Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 40: Kính trà




“Tiểu sư thúc, mời dùng trà!”

* * *

Hôn nhau, thực sự là một hoạt động rất hao phí calo, đặc biệt là khi đối phương hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của bạn, ngay cả khi bạn đã phát ra những tiếng “u u” muốn dừng lại thì anh vẫn vờ như không nghe thấy. Quan trọng nhất là anh ta làm ảnh hưởng đến chiếc đồng hồ sinh học đã sắp vào giờ đi ngủ của bạn. Cứng đầu bắt lưỡi của bạn phải hoạt động hết công suất cùng lưỡi của anh ta vào lúc nửa đêm, khiến các dây thần kinh dần đứt gãy, đại não tắt điện.

Thế là, cô ngủ gật giữa đường, không cần biết anh rất không hài lòng về thái độ bất hợp tác của mình. Anh tóm lấy vai cô lắc mạnh nhưng kết quả đành chịu thua kẻ yêu ngủ hơn yêu… mỹ nam.

Đương nhiên cảnh tiếp theo sẽ là… “Tại sao tôi lại ngủ trên sô pha vậy?”

Hồ Bất Động không thể nào tin nổi mình đang nằm trên sô pha. Chuyện này chẳng giống trong tiểu thuyết gì cả. Cô trở mình định ngồi dậy nhưng chợt thấy cổ đau cứng do nằm quá lâu một tư thế.

Đây là cách anh trả thù cô sao? Trả thù cái lưỡi của cô đã không chịu phối hợp với lưỡi anh mà chìm vào giấc ngủ trước? Anh ta như vậy mà cũng đòi làm trai bao. Hôn phụ nữ xong đáng lẽ phải đưa cô về giường, đắp chăn cẩn thận rồi khẽ hôn lên trán cô ấy về giường, chúc cô ngủ ngon chứ. Anh ta thì sao? Anh vứt cô trên sô pha, ngay đến chiếc gối cũng không thèm lấy cho cô. Ôi! Tội nghiệp cái cổ của cô! Nó sắp rơi xuống rồi!

Cô ôm lấy cái cổ đã không thể cử động được nữa, nhìn lên trần nhà, thấy có bóng người lướt qua bên cạnh. Đáng tiếc, thành ghế sô pha quá cao nên cô không nhìn thấy người đó, đành giơ tay lên, nằm nguyên trên ghế mà phát ra tiếng rên rỉ: “Cứu… cứu mạng”.

Người kia dừng lại, một cánh tay thò qua thành ghế, kéo chiếc chăn vừa bị cô đạp sang một bên, đắp lên người cô. Có lẽ anh muốn nói với cô: “Cô muốn ngủ thì tiếp đi. Ngủ cho no, ngủ cho chán, hay ngủ chết trên đó đi cũng được. Tôi không quan tâm!” “Tôi không muốn ngủ nữa, không muốn ngủ nữa. Anh đỡ tôi dậy đi, hu hu” Cổ cô cứng đơ, muốn quay mà không được. Cô đau khổ tóm lấy bàn tay ngọc ngà từ trên trời rơi xuống kia, cầu cứu.

Bàn tay ngọc ngà kia rút ra, kéo chăn xong, lại vỗ vỗ vào ngực cô nói tiếp:

“Không được, cô phải ngủ tiếp. Bởi vì tôi vẫn còn giận cô”.

“Giờ tôi mới biết những gì bố tôi nói về anh quả không sai!” Cô ôm lấy cổ mình, lăn khỏi sô pha. Thấy anh đang đứng khoanh tay trước ngực, cô quyết định không giả vờ đáng thương nữa, chỉ thẳng vào anh. Uổng cho vừa rồi cô còn cân nhắc có nên nhận lời làm bạn gái của một trai bao hay không. Bây giờ thì thế này đây! Hừ!

Anh thản nhiên đứng đó, nheo mắt nhìn cô, dường như không hiểu nổi một loạt động tác vừa rồi của cô: “Bố cô nói gì?”

“Nói gì à?” Cô muốn vặn to âm lượng để thể hiện rõ sự tức giận của mình nhưng cái cổ đâu ê ẩm không cho phép cô làm thế. “Anh soi gương nhìn mình thì biết! Nhỏ mọn, hẹp hòi, không biết đùa, chẳng có bản lĩnh gì cả!”

“Phụt!” Phía sau Hạ Thiên Lưu, một tiếng phun trà vang lên giữa không gian tĩnh lặng nhưng cô đang bực bội vô cùng nên hoàn toàn chẳng hay biết gì.

“Vậy sao? Bố cô nói tôi như vậy à?” Anh sa sầm nét mặt, nhếch môi cười.

“Phụt!” Tiếng phun trà thứ hai

“Vớ vẩn, anh mong người khác nhận xét anh như thế nào? Chẳng qua tôi chỉ ngủ quên lúc đang hôn thôi, anh có cần thiết báo thù tôi như vậy không?” Cô vừa chỉ vào cái cổ đáng thương của mình vừa bước nhanh về phía anh.

“Phụt!” Tiếng phun trà thứ ba lại vang lên.

“Anh nuôi cá sao?” Cuối cùng cô cũng cảm nhận được chuỗi âm thanh quái dị.

“Không.” Anh chầm chậm xoay người.

“Vậy tiếng phun bóng nước đó từ đâu phát ra? Phạn Đoàn chắc đã đi học rồi chứ ?” Lướt qua thân người đang từ từ xoay lại của anh, cô nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, đã không còn sớm nữa, cô lại hít sâu… Đột nhiên, cô co rúm, sợ hãi trốn sau người vừa bị cô mắng là nhỏ mọn, hẹp hòi. Bởi vì người đang ngồi trên bàn ăn, vuốt vuốt lồng ngực đau nhói vì sặc nước kia là… là… “Trời ơi, ông ta quay về rồi sao?”

“Khụ, khụ, khụ! Trời đất nào, tao là bố mày!” Hồ Thước vứt cốc trà lên bàn, chẳng còn tâm trạng nào mà nhâm nhi nữa. Ông đứng phắt dậy, vừa kéo tai kẻ đang trốn sau lưng Hạ Thiên Lưu ra vừa cười hì hì với anh khi thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình. “Hi hi! Tiểu sư đệ à, để cậu cười chê rồi, con bé này không biết lớn bé, nói năng linh tinh, không biết giữ mồm. Lát nữa tôi sẽ dạy dỗ nó! Nghiêm khắc dạy dỗ!”

“Cứ tự nhiên.” Anh cười nhạt đáp lại rồi sải bước đến bên bàn ăn, tiếp tục thưởng thức tách trà của mình.

“Anh nói cứ tự nhiên là có ý gì? Cứ như thể anh là người trên, không thèm chấp nhặt lũ hậu sinh như tôi vậy, rất… Úi da! Tai của tôi! của tôi!” Cô bị bố đẻ kéo tai về phía bàn ăn.

“Dám vô lễ với tiểu sư thúc. Bố bảo mày phải chăm sóc sư thúc thật chu đáo cơ mà. Sao mày không mua chút trà ngon để pha mời sư thúc?” Ông ta kéo tai cô, mắng xa xả. Một mắt trợn trừng quát con gái, mắt bên kia bận thăm dò Hạ Thiên Lưu.

“Anh ta không nói muốn uống loại trà gì thì tôi làm sao mà biết được. Úi da! Lão già đáng chết, ông nhẹ tay một chút!” Cô gạt tay ông bố bạo ngược của mình ra. Rõ ràng ông ta tiếc rẻ số trà ngon mà mình cất giữ bao lâu, nay phải lôi ra tiếp khách, vậy mà đổ hết lỗi lên đầu cô! Cô một tay ôm vết thương cũ trên cổ, một tay xoa vết thương mới ở tai, nhìn ông hậm hực. “Ông về sớm thế làm gì? Ông không sợ người bị ghép nhầm nhân duyên sẽ đến tìm ông báo thù sao?”

“Khụ, khụ! Tiểu sư thúc mày hiếm khi xuống núi ghé chơi, dù bố ở nơi cùng trời cuối đất, xa xôi vạn dặm, cũng không ngại khó khăn trở về hàn huyên chuyện cũ.”

“…”

“Mày có thái độ gì thế?”

“Không có gì, buồn nôn thôi.”

“Nôn cái gì mà nôn? Lại đây, cầm lấy cốc đi.” Hồ Thước nhét chiếc cốc đã chuẩn bị từ trước vào tay cô, “Lúc bố về nhà, tiểu sư thúc nói mày vẫn đang ngủ, không muốn làm ồn”.

Cô đón lấy chiếc cốc vừa bị nhét vào tay mình, mơ màng liếc nhìn anh. “Ông đưa cốc trà cho tôi làm gì? Tôi không thích uống trà, thần kinh!”

“Ai kêu màống trà! Cầm lấy, qua kính trà tiểu sư thúc đi!”

“Phụt!”

“Bệnh phun nước bọt của mày sửa ngay cho bố! Hơi một chút là phụt! Bẩn thỉu!” Ông ta quên mất mấy phút trước chính mình cũng phun đến ba lần liền. Giọng nói như hạ lệnh.

Cô run rẩy nhìn cốc trà trong tay, lại buồn bã quay sang bố mình, cuối cùng nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn thờ ơ như người ngoài cuộc. “Ông… ông bảo tôi kính… kính trà anh ta? Kính trà người đàn ông mới tối qua còn hôn cô thắm thiết? Không… không!

“Anh ta cái gì mà anh ta, mày phải gọi một tiếng, tiểu sư thúc!”

“…” Tiểu sư thúc tối qua mới hôn cô say đắm. Thật nực cười! “Có… có thể không làm không?”

“Được, tiền tiêu vặt tháng này cắt bỏ. Sau này tài chính do bố quản lý, mày đừng hòng xin được một xu nào.” Ông ta nhướn mày, nhỏ tiếng uy hiếp. Chắc chắn ông ta đã vạch sẵn kế hoạch đối phó với sự phản kháng của cô.

“Tiểu nhân!” Lại còn dùng kinh tế để uy hiếp cô. Hai bố con trừng trừng nhìn nhau một lát. Cô hậm hực nâng cốc trà lên đỉnh đầu, “huỵch!”quỳ xuống sàn nhà, miễn cưỡng, nói “Tiểu… sư… sư… sư…”

“Sư gì? Mày ấp a ấp úng cái gì thế? Gọi tử tế đi!” Thánh chỉ vang lên sau lưng cô.

“Tiểu sư thúc, mời dùng trà!” Cô nghiến răng mà nói, ngước lên nhìn Hạ Thiên Lưu.

Anh không nói, cũng không động đậy, chỉ dựa vào ghế, chiếu ánh mắt từ trên cao xuống, nhìn cô không chớp mắt. Đúng lúc nụ cười ranh mãnh vừa nở trên khóe môi cô, cô toan quay sang bố mình khoe khoang chuyện tình cảm giữa cô và anh thì thấy bàn tay tôn quý của anh giơ đến, đón lấy cốc trà, mở nắp, thổi nhè nhẹ rồi nhấp một ngụm.

“Đứng dậy đi.”

“Anh.. anh… anh uống thật sao?” Cô siết chặt nắm đấm. Không biết hành hung sư thúc có bị coi là khi sư diệt tổ không nhỉ?

“Ừ, tôi uống rồi. Sao nào?” Anh đậy nắp cốc lại, nhìn cô thâm thúy. “Trà hơi nguội. Tôi thích uống trà nóng. Lần sau nhớ kỹ nhé!”

“…” Không phải anh ta thực sự muốn làm sư thúc của cô đấy chứ? Vậy còn chuyện tối qua? Loạn luân? Chuyện này hấp dẫn đây!

“Bất Động, bố có chuyện cần nói với sư thúc. Mày đi mua đồ ăn đi. Đợi sư huynh mày cùng về rồi cùng ăn.”

“Sư… sư huynh?” Cô run rẩy, chợt nghĩ ra chuyện gì liền giãy nảy, chạy ra ngoài cửa. Không… không… Ông đừng nói với tôi, tôi không muốn biết … tôi muốn rời khỏi nhà này! Trời ơi! Chỉ trong nháy mắt, đến thứ bậc của Phạn Đoàn cũng cao hơn cô. Hu hu… ai bảo cô mười ba tuổi mới rời khỏi am ni cô, nhập môn muộn hơn Phạn Đoàn kia một năm. Tội lỗi, tội lỗi!Hồ Thước nghe thấy tiếng cánh cửa bị đập đánh “rầm”, bây giờ mới mỉm cười quay lại, nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn đang ung dung ngồi uống trà. “Tôi đã nói rồi, cứ gọi nó dậy rồi đuổi ra ngoài thì tốt hơn, cậu còn bảo cứ để nó tự tỉnh. Được rồi, nó đi rồi, cậu có chuyện gì thì nói đi.”

Thiên Lưu trầm ngâm nuốt ngụm trà nóng, lông mày chau tít.

“Phạn Đoàn vẫn khăng khăng đòi tìm mẹ sao?” Hồ Thước mở lời thăm dò.

“Ừ.”

“Theo tôi cậu mặc kệ nó đi. Trẻ nhỏ nhõng nhẽo chút thôi mà.”

“Lúc đầu ông đưa nó lên núi chắc đã lường trước sẽ có ngày hôm nay?” Anh lạnh lùng nhìn Hồ Thước ngồi trước mặt. “Tôi khuyên ông tốt nhất nên nghĩ cách gì để nói với nó, nếu không…”

“Sư đệ, coi như tôi xin cậu, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đó. Tôi biết mình phải làm gì.” Hồ Thước thở dài.

“Mục đích của ông quay về lần này là gì?”, anh vờ hỏi.

“Haizzz, chẳng phải đã nói rồi sao, tôi về thăm cậu mà.”

“Đừng giả bộ nữa.” Hạ Thiên Lưu lừ mắt.

“Cậu muốn biết ch

“…”

“Đươc, được rồi. Đừng lườm, đừng lườm. Hồi còn trẻ tôi từng cá cược với một người, nói số phận cô ta cả đời chỉ có thể làm bồ nhí. Kết quả là tôi thua. Bây giờ, cô ta đã mở công ty riêng, trở thành bà chủ rồi, nghe nói kiếm tiền như nước. Thế là cô ta gọi tôi về chịu trách nhiệm.”

“…”

“Là do cậu muốn tôi nói đấy nhé. Trước đây, tôi xem số mệnh cho người ta rất chuẩn, gần đây chẳng hiểu sao càng lúc càng mất linh nghiệm.”

“Anh cá gì với người ta?”

“Ồ, không có gì. Tôi nói, nếu tương lai tôi sinh con gái thì phải gả cho thằng con trai cô ta. Riêng chuyện này thì tôi đoán chuẩn, số mệnh cô ta ắt sinh con trai. Hừ hừ!”

“…”

“Sư đệ, cậu đợi tôi ra sô pha lấy cái chăn đã rồi hãy nhìn tôi được không? Sao tôi thấy càng lúc càng lạnh vậy? Hu hu, nếu không phải cá cược thua, tôi cũng chẳng cần quay về chịu tội.”

“…”