Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 39: Chào em! Cô bé 10 năm trước




Đoàn Thiệu Nhậm có chút khó hiểu nhưng cũng đẩy cửa xe, bước xuống rồi theo sau bạn mình đến lối chân cầu đi bộ.

Hà Nghinh Phong bước từng bước thật dài tới chỗ cô gái đang nằm bất động dưới bậc thang, máu từ trên người cô gái loang ra, tẩm đỏ một vùng tuyết trắng, thoạt nhìn có chút kinh sợ. Anh ngồi xổm xuống đất, đưa tay đỡ vai cô gái lên.

Vào lúc tầm mắt vừa rơi trên gương mặt cô gái đó, cả người Hà Nghinh Phong có chút cứng đờ, đủ loại cảm xúc, tay hơi run run vén tóc mái cô gái lên, nhìn thấy vết sẹo nhỏ hình tam giác ở sát trên trán, liền mừng rỡ nhỏ giọng.

“Là cô ấy.”

Đoàn Thiệu Nhậm vừa phía sau đi tới, nghe được câu lấp lửng của bạn mình, tò mò hỏi.

“Cô ấy? Cậu nói cô ấy là ai cơ?”

Hà Nghinh Phong không để ý câu hỏi của bạn mình, anh hơi giương khoé môi nở ra nụ cười, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn chăm chú cô gái không chớp qua một cái.

Nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ trên má cô gái, dưới ánh đèn neon mờ vàng, khẽ chiếu vào khuôn mặt, làm cho ngũ quan cô gái thoạt nhìn điềm tĩnh dịu dàng đến động lòng người.

Nhưng là một giây trước còn đang mừng rỡ, một giây sau ý thức được là tình huống gì, liền khẩn trương bế xốc cô lên, xông về phía chiếc xe, vừa nói gấp gáp.

“Thiệu Nhậm, mở cửa hông xe giúp tớ.”

Đoàn Thiệu Nhậm nhìn thấy bạn mình vẻ mặt khẩn trương ôm cô gái lao đi, anh cũng nhanh tay mở cửa hông xe ra, đợi cho Hà Nghinh Phong cùng chui vào ghế sau, anh liền đóng cửa xe, vòng qua ghế tài xế thắt dây an toàn.

Nhưng là còn chưa kịp cài xong dây an toàn, Hà Nghinh Phong ở phía sau lần nữa hối thúc.

“Cậu mau cho xe chạy đến bệnh viện nào gần nhất đi, nhanh lên một chút.”

Đoàn thiệu Nhậm có chút tò mò vì với thái độ nóng vội của bạn mình, nhưng là nhìn cô gái đó cả người đầu máu đến có chút kinh sợ, anh liền ừm bằng mũi một cái, rồi cũng dẫm chân ga cho xe lao nhanh tới bệnh viện.

-

-Bệnh nhân hiện đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, nhưng mà do não vừa bị kích động mạnh hiện vẫn còn hôn mê… Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.-

-Vậy tức là, không biết khi nào bệnh nhân sẽ tỉnh lại sao?-

-Có thể nói như vậy… Nhưng áp xuất não của bệnh nhân đang dần dần hạ xuống, niếu như ý chí sống của bệnh nhân mạnh mẽ, có thể sẽ tỉnh lại được. Nhưng mà còn có một chuyện, đó là.....-

Hà Nghinh Phong đứng ở bên cạnh giường bệnh của Lương Tưởng Huân, nhớ lại đoạn đối thoại với bác sĩ khi nãy, khẽ hít vào một ngụm khí rồi nhẹ nắm lấy tay cô, thanh âm dịu dàng nói.

“Cực cho em rồi…”

“Mặc dù không biết, thời gian qua em đã chịu phải khổ sở như thế nào? Nhưng anh tin rằng với ý chí mạnh mẽ, kiên cường năm nào của em, nhất định sẽ giúp em vượt qua khó khăn lần này.”

“Cố lên nhé Tiểu Huân…..”

Đoàn Thiệu Nhậm suốt quá trình luôn đứng ở bên cạnh, sau khi nghe một màn đối thoại này, anh mới chợt vỡ lẽ, thì ra Hà Nghinh Phong khẩn trương gấp gáp như vậy, là bởi vì cô gái gặp nạn chính là cô bé năm xưa mà bạn anh luôn miệng nói muốn đi tìm.

Đợi cho Hà Nghinh Phong nói lời động viên cô gái xong, anh mới bước tới gần, hạ thấp giọng nhắc nhở.

“Nghinh Phong, hiện đã gần bốn giờ sáng rồi, cậu trước tiên nên tới khách sạn Kim Hoàng tắm rửa đi”

“Không phải chín giờ sáng nay, cậu phải đến hội trường gặp giáo sư Phương sao?”

Sau nhìn thấy Hà Nghinh Phong ánh mắt do dự nhìn cô gái đang nằm hôn mê trên giường bệnh, môi động hai lần lại không nói, anh mới lại lần nữa lên tiếng.

“Cậu đừng quá lo lắng, bác sĩ cũng đã nói, cô ấy đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, lại nói đây là phòng chăm sóc đặc biệt, các bác sĩ sẽ thường xuyên túc trực theo dõi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

“Cậu muốn cô ấy sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy cậu cả người nhuốm đầy máu, kinh sợ như vậy, muốn doạ chết cô ấy sao?”

Hà Nghinh Phong bây giờ mới dời tầm mắt xuống áo sơ mi trắng của anh, quả thật có chút kinh sợ, anh đưa tay lên sờ sờ ma sát trên má Lương Tưởng Huân lần nữa, mới đứng thẳng lưng, xoay người lại nói với Đoàn Thiệu Nhậm.

“Tới khách sạn Kim Hoàng thôi.” rồi dẫn đầu đi trước rời khỏi phòng bệnh.

-

Lái xe rời khỏi bệnh viện được một đoạn, Đoàn Thiêu Nhậm mới tò mò lên tiếng hỏi.

“Nghinh Phong, cậu có chắc cô gái ở trong bệnh viện lúc nãy, chính là cô bé năm xưa cứu cậu?”

Hà Nghinh Phong nhàn nhạt gật đầu một cái, sau mới động môi nói chuyện.

“Đúng là cô ấy, tớ không nhìn lầm đâu.”

Đoàn Thiệu Nhậm không tin tưởng lại hỏi.

“Đã mười năm rồi, cậu làm sao lại chỉ nhìn một cái liền có thể chắc chắn như vậy? Cũng có thể là do cậu thường xuyên nghĩ về cô bé năm đó, rồi nhận nhầm người thì sao?”

“Viết sẹo hình tam giác trên trán cô ấy…”

Vì Hà Nghinh Phong chỉ nói một nữa lấp lửng, làm cho Đoàn Thiệu Nhậm càng thêm khó hiểu, nhịn không được hả một tiếng.

Biết được ý tứ trong chữ “hả” của Đoàn Thiệu Nhậm là muốn hỏi gì, anh mới không lạnh không nhạt, tiếp tục nói.

“Lần đó, là cô ấy bất chấp nguy hiểm xông ra đường, kéo tớ tránh khỏi một chiếc xe ô tô, tớ thì thoát nạn, nhưng cô ấy thì va đầu vào cây ngoặc sắt nhọn, nên mới có vết sẹo đó…”

“À, thế hoá ra là mỹ nhân cứu anh hùng rồi.” ha ha

Đoàn Thiệu Nhậm trêu một câu, sau mới như là nghĩ tới cái gì, lại quay sang nói.

“Không hiểu sao tớ nhìn cô gái đó, cứ cảm giác như mình đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra được.”