

"Vâng tôi là Diêu Uyển Tinh"

"Phiền cô đợi một lát"

Khoảng một phút sau

"Mời vào!"

Ngay lập tức chiếc cổng tự động mở ra, Uyển Tinh bước vào, vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Ở đây hầu như không thiếu một thứ gì, sân tập tennis, sân gold, sân trượt băng và nhiều sân thể thao khác, còn có cả đài phun nước, bụi hoa, bể hoa...chẳng khác gì một công viên tư nhân lớn.

Đang mải mê quan sát, từ đâu có một chiếc BMW đi tới, tài xế lái xe bước xuống cung kính chào 45 độ

"Cô Diêu! Mời cô!"

Uyển Tinh ngơ ngác thầm nghĩ "Mình vào đây là để trả đồ chứ có phải muốn đi nhờ đâu"

Người tài xế như hiểu được liền cười tươi

"Cô đi bộ vào e rằng một tiếng nữa mới tới nơi đó ạ"

"Cái gì?"

Uyển Tinh không giấu nỗi sự ngạc nhiên liền thốt lên

Người tài xế vẫn nở nụ cười tươi rói ấy, điềm nhiên mở cửa xe

"Mời cô!"

Ngay lúc này Uyển Tinh chỉ biết nghe theo vì cô không muốn phải cuốc bộ một tiếng đồng hồ, chạy từ ký túc xá đến đây cũng đủ làm cô mệt lắm rồi

Chiếc BMW đi thẳng vào gara rồi dừng lại, Uyển Tinh bước xuống nhìn quanh. Gara rất rộng lớn có thể chứa khoảng vài trăm chiếc ô tô chứ không ít

Ở đây có rất nhiều xe ô tô khác nhau, toàn là những hãng xe nổi tiếng như Lamborghini, Ferrari, BMW, Mercedes, Lykan Hypersport...nhiều không đếm xuể

"Quá xa xỉ! Bộ Đàm gia muốn mở viện bảo tàng xe ô tô sao?" đó là suy nghĩ của Uyển Tinh sau khi quan sát xung quanh

Từ đâu bác quản gia đi tới mời Uyển Tinh vào nhà, từ gara tới nhà chính cũng mất mười phút đi bộ rồi

Vừa đặt chân vào nhà, Uyển Tinh cảm thấy choáng váng, nơi này chẳng khác gì tòa lâu đài dành cho ông bà hoàng cả

"Tôi có thể...tham quan ngôi biệt thự được không?"

Uyển Tinh không giấu nổi sự tò mò liền thốt lên

"Vâng, nếu cô muốn"

Quản gia Triệu đưa Uyển Tinh đi tham quan khắp nơi trong biệt thự

Ngôi biệt thự này có 30 tầng trong đó có 8 tầng gara và 12 chiếc thang máy, 2 chiếc dành riêng cho khu vực gara, 3 chiếc dành cho khách và 5 chiếc dành riêng cho gia đình và 3 chiếc dành cho nhân viên phục vụ và các dịch vụ khác. Từ đây có các lối vào các quán bar, khu tiếp tân và phòng trang điểm

Hai chiếc cầu thang dẫn từ tiền sảnh xuống khu phòng chiêu đãi được thiết kế trong một không gian mở có chiều cao của hai tầng

Điểm nổi bật nhất của căn phòng này là bộ đèn trần pha lê, nó chiếm đến gần 80% diện tích của trần

Các bật tam cấp bằng bạc dẫn lên khu tầng lửng, phía sau hai cánh cửa là phòng trưng bày các kiệt tác nghệ thuật mà Đàm gia sưu tầm được. Ngoài ra còn có một sân khấu lớn để phục vụ giải trí

Một khu nhà bếp có kích thước không kém gì chính căn phòng có thể phục vụ hàng trăm thực khách cùng lúc

Biệt thự này còn có rạp chiếu phim cỡ lớn gần hết diện tích của tầng với đầy đủ trang thiết bị

Bên ngoài còn có một phòng rượu một quầy snack bar và không gian giải trí

Một khu trị liệu bao gồm bể bơi ngoài trời có view nhìn ra thành phố và bể sục Jacuzzi trong nhà để chăm sóc sức khỏe cho cả gia đình

Ngoài ra tầng này còn có một phòng tập, phòng Yoga, gym, phòng học khiêu vũ và khu tắm nắng. Ngoài ra còn một phòng làm mưa tuyết nhân tạo để làm dịu bớt cái nóng nhiệt đới trong những ngày hè oi bức

Tầng đầu tiên của biệt thự được dành làm chổ đỗ xe cho gia đình nhà họ Đàm các vị khách và người phục vụ

Những khu vườn treo nhỏ được bố trí bên ngoài các tầng. Tầng trên cùng là một khu vực đa năng vừa là không gian giải trí với phong cảnh nhìn ra chân trời cũng như toàn thành phố.

Một khu phòng kín với vách kín từ sàn đến trần được trang bị điều hòa không khí là nơi thư giãn lý tưởng để vừa được ngắm cảnh mà không bị ảnh hưởng của thời tiết bên ngoài

Lo mãi mê tham quan mà trời tối lúc nào không hay, Uyển Tinh giật mình đưa túi đồ cho quản gia Triệu và hỏi thăm sức khỏe của Đàm Âu Phong, khi biết được hắn vẫn khỏe cô mới yên tâm ra về

Quản gia Triệu đưa cô ra gara và bảo tài xế đưa cô về, rồi lại lên tầng 29 và gõ cửa phòng của Đàm Âu Phong

"Vào đi!"

Giọng nói lạnh lùng của Đàm Âu Phong luôn khiến người khác phải rùng mình, mặc dù làm quản gia cho nhà họ Đàm đã 30 năm nhưng ông Triệu Dự vẫn không thể nào quen nổi

"Thưa thiếu gia, cô Diêu đã về rồi ạ"

Đàm Âu Phong đứng bên cửa kính, khoanh tay trước ngực hướng ánh nhìn ra toàn thành phố

"Còn chuyện gì nữa không?"

"Còn túi đồ này...?"

"Vứt đi!"

"Vâng, tôi xin phép"

Quản gia Triệu lui ra Đàm Âu Phong đứng đó khẽ nhếch mép tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, mang trong đó cả sự khinh bỉ ngạo mạn.