Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Chương 8




Nhan Nặc vẫn không nghe điện thoại của Đoàn Dịch Sâm.

Sáng hôm sau mở máy vẫn thấy vài cuộc gọi nhỡ, đều là của anh.

Cô sững lại hồi lâu, bởi vì trong ký ức của cô, Đoàn Dịch Sâm là một người không dễ dàng từ bỏ thế này.

Chỉ là dường như cô không biết sự xuất hiện của anh có nghĩa là vết thương đã lành của cô sẽ tái phát.

Nỗi đau ấy anh có hiểu không? Cô lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ ấy, mặc quần áo gọn gàng rồi ngồi đợi Tần Phóng.

Đúng tám giờ Tần Phóng vui vẻ lái xe đưa Lý Hạo tới trước nhà Nhan Nặc, anh bấm còi hai tiếng thì cô xuống rồi ngồi ghế sau cùng Lý Hạo.

Đôi mắt to tròn của Lý Hạo đảo liên hồi trên người Nhan Nặc và Tần Phóng: “Chị, hôm nay hai người mặc quần áo giống nhau thế, có phải là hẹn nhau trước rồi không? Sao không bảo em một tiếng, em cũng mặc một bộ màu vàng, mẹ em mới gửi cho em một bộ Astro Boy đấy.”

Tần Phóng và Nhan Nặc cùng sững lại, đưa mắt nhìn nhau, rồi không hẹn cả hai cùng quay nhìn đi chỗ khác.

Giống thật, đúng là rất giống.

Hôm nay Nhan Nặc mặc bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, còn đội một chiếc mũ màu hồng chói mắt, Tần Phóng cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, nhìn qua giống như áo đôi vậy, đúng là đôi lứa xứng đôi.

Tần Phóng kín đáo nhìn qua kính chiếu hậu, hai má Nhan Nặc đỏ bừng, cô lúng túng nhìn ra ngoài cửa xe. Sự ngại ngùng ấy của cô khiến anh thấy vui vẻ lạ lùng.

Vì là thứ Bảy nên vườn bách thú rất đông người. Hầu hết là các gia đình dẫn con cái đi chơi cuối tuần, cũng có nhiều đôi tình nhân trông rất tình tứ tới đây chụp ảnh và các tốp học sinh tới đây dã ngoại.

Lý Hạo cầm tay Nhan Nặc chạy lăng xăng, thấy con vật nào lạ là nhảy cẫng lên, rất thích thú.

Tần Phóng sự đông người đi lạc nên bám sát hai người.

“Chị ơi, đây là con gì thế, đông người quá, hay chúng ta cũng ra đó xem đi?”

Lý Hạo nói rồi cầm tay Nhan Nặc len vào trong.

“Thằng nhóc này, chui vào chỗ đông người ấy làm gì?” Tần Phóng lầm bầm chửi rủa rồi vội đi theo.

Anh thấy Nhan Nặc toát mồ hôi, cô khẽ chau mày, bị người ta xô đẩy, lại còn phải trông cái tên kia nữa.

Lý Hạo chu miệng nói: “Chị ơi, em không nhìn thấy.”

“Ừ, đông người quá!”

Nhan Nặc cũng bất lực, đi chơi cuối tuần khó chịu thế này đấy, mọi người đều được nghỉ nên kéo tới đông thế này.

“Thằng quỷ con, ngồi lên vai đây.”

Tần Phóng khom người bế Tiểu Hạo lên vai, rồi quay sang nói với Nhan Nặc: “Cô ra gốc cây bên kia ngồi đợi tôi, đừng vào theo.”

Nhan Nặc gật đầu: “Hai người cẩn thận đấy.”

Sau đó cô ra chỗ Tần Phóng nói ngồi nghỉ ngơi.

Nhan Nặc ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài dưới gốc cây đa.

Từ xa cô thấy Lý Hạo cao hơn những người khác đang sung sướng vẫy tay, Tần Phóng giữ chặt cậu bé.

Nhan Nặc mỉm cười, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng.

Cô mơ hồ nhớ lại ngày nhỏ bố cô cũng kiệu cô trên vai và lội qua những đoạn nước sâu, lúc đó cô cảm thấy không khí vô cùng vui vẻ.

Lớn rồi cô thích ôm cổ bố: “Con thực sự hy vọng mình không bao giờ lớn, như thế con sẽ mãi mãi được ngồi trên vai bố.”

Bố cô nói: “Nha đầu ngốc, con người ai cũng phải lớn lên, sau này sẽ có người thay thế vị trí của bố, để bảo bối của bố luôn luôn hạnh phúc.”

Nhưng bố ơi, con cảm thấy hạnh phúc quá xa vời!

Sống mũi Nhan Nặc cay cay, cô biết chẳng ai có thể quay trở về quá khứ.

Một lúc sau, Tần Phóng dẫn Tiểu Hạo tới.

Nhan Nặc hít thật sâu để bình tĩnh lại rồi cười: “Xem nhanh thế?”

“Vâng, chị ơi, em kể cho chị nghe nhé, trong đấy có một con sư tử rất uy phong.”

Lý Hạo học theo con sư tử nhe răng thò vuốt, rồi liếc nhìn Tần Phóng: “Giống y như chú, lúc nào cũng thích gầm gừ.”

Nhan Nặc phì cười.

Quả nhiên không phụ sự mong đợi, Tần Phóng bắt đầu gầm gừ: “Lý Hạo, xem ra mày chán sống rồi hả?”

Sau đó hai người lại diễn trò đuổi bắt.

Một đôi tình nhân đi ngang qua bọn họ, nói thầm với nhau: “Anh xem, hai vợ chồng này trẻ quá, lại còn có con lớn thế này.”

Mặt Nhan Nặc đỏ bừng, hiểu nhầm tai hại quá!

Buổi chiều Nhan Nặc nhận được một tin nhắn.

“Tiểu Nặc, hôm nay anh tới nơi ngày xưa chúng ta hay đến, cảm giác rất ấm áp. Anh nhớ em!”


Tim cô như bị những chiếc gai đâm đến đau nhói.

Tần Phóng và Lý Hạo gọi pizza, thấy sắc mặt cô xanh xao, tiều tụy, anh vội hỏi: “Sao thế? Khó chịu à?”

“Tôi không sao, chỉ cảm thấy hơi khó chịu.”

Nhan Nặc nhanh chóng che giấu cảm xúc, cất điện thoại vào trong túi.

“Ừ, cuối thu mà, bên này thoáng gió, cô ngồi đi.” Tần Phóng không nghi ngờ gì cả, ngồi dịch sang một bên cho cô ngồi.

Tần Phóng không biết trong lòng cô đang cất giữ hình ảnh Đoàn Dịch Sâm, hơn nữa, cất giữ ở một nơi rất sâu.

Sau đó cả ba tới khu khác, anh bạn nhỏ Lý Hạo phát huy hết trí tưởng tượng của trẻ con, quấn chặt đến nỗi hung quân Tần Phóng không còn gì để nói.

Lý Hạo: “Chú ơi, tại sao cổ con hươu lại dài thế?”

Tần Phóng: “Cổ không dài thì lấy gì mà ăn, chết đói à?”

Lý Hạo: “Không đúng, cháu cảm thấy chắc nó nghe người ta gọi “hươu ngắn cổ” khó nghe quá nên mới cố gắng vươn cổ thật dài, động vật cũng cần thể diện chứ.”

Tần Phóng: “... Thế mà mày cũng nghĩ ra được.”

Lý Hạo: “Bởi vì cháu thông minh.”

Tần Phóng: “...”

Lý Hạo: “Tại sao sư tử lại bắt rận?”

Tần Phóng: “Bởi vì nó thấy ngứa.”

Lý Hạo: “Tại sao sư tử biển lại thích bơi?”

Tần Phóng: “Về nhà đọc Mười vạn câu hỏi vì sao cho chú!”

Tần Phóng đã tính toán sai, cái tên nhóc Lý Hạo còn khó giải quyết hơn cả khách hàng, mặc dù đã thêm Nhan Nặc nhưng vẫn bị cậu nhóc quấn đến chết, ở công viên từ sáng đến tối, sau đó vào thành phố ăn cơm, cái tên nhóc này mới mệt mà lăn ra ghế sau ngủ.

Tần Phóng vừa lái xe vừa hỏi: “Mệt lắm phải không? Cháu giống y như cậu, đúng là bản sao của Phương Lỗi, không ngừng nghỉ giây phút nào. Hay là ngủ một lúc đi, cũng phải nửa tiếng nữa mới tới nhà cô.”

Từ lúc ăn cơm đến giờ anh để ý thấy cô luôn chau mày, gương mặt cũng rất mệt mỏi.

Nhan Nặc hơi ngạc nhiên, chắc cô vẫn chưa quen với sự quan tâm của anh, cô nghĩ rồi đáp: “Không sao đâu, đây là kết quả của việc không thường xuyên vận động, hơi vận động một tí là cơ thể mệt mỏi.”

“Trước đây cô tới vườn bách thú rồi à?”

“Ừ, tới rồi.”

Cô nhớ năm nhất thời đại học lớp cô có tới đây, lúc đó vườn bách thú chưa rộng thế này, động vật cũng không nhiều, nhưng lớp cô chơi rất vui, sau này mọi người đi du học, đi làm, mỗi người một nơi, vì thế mọi người cũng không liên lạc gì nữa.

“Tôi là lần đầu tiên.” Giọng Tần Phóng nhàn nhạt, tiếng xe cộ qua lại ồn ào tới mức không thể nghe thấy, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy.

Nhưng Nhan Nặc nghe thấy, cô tỏ vẻ ngạc nhiên, nhớ lần trước đi công viên anh cũng nói là lần đầu tiên.

Đột nhiên cô nhớ tới một quyển sách đã từng nói, đằng sau mỗi người đều có một câu chuyện.

Vì thế cô không nói gì nữa.

Lúc Tần Phóng quay lại cô đã ngả người ra ghế sau và thiếp đi từ lúc nào. Mấy sợi tóc không an phận rủ xuống mũi cô, anh định đưa tay vén nhưng chợt sững lại rồi thôi.

Tần Phóng, mày biết mày đang làm gì không?

Khu phố cổ đang sửa ống nước, xe không vào được nên anh đành dừng lại ở ngoài và gọi Nhan Nặc dậy.

“Thật sự không cần tôi đưa cô về tới nhà sao?”

“Sếp Tần, anh nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi à? Có vài bước chân, tôi tự đi được rồi, anh đưa Tiểu Hạo về đi.”

“Cũng được, nếu có chuyện gì, nhớ gọi cho tôi.”

“Ừ, anh đi cẩn thận đấy.”

Thấy xe Tần Phóng đi ra ngoài đường lớn cô mới quay đầu đi vào phố cổ.

Phố cổ đông khách, các cửa hàng bên phố đều bán hàng tới mười hai giờ, vì thế có đi một mình cô cũng không sự.

Cô đã quen một mình, so với cuộc sống của hai người thì cuộc sống một mình tốt hơn trăm lần. Có điều, nếu cuộc sống có thề lặp lại, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn thế này, trả lời một câu, mọi thứ đều là định mệnh.

Phía trước cánh cửa sắt của căn nhà cổ có một ngọn đèn đang tỏa ra thứ ánh sáng vàng vàng mờ ảo. Nhan Nặc cúi đầu tới gần, mới phát hiện bóng cô chạm phải một chiếc bóng khác.

Cô ngẩng đầu nhìn kỹ, còn có thể là ai nữa? Là nghiệp chướng của đời cô, Đoàn Dịch Sâm.