Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 117-2: Đột nhiên xuất hiện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Văn Thành trở về, ném khẩu súng lục vào ngăn kéo, trong ngăn kéo còn có Hồng sắc Yên Nhiên.

Vũ Văn Thành lấy ra, vô cùng nâng niu, mặt càng biểu hiện phức tạp.

Anh không tin Diệp Hân Đồng sẽ thích cái tên công tử đào hoa cà lơ phất phơ (ba lăng nhăng, ất ơ ý :D) kia.

Anh không thể thua. Anh còn có bác gái Diệp Hân Đồng, nếu thua anh sẽ không chịu nổi, anh không tin tình cảm hơn chục năm lại có thể sau một đêm tự nhiên biến mất.

Vũ Văn Thành cả đêm không ngủ, sáng sớm tinh mơ đã khởi động xe chạy về phía nhà Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền vừa quyét dọn nhà cửa, ra ngoài đổ rác thấy Vũ Văn Thành đã đứng ở cửa từ bao giờ.

Mặc dù đã ở tuổi trung niên, thân hình đẫy đà, nhưng có thể nhìn khuôn mặt Diệp Tuyền đoán được bà đã từng là mỹnữ hào hoa phong nhã.

Nhìn thấy Vũ Văn Thành bà kinh ngạc nhưng rất vui vẻ.

“Thành Thành, sao mới sáng sớm con đã tới rồi, vào đi vào đi, đứng ở cửa làm gì.” Diệp Tuyền vui vẻ nói.

“Dì à, con sợ tới sớm quá ảnh hưởng tới giấc ngủ của dì” Vũ Văn Thành hơi hé một nụ cười, cung kính tao nhã lễ độ, thành thục mà không mât đi sức quyến rũ đàn ông.

“Không sao, ta dậy rất sớm, hôm nay có chuyện gì mà con đến sớm vậy, nào đi vào nhà đã.” Diệp Tuyền mở cửa.

Mặc dù bà sống một mình, trong căn phòng được sửa sang lại vô cùng yên tĩnh lại rất ấm áp, như thể sống trong đây không chỉ có một người.

“Ăn sáng đi?” Diệp Tuyền chưa nói xong đã bưng một bát cháo cùng trứng muối tự làm lên.

“Cảm ơn dì” Vũ Văn Thành lễ phép

“Dì à, Hân Đồng đã về rồi, cô ấy có liên lạc với dì không?”

“Không có, con bé này, xuất quỷ nhập thần, ha ha, nó về rồi, ta cũng muốn sơm sớm làm xong hôn sự cho hai đứa, con cảm thấy thế nào?”

Vũ Văn Thành xấu hổ cười: “Con cũng muốn cưới cô ấy về sớm một chút”

“Con tiếp tục làm cảnh sát sao? Sự nghiệp của ba con con không định tiếp nhận à?” Diệp Tuyền hiền từ nói.

“Cái này…” Vũ Văn Thành hơi do dự, anh không biết phải nói thế nào cho thích hợp.

“Thật ra thì, dì hi vọng các con kết hôn xong, con có thể không làm cảnh sát nữa, công việc này quá nguy hiểm, ta không muốn Diệp Hân Đồng lại giống ta.”

“Nhưng mà, nếu đã nghĩ như vậy, tại sao dì còn muốn huấn luyện Diệp Hân Đồng?” Vũ Văn Thành nghi ngờ hỏi.

“Đây là nguyện vọng của ba nó, ta đành phải làm vậy.” Diệp Tuyền tỏ ra thương cảm.

“Chính vì vậy, con phải làm cảnh sát, một mặt có thể bảo vệ Diệp Hân Đồng, mặt khác, con muốn nói là nếu có thể, để con thừa kế truyền thống Diệp gia, Hân Đồng có thể không làm cảnh sát, an tâm ở nhà, có thể làm bạn với dì.”

Diệp Tuyền vô cùng vui mừng khi nghe Vũ Văn Thành nói vậy.

“Ba nó quả là chọn không sai, cảm ơn con đã yêu mến Diệp Hân Đồng như vậy” Diệp Tuyền cảm động đến chảy nước mắt.

“Về sính lễ, nếu dì có yêu cầu gì cứ nói với con, nếu có thể, con muốn đón dì về sống cùng” Vũ Văn Thành thành khẩn nói.

Diệp Tuyền nhìn quanh bốn phía “Ta có tình cảm với nơi này, không muốn đến sống ở nơi khác, sính lễ gì đó cũng không cần, chỉ cần con thương yêu Diệp Hân Đồng, cái gì cũng không quan trọng, ta cũng không thiếu cái gì.”

“Dì” Vũ Văn Thành cảm nhận được sự chua xót của Diệp Tuyền. “Con xin lỗi, nếu không phải bác trai vì muốn cứu con, cũng sẽ không…”

“Thôi, kẻ nổ súng đó con tìm được chưa?” Diệp Tuyền nhớ đến kẻ đã cướp đi sinh mạng chồng mình, ân cần hỏi han.

Vũ Văn Thành lúng túng lắc đầu “Chuyện cũng đã qua lâu rồi, con đã điều tra những nhà có thể kết thù với chúng ta, nhưng không phát hiện được gì. Bây giờ con nghi ngờ, kẻ nổ súng đó là sát thủ nhà nghề, hơn nữa, không phải người TQ”

Diệp Tuyền nắm tay Vũ Văn Thành đầy cảm xúc.

“Đời ta không có tâm nguyện gì khác, chỉ muốn tìm ra hung thủ ngày đó, đưa ra trước pháp luật. Con nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của dì.”

“Vâng, con sẽ cố gắng hết sức.” Vũ Văn Thành cam kết.

“Mẹ, con đã về” Bất chợt, giọng nói vui vẻ của Diệp Hân Đồng vang lên.

Vũ Văn Thành kinh ngạc, quay đầu lại, vừa hi vọng vừa căng thẳng.

Diệp Hân Đồng sôi nổi chạy vào, thấy Vũ Văn Thành, cô ngây ngẩn cả người.

Từ từ, Mặc Tử Hiên cũng bước vào, trong tay cầm mấy hộp đồ dinh dưỡng, cùng một giỏ trái cây.

Không khí trở nên vô cùng lúng túng.

Diệp Tuyền thấy Mặc Tử Hiên càng thêm kinh ngạc. Gương mặt này của hắn, quen thuộc đến khác thường. Bà nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên, bước đến trước mặt anh.

“Mặc Ngôn Thông là gì của cậu?” Diệp Tuyền có vẻ kích động, vô cùng kích động, ánh mắt hấp háy, ẩn hiện một tâm trạng phức tạp.

“Là cha con” Mặc Tử Hiên cũng kinh ngạc khi thấy phản ứng của Diệp Tuyền. Trong ánh mắt bà không phải là sự thương cảm dành cho bạn của con gái, mà có cảm giác hơi bài xích (phản bác, từ chối… ta nghĩ dùng nguyên từ thì tốt hơn).

“Cậu đi đi, nơi này không hoan nghênh cậu” Diệp Tuyền trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Sắc mặt bà lạnh như băng, trở nên vô cùng nhạy cảm, cẩn trọng.

Diệp Hân Đồng kinh hoàng.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Diệp Tuyền không để ý tới Diệp Hân Đồng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mặt Mặc Tử Hiên, sắc mặt trở nên lạnh lùng, không thể hiện một chút cảm tình hay để cho Mặc Tử Hiên chút thể diện nào.

“Đi”

Mặc Tử Hiên cũng kinh ngạc với phản ứng của Diệp Tuyền, anh để đồ đã mang đến xuống.

Mỉm cười đặt ở cạnh tường, tao nhã lễ độ, kìm nén tâm tình nỏi loạn.

“Mặc dù không biết con đã làm dì khiến cho dì ghét, lần đầu gặp mặt hơi đường đột, con đi trước.”

“Mẹ, là bạn con đưa về, sao mẹ lại như vậy?” Diệp Hân Đồng lập tức đứng ra hòa giải.

“Con biết cái gì? Có vài người đến gần con là có mục đích, đừng nói nữa, sau này không cho phép con qua lại nữa.” Diệp Tuyền tự nhiên nổi giận.

“Dì à, cậu ta là Hàn thất, Hân Đồng phụ trách việc bảo vệ sự an nguy của cậu ta, cho nên không thể không gặp mặt.” Vũ Văn Thành đứng lên, đi tới bên cạnh Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền cười lạnh “Các người là hoàng gia, chúng tôi với không tới, không tiễn”

Diệp Tuyền lời ít ý nhiều, nói một cách kiên định, ánh mắt rõ ràng xa cách, giống như có thâm thù đại hận.

Mặc Tử Hiên sứng sốt, quay đi.

“Đợi chút” Diệp Tuyền mang đống đồ anh mang tới nhét vào tay Mặc Tử Hiên.

“Đồ của cậu tôi cũng không nhận nổi. Cậu có thể mang đi” Diệp Tuyền lạnh lùng nói.

Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng muốn nói lại thôi.

Mặc Tử Hiên khẽ mỉm cười với cô, đi ra cửa.

“Mẹ, tại sao mẹ lại như vậy?” Diệp Hân Đồng kéo tay Diệp Tuyền làm nũng.

Diệp Tuyền vẫn không để ý đến Diệp Hân Đồng, mà đi đến trước mặt Vũ Văn Thành: “Ta không muốn Diệp Hân Đồng bảo vệ cái tên Hàn Quốc vương thất gì đó, con có thể sắp xếp được không?”

Vũ Văn Thành trầm tư một lúc, thở dài.

“Là Mặc Tử Hiên chỉ rõ muốn Diệp Hân Đồng bảo vệ, con phải được điều lên trên mới có quyền can thiệp, sợ là bây giờ không được.”

Trong mắt Diệp Tuyền xuất hiện sự khủng hoảng lại châm chọc.

Bà quay sang nói với Diệp Hân Đồng “Vậy con không cần làm cảnh sát nữa, ngày mai từ chức luôn.”

“Không phải nghiêm trọng như vậy chứ?” Diệp Hân Đồng vô cùng kinh ngạc, Mặc Tử Hiên rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến bà bài xích như vậy, tự nhiên chỉ vì hắn mà cô đến cảnh sát cũng không cần làm.

Vũ Văn Thành mặc dù thấy tình cảnh này rất vui nhưng cũng rất kinh ngạc.

“Dì à, có lẽ như vậy hơi quá mức, dù sao, đây cũng là nguyện vọng của chú.” Vũ Văn Thành khuyên giải.

Diệp Tuyền trầm tư, như thể đã quyết định nói với Vũ Văn Thành: “Bây giờ các con lập tức đi đăng ký kết hôn, con làm cảnh sát, Diệp Hân Đồng từ chức.”

“Mẹ. Mẹ chẳng biết cái gì, tại sao lại muốn như vậy.”

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Hân Đồng luôn khéo léo, mồ côi cha nhưng cô luôn cố gắng làm cho gia đình vui vẻ, tuy luôn nhất nhất nghe lời, nhưng liên quan đến chuyện lớn cả đời, cô phải tranh thủ.

“Con mới không biết gì, con biết nó là ai không? Đến gần con với mục đích gì biết không?” Diệp Tuyền tâm tình trở nên kích động, lời lẽ nghiêm khắc.

Diệp Hân Đồng hơi uất ức, nhìn Vũ Văn Thành một cái, cúi đầu.

“Con biết rõ, anh ấy là vì bí mật kho báu”

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, Vũ Văn Thành cũng khiếp sợ.

“Cái gì mà kho báu?” Vũ Văn Thành hỏi.

Diệp Tuyền biểu tình rất kỳ quái “ Con theo ta vào đây”

Bà bỏ qua Vũ Văn Thành, trực tiếp nói với Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng theo bà vào phòng.

Vũ Văn Thành cau mày, hôm nay có vẻnghe được một tin tức khiếp đảm.

Diệp Tuyền vào phòng xong khóa cửa lại.

“Chuyện này con đã biết được bao nhiêu rồi?” Diệp Tuyền hỏi.

“Không nhiều lắn, chỉ là biết có một kho báu” Diệp Hân Đồng thành thật trả lời.

“Ba người bọn họ vốn là an hem tốt, có kho báu, cũng không ai mơ ước, bình an vô sự, những ngày sau đó sóng yên biển lặng. Nhưng chính Mặc Ngôn Thông vì muốn cưới người phụ nữ Hàn Quốc đó, mà muốn động đến kho báu này, kết quả mới gây ra gió tanh mưa máu. Tin tức bị tung ra ngoài, người ngựa tới tranh đoạt. Ba con nói, vết nhơ duy nhất trong cuộc đời thiết diện vô tư của mình là đã lợi dụng chức quyền để Mặc Ngôn Thông chạy thoát. Nhưng mà, những ngày sau đó không được yên bình, có bao kẻ muốn thử, thăm dò, mạnh mẽ muốn lấy. Ba con ngày đó hi sinh vì làm nhiệm vụ, nhưng ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Nhất định là có liên quan đến kho báu, nếu không phải Mặc Ngôn Thông muốn kho báu, tất cả những chuyện không như ý đó sẽ không xảy ra. Cậu thanh niên kia bụng dạ khó lường, lần này trở về khẳng định là vì kho báu.” Diệp Tuyền kích động nói xong, nắm chặt bả vai Diệp Hân Đồng “Cho nên, hãy cách xa cậu ta một chút, ba con đã phải dùng tính mạng đổi lấy cuộc sống bình yên, đừng quậy lên một trận gió tanh mưa máu nữa.”

Nghe xong chuyện này, Diệp Hân Đồng cảm thấy ngực đau nhói.

“Mẹ kiếp, ý làchú Mặc không chết, vậy hiện tại ông ấy đã đi đâu?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.

“Ai biết ông ta đi đâu, sau khi ba con chết, ông ta cũng cảm thấy không có thể diện sống trên đời, hoặc là vẫn còn trong bóng tối chờ đợi thời cơ.” Diêp Tuyền nói bang quơ xong nhìn thẳng vào mắt Diệp Hân Đồng “Người đàn ông kia, mẹ không biết vì sao con muốn dẫn nó về nhà, nhưng con nhất định phải nghe lời mẹ, cách xa nó ra một chút”

Nhớ tới quyết tâm đến TQ tìm được kho báu của Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng cảm thấy bị làm khó.

“Mẹ, ba chết đi cũng không phải là chú Mặc cố ý, không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo, hơn nữa, sự thật có lẽ cũng không như mẹ phán đoán” Diệp Hân Đồng thử nói tốt cho Mặc Tử Hiên.

“Không phải vì ông ta tìm kho báu, chuyện gì cũng không xảy ra. Chú Đinh của con cũng không vì tránh né bọn họ mà biến mất” Diệp Tuyền tỏ ra bi thương.

“Vậy…” Diệp Hân Đồng hơi do dự, suy tư 30s sau hỏi “Mẹ, rốt cuộc mẹ có biết kho báu ở đâu không?”

Diệp Tuyền cười khổ “Ngày đó ta đã hỏi cha con, cha con nói biết bí mật này sẽ là một gánh nặng, cho nên không nói cho ta biết, ta vốn không thiếu cái gì, kho báu này đối với ta mà nói chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, ta bây giờ cảm thấy vô cùng may mắn vì ba con đã quyết định như vậy, để cho ta có thể sống an nhàn, không có bất kỳ gánh nặng nào”

Diệp Hân Đồng nghĩ đến Mặc Tử Hiên có thể sẽ công dã tràng (đừng ai nói không biết con dã tràng vo viên cát trên bờ biển, rồi bị sóng đánh tan hết thành công cốc nhé), trong lòng sẽ cảm thấy khổ sở, nếu như không tìm được kho báu, sẽ phải đối ứng với Kim Thụy Tường thế nào đây, lại nói đến Lý tri vương, ham muốn làm hoàng đế của anh sẽ yên lặng mai táng theo kho báu.

Tương lai của anh, sẽ đầy bi thảm.

Nếu cô không ở bên cạnh anh, chắc anh sẽ càng khổ sở, nghĩ đến khuôn mặt cợt nhả của Mặc Tử Hiên mà sâu trong nội tâm lại chịu tổn thương, cô cũng không thể nhẫn tâm.

Phụ nữ, luôn là kẻ dễ bị lung lay.

“Mẹ, con có một chuyện muốn nói với mẹ” Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, quyết định nói ra quan hệ của mình với Mặc Tử Hiên.

“Bây giờ ta không muốn nghe cái gì cả” Diệp Hân Đồng trực tiếp từ chối, bà thở dài “Thành Thành ở bên ngoài, con với cậu ấy thỏa thuận một chút chuyện hai đứa, ta muốn nghỉ ngơi, yên lặng một chút”

Diệp Hân Đồng cảm thấy cưỡi hổ khó xuống, lo lắng

“Mẹ, con với Vũ Văn Thành không phải quan hệ như mẹ nghĩ, chúng con không phải…”

“Nó là người ba con đã chọn giúp con để phó thác cả đời, ánh mắt của ba con không sai. Lấy nó, sau này mẹ chết đi cũng yên tâm. Đừng cảm thấy là mẹ chuyên chế, không có người mẹ nào muốn hại con mình cả.” Diệp Tuyền trầm trầm nói.

Nói xong, bà phiền não quay đầu “Ra ngoài đi, mẹ thực sự muốn yên tĩnh”

Diệp Hân Đồng muốn nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tuyền nằm dài trên giường, quay lưng về phía cô, muốn nói lại thôi….