Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 114-2: Em Phải ngoan




Diệp Hân Đồng bị người hộ vệ kia làm cho kinh hoảng, cái cô Yên Nhiên này sẽ không thực sự đưa cho cô một quả bom làm lễ ra mắt chứ. Rốt cuộc cô ta là ai? Thần thần bí bí.

Một hộ vệ thận trọng đến gần Diệp Hân Đồng, run rẩy mở cái hộp ra.

Diệp Hân Đồng cảm thấy động tác của hắn rất tức cười, bộ dạng vừa muốn làm lại vừa thấy sợ. Ngược lại, cô chẳng thấy chút nào sợ hãi.

“Bùm” Diệp Hân Đồng nói bằng mồm.

Tên hộ vệ kia lập tức ngồi xổm xuống, lấy tay ôm đầu.

Khi phát hiện ra Diệp Hân Đồng nói đùa, hắn giận tím mặt.

“Cảnh vệ Diệp Hân Đồng có thể đua giỡn như thế sao? Nếu là bom thật sẽ xảy ra án mạng.”

Diệp Hân Đồng lại vô cùng chắc chắn đây không phải là bom, nếu cái cô Yên Nhiên đó thực sự muốn lấy mạng cô, trực tiếp cho một phát súng rồi, cần gì phải phí công đưa cho cô một quả bom làm gì.

Nghĩ thông, Diệp Hân Đồng nhanh chóng cởi dây buộc hộp.

Trong hộp quả nhiên không phải bom mà là một quyển album. Diệp Hân Đồng mở ra xem, trong đó đều là ảnh cô, từ lúc bi bô tập nói cho đến tận khi tốt nghiệp trường cảnh sát.

Sống lưng cô đột nhiên lạnh toát.

Cô đã sống một cuộc sống như thể có một người giám sát quá trình lớn lên của mình, cô gái kia nói không có ác ý với mình, bọn họ không có thân phận đối địch, rốt cuộc cô ta là ai?

Diệp Hân Đồng tinh thần hoảng hốt theo hộ vệ trở về Hàn cung.

Mặc Tử Hiên đến chỗ bà ngoại anh còn chưa về, Cổ Phi nhìn thấy cô xem như không thấy, chẳng thèm quan tâm.

Diệp Hân Đồng trở lại phòng mình, mở lại cuốn album kia, rõ ràng các bức ảnh đều rất mới, vừa mới được in ra.

Càng thấy chuyện phức tạp hơn khiến cô phiền não.

Diệp Hân Đồng cảm thấy lần này trở về Trung Quốc, mẹ cô có rất nhiều lời cần phải giải thích với cô.

Cảm thấy buồn phiền, cô cầm mp4 lên nghe nhạc, nhìn lại cô mới nhớ ra đoạn ghi âm lần trước, Diệp Hân Đồng cầm từ điển lên, tra từng từ một.

“Phụ thân nếu đã muốn truyền ngôi hoàng đế cho Mặc Tử Hiên, con ngoài chấp nhận ra còn làm được gì nữa?” Dịch ra những lời này, Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Nếu cô ở địa vị của Lee Yul, không được cha mình hiểu, cũng sẽ rất u buồn.

Diệp Hân Đồng tiếp tục dịch từng câu, càng về sau, chân mày cô càng không thể thư giãn.

“Con cho rằng, chỉ cần ta truyền ngôi cho con là con có thể ngồi vững trên đó sao? Mặc Tử Hiên được sự ủng hộ về quân sự của Kim Thụy Tường, sự ủng hộ của các nghị viên, lại cả mỏ vàng vô địch thiên hạ mà cha nó để lại, những thứ này đều khiến ta lo lắng, ta không giúp con dọn dẹp chướng ngại, thì sao có thể yên tâm rời đi.”

Những lời này là có ý gì? Diệp Hân Đồng đọc lại từ trên xuống dưới một lượt, chẳng lẽ cô dịch sai?

“Ý này chẳng phải là Lý Trí vương âm thầm trợ giúp Lee Yul sao? Phụ tử không hợp chẳng qua là tấm bình phong, tất cả đều là để đối phó với Mặc Tử Hiên?” Diệp Hân Đồng càng nghĩ càng cảm giác mình phân tích đúng, tiếp tục dịch.

Một luồng khí lạnh từ sống lưng cô tỏa ra, Mặc Tử Hiên thật sự bị nguy hiểm.

Diệp Hân Đồng cầm tờ phiên dịch lập tức muốn đưa cho Mặc Tử Hiên xem, để anh đề phòng Lý trí vương, cô chạy vội ra ngoài.

Nhưng mà, cô không biết Mặc Tử Hiên đi đâu, cô vội vàng đẩy cửa phòng Cổ Phi.

Cổ Phi đang nhìn tấm hình cũ kỹ nhớ lại, thấy Diệp Hân Đồng đột nhiên chạy vào thì kinh ngạc.

“Sao cô lại đột nhiên xông vào đây?” Cổ Phi lớn tiếng quát.

“Tôi muốn biết Mặc Tử Hiên đi đâu? Tôi có việc gấp tìm anh ấy” Diệp Hân Đồng lo lắng hỏi.

“Chuyện của nó cô không được phép hỏi, trở về chờ đi” Cổ Phi không rảnh để ý đến Diệp Hân Đồng.

“Tôi…” Thấy thái độ Cổ Phi, Diệp Hân Đồng hơi do dự, đành bất đắc dĩ đi ra cửa.

Đúng lúc gặp Mặc Tử Hiên cùng lão Kim vừa đi vừa nói tiến vào.

Diệp Hân Đồng lo lắng chạy lên trước “Mặc Tử Hiên, em có thứ này muốn cho anh xem”

Diệp Hân Đồng kéo Mặc Tử Hiên, đưa tờ giấy cô đã phiên dịch cho Mặc Tử Hiên “Thì ra vị hoàng đế kia một mực muốn tính toán với anh”

Diệp Hân Đồng bất bình thay cho anh.

Mặc Tử Hiên ngược lại không hề kinh ngạc, trong Hoàng thất kẻ lừa người gạt cũng rất bình thường, anh chỉ tò mò… “Cái này, em làm sao mà có?”

“Anh nói em đánh Lee Yul nên em muốn đến xem hắn thế nào? Đúng lúc Lý trí vương ở đó, em vô tình ghi âm lại, người đó, quả nhiên là một kẻ giảo hoạt, không phải người tốt” Diệp Hân Đồng nhớ lại bộ dàng giả từ bi của Lý trí vương mà ghê tởm.

“Em lại lừa anh đi gặp Lee Yul?” Anh chỉ nghe được câu trọng điểm này.

“Nào có lừa, anh không hỏi mà” Diệp Hân Đồng ăn vạ.

“Bây giờ em đã biết Lee Yul là một ngụy quân tử chưa, trước đây anh đã nói nhiều lần mà em không tin” Mặc Tử Hiên lắc đầu một cái, đi về phòng mình.

“Nhưng mà, em cảm thấy Lý trí vương mới là người làm tất cả, Lee Yul cũng không biết, không tính là ngụy quân tử” Diệp Hân Đồng bĩu môi la lên.

“Đúng rồi” Mặc Tử Hiên đột nhiên quay lại.

“Hả?” Diệp Hân Đồng tưởng là anh đồng tình.

“Một lúc nữa ăn cơm xong chúng ta về TQ, Lee Yul có một thứ đưa cho em bảo quản, có phải em nên trả lại cho hắn không?”

“Cái gì?” Cô thế nào không nhớ Lee Yul có đưa cái gì cho cô bảo quản.

“Viên hắc trân châu. Em định để đến lúc nào nữa. Phải trả lại cho hắn rồi, đừng để cho hắn hi vọng, có hi vọng rồi lại tuyệt vọng.” Mặc Tử Hiên mỉm cười.

Nhưng trả lại thì cậu ta nhất định sẽ rất buồn, cái này cùng với tuyệt vọng cũng chẳng khác biệt mấy. Cô tình nghuyện đemviên hắc trân châu này giữ gìn cho tốt chứ không muốn làm tổn thương người khác. (Mình cũng nghĩ thế nha! )

Nghĩ kỹ lại, ngày đó cô xuất hiện, ánh mắt Lý trí vương tối sầm lại, nếu không phải có Lee Yul che chở, có lẽ cô đã sớm chết không rõ nguyên nhân.

Mặc Tử Hiên hồ nghi nhìn vẻ mặt do dự của cô, anh từ từ đi lại gần cô “Không phải em không bỏ được chứ? Cùng lắm là ngàn vạn, anh có thể cho em, một tỷ đủ không, đem trân châu trả lại cho Lee Yul đi”

Diệp Hân Đồng cúi đầu “Thôi, giữ lại đi, có những thứ không thể dựa vào tiền bạc mà cân nhắc được”

“Em có ý gì? Không phải em cũng giống như Kim Lệ Châu, cũng có cảm giác với Lee Yul chứ?” Nghĩ đến điều này, Mặc Tử Hiên đột nhiên cảm thấy tức giận, đối với Kim Lệ Châu cô ta thích ai cũng chẳng sao, Diệp Hân Đồng thì không được.

“Đúng vậy a, dáng dấp cậu ta so với anh tốt hơn nhiều, đặc biệt phù hợp với hình ảnh hoàng tử trong tưởng tượng của em” Diệp Hân Đồng cố ý đùa cợt.

“Không cho phép” Anh nắm chặt tay Diệp Hân Đồng, nói rất khí phách.

Diệp Hân Đồng bật cười, cô rất thích bộ dạng này của anh.

“Hả?” Diệp Hân Đồng tươi cười.

Mặc Tử Hiên sửng sốt, anh nghĩ lại bộ dạng căng thẳng vừa rồi của mình, trong lòng có chút khổ sở lạ thường, buông tay Diệp Hân Đồng ra.

Xoay người, đi về phòng mình.

Lão Kim theo sau.

Diệp Hân Đồng cảm thấy vẻ mặt Mặc Tử Hiên có vẻ là lạ, cô chạy đuổi theo.

“Này, anh sao vậy, có vẻ rất lạ” Diệp Hân Đồng chạy đến gần anh hỏi.

Mặc Tử Hiên quay lại, chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng, sắc mặt có vẻ năng nề “Lát nữa, anh sẽ sai người tiễn em về TQ, tối nay anh sẽ tới”

“Rốt cuộc là sao?” Diệp Hân Đồng cảm thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng.

“Ngoan, thực sự anh có chút việc, xử lý xong sẽ lập tức về TQ, hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho em, em phải ngoan.” Mặc Tử Hiên rất ôn hòa, trong mắt lại có vẻ ưu sầu.

Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy có lẽ anh không tin tưởng cô, có lẽ cảm thấy cô làm gì cũng sai, trong lòng hơi mất mát, cô gật đầu một cái với anh.

Mặc Tử Hiên quay lại đi vào phòng, lão Kim cũng theo vào.

“Tạch” Diệp Hân Đồng nghe thấy tiếng khóa cửa.

Trong lòng cảm thấy sự khó chịu càng rõ ràng hơn.

Vừa về đến phòng, điện thoại di động của cô đổ chuông.

Là Lee Yul, Diệp Hân Đồng nghe.

“Có phải hôm nay cô về nước không?” Lee Yul vội vã hỏi.

“Ừm, tin tức của Lee Yul rất nhanh nha.” Diệp Hân Đồng lúng túng cười.

“Tôi muốn gặp cô một lần, cô ra ngoài bây giờ được không?” Lee Yul khẩn cầu.

Diệp Hân Đồng hơi do dự “Được, gặp ở gần Nguyệt Hàng Hành cung, ăn cơm xong tôi sẽ trở về”

Lee Yul vội vàng cúp điện thoại.

Diệp Hân Đồng ra cửa, liếc nhìn cửa phòng Mặc Tử Hiên đóng chặt, cô ra cổng Nguyệt Hàng Hành cung, đứng chờ Lee Yul.