Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 68: Cãi nhau




“Em tìm anh để cãi nhau sao?”

Túi đựng rác, từng túi từng túi được ném ra bãi xử lý rác bên ngoài. Mỳ gói xếp chồng, từng hộp từng hộp được cho vào tủ cất trữ đồ ăn. Quần áo bẩn chất đống, từng chiếc từng chiếc được ném vào lồng máy giặt. Năm chiếc máy giặt được khởi động cùng lúc phát ra những tiếng rầm rầm, ục ục, đinh cả tai, nhức cả óc. Lau những giọt mồ hôi trên trán, cô tiếp tục dùng chổi lau nhà lau cọ những vết chân in trên nền gạch, nhân tiện thề với lòng mình. Cả đời này, cô sẽ không thích mấy gã trai bao nữa. Thật nên để cho những cô gái quen tiêu tiền kia đến mà xem thói ăn ở bẩn thỉu của những “bạch mã hoàng tử” của bọn họ, một đám bề ngoài như vàng như ngọc mà bên trong thì lại vô cùng thối nát. Để họ biết đằng sau những khuôn mặt tươi cười đón khách đẹp đẽ kia, cất giấu sự thực kinh khủng như thế nào. Người ta nói “phía sau một người đàn ông thành công, luôn có một người phụ nữ tuyệt vời”, vậy thì, phía sau đám đàn ông “thành công” này, chắc chắn là một thím dọn vệ sinh tuyệt vời, dốc sức tận lực đến gẫy cả lưng!

Nhưng mà hứng thú của cô đối với việc trở thành một thím dọn vệ sinh tuyệt vời thì chẳng nồng nàn gì, chỉ hy vọng trước khi đám cầm thú kia tan làm, sẽ làm xong hết mọi việc, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây. Đúng là nực cười, cứ coi như cô thần kinh có vấn đề đi nữa, cũng biết rằng bà chủ đang cố ý chỉnh cô. Nếu cùng lúc, ba người đàn ông có quan hệ rối rắm với cô xuất hiện ngay trước mặt, cô nên lấy cái chết để tạ tội thì sẽ dễ dàng hơn, hay là cứ cố gắng chào hỏi như với mấy người quen, cười đến mức mặt dày vô sỉ thì sẽ tốt hơn?

“Chị Hồ, từ trước đến nay em chưa từng thấy chị dọn dẹp vệ sinh chăm chỉ như thế này. Chị thích chỗ này như vậy sao?” Phạn Đoàn vừa ăn bánh vừa ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sô pha dài trong phòng khách bắt chuyện với cô, không biết ông bố thần thông quảng đại kia đã dùng thứ gì để an ủi trái tim nhỏ bé yết ớt của cậu ta. Cô nhìn cái bộ dạng thoải mái của cậu ta, không biết hôm nay cậu ta có phải đi học không nữa.

“Toàn mùi hôi, ai mà thích chỗ này được chứ!” Cô cắn răng thật chặt, tay dùng lực mạnh hơn nữa, phát ra mấy tiếng lau sàn “kin kít”.

“Mùi hôi?” Phạn Đoàn khịt khịt mũi: “Phạn Đoàn chẳng ngửi thấy gì cả?”.

“Em đương nhiên không ngửi thấy rồi, bởi vì tương lai trên người em cũng có cái mùi hôi này!” Cô hừ một tiếng lạnh lùng, mùi vị đàn ông hôi muốn chết đi được, khắp nơi đều là mùi hooc môn lên men bay tứ tung.

“Chị đừng dọa em, chị Hồ, Phạn Đoàn rất thích mùi hương trên người bố, không muốn ngửi cái mùi nước hoa hỗn độn giống như của mấy anh cầm thú ở đây.”

“Em hy vọng ở trong cái xào huyệt của đám cầm thú như thế này mà vẫn giữ được mùi hương tự nhiên thuần khiết sao? Suy nghĩ hết sức kì cục!” Đừng có ở trước mặt cô mà thể hiện mấy thứ nghĩa nặng tình sâu, thật chướng mắt!

“Vậy cũng đúng, bố cũng cảm thấy vẫn là không khí tự nhiên trong lành trên núi tốt hơn.” Phạn Đoàn cắn miếng bánh, phát ra mấy tiếng nhai “lép bép”: “Cho nên, chị Hồ, chị phải cố lên đó”.

“Cố lên? Lẽ nào chị còn chưa đủ nỗ lực sao?” Cô nhìn một lượt gian phòng khách đã được lau gần sạch, cảm thấy rất hài lòng với thành quả lao động của mình. Nếu đem đối chiếu với mấy cảnh lúc cô bắt đầu bước chân vào, trạng thái gian phòng như bây giờ thực sự có thể gọi là tiên cảnh chốn trần gian!

“Phạn Đoàn bây giờ chẳng thể mượn cớ để trì hoãn bố nữa rồi.” Cậu ta bỏ qua, không trả lời câu hỏi của cô, liền đi thẳng vào vấn đề chính: “Bố có thể sẽ quay về núi bất cứ lúc nào”.

Cô dừng động tác lau nhà lại, nhìn những vệt nước bẩn chầm chậm lăn ra trên sàn nhà, trưng ra một nụ cười phô diễn: “Em đừng ngốc nữa, bố em đi đâu được chứ, anh ấy đã bán mình cho bà chủ câu lạc bộ rồi, bà chủ sẽ không để bố em đi đâu, người ta có hợp đồng đó, ông bố của em không thể không thanh toán mà đi như vậy đâu. Này, giúp chị nhìn điện thoại xem, bà chủ còn dặn làm gì nữa”.

Chuyển đề tài?

Phạn Đoàn lẩm bẩm trong miệng, liếc mắt nhìn bóng người ngoài cửa kính đang quẹt thẻ đi vào, bĩu bĩu môi, dựa lưng vào sô pha: “Chị Hồ! Chị thừa nhận đi, chị rất thích bố em phải không? Hử?”.

“Con mắt nào của em thấy vậy chứ?” Sự phủ định không chút bất ngờ khiến Phạn Đoàn cười híp mắt lại.

“Hai con mắt của em đều thấy. Bởi vì, chị đang ghen với em.”

“Cái gì?” Cô liền buông cây lau nhà xuống, chống hai tay vào hông, đứng trước mặt tên tiểu quỷ chẳng biết tốt xấu: “Em nói chị ghen với em sao? Một tiểu quỷ ngực không ra ngực, mông không ra mông, vắt mũi chưa sạch, lần đầu tiên phát dục còn chưa xong, chị ghen gì với em chứ!”. Làm người, chịu oan uổng còn có thể, chứ không thể hạ thấp phẩm vị của mình!

“Bởi vì chị cảm thấy so với chị, bố thích em hơn, cho nên chị bị mất thăng bằng, đúng không? Hử?”

“Chị bị mất thăng bằng à? Ha! Chẳng phải chị chỉ là bị lợi dụng sao, có gì mà phải mất thăng bằng chứ, mà đây đâu phải là lần đầu tiên, chị bị lợi dụng nhiều rồi.” Cô dựng thẳng cổ, còn nhớ rất rõ, khi còn nhỏ thì người ta lợi dụng để bố tính ra “thiên cơ”; khi người khác xem mặt, thì bị người ta lợi dụng lôi ra để khuấy động không khí; còn có lần bị người ta coi là người truyền tin, nhờ đem đưa mấy bức thư tình cho Huỳnh Nhất Nhị; đến bây giờ lại thêm một lần nữa, bị người ta lợi dụng là tài liệu giáo dục phản diện.

“Dù gì cũng là con người mà, không phải lợi dụng người khác, thì là bị người khác lợi dụng, như thế này ít nhất cũng chứng minh chị còn có giá trị lợi dụng, chẳng phải rất tốt sao.”

Phạn Đoàn im lặng, nghe cô tiếp tục than phiền.

“Chỉ là, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị ai đó thay thế mất, thực sự không tốt lắm.” Cô giảm nhẹ lực lau, lẩm bẩm một câu không thoải mái lắm.

“Bố! Bố đã nghe rõ điểm then chốt của vấn đề rồi chứ, phần còn lại, là chuyện của bố, con không quản nữa, con còn muốn tiếp tục làm một đứa trẻ bình thường.”

Một câu không phải là nói với cô, khiến cô thở ra một luồng khí lạnh, sợ hãi nhìn bóng người không biết đã xuất hiện từ khi nào đang phản chiếu dưới nền nhà, rồi lại nhìn sang Phạn Đoàn đang rụt đầu, thè lưỡi, nhảy xuống khỏi chiếc sô pha, định chạy lên lầu. Cô vội vàng mở miệng muốn giữ cậu ta lại, nhưng khi thấy bước chân nhanh nhẹn bội tín không có nghĩa khí, vui vẻ chạy mất, thì cô biết không có hy vọng nữa rồi, tốt nhất là nên tiếp tục lau nhà. Cô vừa rồi hình như không có nói lời nào không nên nói nhỉ?

Bóng dáng sau lưng khẽ chuyển động, nhưng từ đầu chí cuối chẳng nói câu nào. Cô cúi đầu lau sàn nhà, đợi anh lên tiếng trước, nhưng lại thấy anh khẽ chuyển bước chân, đi thẳng đến chiếc sô pha trong phòng khác, ngồi xuống, chiếc áo vest rất thẳng trong thoáng chốc đã nhăn lại.

Độ cao vừa hạ xuống, ánh nhìn của cô từ từ thấp dần, lại thấy anh đang dùng một cặp mắt phong trần đánh giá mình, hai tay đan vào nhau chặn trước môi, cau mày lại dường như đang nghĩ cái gì đó. Cô bị nhìn đến mức tê dại đầu óc, hoàn toàn không thể đoán được anh đang hồi tưởng lại chuyện quái dị gì, lại đang tính toán cái gì với cô. Cô khó khăn kéo cây chổi đến bên cạnh anh, làm phiền những suy nghĩ quái dị của anh.

“Chân trái!”

Cô kéo cây chổi chọc vào giày da của anh, anh bị gián đoạn suy nghĩ, nhìn cô một cái rồi nhấc chân lên.

“Chân còn lại!” Cô đang tìm cơ hội, rất rõ ràng.

Anh lại rất nghe lời, nhẹ nhàng nhấc cả hai chân lên, để cô làm công việc vệ sinh xung quanh anh.

“Đứng dậy!” Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh, nhưng hoàn toàn không có ý dẫn dụ, chỉ đơn giản: “Em phải lau sô pha!”.

Anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lần này không nghe lời như trước, chỉ hé môi: “Em không nói qua với anh”.

“Em nói rồi, em phải lau sô pha!” Âm lượng tăng cao.

“Em cũng sẽ để ý...”

Cái từ “cũng” đó là ý gì chứ? Cô không bỏ qua bất kỳ từ nào của anh, âm lượng đột nhiên càng tăng cao hơn, khí thế như nước triều lên: “Thừa lời, anh ngồi trên đó, em không cách nào lau sô pha cả, em đương nhiên là để ý rồi!”.

Anh nheo mắt lại, dựa vào sau sô pha, hai tay thản nhiên khoanh trước ngực, ánh nhìn thuận theo thứ vũ khí trong tay cô – chổi lau nhà - kéo dần lên đến chỗ hàm răng đang cắn chặt lại trên khuôn mặt của cô, môi mím lại, rồi lại hơi hé ra, đưa ra một kiến giải chính xác, thấu triệt nhưng rõ ràng là bất ngờ nhận ra: “Em tìm anh để cãi nhau sao?”.

Em tìm anh để cãi nhau.

Sau khi giọng nói của cô tăng cao, tiếp cận đến mức tạp âm tiếng ồn, sau khi sắc mặt cô đã cách xa cái vẻ “bạn tốt” cả nghìn núi vạn sông, sau khi chiếc chổi lau nhà của cô đã sắp chạm vào người anh, sau khi khẩu khí của cô đã giảm sút đến mức sắp buông ra những lời thô tục, anh lại “mới” đột ngột lĩnh hội, bỗng nhiên bừng tỉnh, bất ngờ nhận ra, cô chính là đang tìm anh để cãi nhau.

Được! Rất tốt! Rất mạnh mẽ! Trì độn, nhưng mạnh mẽ!

Cô cuối cùng cũng biết vì sao, bất luận là mỗi lần cô gây sự vô lý, sinh chuyện vớ vẩn, anh đều có thể dùng ánh mắt rất bình thản để nhìn cô. Bây giờ cô hiểu rồi, biểu hiện đó phiên dịch lại chính là... “Em nhảy dựng lên phát cuồng như thế rốt cuộc là vì sao, anh hoàn toàn không hiểu”.

Cô thấy rất kì lạ, rõ ràng tính cách của anh rất kì quái, tính cách của cô rất tồi tệ, vậy mà làm sao bọn họ lại chưa từng cãi nhau lần nào, hóa ra trong đầu óc của anh vốn dĩ thiếu mất cái sợi dây thần kinh “cãi nhau” này. Nói chuyện cùng một người không biết cãi nhau thì có gì tốt đây? Trong mắt anh, dù cô có đấm ngực, gặm bàn, ném bình sứ vào đầu anh, anh có lẽ cũng chỉ cảm thấy “con sư tử này thật không nghe lời” mà thôi!

Tê dại...

Cô nhận thua rồi, cô quyết định từ bỏ việc giao tiếp với anh, anh hoàn toàn không biết cô đang tức giận hay đang không vui vì chuyện gì. Anh hoàn toàn không cảm thấy việc anh lợi dụng cô như vậy, không coi tình cảm của cô là thuần khiết như vậy, không cảm nhận được cô đối với anh thật lòng như vậy... khiến cô rất khó chịu. Cứ coi như là nhân quả báo ứng, cũng nên để ý đến cảm nhận của người bị quả báo là cô một chút chứ. Kẻ muốn lợi dụng cô dù là ai cũng được, thế nào cũng không nên là anh.

Cô tê dại kéo cây chổi lau nhà, quay người đang muốn rời đi, nhưng cảm thấy chiếc chổi lau nhà trong tay mình cùng với tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn, kéo thế nào cũng không suy suyển. Cúi đầu nhìn xuống, cô mới phát hiện ra nó đã bị chiếc giày da đen bóng giẫm lên.

“Bỏ chân ra!”

“Ít giả bộ đáng thương trước mặt anh đi, lấy anh làm vật thay thế thì tốt ở đâu chứ? Em cảm thấy em có tư cách nổi giận trước mặt anh sao?” Giọng nói của Hạ Thiên Lưu nghe có vẻ mãi mãi lạnh buốt, không có chút nhịp nhàng hay trầm bổng réo rắt gì cả. Sự than trách của anh và câu anh hỏi người khác “đã ăn sáng chưa”, giọng điệu cũng chẳng có gì khác nhau. Cả khi anh yếu ớt nói với cô “cùng anh loạn luân” và khi anh bình thản nói với cô “thích cô”, cũng vẫn đồng nhất là thứ giọng điệu đó. Thế nhưng cái thứ giọng điệu lạnh lùng đó lại không thể khiến cô mỗi lần đều có những phản ứng giống nhau.

Anh hỏi cô ăn sáng chưa, cô sẽ trả lời “đói quá, muốn ăn bánh rán”.

Anh yếu ớt hỏi cô, cùng loạn luân với anh được không, cô sẽ nhìn trái ngó phải, chọn một phương pháp an toàn nhất, không để mình phải trả giá một chút xíu nào, và tham lam nghĩ rằng mình sẽ nhận được nhiều thứ tốt.

Anh bình thản nói với cô rằng anh thích cô, cô sẽ hoài nghi. Cô thật giả dối, thực sự rất giả dối, cô giả dối như vậy, anh sẽ không thích, cho nên, cô không muốn tin, cô muốn chạy trốn.

Anh không làm theo những thứ đã sắp xếp, cô sẽ có biện pháp ứng phó. Ứng phó không kịp với anh, cô sẽ quay lại oán trách vô lý. Vậy sao cô phải há hốc miệng ngạc nhiên nhìn anh? Dường như từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ qua, anh, Hạ Thiên Lưu, cái người cơ bản không có tư duy của người bình thường kia, cũng sẽ biết oán trách, cũng sẽ có lúc không chịu nổi, cũng sẽ có lúc muốn chất vấn cô. Trước đây cô đều chắc chắn anh là như vậy, cảm thấy anh thật dễ bắt nạt, dù phải chịu ấm ức cũng sẽ không nói ra, nuốt hết lại trong lòng, đứng trước mặt cô, nhiều nhất cũng chỉ mím chặt môi lại, dùng ánh mắt mềm mại như nước, như có như không, nhìn cô. Đây dường như là biểu hiện uất ức nhất của anh rồi.

Ít ở trước mặt anh giả vờ đáng thương đi, tạo ra bộ dạng thất tình, tạo ra dáng vẻ bị số mệnh hại cho thê thảm.

Cô coi anh làm vật thay thế thì tốt ở chỗ nào chứ, cô không chỉ chạy đi trêu đùa anh, còn ép anh học bộ dạng của Nhất Nhị cười cho mình xem. Không phải là anh cười như gió mát, thì cô sẽ không cần, không phải là anh cố ý dịu dàng quan tâm, cô sẽ không cần, không phải là anh ngầm phối hợp với cô, cô sẽ không cần, không phải là anh xui xẻo, cô cũng sẽ không cần. Cô cần không phải là Hạ Thiên Lưu, cô cần chính là một người phù hợp với những quy định trong lòng cô, người đó nếu không phải là anh thì cũng có thể là những người khác, là ai đều được.

Cho nên, cô không có tư cách đứng trước mặt anh mà nổi giận, anh chẳng qua chỉ đem những chuyện xấu cô đối với anh mà đối xử lại như vậy với cô mà thôi. Cô bây giờ thấy không thoải mái bao nhiêu, anh lúc đầu, chính là khó chịu bấy nhiêu.

Cô cắn môi đem câu phản vấn của anh phiên dịch thành lời lẽ cô có thể tiêu hóa được, kẹt lại trong cổ họng, sau đó nhỏ tiếng buông ra một câu vừa yếu ớt vừa không có lực: “Em...”.

“Còn nói anh phiền phức, bản thân em mới chính là người phiền phức nhất. Trong đầu có chuyện nghĩ không thông suốt, không biết nói với anh sao? Ở trước mặt anh giận dỗi cái gì chứ, khó chịu cái gì chứ.” Là cô đến tìm anh cãi nhau, cô lẽ nào lại không nhìn ra, anh đang miễn cưỡng phối hợp với cô, cô đứng trước mặt anh lấp lửng cái gì chứ? Đến câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được. Khí thế thẳng thừng, lời lẽ đanh đá vừa rồi chạy đi đâu rồi? Chẳng phải là muốn cãi nhau sao?

“Em...” Cô bị một câu oán trách của anh dọa cho hồn bay phách lạc, anh lại dường như đang đắc thừa thắng xông lên.

Cô khẳng định là bị dọa cho phát bệnh thần kinh rồi, cái giọng nói lạnh như băng đó phối hợp với biểu cảm không chút thay đổi nào của anh, lại khiến cô cảm thấy anh yêu thương cô rất nhiều. Anh có phải là đang muốn nói, hy vọng cô đừng giận dỗi khó chịu với anh nữa, có chuyện gì hãy trực tiếp nói với anh. Còn những chuyện nghĩ ngợi lung tung, trốn vào xó tường vẽ vòng tròn, đếm kiến, anh hoàn toàn có thể mời người khác làm.

Anh rốt cuộc là đang khinh thường cô, chửi cô, hay là đang yêu thương cô, an ủi cô? Cô đã không còn hiểu rõ cục diện nữa rồi.

Vậy cô nên làm thế nào, cứ tiếp tục trợn trừng con ngươi ra, khống chế suối nước mắt đang trào lên, duy trì tư thế ngẩng mặt nhìn trần nhà, hay là ôm lấy cái cổ trắng nõn nà của anh, dùng nó để lau nước mắt? Cô chưa từng ôm anh, cái cổ đó cũng chưa từng được chạm vào. Trong cái thời khắc này, sao lại đặc biệt muốn ôm như thế. Không biết khi đang cãi nhau, tự dưng cô lại xông lên, dính lấy anh thì có bị thổi bay đi không.

“Không phải muốn nhìn thấy anh xui xẻo sao? Nhìn thấy rồi chứ?” Anh nhìn cánh tay đang chần chừ muốn động đậy kia của cô sắp duỗi tới gần cánh tay mình, bị cái tốc độ chậm chạp đó giày vò đến không kiên nhẫn nổi. Ánh mắt trở nên quyết liệt, anh hé môi: “Chuyện xui xẻo nhất của anh, chính là mong muốn một người vô tâm vô tính như em nhìn anh”.

“Thịch, thịch!”, trái tim nhỏ bé của cô vừa nghe thấy hai chữ “xui xẻo” liền bắt đầu có phản xạ, mà cái tay đang chần chừ muốn động đậy của cô lại vì câu nói này mà rụt lại.

Cô cảm thấy, nếu như bây giờ nhào đến ôm lấy cổ anh, chắc chắn sẽ nhận được sự đãi ngộ khác người. Trong hoàn cảnh bây giờ là ai đang giáo huấn cô, đang giảng đạo lý với cô, đang dạy dỗ cô người với người phải lấy lòng so với lòng, phải đối xử hòa mục, đừng có lúc nào cũng trả thù cá nhân, nhỏ mọn, ích kỉ, khó chịu. Thế mà cô đứng trước mặt anh lại có ý đồ với anh, muốn thế này thế kia với cái cổ anh, lại muốn thế này thế kia với cái tai bị những sợi tóc mềm mại che lấp của anh, sao mà nhìn thế nào cũng chẳng giống như bộ dạng đang hối hận vậy.

Thở dài một cái, nâng tay lau những giọt nước mắt sắp trào ra, cô không dám nhìn anh, sợ mình không khống chế được cảm xúc lại làm ra chuyện gì đó không thích hợp trong lúc đang hối lỗi. Cô cúi người với lấy cái túi rác lớn, liên tục gật đầu cong lưng với anh: “Em sai rồi, em xin lỗi, em sẽ về nhà tự vấn, tất cả đều là em sai!”.

“Bụp!”

Cửa lớn đóng lại, người nào đó vội vã chạy ra, chỉ còn lại một người chỉ vì đôi tay chần chừ của cô cứ trì hoãn không chịu hành động mà buồn bã trong lòng. Anh cau mày lại, tự mình đánh giá. Đây không phải là kết quả anh muốn. Kết quả này, vì sao lại kém nhiều đến thế so với những gì anh nghĩ, so với những thứ đọc được trong sách, so với những lời của Phạn Đoàn?

Anh không phải là đang cãi nhau với cô sao, cô làm gì mà bộ dạng giống như đang khiêm tốn nhận dạy dỗ vậy? Đôi bàn tay kia nữa, cứ ôm siết lại, không phải là xong sao? Do do dự dự một hồi lâu, cuối cùng lại đeo lấy cái túi rác, rồi chạy mất dạng trước mặt anh là sao?

“Bố!” Một giọng trẻ con nghe có vẻ đang tiếc nuối từ phía cầu thang truyền đến, anh quay đầu nhìn Phạn Đoàn không biết đã ngồi ở giữa cầu thang từ bao giờ, hai bàn tay nhỏ chống cằm, lắc đầu thở dài, biểu cảm như “bố nhà tôi hết thuốc chữa rồi”.

“Con bắt đầu hối hận vì đã ép bố xem tiểu thuyết ngôn tình quý báu của con.”

“Bố cũng hối hận vì xem rồi.” Anh liếc mắt, nhìn lạnh lùng. Những chữ kia, từng chữ từng chữ, anh đọc đều hiểu, nhưng khi xếp chúng lại với nhau lại khiến anh vô cùng mơ hồ. Những chữ đó hoàn toàn không biết là đang thể hiện điều gì, chỉ mỗi chuyện hai nhân vật nam nữ cứ vừa khóc lại vừa cười, thế mà Phạn Đoàn dám nói với anh, những thứ này rất có tác dụng với tình yêu. Hừ! Tốt ở chỗ nào chứ? Anh đã học cãi nhau rồi, nỗ lực sủa loạn lên giống như kẻ thần kinh ở trong sách. Kết quả lại sủa ra được kết cục này. Nhân vật nữ chính khoác túi rác chạy đi mất. Là tên khốn nào mỗi lần sau khi để cho nam nữ chính cãi nhau xong liền sắp xếp mây mưa đầy mấy chục trang phía sau chứ!

“Con gái là phải đuổi, chứ không phải ép.”

“... Có gì khác nhau chứ?”

“Khác nhau rất nhiều, được chưa nào.” Hai động tác đều là chạy ở phía sau, không sai, nhưng, động tác của bố lại quá không có kĩ thuật và độ mềm dẻo, bộ dáng cứng đơ đơ như “ngoài anh ra, em cho rằng trên thế giới này còn có người nào có thể chịu được em nữa sao” là có ý gì chứ, đem mình ra mà hình dung giống như là bãi xử lý thu hồi rác vậy, như thế liệu có tốt không?

“Còn nữa, bố, cứ coi như cãi nhau có thể kéo gần tình cảm, cứ coi như bố không có kinh nghiệm cãi nhau đi nữa thì bố cũng nên biết, cá tính của bố rất dễ khiến cho người khác phải phát điên.” Đã là cãi nhau, chính là hai bên không biết lý lẽ cắn qua cãi lại, không cần bất cứ điều kiện lý tính nào cả. Thế mà bố cứ cố tình túm đầu túm đuôi, nói thẳng vào vấn đề, chỉ đúng vào điểm mấu chốt, khiến cho người ta đến mảnh giáp cũng chẳng còn, chết không toàn thây như vậy là có ý gì chứ.

“Bố! Bố cứ không chịu quay về, chính là vì muốn thuyết giáo để một cô gái phải kéo bao rác chạy đi, úp mặt vào tường mà hối lỗi sao?” Mục đích chính bây giờ là muốn sau khi kết thúc tranh chấp, những chuyện hiểu lầm trước kia sẽ đều được hóa giải, sau đó hai người nước mắt lưng tròng nhìn nhau, ôm hôn thắm thiết, lại cùng nhau quây quần sum họp. Nhưng mà phương thức cãi nhau của bố, chỉ có thể ép cho đối tượng tự thẹn không bằng người, buông vũ khí đầu hàng, chủ động nhận mình sai, sau đó, ba bước quỳ một lần, năm bước lạy một vái, ôm đầu trốn vào góc tường mà vẽ vòng tròn. Nhìn xem, chị Hồ đang khoác cái túi rác, khóc lóc chạy về, úp mặt vào tường phản tỉnh kia kìa. Haizzz...

“...” Người con gái đó làm sao có thể tự biết phản tỉnh cơ chứ. Hừ, nhìn đôi tay suýt chút nữa đã tóm lấy cổ anh kia! Khi anh không cần cô phản tỉnh, cô lại đi lo lắng, phản tỉnh cái gì chứ! Muốn phản tỉnh thì cứ đứng trước mặt anh mà phản tỉnh cho anh xem là được rồi, cô chạy về phản tỉnh cho ai xem chứ? Tường nhà của cô sẽ không nghênh đón những cử chỉ dư thừa của cô đâu! Huống hồ nhà bên cạnh chỉ cách một bức tường, còn có ai kia đã từng sống qua, cô tốt nhất đừng có mà nhầm phương hướng, đem toàn bộ sự phản tỉnh của mình cho người khác xem.

“Cãi nhau với phụ nữ, phải nắm vững mục tiêu mà! Ở trong sách, người ta nói mỗi lần nam nữ nhân vật chính cãi nhau xong, thì có thể lập tức lăn lên giường, cũng không phải là không có lý.”

“Hừ!” Anh hừ một tiếng lạnh lùng, nhìn thằng nhóc một cái. Cái người khoác túi rác chạy vào trong màn đêm kia, chẳng phải đã lấy hành động thực tế để châm chọc những tác giả khốn nạn lấy việc cãi nhau để làm nền cho chuyện mây mưa kia hay sao.

“Là do kĩ xảo của bố chưa đạt, bố cần phải để cho chị ấy chỉ vào ngực bố mà gắng sức chửi rủa, khinh bỉ, quở trách. Cho tới khi chị ấy ép bố lùi đến bên cạnh giường trong phòng. Lúc này, bố mới chuyển bại thành thắng chứ!” Tiếp sau đó, chị ấy sẽ không có thêm cơ hội để sủa loạn lên nữa, mà bố của cậu lại có được cơ hội trả thù, sự trả thù của đàn ông nên lăn lên trên giường, dùng thực lực mà nói mới đúng chứ!

Nhưng bây giờ, đừng nói là giường, đến phòng vẫn còn chưa vào được. Ông bố nhà cậu đúng là phản tướng, hô quân, truy sát người ta đến không còn gì, vậy người ta không ôm túi rác bỏ chạy, lẽ nào còn tự động chạy vào phòng, nhảy lên giường, cởi quần áo, đợi ông ấy xông đến hay sao? Thực sự không có khí khái mà! Bố, làm trai bao lâu như vậy rồi, được sự dạy dỗ lâu như vậy rồi, vì sao một chút tiến bộ cũng không có chứ. Dụ dỗ người phụ nữ khác thì cứ như lửa bốc ngùn ngụt, lái mãi thì quen. Mà sao vừa nhìn thấy người mình muốn dụ dỗ nhất, lại hiện nguyên hình như vậy. Chân tình cũng bị lộ ra, khiến bản thân không thể tự điều chỉnh nữa? Có thể nào mong ông thỉnh thoảng giống như những người đàn ông bình thường khác được không, chỉ cần dùng nửa thân dưới để suy nghĩ một chút, chẳng phải là được rồi sao.

“...”

“Bố! Bố muốn làm gì vậy?”

“Về phòng.”

“Bố muốn đi ngủ sao? Cãi nhau tiêu hao thể lực như vậy sao?” Còn tiêu hao hơn cả mây mưa nữa?

“Xé sách.”

“Hả? Đó là sách con cất giữ chứ!” Ông tự mình không học được, sao lại đổ lỗi cho tiểu thuyết nhà người ta chứ! Vốn dĩ, người đọc tiểu thuyết ngôn tình không nhất định đều là những người biết yêu đương, câu nói này hóa ra lại là chân lý!