Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 105-1: Ầu triền miên




Mặc Tử Hiên cười vui vẻ quan sát vẻ lúng túng của Diệp Hân Đồng.

“Đỏ mặt, em cũng rất mong đợi?”

Diệp Hân Đồng lườm anh.

“Không có”

“Phụ nữ càng làm càng yêu, anh nghi ngờ là em cũng như vậy nên mới yêu anh.” Mặc Tử Hiên nhìn về phía trước, cười to hơn.

“Không phải” Diệp Hân Đồng hét, hắn nói mình như đúng rồi, cô đâu có.

Mặc Tử Hiên chỉ cười không nói gì. Anh dừng xe trước cửa một khách sạn.

Diệp Hân Đồng ngồi trên xe, nhìn tòa nhà bắt mắt trong lòng không khỏi căng thẳng.

Mặc Tử Hiên dừng xe xong, mở cửa giúp cô.

“Công chúa yêu quý của anh, xuống xe.” Mặc Tử Hiên mỉm cười.

Diệp Hân Đồng đỏ mặt, thò chân xuống, đứng lên.

Cô cắn cắn môi, có vẻ xấu hổ: “Đi gấp quá, em không mang hộ chiếu theo.”

Mặc Tử Hiên tươi cười “Có anh đây, sẽ không để em ngủ trên đường, mặc cho em giày xéo”

Anh nói càng làm cô lúng túng, cô giày xéo gì anh chứ, chẳng phải anh luôn giày xéo cô sao.

Mặc Tử Hiên đi vào thuê phòng.

Phục vụ thấy Mặc Tử Hiên mắt đều sáng lên.

Diệp Hân Đồng ngồi ở ghế salon chờ.

Lúc này, Mặc Tử Hiên là nhân vật đang làm mưa làm gió, báo chí truyền hình náo nhiệt như vậy, Diệp Hân Đồng rất sợ bọn họ sẽ bị nhận ra.

Mặc Tử Hiên lấy phòng xong, cầm thẻ từ đi vào thang máy, Diệp Hân Đồng lập tức đi theo, lúc cô đi vào, ánh mắt đám phục vụ rất quái dị làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.

Mặc Tử Hiên tươi cười đặt tay lên vai cô “người nào đó bây giờ đang căng thẳng quá”

“Nào có? Em chỉ lo lắng nếu bọn họ nhận ra anh, sau đó lại thấy em ở cùng với anh, không biết sẽ gây ra sóng gió thế nào.”

Mặc Tử Hiên nở nụ cười khinh khỉnh.

“Họ làm như vậy cũng nên ngờ tới kết quả như thế này, mặc kệ họ đi, dù sao, anh sẽ cùng người anh yêu hương thụ từng giây từng phút.” Nửa câu sau anh nhìn cô nói với nụ cười xấu xa.

“Không được, chúng ta chia giường ngủ như lần trước ấy.”

“A, lát nữa em muốn làm gì thì làm, anh nghe theo em.” Anh tà mị nói, mặt vẫn cười xấu xa, trong lòng Diệp Hân Đồng có chút ngây ngốc, sao những gì anh nói cảm giác chẳng giống những gì cô nghe được.

Cửa mở ra.

Lập tức, nụ hôn của anh ập xuống.

Ngang ngược và triền miên. Cái lưỡi mát dịu ngang nhiên cạy hàm răng trắng bóng của cô như hạn gặp vưa rào, điên cuống cướp lấy từng hơi thở trong miệng cô…

“Ưm” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng chống ngực anh, có chút ngoan cường, không phải sợ, mà cảm thấy anh ngang ngược không giống những lần trước.

Hô hấp của anh trở nên dồn dập, có phần vội vàng cuồng dã.

Lúc cô sắp không thở nổi nữa, anh đột nhiên ngửa cổ cô ra, không để một khe hở trêu chọc đầu lưỡi của cô.

“Ưm, ưm” Diệp Hân Đồng kháng nghị đẩy anh ra.

Mặc Tử Hiên đổi tay đặt ở ngang hông cô, rời môi ra. Hơi thở nặng nề phả lên mặt cô, ánh mắt trở nên mơ màng.

“Ngốc quá, không cả biết nhận nụ hôn thế nào” Đáy mắt anh tươi cười, nhíu mày nói đầy cưng chiều thương yêu say đắm.

Diệp Hân Đồng hít mạnh một hơi, lườm anh.

“Có anh ấy, nào có ai như anh, hôn cũng ngang ngược, làm người ta không thở nổi. Làm ơn, thay đổi đi, anh có thể lấy hơi được không?” Diệp Hân Đồng trách cứ.

“Được, chúng ta thử lại” Mặc Tử Hiên cười nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, nhẹ nhàng gặm mút, thật sâu, cũng không chặn miệng cô.

“Á, đau” Diệp Hân Đồng kêu lên.

Mặc Tử Hiên buông cô ra. Đôi môi đỏ mọng của cô bị hôn sưng cả lên.

Diệp Hân Đồng dùng ngón tay trỏ sờ sờ môi dưới, đỏ bừng mặt oán trách: “Anh nhẹ một chút không được à, đừng có như muốn nuốt môi người ta, em nuốt môi anh nhá.”

“Được, anh đồng ý” Mặc Tử Hiên khom người xuống, phù hợp với chiều cao của cô, chu môi, cười xấu xa. Diệp Hân Đồng sửng sốt đỏ mừng cả mặt.

Cô từ từ đến gần anh, có thể cảm nhận rõ ràng tim mình đang đập thình thịch.

Chạm vào đôi môi mềm mại của anh, trong lòng Diệp Hân Đồng đột nhiên ấm áp, cô mút mát nhẹ nhàng, không có thô lỗ như anh.

Cô phối hợp khiến Mặc Tử Hiên vốn muốn bùng nổ trở nên căng thẳng, thân nhiệt chớp mắt trở nên tăng cao.

Diệp Hân Đồng có thể cảm nhận được một bộ phận nào đó đâm vào bụng mình, kinh ngạc, buông môi anh ra.

“Chẳng thú vị gì cả” Cô quay đi.

Anh nhanh chóng ôm eo cô từ sau lưng, giọng nói trở nên khàn đặc, thật thà.

“Nếu em mạnh hơn một chút thì tốt” Anh nói.

Mặt cô nóng bừng, cơ thể run rẩy, tâm trạng khó giải thích, như khát khao lại như phản đối.

Anh thô lỗ thò tay vào áo cô, dùng một lực thích hợp ve vuốt nơi mềm mại ấy.

Động tác mập mờ thân mật này khiến Diệp Hân Đồng không ngừng run rẩy, một dòng nước ấm kỳ lạ từ bụng lan ra toàn thân, cảm giác cực kỳ kích động, mãnh liệt muốn anh, nhưng lại muốn gạt đi khiến cô xấu hổ.

“Mặc …Tử Hiên, không… muốn” vừa nói ra, cô thẹn thùng muốn cắn rơi miệng mình, choáng váng, tại sao cô run rẩy, tại sao lại căng thẳng?

Mặc Tử Hiên nhếch khóe môi lẳng lơ, nở nụ cười xấu xa, sức mạnh ở tay tăng lên mấy phần “Đừng cái gì? Nếu lúc này em bảo ngừng, anh sẽ theo em.”

Các câu này sao quen thế nhỉ.

Choáng, cô nghĩ là lúc trên máy bay trêu đùa cô anh đã từng nói.

Lần này, sao cô lại cảm thấy không có khả năng từ chối anh, có lẽ lần này, cô không muốn anh dừng lại.

Trong lúc cô do dự, chờ đợi, tay anh đưa xuống dưới, đột nhiên động chạm bộ phận nhạy cảm nhất của cô, nhanh chóng dò xét đi vào.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, phản xạ tiến lên một bước, rời khỏi bàn tay quỷ dữ của anh.

Mặc Tử Hiên không hề tức giận, nở nụ cười hài lòng xấu xa.

“Lấn này thực sự có phản ứng rồi” Anh thích nhìn vẻ mặt thẹn thùng lúng túng của cô.

“Khụ khụ” Cô hắng giọng.

“Em đi tắm rửa đã” Cô quay đi thật nhanh phi vào phòng tắm.

Anh đuổi theo.

“Cùng tắm đi”

Không đợi Diệp Hân Đồng kịp phản ứng, Mặc Tử Hiên đã ôm lấy cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bổn, thử độ ấm của nước.

Diệp Hân Đồng lập tức nhảy khỏi bồn tắm.

“Anh ngốc à, chúng ta chỉ có một bộ quần áo trên người.” Diệp Hân Đồng nói sang chuyện khác.

“Tối nay em giặt, mai chúng ta đi mua, yêu tâm, anh sẽ không thô lỗ xé rách.” Mặc Tử Hiên nói xong cố định vòi hoa sen, tà mị đến gần Diệp Hân Đồng.

Lúng túng, lúng túng, chỉ có lúng túng, chân lại không thể cất bước, từ đáy lòng có chút mong đợi.

Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, ngượng ngùng.

Cô chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của mình.

Tim Mặc Tử Hiên cũng đập cuồng loạn.

Đột nhiên, Diệp Hân Đồng ngừng lại ở ngực. Dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt mơ màng của Mặc Tử Hiên.