Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 7: Em là người thế nào?




Bữa cơm gia đình diễn ra trong sự phấn khích của Chu Chính Nam, ông cứ không ngừng nâng ly, nói chúc mừng, nói về chuyện tương lai, còn không ngừng khen lấy khen để, nói Lâm Thiếu lan thật có phúc, sinh được một cậu con trai tài giỏi như thế, biết kinh doanh, lại hiếu thảo...

Lương Tưởng Huân cũng bởi vì buồn chuyện ban chiều, bà Kiều Mẫn nói với cô, cho nên cứ hễ nhìn thấy ông Chu Chính Nam nâng ly, mọi người nâng ly, thì cô cũng nâng ly lên ngẩn đầu uống cạn.

Hôm nay cô uống khá nhiều, cho nên đến giờ tiệc tan, thì cô đã sớm siêu vẹo, đi không vững, Diệp Chi Sinh phải xin thoái lui trước, để đưa Lương Tưởng Huân trở về phòng.

Lúc đầu anh chỉ định để cô nằm trên niệm rồi sẽ tiếp tục tra Mail làm tiếp công việc còn đang dỡ, nhưng lúc anh lấy chăn mền đắp lên cho cô, cô trong lúc say lại tưởng anh là ba cô, liền kéo tay anh lại, vừa khóc vừa nói.

"Ba ơi, Huân nhi rất nhớ ba, rất nhớ, ba phải mau khỏi bệnh."

Diệp Chi Sinh nhìn bộ dáng cô lúc này, trong lòng có chút động lòng, anh đứng một bên cô im lặng, mặc cho cô đang nắm tay anh càng lúc càng xiết chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm nói một mớ chuyện về ba cô.

Một hồi lâu sau, anh mới thở dài, vươn tay dọn laptop từ trên mện sang một bên bàn nhỏ, chỉnh gối lại, nằm xuống bên cạnh cô, Lương Tưởng Huân có lẽ do hơi ấm từ anh, và mùi cơ thể quen thuộc, khiến cho cô theo quáng tính trở người lại, rút cả người vào trong ngực anh, mi tâm đang nhăn nhó cũng từ từ giãn ra, khoé môi cô bất giác cũng khẽ kéo lên một nụ cười.

Bị cô ôm như thế, làm cho Diệp Chi Sinh khẽ run rẩy, anh nhìn người con gái đang nằm trong lòng anh, nhịn không được đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cô, nói thật nhỏ.

"Lương Tưởng Huân, em là người như thế nào vậy? Đâu mới thật sự là khuôn mặt thật của em?"

Đáp lại câu hỏi của anh, chỉ có hơi thở thật điều của cô phả vào khuôn ngực của anh, ấm áp từ cơ thể anh, khiến cho cô không có ngọ ngậy nữa, mà ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, làm cho Diệp Chi Sinh không nỡ buông tay đẩy cô ra.

Một hồi lâu sau, rượu trong người anh cũng dần thấm, anh cũng từ từ chìm vào giấc ngủ cùng cô mơ một giấc đẹp..!

Sáng hôm sau, lúc Lương Tưởng Huân tỉnh dậy, đã không nhìn thấy Diệp Chi Sinh ở đâu, cô không nhớ hôm qua cô bằng cách nào vào phòng ngủ, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, rất khát nước, ngồi một hồi lâu, cô mới uể oải đi vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân xong mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy hai người, Kiều Mẫn và Lâm Thiếu Lan đang cùng nhau ngồi tán gẫu, cô lại nhìn quanh một vòng, vẫn là không thấy Diệp Chi Sinh ở đâu, cô liền đi tới chổ ghế sofa ngồi xuống, vừa hỏi.

"Mẹ, Chi Sinh đâu rồi ạ."

Bà Kiều Mẫn liền nhanh nhảu: "Chi Sinh cùng với ba con tới công ty rồi, bàn về vấn đề mở rộng xí nghiệp đó mà."

Lương Tưởng Huân nghe vậy có chút lo lắng, Chu Chính Nam không biết rằng Diệp Chi Sinh đã sớm biết âm mưu của ông, cho nên định sẽ rút một mớ tiền nữa từ anh để mở rộng xí nghiệp, không biết anh có tức giận rồi vạch trần ông ta hay không?

Cô còn đang suy nghĩ thì Lâm Thiếu Lan lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"Ở gần đây có một viện bảo tàng tranh đúng không? Hay là chúng ta đi đến đó xem một chút đi chị."

bà Kiều Mẫn liền gật đầu nhất trí, rồi dặn người làm ra gọi tài xế chuẩn bị xe.. 10 phút sau, ba người liền lên xe đi đến viện bảo tàng.

- - - - - - - -

Chu Chính Nam sau khi đưa Diệp Chi Sinh đến công ty, ông liền đưa anh đi xem các nơi trong xưởng sản xuất, nói là nguồn hàng khách nước ngoài đang đặt rất lớn và lâu dài, ông định sẽ mở rộng thêm xí nghiệp, để đảm bảo nguồn hàng được xuất theo đúng thời hạn, nhưng do nguồn vốn đang đổ vào khâu nguyên liệu, hy vọng anh có thể đầu tư vào, lãi sẽ chia theo phần trăm.

Diệp Chi Sinh không phải người ngốc, anh nhìn cũng biết ông là đang muốn moi từ anh một khoản nữa, nhưng anh có nhìn qua mặt hàng của ông, tính toán qua một chút, cảm thấy sản phẩm tốt, cho nên anh đã gật đầu, đồng ý với ông chuyện tăng vốn cho ông.

Chu Chính Nam liền mừng như trúng số, đợi cho Diệp Chi Sinh tham quan hết khu sản xuất của ông, ông mới đưa anh trở về, trên đường không ngừng hỏi thăm công việc của anh như thế nào? Nói rằng ông rất ngưỡng mộ anh có tài, có thể giữ vững giá cổ phiếu luôn đứng đầu, còn nói ông rất may mắn mới có được con rể là anh.

Những lời nịnh bợ của ông thật làm cho anh muốn buồn nôn, khó chịu, trong suốt đường về, anh điều im lặng ít nói, chỉ có ông cứ luôn miệng không ngừng..!

Vốn là hai vợ chồng Chu Chính Nam muốn giữ mẹ con Diệp Chi Sinh ở lâu một chút, nhưng do anh nói công ty đang có nhiều công việc cần xử lý, cho nên buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, thì mọi người chào tạm biệt nhau rồi liền trở lại Bắc Kinh.