Yêu Giả Cưới Thật

Chương 43: Dọn khỏi nhà họ Lăng




Edit: Cat

Lúc đi xuống phòng khách, ở ghế sofa chỉ có một mình Lăng Trọng ngồi đó, cô ổn định thần sắc đi tới bên người ông ngồi xuống.

“Niệm Niệm, con muốn dọn ra ngoài?” Sắc mặt Lăng Trọng không tốt lắm, nhíu mày nhìn cô.

Đồng Niệm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông, kiên định gật đầu, nói chậm: “Vâng.”

“Haiz….” Lăng Trọng thở dài, thanh âm ảm đạm: “Mấy năm nay là do ba ích kỷ chưa từng nghĩ tới cảm nhận của con!”

Đồng Niệm cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mủi chân, muốn nói vài câu: “Không đâu, ngài đối với con rất tốt.”

Lăng Trọng trong lòng hơi có an ủi, ánh mắt ông ôn nhu, coi cô như đứa con gái ruột: “Như vậy đi, ba cho con một căn nhà, con dọn ra ở đó. Nhưng con đã tốt nghiệp rồi thì đến Lăng thị làm việc!”

“Ba——” Đồng Niệm cả kinh, đang muốn mở miệng phản bác, đã thấy ông khoát tay, sớm biết cô định nói gì rồi.

Lăng Trọng nhíu mày nhìn về phía cô, lời nói thấm thía: “Căn nhà kia có cả gia đình chú con, con rời nơi này rồi thì biết đi đâu? Một đứa con gái, con có thể làm gì bây giờ? Ba biết con đã trưởng thành nhưng nói cho cùng không thể để người ta chê cười được.”

Đồng Niệm cắn môi, vẻ mặt an tĩnh lại, nghĩ lại lời nói của Lăng Trọng, thật cũng có vài phần đạo lý trong đó. Nhà của cô có cả gia đình chú ở chẳng lẽ cô dọn về ở chung ư?

Sự thật cùng lý tưởng luôn luôn khác nhau, Đồng Niệm có cốt khí nhưng chuyện ăn mặc ở, đi lại là chuyện cần thiết, cái đó không liên quan tới cốt khí gì cả.

Thấy vẻ mặt cô đã buông lỏng, Lăng Trọng hoãn khẩu khí trên mặt nở nụ cười: “Căn nhà kia là của mẹ con để lại cho con làm của hồi môn, người đứng tên cũng là con. Cho nên đó chính là nơi con ở.”

Thật không ngờ ông lại nói như vậy, trong lòng Đồng Niệm tràn ra sự lo lắng, cô dùng sức hấp hấp cái mũi, nhớ tới mẹ tỏng lòng có chút buồn.

Ông đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, mặt Lăng Trọng ôn hòa ánh mắt mang theo sự sủng nịch: “Có thể đến Lăng thị làm việc là ước mơ của bao nhiêu người. Ba cho con đến đó vì muốn cho con học tập, nếu con không đủ tư cách lập tức sẽ bị khai trừ!”

Đồng tiễn Đồng Niệm lóe lóe, như còn muốn nói từ chối nhưng ngẩng đầu lên dã thấy ánh mắt Lăng Trọng trầm lại: “Ba đã hứa với mẹ con là đối xử tốt với con! Niệm Niệm, dây là điểm mấu chốt của ba, con hiểu không?”

Cha con nhà họ Lăng cường thế, Đồng Niệm như thế nào không biết chứ? Đạo lý này cô tự nhiên cũng hiểu được.

“Vâng, con nghe theo an bài của ba.” Ước chừng một hơi, Đồng Niệm lạnh nhạt mở miệng, thanh âm trả lời vững vàng hơn cô nghĩ nhiều.

Thấy cô đồng ý, Lăng Trọng cũng vui vẻ lên, hiểu được như vậy rồi cũng có ngày đó thôi.

Ngày cuối tuần, thời tiết rất đẹp. Cha con nhà họ Lăng đều ở nhà, không khí có chút áp lực, Đồng Niệm tự giễu chẳng lẽ vì cô rời đi nên mới có không khí này?

Sáng sớm rời giường, Đồng Niệm cao hứng phấn chấn đi thu dọn đồ đạc, tủ quần áo có hơn phân nửa là quần áo đắt tiền, từng tháng đúng hạn lại có người đưa tới, nhưng cô không thích.

Đồ đạc cũng không nhiều lắm, một cái hành lý là hết. Cô kéo hộc tủ ra để hộp nhạc vào, cười nhẹ nhàng. Cái quý giá gì đó cô không thể mang đi, mặc khác đều là uổng công.

Sửa sang lại mọi thứ, đã là giữa trưa rồi, người hầu lên gọi cô xuống dùng cơm. Lúc đi tới nhà ăn, cha con bọn họ đã sớm ngồi ngay ngắn ở đó, có vẻ đang chờ cô.

Kéo ghế ra ngồi xuống, Đồng Niệm giảm bớt sự hưng phấn trên mặt mình lại, vui quá hóa chuyện buồn, ký ức xưa vẫn còn mới mẻ. Đối mặt với động thái của gia đình này cô tự nhiên cũng phải ngụy trang thật tốt!

“Ba, anh trai…” Sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh, giọng điệu mang theo chút ảm đạm: “Mấy năm nay, ít nhiều hai người đã chiếu cố con!” Tuy rằng đã sớm luyện tập câu này rồi nhưng cô một hơi có thể nói ra hết câu, vẫn là âm thầm vỗ tay hoan hô chính mình.

Đồng Niệm, hành động của cô đã nâng cao một bước.

Trong lòng Lăng Trọng cảm khái vô cùng, ông gắp thịt gà bỏ vào trong chén của cô, cười nói: “Con gái ngoan, ăn nhiều một chút.”

Đồng Niệm mím môi cười khẽ, cũng gắp một miếng khác bỏ vào trong chén của ông: “Ba, ba cũng ăn nhiều một chút.” Nếu nói lời này của cô hoàn toàn là giả thì cũng không phải thế. Dù sao mười hai năm ở nhà họ Lăng, tình cảm dưỡng dục nhiều điều cũng khắc trong tâm khảm cô.

Ở ghế dựa đối diện, Lăng Cận Dương ngồi đó, ngón tay dài đặt trên mặt bàn, không có biểu tình gì trên khuôn mặt đẹp trai. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh vẫn trong trẻo, lạnh lùng như băng, không có chút ấm ápnào.

Dùng cơm xong, Đồng Niệm lại trò chuyện với Lăng Trọng, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đứng dậy đi lên lầu lấy hành lý.

Trở lại phòng ngủ lầu hai, khuôn mặt tươi cười của cô chậm rãi buông xuống, cô đưa mắt nhìn xung quanh, trước mắt hiện lên nhiều hình ảnh giống như muốn cuốn phim chậm rãi trôi qua.

Đồng Niệm lấy điện thoại cầm tay ra, tìm ra dãy số đêm đó đi tới quán bar cứu Khả Tâm cô đã nhắn vào đó. Đó là số di động mà Lăng Cận Dương đã từng sử dụng, ba năm rồi, anh đã không còn sử dụng nó nữa, ngón tay cô dừng một chút rồi xóa bỏ nó.

Cuối cùng lại đi tới hoàn cảnh này, quan hệ của bọn họ hết thảy đã mất đi.

Sa liêm màu trắng đang phấp phới bay lên phất qua trước mắt, nháy mắt làm cho cô căng thẳng. Đồng Niệm lại gần bệ cửa, nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn quanh, tựa hồ có âm thanh quanh quẩn bên tai.

“Anh, Niệm Niệm không muốn ở một mình, em sợ lắm.”

“Cục cưng đừng sợ, em nhớ đừng khóa cửa sổ nhe, tùy thời anh có thể qua chỗ em.”

Ánh mắt hơi mở, tầng sương dày bao phủ trong đáy mắt cô, cô đem cửa sổ đóng lại cũng khóa nó lại luôn. Ngón tay nắm chặt, cô đem mặt dán tại mu bàn tay mình, im lặng hồi lâu.

Lát sau, Đồng Niệm phát giác đầu ngón tay cứng ngắc, Cô đưa tay sợ thấy hai má mình đã ướt đãm, lòng bàn tay dính đầy nước mắt trong suốt.

Rõ ràng tim đã khong còn đau nhưng vì cái gì lại còn rơi lệ?!

......

Kéo hành lý xuống lầu, Đồng Niệm đi tới hành lang gấp khúc, Rella đang phe phẩy cái đuôi, kiển chân chờ chủ nhân mang nó đi.

“Niệm Niệm..” Lăng Trọng lo lắng, cẩn thận dặn dò cô rất nhiều: “Cuối tuần phải về đây ăn cơm, nơi này vĩnh viễn là nhà của con.”

Gật gật đầu, Đồng Niệm lặng lẽ dời tầm mắt khôngnghĩ lại có tình cảnh này.

Rella vui vẻ chạy tới chân Lăng Cận Dương, ngước đầu lên không ngừng hướng về phía anh kêu: “Ô ô…”

Người đàn ông hạ thắt lưng, lòng bàn tay vỗ nhẹ đỉnh đầu của nó, khóe miệng cười đạm mạt: “Vật nhỏ, xem ra mày vẫn còn chút lương tâm.”

Đồng Niệm đưa mắt nhìn, sắc mặt không hờn giận, cúi đầu kêu một tiếng: “Rella…”

Nghe vậy, Rella ngoan ngoãn trở lại bên cạnh cô, nhưng cái đuôi nó vẫy vẫy, ánh mắt tội nghiệp nhìn người đàn ông đối diện, nức nở đung đua cái đuôi mình.

Mục Duy Hàm lái xe chạy tới, Lăng Trọng thấp giọng phân phó anh vài câu, anh đưa Đồng Niệm đi tới nhà mới, giúp đỡ bố trí cho xong. Anh ôn nhu hai mắt nhiễm ý cười, lại nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lăng Cận Dương, nhịn không được nhíu mày, đáy mắt hiện lên chút khác thường.

Không bao lâu sau, Lăng Cận Dương xoay người, anh vừa đi lên cầu thang, lại nghe được thanh âm của thím Dung vang lên: “Có một số người hữu duyên nhưng vô phận, chia ly sớm một chút lại tốt cho nhau.”

Bước chân của Lăng Cận Dương giật mình, anh không có quay đầu, thẳng đi lên lầu trở lại phòng ngủ.

Nhìn bóng dáng của anh biến mất ở giữa cầu thang, thím Dung thở dài, sắc mặt nghiêm trọng lại quay về bình tĩnh.

Ở giữa phòng ngủ to như vậy, Lăng Cận Dương đứng ở cửa sổ, ánh mắt sáng như đuốc thấy ở ngoài cửa là chiếc xe dần đi xa, đôi mắt thâm thúy của anh yên lặng, nhìn không ra điểm gợn sóng.

Chốc sau, anh xoay người đi tới trước bàn, kéo ngăn tủ ra lấy chiếc di động kia ra. Cái di động này đã ở đó ba năm rồi, từ ba năm trước đây sau khi anh đính hôn, không có dùng nó lần nào nữa.

Nhấn nút khởi động lại, màn hình di động sáng lên, nơi đó vẫn còn tin nhắn, anh xem hết một loạt, ánh mắt dần dần dừng ở chuỗi con số ở trên 5211314.

Em yêu anh, cả một đời.